Không Hề Đáng Yêu

Chương 136: Không biết còn tưởng chị muốn bỏ nhà theo trai




Trong mắt Giang Nhược, Lục Giam chính là loại phú tam đại bướng bỉnh mắc hội chứng tuổi dậy thì điển hình còn thích gây thị phi, cậy vào gia sản không tệ, có người thu dọn cục diện rối rắm cho, làm việc càng không suy nghĩ đến hậu quả.

Cho dù bản tính có không xấu đến thế nào đi nữa thì thói quen vặt thâm căn cố đế kia cũng khó mà sửa hết được.

Kiều Huệ cũng trách Giang Nhược: "Tiểu Lục là khách, sao con lại nói thế?"

Lục Giam đắc ý hẳn lên: "Phải đấy, chị, em là khách, chị không thể nói thế."

Cái bộ dạng ba lăng nhăng lại tiểu nhân đắc chí kia, Giang Nhược nhìn mà vừa tức vừa buồn cười.

Kiều Huệ bảo Giang Nhược đi lấy dưa hấu bà mới mua về đang làm mát trong tủ lạnh ra bổ, lại hỏi Lục Giam có muốn uống nước gì không, bảo nó tự vào tủ lạnh lấy, cứ coi đây như nhà mình.

Giang Nhược vào bếp bổ dưa, Trình Khiếu theo đuôi vào, nói: "Lục Giam nó cãi nhau với người nhà, bố nó gần đây đi công tác, anh trai nó không ở nhà, không ai bênh nó, nó không ở nhà nổi, thế nên đến nhà mình ở mấy đêm." Giang Nhược nghĩ, nếu chú hai Lục không ở nhà, Lục Trọng lại không sống ở nhà, vậy 'người nhà kia' chắc chắn là chỉ mẹ đẻ Lục Trọng.

"Thế sao nó không đến chỗ anh nó?"

"Nó bảo anh nó bận, đến rồi cũng không ai để ý nó, dứt khoát tới tìm em chơi mấy hôm."

Tình hình nhà Lục Giam Giang Nhược cũng biết, cũng không có ý phản đối, "Buổi tối bọn em chơi điện tử xem tivi gì đấy đều phải chú ý một tí, mẹ ngủ sớm, đừng làm ồn bà ấy."

Nói xong nghe thấy điện thoại của cô ấy trong phòng kêu, bảo Trình Khiếu đưa hộ điện thoại cho mình.

Là Lục Hoài Thâm gọi đến.

Tay Giang Nhược dính nước, nghiêng đầu, dùng tai và bả vai kẹp chặt điện thoại, "Alo?"

Trong ống nghe là tiếng Lục Hoài Thâm trầm thấp mà bình tĩnh: "Đồ đạc thu dọn xong chưa, đợi lúc nữa anh đến đón em."

Giang Nhược dừng động tác cắt dưa, "Tối nay em ăn cơm ở nhà, dì giúp việc lúc trước thuê hôm nay nghỉ, hơn nữa..."

Cô ấy liếc ra ngoài phòng bếp, giữa phòng bếp và phòng khách còn cách phòng ăn, không thấy ai, chỉ nghe thấy tiếng cười, "Bây giờ Lục Giam đang ở nhà em."

Lục Hoài Thâm rõ ràng không vui: "Không có việc gì nó chạy đến nhà em làm gì?"

"Trình Khiếu bảo nó cãi nhau với người nhà, bỏ nhà ra đi đấy, " Giang Nhược than thở: "Trẻ con hay hờn lắm."

Lục Hoài Thâm miễn bình luận.

"Anh có thể muộn một tí hẵng qua." nói vài câu rồi Giang Nhược tắt điện thoại, bưng dưa đã bổ xong đi ra.

Lục Giam thật là lắm mồm.

Khi Giang Nhược nấu cơm, nó y như ruồi nhặng bám quanh cô hăng hái tâng bốc, đồ ăn lên mâm, nó thử vài miếng, nuốt xuống, nói: "Tuy mùi vị không ngon lắm, nhưng hình thức không tồi, vả lại người nấu vừa là chị dâu vừa là chị gái, chắc chắn phải mời một chén."

