Giang Nhược vốn suy xét đêm nay sẽ ở đây, nhưng sau đó cứ nghĩ mãi về mấy lời của dì út và Vương Chiêu, trong đầu liền tự động hiện ra vẻ mặt của Lục Hoài Thâm trước khi xuống xe.
Không kìm được suy đoán vì sao anh ấy lại hỏi như vậy, đáp án thật sự muốn có là gì?
Chỉ cần trong đầu nảy ra ý niệm như thế, trong người cô ấy cứ có gì đó nhảy nhót hoảng hốt một cách kì lạ.
Cô ấy am hiểu sâu sắc một người bỏ ra tình cảm càng nhiều, thứ muốn có được lại càng nhiều hơn.
Cứ như vậy, lần gặp mặt kế tiếp thành ra có phần gấp gáp không chờ nổi.
Trước lúc ra khỏi nhà Giang Nhược gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm, cuộc điện thoại kia là cô ấy về phòng mình mới gọi.
Dì út đang xem TV, cô sợ nghe không rõ tiếng anh ấy, lại sợ đến lúc đó muốn nói cái gì, trước mặt dì út lại không nói ra được.
Giang Nhược hít một hơi, bấm gọi đi, sau một tràng tiếng tút dài Lục Hoài Thâm mới nghe máy, cô ấy hỏi: "Việc của anh làm xong chưa?"
Lúc cất tiếng nói, giọng điệu mang theo sự dịu dàng khác với ngày trước mà ngay bản thân cô ấy cũng khó nhận ra.
Âm sắc của Giang Nhược nhỏ nhẹ, kỳ thật lộ ra một cảm giác xa cách, nhưng từ trước đến nay cô ấy nói chuyện không nhanh không chậm, cho nên có vẻ dịu dàng khiến người ta yêu thích không ít. Giờ phút này trên cơ sở cố ý hạ nhẹ giọng nói, kèm thêm dòng điện mỏng manh gần như không thể nghe thấy trong ống nghe điện thoại di động, như gió nhẹ mưa phùn.
(dòng điện ở đây chỉ kiểu yêu đương bắn tia lửa điện ấy, đại loại thế. Chứ không phải điện một chiều hai chiều ba pha gì đâu nhóe các bác)
Vẫn khá biết điều đấy.
Lục Hoài Thâm nhếch môi một cái, tâm tình vui vẻ không ít.
Chốc lát lại cảm thấy không nên buông tha cô ấy như vậy, lần nào cũng đều làm nũng ra vẻ thông minh để lấy lòng, làm hao mòn thủ đoạn của anh ấy xem chừng cũng có phần đơn giản quá.
"Sắp xong rồi, em cứ ngồi thêm lúc nữa."
Giang Nhược nghe giọng anh ấy trầm thấp rõ ràng, bầu không khí bên kia cũng rất yên tĩnh, cô ấy không đoán được là trong bữa tiệc hay nơi khác.
Cô ấy nói: "Thế em đến trung tâm thương mại mua ít đồ, lúc anh đến gọi điện thoại cho em, em đợi anh ngoài trung tâm thương mại."
"Ừ."
Tắt điện thoại, trong đầu Giang Nhược không ngừng quanh quẩn hai chữ "tâm ý", theo cô ấy thấy tâm ý cần được biểu đạt thông qua cảm giác nghi thức.
Cổng chính của Cẩm Thượng Nam Uyển nằm ở con đường rợp bóng cây yên tĩnh, nhưng đi ra ngoài lại là nhà chọc trời phố xá sầm uất phồn hoa, cạnh ngã tư cách tiểu khu không xa, một trung tâm thương mại cao cấp tọa lạc giữa những tòa nhà văn phòng.
Giang Nhược định vào trong đó dạo xem.
Mới vừa ra khỏi tiểu khu, Cao Tùy đã gọi điện thoại đến.
Vụ án ông nội cô ấy sẽ ra tòa vào thứ 4, ngày tháng được ấn định vào tháng trước, càng tới gần, trong lòng cô ấy càng không có điểm tựa, mấy ngày hôm trước bắt đầu thường xuyên quấy rầy Cao Tùy, trái lại Cao Tùy cũng không chê phiền lụy mà trấn an sự căng thẳng của cô ấy, còn từng nói bông đùa, có cần cô phải ra tòa đâu, thế nào còn căng thẳng hơn cả tôi?
Lần này Cao Tùy chủ động gọi điện thoại tới, là để xác nhận chi tiết một lượt nữa với cô ấy.
