Không Hề Đáng Yêu

Chương 324: Mãn Mãn




(Mãn Mãn: nghĩa là đầy đặn, hài lòng, thỏa mãn)

Sau khi Thường Uyển ngoại tình, thậm chí Lục Vưu Văn từng hoài nghi Lục Thậm Cảnh không phải con ruột của mình.

Bởi vì dựa theo thời gian Thường Uyển mang thai Lục Thậm Cảnh hồi đó mà nói, thời kì bọn họ phát sinh quan hệ đều sử dụng đồ tránh thai. Duy chỉ có một lần nguy hiểm, vẫn là lần Thường Uyển nói trong kì an toàn.

Sự thật chứng minh, kì an toàn cũng không phải an toàn trăm phần trăm.

Hơn nữa Lục Vưu Văn càng chưa bao giờ tìm hiểu qua, kì an toàn của phụ nữ rốt cuộc là những ngày nào, Thường Uyển nói kì an toàn ông ta liền tin, căn bản không ngờ cho ông ta vào tròng. Cho dù cái "tròng" kì an toàn này ông ta có thể tránh qua, Thường Uyển cũng có thể làm chuyện chọc thủng sản phẩm kế hoạch hóa gia đình.

Thời đó Lục Vưu Văn cũng cực kì cẩn trọng, bởi vì Tiết Gia Nguyệt vừa phát hiện mang thai, tạm thời không muốn gây chuyện ầm ĩ, nhưng có vài người đàn ông ấy mà, kích động vào, cẩn thận gì đó trách nhiệm gì đó, đều không chống nổi ham muốn sự sảng khoái lúc run lẩy bẩy kia.

Sau khi Thường Uyển ngoại tình, điểm đáng ngờ năm xưa gì gì đó ông ta đều nghĩ tới, duy nhất không ngờ, cái gọi là kì an toàn Thường Uyển đã lừa ông ta.

Lòng nghi ngờ sinh ra quỷ ám, bởi vậy Lục Vưu Văn đã làm xét nghiệm ADN, phát hiện Lục Thậm Cảnh quả thật là con ông ta.

Nhưng Thường Uyển tà tâm chưa chừa, quan hệ rất hăng say với đám lão già trong hội đồng quản trị, càng thêm càn rỡ, mỗi lần mở họp nghe thấy mấy lão già tóc mai bạc nửa đó nhắc tới Thường Uyển, trong mắt bộc lộ ánh sáng, lồng ngực ông ta cũng có thể nghẹn xuất huyết.

Cộng thêm kết quả ông ta quan sát lâu dài, phát hiện Lục Thậm Cảnh có khả năng đã sớm tỏ tường trong lòng về chuyện quan hệ của Thường Uyển với đổng sự không bình thường, trước giờ chưa từng có cảm giác phản bội, khiến ông ta gần như mất đi lý trí.

Lục Vưu Văn sợ hai mẹ con tương lai sẽ hoàn toàn kiểm soát quyền quyết định ở Bác Lục, mới nghĩ ra biện pháp có thể quang minh chính đại đưa Lục Thậm Cảnh đến chỗ xa, tuy rằng biện pháp này không niệm tình cha con lắm.

Việc này dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, ghê tởm đến mức mấy năm ông ta sinh bệnh kia nhìn thấy Thường Uyển đều cáu kỉnh, việc chống ung thư có nỗ lực thế nào đi nữa, cảm giác vừa thấy tên Thường Uyển, thì giây tiếp theo ông ta sẽ đi đời nhà ma.

Trước lúc lâm chung, Lục Vưu Văn mới nhắc đến Lục Hoài Thâm, từ đầu chí cuối ngay cả với Lục Chung Nam ông ta cũng chưa kể, chỉ nói cho Lục Chung Nam biết, trong hai đứa con trai của ông ta, nhất định phải ủng hộ Lục Hoài Thâm.

Đáng tiếc mấy năm nay Lục Chung Nam lớn tuổi, lại ngày càng cách xa sự vụ công ty, tâm tư quá dễ bị dao động, thỉnh thoảng nhớ tới giao phó của con trưởng trước lúc lâm chung, còn cho rằng nó chắc chắn là bị bệnh hồ đồ mới có thể quên sự ngăn cách giữa Lục Hoài Thâm và nhà họ Lục.

