Không Hề Đáng Yêu

Chương 88: 88: Tôi Không Muốn Ở Đây Bẩn




Giang Nhược gần như bị người ta giữ lấy cách tay mà xách lên, theo đó hô hấp cũng bị kích thích.Người kia trở tay cài cửa, "lách cách", cửa đã bị khóa.

Khi Giang Nhược bị người ta dán sát vào sau lưng thì đã biết là ai, cô giật nảy mình, theo bản năng muốn kêu thành tiếng nhưng cố gắng mím chặt môi kìm nén.

Phòng thay đồ dành riêng cho khách VIP, tiện nghi đầy đủ, diện tích rộng hơn, sáng đèn nhưng không một bóng người.

Lục Hoài Thâm cứ đứng trước mặt cô, sau khi khóa trái cửa, những ngón tay dài với khớp xương rõ ràng vẫn tùy ý gác trên tay nắm cửa, cúi đầu nhìn cô ở khoảng cách rất gần, ánh mắt sâu thẳm, hơi nheo lại quan sát cô tỉ mỉ.

Giang Nhược nửa đường bị bắt cóc, trong lòng buồn bực, mặt không cảm xúc ngẩng đầu nhìn anh, anh không nói thì cô cũng không lên tiếng đấy.

Vương Chiêu muốn tám chuyện với Giang Nhược, qua một khúc ngoặt, còn chưa đến vài giây nhưng cô ấy vừa ngoảnh đầu đã chẳng còn bóng dáng nào, cô ấy cuống quýt vòng trở lại mấy bước, nhìn theo hướng hành lang dài hun hút, bóng hình mấy người vừa ngang qua đã xa cùng tiếng cười đùa vẫn còn đó, chỉ duy nhất Giang Nhược là không thấy đâu.

Trong lòng cô ấy phát hoảng, nghĩ tới bộ phim cương thi lúc trước từng xem, nhân vật chính gặp ma ở khách sạn suối nước nóng theo phong cách Nhật Bản.

Vương Chiêu bụm mặt rồi khẽ gọi một tiếng: "Giang Nhược?"

A a a, người đâu?

Giang Nhược nghe thấy tên mình, giơ tay muốn mở cửa, Lục Hoài Thâm vốn không định ngăn cản, chỉ khẽ nhắc nhở bên tai cô: "Muốn để đồng nghiệp của cô biết à?"

Chất giọng anh vốn đã trầm thấp, còn tận lực hạ giọng khẽ khàng sẽ làm giảm đi cảm giác lạnh lùng và nghiêm túc thường có, nhiều thêm mấy phần dịu dàng đến lạ kì.

Giang Nhược cảm giác đại não mình còn chưa đưa ra lựa chọn chuẩn xác thì tay đã mềm đi.

Cô không muốn để người ta biết quan hệ của mình và Lục Hoài Thâm, đây là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác liệu có phải là do ngữ khí dịu dàng hiếm có của anh đã khiến cô thấy vô cùng kinh ngạc chăng?

Giang Nhược thật sự đã chịu đủ nắng mưa thất thường từ anh rồi, cũng chán ngán mỗi lần đều phải làm trái lòng mình mỉm cười giả tạo với anh.

Cô ôm cánh tay bày ra tư thế phòng ngự, mặt mày lạnh lùng nhìn anh, "Vậy bây giờ anh có ý gì? Muốn chơi trò yêu đương bí mật với vợ anh chắc?"

Thật ra cô còn buồn cười cơ đấy nhưng không cười lên nổi, thế là từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ bài xích anh.

Chuyện trải qua càng nhiều, cô càng khó mà mà theo ý anh.

"Vừa rồi cô nói chuyện gì với Chung Thận?" Lục Hoài Thâm không đáp mà hỏi ngược lại, tầm nhìn lướt qua cánh tay cô ôm trước ngực, lấp ló váy ngủ lụa màu xanh navy, tay áo thùng thình lộ ra cẳng tay nhỏ nhắn mịn màng.