"Em cạn đây, chị tùy ý." Nói xong một hơi uống sạch bia lạnh trong cốc, vô cùng hào sảng.

Lục Giam đúng là có bản lĩnh kia, cho dù có nhiều điều không vừa ý với nó, nhưng hoàn toàn không ghét nó được.

Trong lòng ngẫm nghĩ, cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

Thực ra trong lòng Lục Giam cũng biết, ai thích mình, ai thật sự ghét mình, dẫu sao nó cũng chẳng để tâm. Anh thích tôi, không chắc tôi đã vui vẻ gặp anh, nếu anh không thích tôi, tôi cũng chẳng chọc vào.

Giang Nhược với nó mà nói là kiểu chị nhà người ta, khiến nó muốn tiếp cận, thế nên xuất phát điểm trong hành động của nó là: tuy chị không thích em, nhưng em cố nỗ lực, có lẽ có thể thay đổi cách nhìn của chị về em.

Trong kì nghỉ hè, Trình Khiếu chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát.

Cơm tối xong, Trình Khiếu rửa bát, Lục Giam vào làm giúp, tay trơn, rơi vỡ luôn một cái cốc một cái bát.

Ăn no uống say, Lục Giam xách cái balo trên sofa, chui vào phòng Trình Khiếu, mò ra bài tập về nhà trong kì nghỉ hè, chép bài soàn soạt.

Cửa phòng không đóng, lúc Giang Nhược đi ngang qua nhìn vào trong, Lục Giam khom lưng ngồi trên bàn học của Trình Khiếu, tay cử động lia lịa.

Giang Nhược khẽ khàng bước qua, đứng sau lưng nó, nhìn thấy một quyển mô phỏng đề toán dưới tay nó, một quyển khác viết đầy đáp án là của Trình Khiếu, nó đang chuyển đáp án một bài tập hình học giải tích sang vở của mình.

Bày ra bên cạnh còn có một tập đề thi dày cộp của những môn khác nhau, đợi để chép.

Lục Giam chép say mê, mãi đến khi ý thức được ánh sáng hơi tối, mới phát hiện trên bàn ánh lên nửa bóng người, nó che vở của mình, cảnh giác nhìn ra sau.

Giang Nhược xì mấy tiếng, "Thường xuyên chép bài tập về nhà mới có thể luyện thành phản xạ có điều kiện thế này nhỉ?"

Lục Giam nghiêng cổ hừ một tiếng, lí lẽ hùng hồn: "Chị, lúc chị đi học không chép bài à?"

Giang Nhược đúng là không dám nói chưa từng.

Từ sơ trung lên cao trung, có một khoảng thời gian rất dài vì lí do gia đình mà dẫn tới thành tích học tập của cô ấy lên xuống nhiều, thậm chí tự sa ngã, về nhà bài tập lười không làm, mỗi sáng đến phòng học, nhân lúc tự học giáo viên chưa đến hoặc lúc nghỉ giữa giờ chép của bạn cùng bàn.

Nhưng lúc mới lên sơ trung chưa lâu, ngày tháng vẫn còn bình yên, cô ấy đã có kinh nghiệm cùng Minh Ngọc chép bài của nhau.

Bài tập quá nhiều, thế là hai người phân công, bạn làm ngữ văn, tôi làm toán, hôm sau trước lúc đi học ra bồn hoa sau tiểu khu chép xong mới đến trường.

Giang Nhược hắng giọng nói: "Không phải em phất cờ hiệu bỏ nhà ra đi sao, chính là vì để chép bài nhở?"

Lục Giam hất đầu, tiếp tục vùi đầu vào 'sự nghiệp' của nó, "Không nộp giấy trắng là em đã có lương tâm rồi."

"Lương tâm?" Giang Nhược kinh ngạc.

Lục Giam cũng không ngẩng đầu: "Đúng vậy, nể mặt giáo viên, không để bọn họ khó làm việc mà."