Chính cái nhà họ Lục không thể tả như vậy, cũng là nhà họ Lục mà Lục Chung Nam lấy làm tự hào.

Lục Chung Nam cho rằng “người phụ nữ cỏn con”, không thể bởi vì bọn họ mà ảnh hưởng tiền đồ Bác Lục.

Lục Vưu Văn cho rằng một chân của con trai, không đáng kể gì so với Bác Lục.

Trên đường Lục Hoài Thâm lái xe về nhà, chuyện cũ chớp nhoáng mà tới, anh đã rất ít khi suy nghĩ cẩn thận chuyện quá khứ như vậy.

Lúc này nghĩ lại, chỉ cảm thấy mấy phần may mắn, bởi vì có Tiết Gia Nguyệt cùng Giang Nhược, mới không khiến cho anh trở thành kẻ cặn bã tổ truyền nhà họ Lục.

Lục Hoài Thâm gần đây thật sự rất bận.

Việc thu mua Giang thị sắp kết thúc, có một công ty công nghệ anh nắm giữ cổ phần chiếm tỉ lệ tương đối nhỏ muốn mời anh làm nhân viên điều hành cấp cao nhất, Lục Hoài Thâm khéo léo từ chối, triệu tập thủ hạ đã từng đắc lực, trù bị công ty mới. Bên Bác Lục cũng cần anh với Lục Trọng sát sao, công ty của anh, thêm một số công ty đồng sở hữu vốn với Lục Trọng đồng thời mua vào cổ phần Bác Lục, chờ trận khủng hoảng này đến cuối cùng, anh và Lục Trọng sẽ là cổ đông lớn nhất Bác Lục. Có điều bán hay là thu mua, vẫn cần lặng lẽ quan sát thay đổi, áp dụng biện pháp tương ứng.

Sau khi quay về, Lục Hoài Thâm cùng Giang Nhược ôm ấp hôn hít xong thì vào thư phòng.

Giang Nhược nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cảm thấy anh càng ngày càng giống làm lấy lệ.

Buổi tối, hai người ngồi trên giường, lúc Lục Hoài Thâm cắt móng chân cho cô, cô giả vờ không cẩn thận, đá một cái vào bụng anh.

Lục Hoài Thâm bị cô đá chợt sững người, bắt lấy ngón chân mượt mà của cô xoa vài cái, “Sao đấy?”

Giang Nhược thấy giữa ấn đường của anh có vẻ mệt mỏi, trong mắt cũng có tơ máu đỏ, nhất thời lại không nhẫn tâm lắm, bèn chỉ chỉ bụng nói: “Nó đang cử động, em cho anh cảm thụ một chút nó cử động thế nào.”

“Nó biết dùng sức đá vậy à?” Lục Hoài Thâm nói rồi vùi đầu vào bụng cô hôn một cái, làm ra vẻ hung tợn nói dọa: “Ra rồi sẽ xử con sau.”

Giang Nhược âm thầm làm biểu cảm không chịu nổi.

Lục Hoài Thâm lại tiếp tục giúp cô cắt móng tay, Giang Nhược dựa vào gối đầu chăm chú nhìn anh đến thất thần.

Gần đây tình cảm với Lục Hoài Thâm thực sự phức tạp, anh lạnh nhạt với cô hơn thì cảm thấy mình không được coi trọng, còn không quan trọng bằng công việc của anh. Nếu Lục Hoài Thâm đối xử với cô quá tốt, cô lại chê anh phiền, sẽ nghĩ không biết có phải gần đây đã làm chuyện có lỗi với cô không, muốn cố gắng bồi dưỡng tình cảm trước khi cô biết. Còn có khi, lại cảm thấy Lục Hoài Thâm thật đáng thương, công việc bận rộn như vậy, còn lúc nào cũng phải săn sóc cô.

Giang Nhược biết mình thật sự có bệnh.

Lúc tâm trạng tốt có thể dính lấy anh cả buổi, lúc tâm trạng không tốt, có thể vì khi anh tắm hạ thấp độ ấm bình nước nóng rồi quên bật lại mà nổi cáu. Mà cô giận lên thì dễ tự chịu đựng, bởi vì tí chuyện mà giận đến phát run, từ tức anh biến thành tức chính mình.