Vì chuyện gấp, Giang Nhược vô thức đi chậm lại, cẩn thận lắng nghe mọi chi tiết anh ấy nói, kể cả kết quả cuối cùng có thể xảy ra mà anh ta đề cập đến, tốt hay xấu, không phải muốn cô ấy lo lắng suông, mà muốn cô ấy chuẩn bị tốt tâm lý ở một mức độ nhất định.
"Vâng, tôi hiểu cả rồi."
"Lúc trước chúng ta đã nói, dựa vào tai nạn xe của bố mẹ cô mà chuyển dời tính chất vụ án, về sau sẽ có tư pháp tham gia, có người nhà họ Chương đứng ra làm chứng, có lợi cho việc điều tra lấy chứng cứ, cô nhớ phải làm một chút công tác tư tưởng với vợ con Chương Chí, bọn cô từng mặt đối mặt giao tiếp, tương đối tiện. Đồng thời cô cũng phải chuẩn bị tốt, đến lúc đó chất vấn công khai Giang Vị Minh tham gia mưu sát bố mẹ cô, bọn họ sẽ làm ra biện pháp ứng đối, đường hướng sự việc sẽ càng phức tạp, phỏng chừng sẽ gây áp lực cho cô, hiện tại quyền nắm giữ cổ phần Giang thị chưa tới tay cô, có lẽ bọn họ sẽ động tay trong chuyện này, đề phòng một chút."
Chuyển nhượng quyền nắm giữ cổ phần, cần phải thông qua biểu quyết của các cổ đông khác trong công tay, quy trình này dễ xảy ra sơ xuất nhất.
Giang Nhược đáp: "Tôi hiểu. Ngày đó tôi phải đi dự thính không?"
"Cụ thể tùy cô thôi. Tỉ lệ gõ búa kết luận phúc thẩm không lớn, huống chi còn dây dưa một án mạng. Có điều tôi lo lắng đến lúc đó luật sư của Giang Vị Minh sẽ hướng mũi dùi về phía cô, dẫu sao bây giờ cô đang gặp vấn đề chuyển nhượng quyền nắm giữ cổ phần, ngộ nhỡ sẽ kéo theo những chất vấn lợi bất cập hại."
"Được, tôi sẽ suy nghĩ lại."
Kết thúc trò chuyện, Giang Nhược thở sâu.
Vào trung tâm thương mại, cuối tuần người khá đông, Giang Nhược đi dạo ở tầng một, cuối cùng dừng ở trước quầy trưng bày của một cửa hàng đồ nam xa xỉ, phong cách rất hợp vẻ tinh anh nam tính của Lục Hoài Thâm.
Cô ấy nhìn trúng bộ tây trang màu lam đậm kiểu cổ điển trên ma-nơ-canh trong quầy trưng bày, phối với cà vạt màu xanh nhạt, bao gồm cả phụ kiện đồng hồ đều tinh xảo độc nhất vô nhị, nếu mà cả bộ ắt hẳn giá sẽ cao, ngoài khả năng của cô ấy.
Nhưng cái cà vạt kia, tiền lương cô ấy vẫn có thể gánh được.
Lục Hoài Thâm ngày thường mặc nhiều nhất là vest, sắc điệu thống nhất thiên về màu đậm, nhưng độ phối hợp cao.
Song cô ấy lại nghĩ, nếu sau khi chuyển giao cổ quyền Giang thị thành công, cô ấy liền có thể không cần băn khoăn nhiều như vậy nữa, thấy hợp anh ấy, có thể lập tức mua ngay.
Dường như cô ấy hơi hiểu rồi, con người luôn muốn giá trị của việc tranh đấu, bởi vì trong khả năng của họ, thì chẳng cần mắc kẹt với những lựa chọn.
Dần dần có chút thất thần, khi một lần nữa xốc lại tinh thần chuẩn bị vào cửa hàng, đột nhiên từ trong phản chiếu tủ kính, cô ấy thấy một người đàn ông xa lạ đứng phía sau mình, hình như đã nán lại một lúc lâu.
Cô ấy sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt đường nét mơ hồ sau lưng kia, lập tức da đầu căng ra.
"Giang tiểu thư, định mua quần áo cho chồng à?" Người đàn ông cười rộ lên.
Giang Nhược quay đầu lại như người máy.
Người đàn ông gần như cao hơn cô ấy một cái đầu, mặc áo polo trắng cộc tay, quần dài kaki cùng giày mọi, mang kính viền đen, ăn vận sạch sẽ đơn giản, tóc ngắn và râu cắt tỉa gọn gàng, nước da màu rám nắng tràn trề sức lực.
Giờ phút này người đàn ông vẫn giương khóe môi với cô ấy.
Thời điểm Giang Nhược nghe thấy hắn xưng hô chuẩn xác họ của mình, thêm nữa cái kiểu thân quen không cách nào xem nhẹ này, khiến cả người cô ấy đều lạnh thấu.
