Không Hận

Chương 7




30.

Thẳng đến lúc mặt trời lên cao, ta mới từ từ thức dậy, mí mắt nặng như ngàn cân, toàn thân ê ẩm, mềm nhũn không có lực, chịu đựng đau đớn xoay người, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt sáng như đuốc bên cạnh.

Hắn nghiêng đầu cười yếu ớt nhìn ta, khuôn mặt hồng nhuận, đôi mắt đã không còn thần sắc lạnh lùng, còn có nhiều lưu luyến nhu hòa.

Ta vừa định mở miệng trêu chọc, Hoàng Thượng xưa nay cần chính, vì sao hôm này lại giống một hôn quân, nhưng nghĩ đến lời hôm qua hắn nói, hôm nay hắn muốn nghỉ ngơi, liền không muốn nói nữa.

" Nguyễn Nguyễn, nàng xinh đẹp làm ta ngỡ ngàng." Hắn mở miệng.

Hắn chưa bao giờ đánh giá ta như thế, ta có chút ngượng ngùng, một bên đứng dậy, một bên đá hắn một cái, mắng: " Lại ba hoa, xuống giường."

Ta có chút bệnh sạch sẽ, tỉnh táo thì không thích nằm trên giường bẩn, đây chính là tật xấu do phụ thân nuôi dưỡng quá tốt mà thành, nếu không phải đêm qua quá mệt mỏi, ta không thể chấp nhận được.

Ta ngủ tiếp, nhưng hai chân lại run rẩy đau nhức, run lên run xuống mà đi rửa mặt, hắn ở trên giường trêu đùa ta: " Nguyễn Nguyễn, lâu rồi không gần gũi, là lỗi của ta."

" Câm miệng..." Ta hối hận muốn cắn hắn một ngụm.

Hắn bỗng dưng đứng dậy, đi về phía ta, tâm huyết dâng trào: " Nàng giúp ta buộc tóc đi."

Ta nghi hoặc,

Cái này có tính là thú vui khuê phòng không?

Hắn ngồi trước gương, tay ta cầm lược gỗ, lưu luyến chảy mái tóc đen dài, ánh nắng xuyên thấu qua song cửa, chiếu vào trong điện làm lấp lánh những đồ trang trí bằng vàng, phát ra ánh sáng mê hoặc, trong kính phản chiếu bóng hình nam nữ, cầm sắt hòa minh, giống như một đôi ân ái.

Đầu hạ ít gió lạnh, chỉ có vài cơn gió mát phả vào mặt, hắn hít một hơi thật sâu: " Nàng nghe không, hôm nay có gió, có mùi hoa cây cát cánh."

Là bởi vì ngoài điện tròng nhiều cây cát cánh,

Ta thích loại hoa này, nghe người ta nói ý nghĩa của nó rất tốt, đại diện cho tình yêu vĩnh hằng, nhưng còn có một ý khác, ta mơ hồ đã quên.

31.

Tường cung vây quanh, cuộc sống bình thản, ước chừng đã qua hai tháng hơn, nắng hè chói chang đã không còn nhiều, bốn mùa thay đổi, phong cảnh chẳng trường tồ, đảo mắt qua đã đến đầu thu hiu quạnh.

Hoàng cung vào mùa thu cũng không ảm đạm, có tường hồng ngói vàng, A Lâm vẫn đóng cửa không ra ngoài, ta chỉ nghĩ đến việc nàng giận hoàng thượng, nhưng nghe thái y nói, là bệnh tình của nàng tái phát, nếu có thể sống qua mùa đông năm nay, liền có thể đảm bảo mười năm vô sự.

Ta nghe mà lo lắng, không biết vì sao như vậy, ta cũng không thể giúp cái gì, chỉ có thể phân phó thái y dùng dược tốt một chút.

Chiến sự tây bắc ngày càng căng thẳng, tuy nói hậu cung không thể tham gia vào chính sự, nhưng hoàng thượng vẫn xem ta như tri kỷ tâm sự, nói là tàn dư của bộ lạc cố quốc của A Lâm chưa triệt, gần đây lại làm sằng bậy, ở biên cảnh trung nguyên bắt được rất nhiều tù binh tay không tất sắt, nếu không trừ, ngày sau sẽ trở thành họa lớn.

Mà nguyện sự của ta cũng chậm hai tháng.

Chuyện xấu đều cùng nhau đến, cái này không phải dấu hiệu tốt.

Thính Quân cùng Khúc Man đều là hai tiểu cô nương chưa trải sự đời, không biết nghe ở đầu chuyện ta bị trễ ngày, vừa mừng vừa lo hạ giọng hỏi: " Nương nương, có phải người có khi nào người có hỷ không?"

