Không Hề Đáng Yêu

Chương 145: Trong mọi lúc hiểm nguy, chỉ có anh ấy có thể đồng hành cùng cô




Quanh trung tâm thương mại có thiết kế chỗ đỗ xe tạm thời, chủ xe sẽ không dành quá nhiều thời gian ở trung tâm thương mại, vì thuận tiện cho việc rời đi, phần lớn sẽ lựa chọn dừng xe ở bãi đỗ xe tạm thời.

Thời điểm này, đúng vào lúc người nhiều xe đông, xe taxi kia dừng đỗ lề mề, dịch về phía trước chậm rề rề, tốc độ không nhanh không chậm, cực kỳ giống trạng thái tài xế kia tìm tiền lẻ.

Phía sau đã tắc mấy chiếc xe con, mất kiên nhẫn mà bóp còi với anh ta.

Trong lòng Giang Nhược thầm nhớ kỹ biển số xe, trong lúc lơ đãng ánh mắt dừng ở khoang lái, kính xe taxi chưa dán phim cách nhiệt, tầm mắt không hề bị ngăn cản, cô ấy đang nhìn anh ta, trong xe người nọ cũng đang đánh giá cô ấy từ xa xa.

Cái nóng oi bức của buổi chiều tà ngày mạt phục bao trùm lấy cô ấy không một kẽ hở, cơ thể được quần áo bao bọc dưới nhiệt độ cao nhanh chóng toát mồ hôi mỏng.

Hô hấp của Giang Nhược như thể bị đình trệ, cô ấy xoay người, cũng chẳng quay đầu lại cứ thế đi vào trong trung tâm thương mại.

Trong trung tâm thương mại tấp nập người qua lại, không gian rộng rãi, ồn ào và khép kín, cho cô ấy một cảm giác an toàn khác thường.

Đi thang máy đến tầng B1, lối vào siêu thị là khu bánh ngọt kiểu Âu, trong không khí tràn ngập mùi hương phô mai cùng sữa bò.

Giang Nhược đẩy xe hàng đi vào trong, có lẽ là cô ấy nghi thần nghi quỷ, vài lần ánh mắt lướt qua phía sau lưng, luôn cảm thấy có người đang chuyển ánh mắt khỏi người mình.

Nếu là lúc trước, cô ấy chẳng cho rằng cảnh theo dõi kiểu trong phim này sẽ xảy ra với mình.

Mà nay lại không phải không có khả năng.

Tiền, quyền, dục vọng, thông thường đều ngao du bên lề pháp luật, vô ý một cái liền vượt qua cái ranh giới mơ hồ kia.

Giang Vị Minh và Giang Cận muốn cái gì, cô ấy vẫn luôn biết rõ.

Giang Nhược ổn định tinh thần, đứng trước kệ sữa bò, móc di động ra gọi cho Lục Hoài Thâm.

Sau khi nối máy, cô ấy nín thở, không biết nên mở lời như thế nào, Lục Hoài Thâm hỏi cô ấy: "Em về nhà rồi?"

Âm thanh trầm thấp quen thuộc, như thể cách một khoảng không đang an ủi cô ấy, giữ chặt lấy trái tim cô ấy đang nhảy lên kinh hoàng.

Cô ấy thốt ra giọng nói hỗn loạn kìm nén trong lòng, "Lục Hoài Thâm..."

Lục Hoài Thâm nghe ra sự khác thường trong giọng cô ấy, không kìm được hạ giọng, "Sao thế?"

"Hình như có người theo dõi em." Giang Nhược nhìn chằm chằm các nhãn hiệu sữa bò trước mặt, các loại tiếng Anh tiếng Trung, chỉ có 'milk' có thể in lại lại trong đầu, bằng không thì có khả năng ngay cả mình định mua gì cô ấy cũng không biết.

"Em ở đâu?"

"Em ở siêu thị."

Giang Nhược lo lắng không yên, đến cả địa chỉ cụ thể cũng quên nói, Lục Hoài Thâm kiên nhẫn hỏi kĩ: "Siêu thị nào?"

Giang Nhược bổ sung tỉ mỉ địa chỉ, trung tâm thương mại ở ngay trung tâm thành phố, cách Bác Lục không xa, Lục Hoài Thâm nói: "Ở đấy chờ anh đến."

Hiện tại đối với cô ấy mà nói, nơi công cộng là chỗ an toàn nhất.