Mà một khi cảm xúc có dấu hiệu mất khống chế, cô cũng chỉ dám lén trốn trong phòng vệ sinh, hoặc là ngồi trên bồn cầu chờ hồi phục rồi ra ngoài, hoặc là cứ mở vòi nước kiềm nén khóc mấy tiếng.

“Lục Hoài Thâm……” cảm xúc của Giang Nhược nói đến là đến, khi gọi Lục Hoài Thâm hốc mắt đã đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ tươi cười

“Ừm?” Lục Hoài Thâm ngước mắt thấy bộ dạng cô, trong lòng căng thẳng.

Giang Nhược ngồi dậy, hai gối quỳ trên giường dán vào người anh cọ nhẹ, nhào vào lòng anh.

Lục Hoài Thâm không đành lòng, khẽ vuốt sau lưng cô, “Làm sao thế?”

Ánh mắt Giang Nhược lúng túng nhìn hương huân trên tủ đầu giường, cô muốn hỏi, khi nào mới có thể thật sự tốt lên, nhưng lời nói ra lại là: “Hôm nay ông ấy nói gì với anh?”

Ông ấy là chỉ Lục Chung Nam.

Ý định ban đầu của Giang Nhược là muốn chuyển đề tài, có thể khiến bản thân tập trung sức chú ý, không phải vây hãm trong cảm xúc bất chợt.

Ai ngờ lại nghe Lục Hoài Thâm nói: “Anh từ chức rời khỏi Bác Lục, nhưng công ty xảy ra vấn đề, ông lão muốn bảo anh về hỗ trợ.”

Giang Nhược buông anh ra, ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Từ chức?”

Cô nghĩ rằng, Lục Hoài Thâm làm việc ở nhà trong thời gian dài như vậy, có thể là muốn ở cùng cô, có khả năng cũng là vì chưa xử lý xong chuyện với Lục Thậm Cảnh, nhưng chẳng ngờ anh đã rời khỏi Bác Lục.

Giang Nhược rất tự nhiên ôm nguyên nhân gây ra việc này vào mình, “Là vì em à?”

“Cho dù không có sự việc của em, ông lão cũng tính toán giao quyền hành cho Lục Thậm Cảnh, anh cũng sẽ rời đi, đây chỉ là sớm ra quyết định.” Lục Hoài Thâm không nói dối, dù Giang Nhược không bị bắt cóc, biện pháp ứng phó của anh cũng giống hiện tại. Chỉ là bây giờ vứt bỏ cố phần Bác Lục trước, thì làm việc sẽ có nguy hiểm lớn hơn, đương nhiên khó khăn cũng càng nhiều hơn.

“Vậy cổ phần của anh thì sao?” Giang Nhược chỉ thẳng vấn đề chủ yếu.

“Vẫn còn.” Anh cũng không nói dối, trước đây đã mất, hiện tại lại thông qua phương thức thu mua lấy về.

Lục Hoài Thâm sợ cô nghĩ nhiều, một lần nữa ôm cô vào lòng, “Đừng nghĩ nhiều, về Bác Lục, chỉ cần ý định nâng đỡ Lục Thậm Cảnh của ông lão không thay đổi, sự tình cuối cùng đều sẽ phát triển thành như ngày hôm nay.”

Giang Nhược gối mặt lên vai anh, khe khẽ nói: “Thế bây giờ suy nghĩ của ông ấy thay đổi rồi.”

Lục Hoài Thâm không hề nghĩ ngợi: “Không kịp nữa rồi, đó là tổn thất của ông ấy.”

Giang Nhược bị chọc cười, tuy rằng cười như mất hết sức lực, “Anh tự luyến thật.”

(Tự luyến: tự kỷ, tính tự yêu mình hay tính quá chú ý chăm sóc đến vẻ đẹp của mình)

Nhưng dù vậy, Giang Nhược vẫn nghĩ nhiều, một khi ngửi thấy chút manh mối không thích hợp, cô liền muốn khai thác nhiều hơn.

Thời tiết càng ngày càng ấm áp, cô cũng càng ngày càng lười, cứ ban ngày thì ngủ được nhiều, buổi tối lại không ngủ được, sẽ dễ nghĩ ngợi miên man, hơn nữa đổi mùa, cô hơi dị ứng da, càng khiến cô thêm khó chịu.