Vì muốn tới bẻ nước nóng nên Giang Nhược đã tẩy trang, màu da mặt thật còn trắng mịn hơn so với kem nền, thêm vào đó làn da chẳng hề có tì vết, hai má ửng hồng xinh xắn, ánh đèn lại phóng đại tất cả mọi sắc thái, trắng thì càng trắng mà hồng lại càng hồng, một mảnh tinh khôi mĩ lệ.

Cô đáp: "Không liên quan đến cơ mật thương mại."

"Vậy liên quan đến cái gì?" Lục Hoài Thâm không khỏi cau mày, "Chuyện riêng tư?"

"Ừm." Giang Nhược vẫn mỉm cười uyển chuyển, "Mà đã là chuyện riêng tư thì anh đừng có xen vào nữa."

"Nếu tôi cứ muốn xen vào thì sao?" Lục Hoài Thâm hời hợt hỏi ngược lại, ngữ khi không nặng nề, giọng cũng ôn hòa nhưng vẫn tồn tại nguyên vẹn khí thế uy hiếp.

Giang Nhược bị đầu gối anh chặn đứng, vải quần tây hơi cứng mà chất liệu áo ngủ của cô lại mềm mại, cách một lớp mỏng manh, cảm giác tồn tại của anh cực kì mạnh mẽ.

Giang Nhược bừng tỉnh phát giác thế mà Lục Hoài Thâm lại còn ve vãn cô, sự tủi nhục phẫn hận xông thẳng lên đại não.

Giang Nhược chẳng thèm nghĩ ngợi đã trực tiếp vạch trần: "Anh không có tư cách.

Tôi với anh đã đến nước này còn cần phải chơi trò nam nữ đưa đẩy chắc? Đừng làm như mọi thứ không tồn tại, chẳng phải anh luôn muốn vạch rõ quan hệ với tôi sao, mời anh hãy duy trì khoảng cách, tránh để sau này khi lột tấm mặt nạ lại..."

Sắc mặt Lục Hoài Thâm chẳng hề vui vẻ, gân xanh ở góc trán lờ mờ gồ lên, "Lại cái gì?"

"Lại dùng cách lên giường để cho qua vấn đề, phải duy trì mối quan hệ này với anh làm tôi..."

"Làm cô buồn nôn?" Lục Hoài Thâm thay cô nói nốt.

Giang Nhược mặc nhận, tầm mắt phóng qua bả vai anh, nhìn sang chỗ khác.

Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, cắn răng, đường cằm càng thêm rõ nét, Giang Nhược không nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng ở khoảng các gần có thể cảm nhận hơi thở của anh trở nên nặng nề rõ rệt.

Lục Hoài Thâm bóp cằm cô buộc cô phải nhìn mình, giọng điệu đã không còn dễ nghe, "Có phải cô cứ nhất định muốn nhắc đến mấy chuyện vụn vặt ấy không? Cô chuyên môn phá hỏng hứng thú của tôi."

"Vì sao không được nhắc? Chúng ta đã không cần thiết phải duy trì mối quan hệ thái bình giả tạo rồi, nói ra còn có thể khiến anh nhìn nhận rõ ràng tình hình hiện giờ," Giang Nhược nhìn anh một cái rồi lại rũ hàng mi, thân thể khẽ gồng lên nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, "Vả lại phá hỏng hứng thú của anh chứ có phải hứng thú của tôi đâu."

Nói xong cô lại nhìn khuôn mặt anh xám ngắt, cười như không, "Đàn ông bọn anh cũng hay thật, vì nhu cầu ở phương diện kia mà nhìn người mình ghét cũng có thể càng nhìn càng vừa mắt."

Cô vừa nói vừa liếc xuống dưới một phát.

Lục Hoài Thâm bị cô chọc tức đến bật cười, nhìn cô hồi lâu, vẻ tươi cười dần dần tan biến, "Cô nói cũng đúng lắm."