Giang Nhược hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, chọn hai hộp sữa tách béo bỏ vào xe đẩy.

Lúc trước Lục Gia Lạc bảo nó muốn ăn cái gì, Giang Nhược có mấy thứ không nhớ được, lại gọi điện thoại qua hỏi.

Thế nhưng lần này Lục Gia Lạc sao có thể không biết xấu hổ, "Không cần quan tâm đến khẩu vị của em đâu, mua cái anh chị thích là được, em không kén ăn."

Tắt điện thoại, Giang Nhược nhanh chóng mua đủ đồ, sau đó đi lại tùy ý xuyên qua những gian hàng ngay ngắn, mãi đến khi Lục Hoài Thâm gọi điện thoại tới, cô ấy mới đẩy hàng đến quầy thu ngân tính tiền.

Lục Hoài Thâm đã chờ ở bên ngoài.

Anh ấy tiến vào từ lối vào quầy thu ngân khác, cùng xếp hàng với cô ấy, cũng không hỏi gì.

Trước khi anh ấy tới, cảm giác bị người ta giám sát vẫn còn. Tuy rằng sau gáy không mọc mắt, nhưng khi bị người ta ngó lom lom đằng sau, cảm giác bất an tột độ tồn tại một cách rất chân thực.

Sau khi Lục Hoài Thâm xuất hiện, đứng ở sau cô ấy, hơn nửa người che chắn cho cô, Giang Nhược cảm thấy yên ổn hơn nhiều.

Lúc tính tiền, Lục Hoài Thâm lấy một chiếc thẻ trong ví tiền đưa cho nhân viên thu ngân quẹt.

Khi trả lại, Lục Hoài Thâm không nhận, Giang Nhược liếc anh ấy một cái, nhận thay anh ấy, đang muốn trả cho anh ấy, anh ấy đã xách một tay hai chiếc túi mua hàng đi ra ngoài.

Giang Nhược chạy chậm mấy bước theo sau, "Em có thể xách một cái."

Cô ấy nhớ rõ ràng không mua bao nhiêu, túi mua hàng cỡ lớn nhất, thế nào lại để đầy tràn cả hai túi.

Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy không dời mắt, giơ tay không bên kia dắt cô ấy, động tác quen thuộc như đã từng luyện tập nhiều lần.

Trong nháy mắt Giang Nhược có chút khựng lại, mắt nhìn thẳng không dám nhìn sang anh ấy.

Bàn tay nắm tay cô ấy xương ngón tay mảnh khảnh rắn rỏi, ngón cái vuốt ve tùy ý mấy lần trên mu bàn tay cô ấy, mảnh da thịt nhỏ bị anh ấy mơn trớn tê ngứa nóng rực, giữ trái tim trong sáng, như là có dòng điện lan truyền từ cổ tay cô ấy, nhẹ nhàng chạy khắp tứ phía.

Xe Lục Hoài Thâm dừng ở bãi đỗ xe ngoài siêu thị.

Không gian dưới lòng đất dựa vào ánh đèn chiếu sáng, âm thanh vọng lại của tiếng xe tiếng người khuấy động, Lục Hoài Thâm buông cô ấy ra, bỏ đồ vào cốp xe rồi ngồi lên xe.

Sau khi đóng cửa xe, Giang Nhược mới dám mở miệng kể sự tình đã qua với Lục Hoài Thâm.

"Em chắc chắn đã từng gặp người đó?" Lục Hoài Thâm một tay cầm vô lăng để lùi xe, tay phải đặt ở lưng ghế cô ấy ngồi để nhìn ra sau, lùi ra khỏi chỗ đỗ xe một cách gọn gàng liền mạch.

"Không dám chắc chắn trăm phần trăm, nhưng thật sự giống lắm." Trong lòng Giang Nhược vẫn còn sợ hãi, "Hành vi của anh ta mờ ám, lần đó ở ngoài cửa nhà em trông có vẻ đã nán lại một hồi lâu, bảo là tìm nhầm chỗ, nhưng sau khi rời khỏi chung cư, đã đi thẳng ra hướng cổng lớn. Chính là ngày trước khi anh đi công tác, bảo em kí hợp đồng cổ phần với luật sư của anh."

"Nói như thế thì khi đó đã theo dõi em rồi."