Cuối tháng ba đổ một trận mưa xuân, vừa sang tháng tư, nhiệt độ lại tăng không kiêng nể gì cả, không biết có phải thời tiết biến đổi thất thường hay không, mấy ngày nay Giang Nhược trở nên lo âu lạ kì, hơn nữa người càng ngày càng nặng nề, cô thường thường đứng ngồi khó yên.

Hôm nay nhân lúc chạng vạng mặt trời không chiếu tới ban công, cô ngồi trên xích đu tổ chim đọc sách dưỡng thai, di động có một cuộc gọi đến từ số lạ.

Số thuộc vùng thành phố Đông Lâm, Giang Nhược chẳng cần suy nghĩ đã nhận ngay, “Alo.”

Kết quả bên kia truyền đến một trận pháo rền của Giang Chu Mạn, đại khái nói cô là đồ vô ơn không biết điều, nên chết cùng bố mẹ và anh trai đoản mệnh trong núi xa xôi không một bóng người, vân vân.

Nếu là trước kia, Giang Nhược chắc chắn sẽ bỏ mặc coi như cô ta cắn quàng, nhất định là chó cùng rứt giậu trút căm phẫn mà thôi.

Mà nay, Giang Nhược nghe được những câu này, mỗi một từ đều như kim châm, đâm đến mức da đầu cô tê dại, da thịt như thể đều có cảm giác đau đớn.

Cô run rẩy kiềm chế, cắn răng hỏi: “Chị điên hả?”

“Đúng, tao điên đấy, bố tao với anh tao ít nhất sẽ bị hình phạt mười đến mười lăm năm, mày vừa lòng chưa?” Đây còn là kết án nhẹ nhất mà luật sư ước đoán, hiện tại Thủy Hỏa trốn chạy đi nơi khác, nếu Thủy Hỏa bị tóm được, lại chỉ ra và chứng minh Giang Cận và hắn còn có nhiều thủ đoạn bí mật hơn, Giang Cận sẽ bị phán nặng hơn, Giang Chu Mạn chỉ nghe được đã đánh mất lý trí.

Hơn nữa đề nghị của cổ đông ủng hộ Lục Hoài Thâm, bỏ phiếu muốn cô ta dùng chính cổ phần của mình bồi thường cho tổn thất của Giang thị, hoàn trả nợ Giang Cận vay ngân hàng, nếu không thì sẽ tố cáo cô ta, các vấn đề dự án cô ta từng phụ trách đến nay cùng với sổ sách làm giả, kiện cô ta thật quá dễ dàng.

Giang Chu Mạn cùng đường, quyết định xuất ngoại, ngày trước nhà đã có một phần tài sản chuyển dời ra nước ngoài, ít nhất sẽ không bị chặt đứt đường sống. Nếu cô ta kiên trì nắm chặt cổ phần Giang thị không buông tay, đến lúc đó bị tuyên án, thì cô ta phải dùng cả tài sản ở nước ngoài nộp tiền phạt, đáng sợ hơn là có khả năng sẽ ngồi tù, thế lại càng mất nhiều hơn được.

Nếu Lục Hoài Thâm vô tình, vậy cũng đừng trách cô vô nghĩa.

Giang Nhược cười khẩy nói: “Vậy thật sự vẫn còn phán nhẹ đấy.”

Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh thông báo chuyến bay, Giang Nhược đoán cô ta đang ở sân bay, có lẽ sắp rời đi, cho nên mới dám không kiêng nể gì gọi điện thoại tới phát tiết oán giận trong lòng.

Giang Chu Mạn không kìm nổi giận, “ Mày cũng đừng đắc ý, Lục Hoài Thâm thu mua được Giang thị thì làm sao, đến lúc đó còn không phải sẽ là của Đỗ Thịnh Nghi, chỉ sợ đến nay mày còn chưa biết, Lục Hoài Thâm kết hôn với mày, chỉ vì thu mua Giang thị, Đỗ Thịnh Nghi là người tình cũ của anh ta, anh ta làm tất cả đều vì Đỗ Thịnh Nghi, bởi vì ngày trước bố mày hại chết cả nhà Đỗ Thịnh Nghi! Mày đoán xem khi mục đích của anh ta đạt được, mày mất giá trị lợi dụng, sẽ có kết quả gì?”