Ta hoảng sợ, nhưng suy nghĩ cũng không phải không thể, lập tức sai A Hoan đi tìm thái y, nhưng nghĩ đến phần lớn thái y đều ở trong điện với A Lâm, thuận tiện chuẩn bệnh.

Hai tháng qua, ta lại càng cảm thấy có lỗi với nàng.

Hai tiểu nha đầu cùng ta đi tìm A Lâm, thấy nàng triền miên trên giường bệnh, gầy đến trơ xương, dường như lại càng thêm đau lòng.

Nàng mỉm cười, chuyển động thân mình, giống như năm đó trấn an mọi người: " Bệnh này của ta, đợi sang mùa xuân sẽ tốt thôi."

Ta ở một bên, chỉ có thể dỗ nàng vui: " Ta còn đáp ứng tặng tỷ tỷ các ngươi con cua, bệnh của nàng đương nhiên tốt."

Mọi người cười vang vui vẻ, cười cười nhìn thấy A Hoan cùng thái y tiến vào, ta đưa tay cho hắn bắt mạch, nhìn thấy vẻ mặt trừng mắt thổi râu của lão thái y, ta cũng trở nên lo lắng.

Thật lâu sau hắn mới quỳ xuống hô lớn: " "Chúc mừng hoàng hậu nương nương, là hỷ mạch."

Ta giống như nằm mơ, thiếu chút nữa ngã xuống, là Thính Quân cười hì hì giữ chặt ta: " Ta đã đóan ra là nương nương có hỷ, thật tốt, trong cung có tiểu hoàng tử, ta phải dự tính trước, ta phải là dì của tiểu hoàng tử."

Khúc Man vội vàng nhếch đuôi lông mày xem mồn: " Vậy ngươi là dì cả, ta là dì út."

Mang thai? Là mang thai sao?

Trong đầu nghi vấn như con mãnh thú cùng dòng nước lũ cùng nhau đánh úp ta, cũng không phát hiện A Lâm trên giường bệnh tràn đầy cao hứng.

A Hoang tươi cười hớn hở phân phó bên ngoài: " Nhanh lên, mau đi thông báo cho hoàng thượng, hoàng thượng chắc chắn rất vui."

" A....Không vội, hắn còn xử lý chiến sự." Ta lấy lại tinh thần giữ chặt tiểu cung nữ.

" Hoàng thượng cũng thật là! Việc vui lớn như vậy, đáng lẽ nên đại xá thiên hạ, hắn còn lo chiến sự tây bắc, cho nên mới nói nam nhân không đáng tin." Thính Quân phùng má.

A Lâm khẩn trương kéo tay nàng: " Chiến sự tây bắc... Chiến sự tây bắc gì?"

Trời ơi,

Xong rồi!

Cũng không nói với các nàng A Lâm là người Tây cảnh!

Ta vừa muốn ngăn cản nàng lắm mồm, cũng không nghĩ đến Khúc Man đúng lúc nói: " Là Nguyệt thị diệt quốc năm đó, hình như là bộ lạc tàn dư tạo phản..."

32.

Không kịp nữa rồi...

Tất cả đều không kịp nữa rồi....

Cả người ta giống như đặt trong hầm băng, lạnh từ đầu tới chân.

A Lâm ho hai tiếng, mặt đỏ lên, không tin được nhíu mày: " Ngươi đang nói cái gì..."

Khúc Man bị dọa, lạnh run lùi lại ôm cánh tay ta: " Hiền phi tỷ tỷ, người làm sao vậy?"

" Ngươi gạt người!"

" Nguyệt thì khi nào thì bị diệt quốc!"

Nàng kích động kêu to, cơ hồ sắp từ trên giường ngã xuống, chăn đệm cũng bị nàng gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như là muốn bóp nát, ta sợ hãi đem Thính Quân cùng Khúc Man che chở ở phía sau: " A Lâm, muội nghe tỷ nói..."

A Lâm trừng mắt, hô hấp trở nên nặng nề, nắm lấy tay ta, hai mắt đẫm lệ: "Tỷ tỷ... Không phải ta đã đến trung nguyên hòa thân rồi sao... Hoàng thượng năm đó không phải đã hứa rút binh rồi sao... Hắn đã đáp ứng ta… Ta chỉ cần gả đến Trung nguyên... hắn liền rút binh!"

" Vì sao, vì sao..."

" Phụ vương ta đã hối lỗi với hắn rồi mà!"

Nàng kêu to, trên mặt mang theo oán hận, hoàn toàn không còn là bộ dáng hiền hậu ngày thường, bức ta đến một câu cũng không nói được.