"Tôi chỉ là...!ư..." Giang Nhược kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh.

Lục Hoài Thâm cúi đầu phủ xuống môi cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô.

Ban đầu, cảm giác ấy như sóng lớn sóng bé ập vào, Giang Nhược không tránh được y như kiểu hết lần này đến lần khác bị ngọn sóng nhấn chìm vào sâu lòng nước, nhiều lúc sắp ngạt thở đến nơi lại được buông lỏng hít thở một hơi.

Bàn tay to nhẹ nhàng nắn vuốt lại chầm chậm day miết khiến cả người cô mềm nhũn nóng bừng.

Giang Nhược chẳng khác nào một miếng thịt trong miệng Lục Hoài Thâm, anh không để cô chạy thoát, nếm qua mùi vị một lần lại nhẫn nại nhấm nháp muốn đem cô nuốt cả miếng nên cứ năm lần bảy lượt vỗ về mơn trớn cô.

Tiếp xúc cơ thể không vui vẻ cũng chẳng thoải mái một lần là quá đủ.

Môi Lục Hoài Thâm từ mặt cô dịch đến môi rồi từ môi chuyển xuống cổ, cuối cùng nâng khuôn mặt cô, ngón cái vuốt ve môi trên một vòng lại trượt xuống môi dưới, nhìn sắc môi cô đỏ mọng, giống như anh đang thưởng thức kiệt tác của chính mình.

Anh nhìn đôi mắt cô không dời, như thể muốn cưỡng ép cô chấp nhận sự thực.

Cho dù cô ấy có thấy anh buồn nôn thì cứ chạm vào một cái vẫn mềm oặt, vẫn có thể vì anh mà động tình.

Lục Hoài Thâm thừa nhận bản thân nổi hứng thú xấu xa rồi, vốn xuất phát từ tâm lí muốn trừng phạt mà thôi nhưng bây giờ thấy môi cô hé mở, ánh mắt long lanh còn hiện lên vẻ mê li thì trong lòng rục rịch.

Ngón tay đã biểu hiện rõ ràng, anh không nhịn nổi mà cởi dây áo tắm của cô.

Giang Nhược túm chặt váy áo, "Tôi không muốn, ở đây bẩn." Hai má cô thẹn đỏ còn cố tình giả bộ dài mặt, dáng vẻ bực dọc.

"Vậy đến chỗ anh nhé?" Cánh môi Lục Hoài Thâm như gần như xa sượt qua bên mặt và vành tai cô.

Tên đã lên dây, cấp bách muôn phần.

Lí trí của người đàn ông đã trôi tuột nhưng lí trí của Giang Nhược đang dần kéo về.

Cô không lên tiếng, Lục Hoài Thâm cho rằng cô đồng ý rồi, mở cửa định đưa cô ra.

Cửa vừa mở, Giang Nhược đã lao điên cuồng về phía trước như một làn khói.

Suốt dọc đường cô không dám ngoái đầu, vì đi dép lê nên chỉ sợ Lục Hoài Thâm đuổi kịp, mãi đến khi sắp tới biệt thự, cô mới quay ra sau nhìn thử, không có ai.

Dẫu sao Lục Hoài Thâm cũng là nhân vật có máu mặt, sẽ chẳng làm ra chuyện ngang nhiên trình diễn tiết mục đuổi theo một cô gái ở nơi công cộng.

Nhưng Giang Nhược không dám nghĩ tới vẻ mặt Lục Hoài Thâm bây giờ một chút nào, dục cầu bất mãn, lửa giận trong lòng nhảy tán loạn, phỏng chừng sắc mặt chẳng rạng rỡ gì đâu.

(Dục cầu bất mãn: trong trường hợp này được dùng để chỉ dục vọng khó mà được lấp đầy, từ đầu đến cuối vẫn không đủ thỏa mãn, vẫn còn muốn có được nhiều hơn nữa)

()

Hà Nội, 4/10/2021

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.