Lục Hoài Thâm vẫn còn ấn tượng, ngày đó Bùi Thiệu nhận được tin tức, lúc trước có vài người từng qua lại với Chương Chí, rời thành phố Vân Trụ tới thành phố Đông Lâm. Khi ấy anh đã bảo Bùi Thiệu phái người canh chừng, mấy kẻ kia bị theo dõi, hôm đó vẫn chưa thể đến gần nhà Giang Nhược, bằng không thì người đưa tin sẽ lập tức thông báo.

Chứng tỏ còn có người khác theo dõi cô ấy, lúc ấy có khả năng chỉ là đi thăm dò địa hình.

Giang Nhược nhìn sang Lục Hoài Thâm, thấy anh ấy chống khuỷu tay trầm ngâm, cô ấy càng thêm thấp thỏm, "Có khi nào là Giang Cận?"

Lục Hoài Thâm nói đúng sự thật: "Có khả năng. Hiện tại cơ bản có thể xác định, cái chết của Chương Chí và bố mẹ em, không thoát khỏi có dính dáng đến bố con Giang Vị Minh. Mấy người từng liên lạc với Chương Chí hồi trước cắm rễ mấy năm ở thành phố Vân Trụ đã tới thành phố Đông Lâm rồi, phỏng đoán ban đầu là tay chân của Thủy Hỏa."

Giang Nhược cũng chẳng biết đây được tính là tin xấu hay tin tốt nữa, nhưng cảm giác trở thành bia đỡ đạn, thật không dễ chịu.

Trên đường đi gặp đèn đỏ dừng lại, Lục Hoài Thâm liếc nhìn Giang Nhược mặt ủ mày chau, "Việc này em không có cách gì đâu, chỗ anh đã phái người điều tra, nếu Giang Cận biết bị theo dõi, sẽ không dám ra tay tùy tiện với em, đừng lo lắng."

Giang Nhược chưa bao giờ nghi ngờ năng lực và thủ đoạn xử lý công việc của Lục Hoài Thâm, vì sự ung dung và tự tin trong giọng điệu của anh ấy, vốn không phải cố tình biểu lộ, mà đó là điều khiến người ta tin phục từ trong ra ngoài.

Giang Nhược cũng hiểu kiểu tự tin ấy vốn chẳng phải trời sinh, mà do tích lũy theo năm tháng tinh luyện mà thành, trải qua thế sự, mới có thể không hoảng sợ trước biến cố.

Cô ấy nhìn cảnh phố xá lùi dần về sau ngoài cửa xe, trái tim từ từ bình tĩnh lại. Cô ấy biết rằng đồng thời với việc từng chút một giao sự tín nhiệm, chính là đang ỷ lại vào cảm giác an toàn mà Lục Hoài Thâm dành cho. Đồng thời cô ấy lại sợ sự ỷ lại ấy tăng lên quá mức, đến cùng sẽ có một ngày khiến cô ấy không thể tự khống chế.

Nhưng trong mọi lúc hiểm nguy, chỉ anh ấy có thể đồng hành cùng cô.

Về đến nhà, Giang Nhược thấy cảm xúc của Lục Gia Lạc vẫn khá ổn định, lập tức yên tâm không ít.

Đồ mà Lục Gia Nhạc nêu tên muốn mua, đều do Lục Hoài Thâm xách vào, nó cười khẽ nói: "Cảm ơn anh cả."

Lục Hoài Thâm nhìn nó một cái, "Ừ."

Lục Gia Lạc lè lưỡi.

Lúc này Lục Hoài Thâm nhận được điện thoại của ông nội, chuyện con trai út vẫn truyền tới tai ông ta, Lục Gia Lạc bỏ nhà đi rồi tới nhà Lục Hoài Thâm, ông ta cũng đã biết.

"Trước tiên cứ để con bé ở chỗ anh vài ngày đi." Nỗi lo của Lục Chung Nam không khác Quý Lan Chỉ là mấy, sợ giữa người lớn có ngăn cách, dẫn tới Lục Hoài Thâm không thích Lục Gia Lạc.

Lục Hoài Thâm cười khẩy, "Cháu đã bao giờ bảo không cho nó ở đây chưa?"

Ông già hơ một tiếng, "Ngoài miệng anh chưa nói, không có nghĩa trong lòng anh không nghĩ như vậy."

Lục Hoài Thâm đang đi lên tầng, đột nhiên dừng bước chân, tay vỗ vỗ tay vịn cầu thang, lưỡi đá răng hàm cười lạnh lùng một tiếng, "Thế thì đúng là ông lợi hại đấy, cháu nghĩ gì cũng có thể đoán được."