Nói xong cũng không để cho Giang Nhược có thời gian đáp lời, ngắt luôn điện thoại rồi vào phòng nghỉ khách VIP.

Cô ta không tự nguyện đi, nên cũng muốn khiến trong tim Giang Nhược lưu lại một cái giằm vĩnh viễn.

Đối với Giang Nhược mà nói, đây quả thật là một cái giằm, hơn nữa còn là cái giằm cũ năm xưa chưa được nhổ ra, chôn vùi trong thịt, cứ bị người ta ấn nhẹ một cái, lại đau đớn khó nhịn.

Sau khi Giang Nhược tắt điện thoại đã vào phòng vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, bụng chợt truyền đến từng cơn lại từng cơn đau.

Triệu chứng này kể từ sau khi nằm viện đã không còn thấy nữa, Giang Nhược há miệng hít khí, lại từ từ nhả ra, mãi đến giờ cơm tối, thím Ngô tới gõ cửa gọi cô ăn cơm.

Giang Nhược thất thần ăn cơm, Lục Hoài Thâm gắp đồ ăn xới canh cho cô, trong đầu cô rất rối loạn, tùy tiện ăn mấy miếng rồi bảo không muốn ăn, sau đó liền đi tắm, rồi lên giường nằm rõ sớm.

Đêm khuya, Giang Nhược vẫn chưa ngủ, Lục Hoài Thâm xong xuôi công việc đi vào, nói với cô: “Anh bay chuyến chiều mai, đi Lạc Thành.”

Giang Nhược đột nhiên ngước mắt nhìn về phía anh.

Anh nói: “Áng chừng sẽ ở bên đó hai ngày, anh đã sắp xếp phần lớn công việc vào sau khi em sinh rồi, sau khi trở về, sẽ ở nhà cùng em đến khi sinh.”

Giang Nhược nhìn anh không lên tiếng, cơn co thắt tử cung đánh úp, cô nhắm mắt lại, không nhịn được nhíu chặt ấn đường

Lục Hoài Thâm thấy sắc mặt cô bất thường, hỏi: “Em sao đấy?”

Giang Nhược cũng không rảnh nghĩ chuyện của anh nữa, bởi vì co thắt tử cung quá mãnh liệt, cô có dự cảm không lành. Cô nhăn mặt, chờ sau khi cơn đau kia qua đi, cô bảo: “Đưa máy theo dõi tim thai cho em.”

Qua mấy lần co thắt tử cung, sau đó dần dần bình phục.

Lục Hoài Thâm hỏi cô có cần đi bệnh viện không, Giang Nhược nói: “Chờ sáng mai xem thử thế nào đã.”

Đêm nay thời gian Giang Nhược ngủ khoảng ba tiếng, Lục Hoài Thâm bất an trong lòng một cách lạ kì, buổi tối trắng đêm không ngủ được.

Trước khi phía chân trời nhuốm trắng, Giang Nhược bị cơn đau co thắt đánh thức, mở di động ghi lại nhật kí cơn co thắt tử cung, Lục Hoài Thâm rất biết việc mà đưa ngay máy giám sát tim thai.

Sau khi phát hiện là co thắt tử cung có quy luật, Lục Hoài Thâm lập tức đứng dậy thu dọn túi đi sinh. Trước đây Giang Nhược đã liệt kê một danh sách đi sinh, rất nhiều đồ trong đó còn là anh đi mua, công dụng là gì anh đều rất rõ. Nhưng mua nhiều quá, hiện tại tình huống khẩn cấp, không có thời gian từ từ sắp xếp nữa, chỉ đem những thứ ắt không thể thiếu quẳng hết vào vali.

“Đừng quên thẻ căn cước.” Giang Nhược nhắc nhở xong, đứng dậy đi vệ sinh, chuẩn bị chờ tí nữa đi bệnh viện, kết quả mới đứng dậy khỏi bồn cầu, vỡ nước ối.

Kiều Huệ vốn dĩ định chờ đến một tuần trước ngày cô dự sinh sẽ qua đây, ai biết sẽ sớm trước nhiều như vậy, trong nhà ngoài hai vợ chồng thì chỉ có thím Ngô.