Trên mặt cô ấy không có biểu cảm, cố gắng trấn định mà lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Xin lỗi, tôi không quen anh."
Giang Nhược nói xong xoay người, định đi vào trong cửa hàng.
Hắn thong thả gọi cô ấy: "Sao có thể không quen biết được? Cô còn từng ngồi xe tôi."
Giọng rượu thuốc trầm thấp, làm Giang Nhược kề cận bờ sụp đổ.
Hình tượng của hắn ta khác một trời một vực hai lần trước, nếu không phải giọng nói quen thuộc cùng điệu cười khiến người ta sởn tóc gáy kia, suýt nữa cô ấy đã cho rằng không phải cùng một người.
Giang Nhược đóng đinh tại chỗ, khống chế bản thân, nắm chặt không để những ngón tay run rẩy, cố gắng trấn tĩnh xoay người, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Tiên sinh, anh thật sự nhận nhầm người rồi?"
Người đàn ông kia tiến lên hai bước chậm rề rề, "Tôi đã gọi cô là Giang tiểu thư rồi, nếu cô thật sự không biết tôi, hoặc tôi nhận nhầm, cô nên phản bác tôi trước là: Tiên sinh, anh nhận nhầm người."
Giang Nhược không nói lời nào, hai mắt kiên định mà lạnh lẽo nhìn hắn ta.
"Thủy Hỏa, hai chữ này nghe quen chứ."
Giang Nhược không giả vờ được nữa, càng cố làm vẻ bình tĩnh, tiếng nói càng lạnh nhạt: "Anh muốn làm gì?"
"Không làm gì, tôi có thể làm gì đâu?" Ngón út của Thủy Hỏa quẹt qua vị trí mép tóc, như động tác nhỏ vô tình, tiếp tục nói: "Chẳng qua là muốn tìm một nơi uống chút gì đó cùng Giang tiểu thư."
"Không rảnh, lúc nữa chồng tôi sẽ đón tôi." Giang Nhược dám cứng rắn trước mặt hắn như vậy, là bởi vì biết Thủy Hỏa muốn bảo toàn thân mình, tất nhiên không dám làm gì cô ấy trong trung tâm thương mại người qua kẻ lại. .
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Thủy Hỏa cười "hô": "Bớt lôi Lục Hoài Thâm ra dọa tôi đi." Đến nay hắn vẫn hòa khí, chỉ là trong hòa khí trung lộ ra sự uy hiếp không tiếng động.
Hắn nói rồi chỉ lên quán cà phê ở tầng hai, "Lên đó ngồi một lúc."
Đây vốn không phải ngữ khí thương lượng.
"Nếu tôi không đi thì sao?"
"Chỉ cần cô bảo đảm, sau này cô sẽ không đi đến bất kì nơi nào dân cư thưa thớt, Lục Hoài Thâm có thể có thể làm hậu thuẫn cho cô cả đời, vậy cô có thể muốn làm gì thì làm."
Ẩn ý là: Thủy Hỏa tôi ở ngoài luồng pháp luật, tìm được cơ hội thì sẽ bóp chết cô.
Hắn nói xong, thấy sắc mặt Giang Nhược khó coi, vì thế lại dịu giọng nói: "Ở đây nhiều người thế, tôi có thể làm gì cô đâu? Vả lại Lục Hoài Thâm chốc nữa sẽ tới đón cô, nếu cô xảy ra chuyện, đến thời gian giải quyết hậu quả tôi cũng không đủ."
Khi ở bên ngoài, Giang Nhược có thói quen luôn cầm điện thoại trên tay, cô ấy nâng màn hình di động lên nhìn thời gian.
Thủy Hỏa như là nhớ tới cái gì, mắt nhìn vào cửa hàng, hỏi cô ấy: "Muốn mua đồ trước không?"
Giang Nhược bất đắc dĩ lại phiền chán dịch tầm mắt không nhìn hắn nữa, "Đi thôi."
Thủy Hỏa chợt cười, dẫn đầu sải bước đi về phía trước.
Giang Nhược rề rà mãi, nhân lúc hắn không quay đầu, mở di động ghi âm.
Tới quán cà phê, người phục vụ đưa thực đơn, Thủy Hỏa gọi một ly Americano đá, còn lấy một phần đồ ngọt.
Giang Nhược cho rằng đó là hắn tự tiện gọi cho mình, nói: "Tôi không ăn."
Thủy Hỏa kinh ngạc nhìn cô ấy: "Tôi gọi cho tôi." Sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ.
Giang Nhược cạn lời, nhìn về cửa quán cà phê.
