Không Hề Đáng Yêu

Chương 196: Chẳng phải đàn ông đôi khi chỉ thích thứ bên ngoài thôi sao?




Giang Nhược cắn môi dưới, khẽ cụp mắt, ấn đường lộ ra nét mệt mỏi rã rời.

Vương Chiêu thật không biết nên nói gì, thu lại ánh mắt kinh ngạc, nuốt nuốt nước miếng nói một câu: "Chúc mừng nhé!"

Giang Nhược càng thêm nản lòng.

Đây vốn không nên là một chuyện chán nản, vốn nên như lời Vương Chiêu nói, là chuyện vui.

Nhưng một khi thời gian phát sinh sự tình xảy ra sai lệch, là phúc hay họa, là vui hay buồn, đều có khả năng đi theo hướng hoàn toàn khác nhau.

Vương Chiêu đi vào, nhìn chằm chằm hàng dụng cụ thử thai ngay ngắn, trong lòng có câu không biết nên nói hay không: Que thử thai dây chuyền, sự thật bền vững luôn á!

Nhưng hiển nhiên Giang Nhược có phần không thể chấp nhận sự thật này, tuy không thể cảm động lây, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ thử xem, trong giờ phút trọng yếu lại phát hiện mang thai, quả thực hơi phiền lòng.

Vương Chiêu nhớ tới nhãn hiệu son môi mới Giang Nhược vừa mua, bây giờ mới ngộ ra nguyên nhân, chắc chắn trong lòng Giang Nhược đã nhận ra, cho nên ngay cả đồ dùng cũng chuẩn bị xong rồi.

Vận mệnh an bài, cô cũng đã ám thị tâm lí cho mình trước, làm tốt công tác chuẩn bị đón nhận kết quả.

Hồi lâu, Vương Chiêu nói: "Giang Nhược, cô nên đối mặt."

Mấy ngày nay, Vương Chiêu chú ý đến tâm trạng Giang Nhược, cho nên vẫn luôn không nhắc đến chuyện giữa hai người bọn họ, cũng chẳng hỏi nhiều. Cô ấy cho rằng trừ việc để bản thân cô tự tiêu hóa thì người khác dò hỏi, đều sẽ tạo thành quấy nhiễu đến cô.

Giang Nhược không thể phủ nhận, sau ngày hôm đó cô sống u uất chán chường cố tình trốn tránh hiện thực, nhưng cũng không đến mức ngã một cái hết gượng dậy, sống dở chết dở.

Giang Nhược đứng dậy, vuốt tóc gọn gàng ra sau.

Vương Chiêu nói: "Ban nãy tôi thấy hai người ở dưới, không phải anh ta tới tìm cô về..."

Tiếng Vương Chiêu đột nhiên im bặt, phát hiện nói lỡ miệng mất rồi.

Giang Nhược uể oải hỏi: "Anh ấy tìm đến cô à?"

"Tôi chưa nói gì cả!" Vương Chiêu vội phủi sạch quan hệ, giải thích: "Là anh ta nói nhử tôi! Cô là vợ anh ta, mức độ khôn khéo của anh ta, cô biết quá còn gì? Trong vô thức đã khơi gợi tôi nói ra hết!"

Giang Nhược nhớ tới cuộc điện thoại ngoài nhà thuốc, chắc hẳn anh không cho người đi theo cô, nếu không thì anh đã biết hành tung của cô từ lâu rồi, tuy cô cũng không định cố ý giấu anh, nhưng cũng không muốn anh tìm tới.

Vương Chiêu thấy cô hoang mang lo sợ như vậy, giơ tay chọc chọc trán cô, "Cô cũng đừng ỉu xìu nữa, lên tinh thần đi, cô muốn đẻ ra một đứa bé xấu xí à? Không phải người ta đều bảo trong thời gian mang thai, tâm trạng thai phụ là quan trọng nhất sao?"

Giang Nhược mù mờ, nói lẩm bẩm: "Tôi còn chưa biết có định sinh không..."

Vương Chiêu ngớ ra, trong nháy mắt biểu cảm đứng đắn hẳn, "Giang Nhược, đây không phải chuyện nhỏ, cô vẫn phải thương lượng cùng Lục Hoài Thâm, có mâu thuẫn gì có thể giải quyết thì giải quyết, không thể giải quyết thì lại nghĩ tới chuyện sau đó sau, cô không thể khí phách nhất thời mà tự quyết định việc ở lại rời đi của đứa bé được."

Giang Nhược đều hiểu rõ, "Tất nhiên tôi sẽ suy nghĩ thận trọng."

Vương Chiêu không yên tâm, hỏi thêm: "Hôm đó rốt cuộc cô với Đỗ Thịnh Nghi là thế nào?"