Lục Hoài Thâm bế Giang Nhược xuống tầng, thím Ngô đẩy vali chạy chậm theo sau.

Trên đường Giang Nhược bị dọa sợ không nói được câu nào, sắc mặt tái mét, thời điểm đến bệnh viện môi cũng sắp cắn đến chảy máu.

Giang Nhược đã vào phòng chờ sinh, Lục Hoài Thâm vẫn luôn ở cùng cô, câu Giang Nhược hỏi bác sĩ nhiều nhất là, “Đứa bé sẽ không việc gì chứ?”

Người trả lời đều là Lục Hoài Thâm: “Sẽ không sao đâu.”

Vốn dĩ buổi chiều Lục Hoài Thâm đi Lạc Thành công tác, có dự án quan trọng cần đàm phán nên đi cùng phó tổng Bác Lục trước kia anh phái đến chi nhánh Bắc Mỹ, hiện tại anh phải ở cùng Giang Nhược toàn bộ hành trình, chỉ có thể bảo Bùi Thiệu cân đối lại thời gian với anh ta một lần nữa.

Đối phương là tâm phúc của Lục Hoài Thâm, sau khi Lục Hoài Thâm rời khỏi Bác Lục, anh ta cũng rời đi, hiện tại theo Lục Hoài Thâm làm việc, nghe nói Giang Nhược sắp sinh, chỉ có thể nghĩ cách kéo dài với bên hợp tác, giúp anh tìm cơ hội khác.

Mấy tiếng qua đi, cơn co thắt tử cung của Giang Nhược vượt quá 4 lần/20 phút, chẩn đoán vì sinh non nên sắp sinh, không bao lâu, tim thai tăng cao, lại bị phán là điều kiện sinh thường không tốt, bất đắc dĩ Giang Nhược chỉ có thể lựa chọn sinh mổ.

Giữa Kiều Huệ và Lục Hoài Thâm, Giang Nhược vẫn chọn Lục Hoài Thâm cùng vào phòng sinh.

Sau khi Giang Nhược bị đẩy vào phòng sinh, được một lúc Lục Hoài Thâm mới mặc quần áo vô trùng tiến vào, Giang Nhược run rẩy môi nói với anh: “Tí nữa anh không được phép nhìn, chỉ ở đây, không được phép nhúc nhích.”

“Ừ.” Tiếng Lục Hoài Thâm cách khẩu trang, khiến Giang Nhược cảm thấy không chân thật.

Khi thuốc tê được đẩy vào theo cột sống, Giang Nhược sợ hãi sắp khóc, nhìn chằm chằm đèn phẫu thuật sáng chói mắt, Giang Nhược bóp chặt cứng tay Lục Hoài Thâm.

Phẫu thuật tiến hành không lâu thì đứa bé đã được kéo ra, trước đấy Giang Nhược cảm thấy bụng chợt trống, lúc sau mới nghe thấy tiếng khóc của đứa bé yếu như tiếng gà nhép.

Giang Nhược thả lỏng trong lòng, sau đấy lồng ngực mới run rẩy khóc lên, giữa mông lung lại nhìn thấy Lục Hoài Thâm nước mắt lưng tròng.

Bác sĩ nói: “Là bé trai, chúc mừng.”

Lục Hoài Thâm lau nước mắt cho cô, nâng mặt cô lên, tì vào trán, trong cơn xúc động giọng chênh vênh: “Là con trai.”

Giang Nhược nói: “Tên là Lục Chi Ngung.”

Lục Hoài Thâm cũng không biết cô nghĩ xong tên lúc nào, nhưng anh cảm thấy khá hay.

Bạn nhỏ Lục Chi Ngung sinh non, thể trọng chỉ có hơn 2400 gram, còn chưa được năm cân, Giang Nhược với Lục Hoài Thâm đều chỉ kịp nhìn con một cái, đứa bé đã được đưa vào lồng ấp trong phòng trẻ sơ sinh.

Giang Nhược thậm chí còn chưa thấy rõ nó trông như thế nào, nó vừa bé vừa đỏ, đôi mắt cũng sưng như hai cái bóng đèn, căn bản không nhìn ra giống ai.