"Thế nào, định chạy?" Thủy Hỏa liếc cô ấy một cái, nhìn ra được sự mất kiên nhẫn và lo âu của cô ấy.
Mỗi cái ánh mắt và động tác của Giang Nhược như thể đều phải chịu quản thúc, cô ấy trợn mắt nhìn Thủy Hỏa: "Rốt cuộc anh có mục đích gì."
"Tôi chỉ muốn cô mời tôi uống nước, tôi không mang tiền." Thủy Hỏa dựa vào ghế, một tay đặt lên tay vịn, một tay gác vắt vẻo lên tay vịn bên kia.
Trở nên cà lơ phất phơ, khí chất của phần tử tội phạm muốn che đậy cũng không che đậy nổi, khiến người ta vừa nhìn đã biết người này chẳng phải kiểu lương thiện. Giang Nhược nghĩ như thế.
Cô ấy móc hai tờ tiền từ trong ví ra đặt lên bàn, "Như vậy được chưa? Tôi đi đây."
Định vị cô ấy chuẩn xác, chỉ vì muốn cô ấy mời uống cà phê?
Dẫu sao cô ấy cũng không tin lời Thủy Hỏa, há mồm chỉ nói hươu nói vượn.
Thủy Hỏa nhìn tiền mặt cô ấy để trên bàn, nhếch mày một cái, "Đồ ăn còn chưa lên bàn kia, cô vội cái gì."
Vẻ mặt Giang Nhược không vui: "Sao, anh còn muốn tôi nhìn anh ăn?"
Thủy Hỏa ung dung nói: "Là tự cô không gọi."
Giang Nhược thầm mắng hắn bị điên, e là người này tâm lý biến thái.
Thủy Hỏa chưa trải qua giám định uy tín để biết có bệnh tâm lý hay không, nhưng hắn thấy dáng vẻ cô ấy rõ ràng sợ hãi, còn ra vẻ không có việc gì, quả thật rất hưởng thụ.
Mặc dù Thủy Hỏa giả dạng đến mức gọn gàng đứng đắn, nhưng mà không giấu nổi ánh mắt tội ác tục tằn dưới thấu kính. Một khi Giang Nhược nhìn thẳng hắn, liền không rét mà run.
Trong lòng cô ấy tính toán, nếu đã không đi được, sao lại không gắng sức đào chút tin tức hữu ích từ miệng hắn?
Giang Nhược nghĩ ngợi, tay cầm di động tay đặt lên mặt bàn, ngón tay khều mặt sau vỏ điện thoại, hỏi hắn: "Anh đã theo dõi tôi bao lâu rồi?"
Thủy Hỏa nói: "Cô đoán."
Giang Nhược trợn trắng mắt, đoán cái em gái mày.
Gặp cái loại không bình thường này, Giang Nhược chẳng có một chút kiên nhẫn và bình tĩnh nào.
Người phục vụ lên món, xếp món ăn xong rời đi.
Cô ấy thở một hơi buồn bực, lại tiếp tục nói: "Thế tôi coi như anh ngầm thừa nhận, ai bảo anh theo dõi tôi? Giang Cận?"
Lần này Thủy Hỏa không nói chuyện, mà như cười như không nhìn về phía cô ấy, trong lòng Giang Nhược tức thì hồi hộp.
Tiếp theo, ánh mắt Thủy Hỏa lại dừng ở di động của cô ấy.
Đầu ngón tay Giang Nhược chợt khựng lại, theo bản năng nắm chặt di động, muốn bỏ tay xuống dưới bàn, bỗng nhiên Thủy Hỏa rướn người, bắt lấy cổ tay cô ấy.
Tiếng kinh hô của Giang Nhược mắc kẹt trong cổ họng, làm sao cũng không phát ra được, bất động nhìn hắn ta.
Thủy Hỏa thích vẻ sợ hãi bộc lộ qua ánh mắt cô ấy, rút lấy chiếc di động, chức năng ghi âm mặc dù khóa màn hình cũng sẽ không dừng ghi âm, cho nên Thủy Hỏa nhấn mở khóa màn hình một cái, hiển thị trên màn hình chính là giao diện ghi âm.
"Đừng diễn trò trước mặt tôi, điện thoại của cô trước mắt chưa tịch thu." Hắn ấn nút đỏ, dừng ghi âm, đặt điện thoại trong tầm với của hắn.
Hà Nội, 30/9/2022
Dạo này khá lơ là, ngàn lời xin lỗi các bác nha!!!
Mấy hôm nay nghe tin miền Trung xót xa quá, nhìn nhiều người mất nhà cửa người thân mà nao lòng. Ủng hộ miền Trung bằng mọi cách có thể nào các bác ơi. Một miếng khi đói bằng một gói khi no.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