"Thế mấy đề này tự em có biết làm không?"

Lục Giam lắc đầu, không một chút do dự: "Không biết."

Giang Nhược xoay người định đi, Lục Giam gọi cô ấy: "Thật ra em nghiêm túc làm thử thì vẫn biết."

Giang Nhược gật gật đầu, nhưng vẻ mặt rõ ràng là lấy lệ.

Lục Giam vò tóc, "Thật, em cũng không phải loại không học không có tài."

Cô ấy nhìn Lục Giam nói: "Bây giờ thành tích không tốt không mất mặt, nếu vì thế mà ra đời không lăn lộn được mới mất mặt."

Lục Giam cười một tiếng: "Mấy thứ bằng cấp, bỏ tí tiền là có thể mua được. Có lẽ đa số mọi người đều muốn dựa vào học lực làm nước cờ đầu, vì bọn họ không có lựa chọn khác. Vậy chị nhìn Lục Hoài Thâm có lăn lộn tốt không, anh trai em lăn lộn thế nào? Nhà họ Lục ai nấy đều là sinh viên tốt nghiệp Ivy League, chị tưởng đều không lẫn lộn thật giả hả? Bây giờ không phải vẫn được nâng lên tận trời."

"Thế em chắc chắn sau này em đến tầm tuổi bọn họ bây giờ, địa vị xã hội cũng có thế sánh vai với bọn họ?" Giang Nhược cảm thấy thảo luận mấy thứ này với một đứa trẻ ngoan cố, không phải là lựa chọn sáng suốt.

Hơn nữa lần trước lúc từ đồn cảnh sát đi ra thì cô đã nghe ra từ trong lời nói của Lục Giam, nó có một loại tự tin và tự phụ cực đoan, nó xem thường Lục Hoài Thâm, luôn cảm thấy anh ấy dựa vào nhà họ Lục mới có ngày hôm nay, nó cho rằng chẳng có gì là to tát cả, cho nó cùng bối cảnh và sự ủng hộ, Lục Hoài Thâm có thể làm được thì nó cũng có thể làm được.

Giang Nhược có cảm giác trong đầu nó thật sự có rất nhiều logic kì quái.

Lục Giam nói: "Chờ mà xem."

Được, chờ mà xem, chẳng bao lâu, nó nên nhìn rõ hiện thực, mới có thể hiểu được năng lực và sự tự tin là bổ trợ cho nhau.

Giang Nhược dọn đồ xong, lại nhào xuống giường một lần nữa. Giường bên chỗ Trình Khiếu là giường đơn, không kham nổi hai người, cô ấy phải dọn chỗ của mình cho Trình Khiếu ngủ.

Vừa sắp xếp ổn thỏa thì Lục Hoài Thâm gọi điện thoại đến, anh đã ở dưới tầng.

Giang Nhược thu xếp đâu ra đấy chuẩn bị đi, bảo Trình Khiếu cầm hành lí hộ mình.

Lúc trước đang sửa soạn, cô phát hiện một vali không đựng hết, tìm thêm được một va li nhỏ 20 inch, để riêng đồ dùng hàng ngày và đồ trang điểm, một cái to đựng quần áo, giày vẫn đành mang ra gói vào hộp xách tay.

Trình Khiếu áng chừng vali của chị ấy, lại nhìn nhìn rất nhiều túi giày trên tay, trợn mắt nhìn chị: "Đây là chị dọn sạch nhà à? Sau này còn về nữa không? Không biết còn tưởng chị muốn bỏ nhà theo trai."

Giang Nhược giận dỗi vung túi giày vào người nó: "Em biết cái gì, đồ dùng sinh hoạt của con gái, có thể thể so sánh với dăm ba bộ quần áo đi khắp nơi của đàn ông cẩu thả bọn em hả?"

Trước đây khi Giang Nhược vẫn còn là tiểu phú bà, đã mua rất nhiều giày và túi xách, tuy khi ấy không thích đi giày cao gót nhưng thích mua, gần như đều là kiểu kinh điển.