Những gì cô ấy được biết đều do mấy người trên mạng nói sao biết vậy, ở công ty nghe thấy có người nghe nhầm đồn bậy bảo là Giang Nhược với Đỗ Thịnh Nghi xảy ra tranh chấp cạnh bể bơi, cuối cùng đẩy Đỗ Thịnh Nghi xuống nước.

Vương Chiêu từng nghĩ có thể là trước đây Lục Hoài Thâm cùng Đỗ Thịnh Nghi có gì đó, suy cho cùng nhìn từ bức ảnh lan truyền trên mạng lúc trước, có hơi giống Lục Hoài Thâm, nhưng cô ấy không chắc chắn, móc nối hai chuyện này với nhau rồi suy nghĩ một chút thì vẫn có thể hoàn nguyên một phần sự thật.

Chí ít cô ấy tin tưởng, Giang Nhược tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ động thủ với Đỗ Thịnh Nghi.

"Đỗ Thịnh Nghi vẫn luôn lừa tôi, tất cả mọi thứ, bao gồm việc hợp tác với công ty mình..." cô ngửa đầu nhìn về phía Vương Chiêu, cười khẩy nói: "Cô ta đều có mục đích."

......

Tối ngày hôm sau, ngay khi màn đêm vừa buông xuống, Lục Hoài Thâm đã đến Cẩm Thượng Nam Uyển một chuyến.

Người ra mở cửa chính là Hứa Thu Mai, trong khoảnh khắc thấy anh, mắt sáng rực lên, lúc hồi hồn, mới vừa dùng khóe mắt quan sát anh, vừa gọi với vào phòng khách: "Mợ, có khách tới này."

Thấy anh tự đến một mình, Kiều Huệ kinh ngạc, "Sao có một người tới, Nhược Nhược đâu?"

"Cô ấy đi ăn cơm với bạn rồi, bạn con đi công tác, con bảo cậu ấy mang một ít đặc sản địa phương về, vừa khéo hôm nay đi qua nên sang biếu."

Hứa Thu Mai nghe được bán tín bán nghi, nhìn dáng vẻ anh như không có chuyện gì, dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, Giang Nhược đã đánh nhau với Đỗ Thịnh Nghi rồi, sẽ còn chung sống bình tĩnh hòa nhã với anh sao?

Sẽ không phải là Giang Nhược làm om sòm rạn nứt với anh, anh cố ý tới lấy lòng mẹ vợ, hi vọng mẹ vợ nói tốt giúp anh chứ?

Kiều Huệ vừa thấy là bánh ngọt đặc sản quê mình, quả nhiên rất vui vẻ, món quà và tấm lòng mang tặng xem như chạm đến tâm khảm Kiều Huệ, lòng ngập tràn hân hoan đón lấy đồ rồi bảo anh vào trong ngồi.

Đồ Hứa Thu Mai đang mặc là quần áo ở nhà, lặng lẽ trở về phòng thay một bộ váy cổ vuông đi ra, tóc còn đặc biệt chải chuốt vài cái.

Khi trở ra, Kiều Huệ thấy cô ta, sắc mặt chợt thay đổi, giới thiệu với Lục Hoài Thâm: "Đây là con gái của chị chồng dì."

"Nghe Giang Nhược nói cô cũng đến? Đợt trước công việc bận rộn, chưa kịp đến gặp mặt."

Tiếng xưng hô của Lục Hoài Thâm gián tiếp tán thành thân phận của Giang Nhược ở nhà họ Trình, cũng gián tiếp tán thành Kiều Huệ là mẹ Giang Nhược. Kiều Huệ sao có thể không kinh ngạc, không giống nhà họ Giang, vẫn luôn cự tuyệt không cho Giang Nhược gọi bà và Trình Đống là bố mẹ trước mặt người ngoài.

Kiều Huệ gật đầu cười nói: "Ừ, hôm qua vừa đi. Mai Mai còn định ở đây vài ngày nữa, thử tìm việc."

Bấy giờ Lục Hoài Thâm mới nhìn sang Hứa Thu Mai: "Tìm được việc chưa?"

Hứa Thu Mai ngồi xuống sofa đơn bên cạnh anh, cụp mắt cắn môi, khẽ vén tóc mai, nói: "Vẫn chưa đâu, bây giờ công việc khó tìm lắm, tôi nghe nói cậu mở công ty?"

Lục Hoài Thâm đưa cho cô ta một tấm danh thiếp thếp vàng, nói giọng hời hợt: "Nếu có việc cần cứ tìm tôi."

Hứa Thu Mai nhận danh thiếp, chân bắt chéo, sống lưng ưỡn thẳng tưng, nhìn qua danh thiếp, sau đó tươi cười mặt mày rạng rỡ nét xuân.

Lục Hoài Thâm trò chuyện với Kiều Huệ được một lúc thì đứng dậy cáo từ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.