A Lâm buồn bã lại tức giận rất lâu, cũng không nói gì, chỉ sững sờ, chỉ cảm thấy bây giờ nàng thật đáng sợ.

" Ta hận hắn...Ta muốn giết hắn... Nhưng ta không giết được hắn... Hắn là hoàng đế..."

Ta nhìn nàng tự giễu, ngực nhói đau, hoàn toàn không còn cảm giác vui sướng khi làm mẫu thân.

Hoàng thượng vì ngôi vị, vì quyền lợi, hy sinh nhiều mạng người.

Hắn cũng là thân bất do kỷ... Nếu như tiểu quốc đấu đá, biên cảnh đại loạn, người khổ chính là dân chúng trung nguyên.

Làm hoàng đế không thể chu toàn đôi bên.

Đây là đạo lý từ xưa.

Ta thường xuyên cảm thấy được ta là người duy nhất trên đời có thể hiểu hắn, từ khi hắn quyết định tranh quyền, quyết định phải lợi dụng phụ thân ta... Từ lúc đó, mỗi một chuyện điều khiến ta cảm giác hắn ngày càng cách xa ta..

Có phải hay không sẽ có một ngày, hắn sẽ xa đến mức ta không còn nhìn rõ.

Ta hiểu hắn, vừa không hiểu hắn.

33.

Buổi tốt, hoàng thượng đến chỗ ta, ta đã chán chết ở trên giường sờ bụng.

Ta nhìn thấy bóng hình tiến vào, nhịn không được mở miệng: " Một tin tốt cùng một tin xấu, người muốn nghe cái nào?"

Hắn cân nhắc một chút: " Tin tốt nói."

" Ta mang thai."

Hắn rõ ràng bị bất ngờ, vội vàng ngồi bên cạnh ta, cười đến sáng lạng, cười đến mang tai: " Thật sau, đây đúng là chuyện tốt."

Ta nhìn đôi mắt hắn, hắn giống như thực sự vui mừng.

Ta hỏi hắn: " Người không sợ phụ thân ta có đứa nhỏ này, liền ngoại thích chuyên quyền?"

Qủa nhiên, khi nhắc đến ngôi vị hoàng đế, nụ cười hắn liền tắt, hắn dừng một chút, thật sâu sau mới mở miệng: " Tin xấu là gì?"

" A Lâm biết Nguyệt thị diệt quốc rồi."

Hắn nhún vai: " Biết thì biết thôi."

Ta thấy thái độ hững hờ của hắn: " Người không có chút áy náy nào với nàng sao?"

" Vì sao phải áy náy, công chúa Nguyệt thị không một ai là không bị sung làm quân kỹ, ta đem nàng vào cung chẳng qua..."

" Ngươi có lương tâm không!" Hắn còn chưa nói xong, ta liền đứng dậy khó khăn đánh gảy lời hắn, hắn chăm chăm nhìn ta.

" Ngươi đem nàng vào cung, đơn giản là vì giống ta, đúng không?"

" Ngươi đã hứa nếu nàng tiến cung liền rút quân! Hiện tại bắt nàng phải thừa nhận nàng cùng người thân đã sinh ly tử biệt, ta nhìn thấy nàng đau lòng, làm cho ta giống như bị từng nhát dao đâm vào tim."

" Lý Húc Chân...ngươi thực sự không có tim, ngươi làm cho ta ngày càng không hiểu ngươi."

Ta thực sự ngày càng không hiểu hắn.

Ta vốn còn tưởng rằng hắn đối với A Lâm có chút thương cảm, nghe tin này thì cũng còn chút thương tâm.

Không nghĩ tới, ta thực sự không nghĩ tới, hắn lại lạnh lùng thản nhiên như thế.

Ta lạnh lùng nói: " Ngươi không yêu nàng, vậy thả nàng đi, thả nàng về nhà, chẳng sợ nàng cùng huynh đệ tỷ muội của nàng ở chung một chỗ, ta sẽ không để nàng làm quân kỹ, ta sẽ tìm người chiếu cố nàng."

" Không được."

" Vì sao, ngươi không yêu nàng, vì sao lại muốn để nàng bên cạnh."

Ta không hiểu,

Hắn nói A Lâm là thế thân của ta, vì sao không để nàng về nhà.

Hắn nhìn ta, nói: " Nàng sinh là người của hoàng cung, chết là ma trong cung, vĩnh viễn không có cơ hội khác."

Ta kinh ngạc hít một hơi, nếu không có A Hoan nâng đỡ ta, thiếu chút nữa bị lời nói của hắn làm cho ngất xĩu.

Ta không nhìn hắn: " Ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.