Những đôi chưa tính ở nhà Lục Hoài Thâm, còn cả trên tay cô ấy nữa, đại khái chỉ bằng một phần ba tổng số, giày đế bằng, giày cao gót, giày gót thấp, đam mê sưu tầm từng chút một, khiến cho cô ấy về sau khi túng bấn, cũng không thiếu giày để đi, hơn nữa còn thỏa mãn yêu cầu mọi trường hợp.

Những đôi này đều là hồi đó sau khi cô ấy về nước, trở lại nhà họ Giang dọn ra, nhưng mấy bộ trang sức đáng tiền nhất có trong tay thì đều bị Giang Vị Minh giữ lại, tuyên bố rằng những cái đó là tài sản nhà họ Giang.

Thật ra là sợ Giang Nhược mang đi cầm cố, chỗ trang sức kia giá trị không nhỏ, có thể để cô ấy và Giang Khải Ứng không phải chịu rắc rối kinh tế eo hẹp.

Lục Giam giúp Giang Nhược xách vali nhỏ, Trình Khiếu xách cái to, những cái khác Giang Nhược tự xách.

Xe Lục Hoài Thâm đã chờ dưới tầng được một lúc, thấy ba người đi ra, mở cốp xe, Trình Khiếu lần lượt bỏ đồ Giang Nhược vào trong.

Lục Giam lặng lẽ định theo Trình Khiếu lên tầng, không chào hỏi Lục Hoài Thâm.

Lục Hoài Thâm hạ cửa xe, gọi: "Lục Giam."

Lục Giam quay đầu cực kì không tình nguyện.

Lục Hoài Thâm vẫy vẫy tay.

Lục Giam lại cực kì không tình nguyện đi đến cạnh xe.

Lục Hoài Thâm tìm một chiếc thẻ ngân hàng trên xe ném ra cho nó: "Anh mày bảo tao đưa cho mày đấy, mật khẩu là sinh nhật mày, hạn mức có hạn, tự liệu mà dùng."

Lục Giam vui mừng khôn xiết, nâng thẻ ngân hàng lên hôn liên tiếp mấy cái, cười ha ha nói với Lục Hoài Thâm: "Cảm ơn nhé."

Vốn là Lục Giam và Dương Lăng Thu - mẹ Lục Trọng nảy sinh cãi vã, đôi bên đều nói lời khó nghe.

Chỉ vì Lục Giam nghe thấy lúc Dương Lăng Thu gọi điện thoại cho bạn đã lén chửi nó là con hoang, chửi mẹ nó cũng y hệt, đều là loại hàng không lên kệ nổi. Lục Giam thì chửi lại, mắng bà ta là oán phụ gái đĩ tâm cơ, chẳng trách chồng bà ta thà rằng ra ngoài tìm phụ nữ, liền đó châm biếm vài câu, Dương Lăng Thu bị chọc tức cứ khóc mãi, thế là nói không lựa lời càng chửi khó nghe hơn.

Người làm bảo với Lục Trọng, Lục Giam đã vớ lấy cái ghế đẩu muốn động thủ rồi, Dương Lăng Thu bị dọa sợ chạy tán loạn khắp phòng.

Kết quả chính là Dương Lăng Thu thêm mắm dặm muối kể chuyện này với Lục Thừa Vân, trong cơn giận dữ Lục Thừa Vân cấm túc đứa con út, đồng thời còn đóng băng thẻ ngân hàng của nó.

Lục Giam cuộn 106 đồng tiền mặt còn thừa lại bắt xe đi tìm Trình Khiếu, sáu đồng kia còn là tiền lẻ trả lại lúc nó mua đồ uống ở trường, sờ thấy trong quần đồng phục chưa giặt.

Từ xa xôi bắt xe đến, chỉ còn dư lại hơn bốn mươi đồng thôi.

Hà Nội, 27/4/2022

Một chiếc em họ bỏ nhà ra đi rất có chuẩn bị, lại còn mang theo cả bài tập về nhà để chép.

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.