Cô vốn tưởng rằng khoảng thời gian đột nhiên vỡ nước ối đến lúc chờ sinh đã đủ đau đớn dày vò rồi, không ngờ những ngày sau đó mới như địa ngục.

Do phẫu thuật, Giang Nhược buồn nôn, sợ lãnh phát run, khi sữa về và tiết sản dịch cô hết nhịn rồi lại nhịn, khả năng nhịn đau của cô cũng xem như cao mà chẳng mấy chốc đã đau đến mức kêu thành tiếng.

Thuốc tê hết, cái kiểu đau đớn xé rách da thịt này càng làm cho cô suy sụp.

(Chỉ có bà nào đẻ rồi mới biết nó ối dồi ôi thế nào =)))))

Bạn nhỏ Lục cũng xem như có thể trọng khá lớn trong số trẻ sinh non, phát dục tương đối hoàn thiện, sau khi sinh mấy giờ, được cho phép thử bú vú mẹ.

Giang Nhược và Lục Hoài Thâm lần thứ hai nhìn thấy con, đồng thời với sự cảm động không thôi, thật ra trong lòng đều đang e ngại trông nó xấu.

Chỉ có Kiều Huệ ở bên cạnh ra sức khen: “Đáng yêu quá, cháu ngoại ngoan, tương lai lớn lên nhất định là một thằng bé kháu khỉnh.”

Giang Nhược và Lục Hoài Thâm đồng thời lựa chọn im lặng, nhưng vẫn ôm lòng mong chờ điều này, suy cho cùng đều cho rằng đối phương trông không tệ, bản thân cũng không kém, kiểu gì con cũng sẽ không xấu đến đâu nhỉ.

Giang Nhược dựa vào giường, trong lòng ôm cục thịt nho nhỏ gầy gầy, lúc này không khóc không nháo, yên tĩnh nằm co trong cánh tay cô, gương mặt dán vào ngực cô chậm rãi cử động.

Giang Nhược lại nghĩ tới khi nó mới vừa được mổ lấy ra, âm thanh cực kì không có sức sống, cô rất áy náy.

Áy náy khi sinh ra nó trong hoàn cảnh thế này.

Giang Nhược chăm chú nhìn khuôn mặt nhăn dúm dó của nó, ghé sát lại khẽ chạm mặt mình vào.

Trước đó Lục Hoài Thâm cùng bác sĩ ra ngoài nói chuyện, bấy giờ tiến vào thấy ngay một màn này, vừa mềm lòng lại lo lắng.

Đứa bé lại bị đưa vào lồng ấp, Lục Hoài Thâm đón lấy từ tay cô, hai tay nâng nó trong tay, quan sát nó kỹ càng, nhất thời cũng khó kìm lòng nổi, khó có thể tưởng tượng sinh mệnh yếu ớt non nớt này, là do anh với Giang Nhược đưa đến nhân gian.

Nghĩ đến đây, anh ngập tràn xúc động trong lòng, viền mắt hơi ướt nước, nói: “Nhũ danh thì gọi là Mãn Mãn.”

(Nhũ danh: tên mụ, tên cúng cơm, tên ở nhà)

Giang Nhược ngẫm nghĩ, trong miệng lẩm bẩm đọc hai chữ này, “Mãn Mãn?”

Sau đấy cô gật gật đầu.

Lục Hoài Thâm lúc này mới nhớ tới móc di động ra, gửi tin nhắn thông báo tới họ hàng, bạn thân.

Giang Nhược vốn định cắt ngang anh, từ trước đến nay cô bi quan, cô cảm thấy Mãn Mãn sinh non, cơ thể không khỏe mạnh, muốn chờ sau khi ổn định sẽ thông báo với người thân bạn bè sau, nhưng tin nhắn của Lục Hoài Thâm đã gửi đi.

“Ngày 5 tháng 4, Lục Hoài Thâm và Giang Nhược có đứa con đầu tiên, mẹ con bình an, tên gọi là Lục Chi Ngung, nhũ danh Mãn Mãn.”

Theo đó lời chúc mừng cùng lời chúc phúc đến như nước triều dâng.

Giang Nhược lại cảm thấy, có thể được chúc phúc nhiều như thế, không hẳn không phải là chuyện tốt.

Hà Nội, 11/6/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.