Lục Chung Nam tức giận đến mức trợn trắng mắt, "Anh bớt cái kiểu ăn nói kì cục đấy đi, tôi đang bàn chuyện nghiêm chỉnh với anh. Chú út anh đang như thế, mấy dự án trong tay cũng không thể làm nữa, hoặc là anh tiếp tục theo sát, hoặc là tìm chỗ đáng tin cậy mà làm."

Lục Hoài Thâm nói giễu cợt: "Ban đầu nghĩ cách đào từ tay cháu, giờ thì muốn nhét lại vào tay cháu, sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì phải hao phí vào việc này?"

"Đào cái gì?!" Lục Chung Nam phẫn nộ gào khẽ, "Trừ dự án thành phố S là tôi bảo anh đưa cho nó, những cái khác tôi không nhúng tay vào! Đừng có tưởng tôi không biết, chú út anh vừa xảy ra chuyện, anh đã theo dõi sát sao bên thành phố S, anh còn ở đây ra vẻ vô tội với tôi à?"

Lục Hoài Thâm tức cười, "Vậy được, bây giờ cháu giao trả tận tay đấy, ông bảo chú tiếp tục làm đi."

"Thôi đi, phép khích tướng vô dụng với tôi."

"Thừa nhận con mình kém cỏi, thật là khó."

"Đúng, chỉ mỗi anh giỏi giang!" Lục Chung Nam sống đến từng này tuổi, cũng xem như định lực thâm hậu, bị Lục Hoài Thâm chọc tức đến nỗi nói năng lộn xộn, lại không thể làm gì gì nó.

Con trai không biết phấn đấu, cháu trai nắm quyền hành, ông ta muốn giúp con đi nữa cũng hết cách.

Lục Gia Lạc nghe thấy tiếng Lục Hoài Thâm nói chuyện điện thoại, hình như có nói đến nó, theo cánh cửa phòng sách đóng lại, ngăn cách hoàn toàn âm thanh.

Nó cùng Giang Nhược phân loại đồ trong túi bỏ vào tủ lạnh, nó hỏi buồn bã: "Có phải anh cả không thích em ở đây?"

"Nếu anh ấy không muốn cho em ở đây, sẽ nói thẳng luôn."

Tình cảm họ hàng mong manh, thậm chí tồn tại sự cạnh tranh, Giang Nhược không có cách nào thay đổi hiện trạng, cũng chẳng có sức thay đổi, nhưng ít ra Lục Hoài Thâm không mang ân oán giữa người lớn trút lên người Lục Gia Lạc.

Trong mắt Lục Hoài Thâm, Lục Gia Lạc cũng chỉ là đứa trẻ không biết chuyện gì.

Mùa hè trời tối muộn, ăn xong cơm tối, bầu trời xanh thẳm vẫn còn một tia ánh sáng, cơn nóng nực dần dần lùi đi, đêm hè đã sang.

Ánh đèn xung quanh biệt thự sáng sủa, Lục Gia Lạc bảo Giang Nhược cùng nhau dắt chó đi dạo.

Giang Nhược nghĩ cơm nước xong cũng không có việc gì, dứt khoát ra ngoài đi dạo luôn.

Phía sau biệt thự là khu vườn cực kì rộng rãi, thảm cỏ xanh, ở giữa có bể bơi, mặt nước phẳng lặng màu xanh nhạt, dưới ánh đèn chiếu xuống khúc xạ thành sóng nước lấp loáng.

Ra khỏi vườn lại đi tiếp về sau, có một con dốc thoải, hồ nhân tạo thông ra nơi xa, nối giữa hai nơi là một sạn đạo.

Đi qua đó thì có vẻ hơi xa, tuy rằng suốt đường đều có đèn chiếu sáng, nhưng ánh sáng tối mờ, bốn bề gần như chẳng có ai, hai người liền dạo mấy vòng trong vườn.

Giang Nhược nghe Lục Gia Lạc kể mấy chuyện thú vị lúc nó đi du lịch, lúc ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, thấy Lục Hoài Thâm đứng ở trước cửa sổ phòng sách gọi điện thoại, bốn mắt giao nhau giữa không trung.

Giang Nhược thấy mi tâm anh ấy hơi nhíu, môi mấp máy, cô nhìn anh ấy chăm chú mấy giây, cười cười với anh ấy rồi rời ánh mắt.

Hà Nội, 21/6/2022

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.