Không Hận

Chương 4




16.

Chờ xem ngựa đi vào trong thành, đã là thời điểm hoàng hôn, ta vén màn cửa sổ để hít thở một chút, xa xa lại nhìn thấy bầu trời đặc lại như mực, gió lạnh thấu xương dần trở nên ấm áp trước những ánh nến nơi nhà dân.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Ta co rúm thân người. cầm chặt lò sưởi trong tay, vừa muốn buông màn, lại thấy ven đường có mấy người đang đánh nhau trước cửa hàng quần áo, là hai thiếu niên lang trẻ tuổi, miệng còn đang mắng phụ mẫu nhau.

A! Thực sự là có chút thú vị, làm cho ta mở mắt.

Đây là nơi hoàng hậu phát cháu, bởi vì Hoài Nam có lũ, có một nhóm người chạy đến thượng kinh, hôm nay trời đông gió lạnh, nếu triều đình không tỏ vẻ một chút, vậy sẽ đánh mất nhân tâm.

Thái tử thấy thế, liền đi xuống xe, nhìn tên này tám phần là muốn đi thuyết giáo dạy dỗ.

Năm xưa khi ta còn là một tiểu thư thế gia, đối với ngâm thơ vẽ tranh không hứng thú, suốt ngày thầm nghĩ muốn cùng các ca ca đi cưỡi ngựa, lúc ấy hắn sẽ tận tình khuyên bảo:

" Nguyễn Nguyễn, nàng về sau sẽ trở thành vương phi, không thể cứ chạy loạn cả ngày.

Nói là nói như vậy, nhưng người mỗi ngày mang ta đi trường huấn luyện ngựa, không là hắn thì còn ai.

Qủa nhiên, hắn tiến lên đem hai người tách ra, nói: " Ta nói các ngươi còn trẻ tuổi, cho dù là mở quán nhỏ làm biểu diễn, giải quyết vấn đề cơm ăn, chẳng phải là tốt sao?"

Hai thiếu niên kia làm sao nghe lời, cùng nhau nắm tai đánh về phía thái tử, hắn làm sao có để bị đánh, ta còn chưa thấy rõ hắn thủ võ, hai ba đường liền đem hai tên đó ném đi xa.

Ta buồn cười, hắn còn không từ bỏ giảng đạo: " Có công phu đánh nhau, còn không bằng về nhà đóng cộc gỗ, tranh thủ đợi khi triều đình tuyển quan võ thì ứng tuyển, đừng vì chút cháo mà tức giận, thật không phải hành vi của nam nhi Nam Lương."

Hắn không phải phu quân tốt, nhưng sau này hắn nhất định là hoàng đế tốt.

Đợi đến khi hắn chỉnh lại quần áo nhảy lên xe ngựa, ta xoay đầu trêu chọc: " Tiểu sư phụ dạy ta võ công đi."

Hắn cau mày chậc lưỡi: " Sư phụ, sư phụ, giống như một tên hòa thượng."

Ta chu mỏ cãi lại: " Hòa thượng thì như thế nào, thanh đăng cổ phật, rời xa hồng trần náo loạn, chuyện tốt!"

Hắn cười nhạo một tiếng, rồi nói: " Nếu ta là hòa thượng, thì ngươi phải làm sao?"

17.

Thái tử hồi cung thì đến thẳng đến Chính Minh điện, sai người thông truyền hộ bộ thị lang, thẩm vấn một chút chuyện của Hoài Nam.

Mọi người đều nói hắn siêng năng, không ai năm mới mùng một, cả nhà đoàn tụ lại phải chạy tới đông cung nghe mắng.

Ta mặc kệ hắn, nhanh như chớp chạy đến chỗ của A Lâm.

Tẩm điện A Lâm nóng hừng hực, ta đem áo ngoài cởi ra vẫn thấy nóng, hận không thể mặc mỗi cái yếm thôi, nàng vẫn là bộ dáng người già, nằm trên không dậy nổi, thậm chí có chút gầy, đôi mắt thỏ đỏ ửng trở nên mù mờ, tỳ nữ theo nàng hòa thân Đào Vân hành lễ với ta: " Thái tử phi an."

Ta thấy Đào Vân rầu rĩ không vui, hỏi nàng: " Làm sao vậy?"

A Lâm cầm tay ta, mỉm cười lắc đầu, Đào Vân đưa cho ta một bức thư, nhanh mồm nhanh miệng nói: " Nương nương viết thư nhà, mỗi bức thư từ kinh thành đều phải bị mở ra, người nọ không hiểu ngôn ngữ thảo nguyên, liền không cho nô tỳ kí, nô tỳ bên ngoài cũng không dám nói là người bên cạnh trắc phi."

" Không có việc gì, ta chỉ là sinh bệnh không muốn phụ vương lo lắng, không kí thì không kí." A Lâm ho nhẹ cầm lấy phong thư, để ở dưới gối đầu.

Ta nhìn động tác mềm mại của mình, ngực giống như bị bóp lại.

Có lẽ nên nói cho nàng chân tướng mới là tốt, bằng không cả ngày nàng lại sống giống như hoa trong nước trăng trong gương.

Như nói cho nàng biết, nàng trở thành trắc phi của kẻ thù, nàng làm sao còn có thể chịu được.

Một bên là phu quân cùng giường, một bên là thù hận quốc gia.

Đổi là ta, ta có thể sẽ sống không nổi.

Tất cả đều do thái tử gây ra, vì bảo toàn đông cung mà giết nhiều người như thế! Hiện tại lại muốn đem ta đi thu dọn! Mẫu tử hai người đều giống nhau! Con m.ẹ nó!

A Lâm nói là nói như vậy, nhưng không thể gửi hư, nhất định là bi thương.

Ta do dự một lúc, mới rút lá thư của nàng tra trước, giả ý nói: " Ta đi lí, ai dám không cho thái tử phi mặt mũi."

Ánh mắt nàng có chút sáng lên, vội vàng đứng dậy nói: " Thật vậy sao?"

" Thật, ta giúp ngươi kí." Ta cười cười, sờ sờ hai gò má mềm mại của nàng.

Nói cho nàng chân tướng sẽ làm nàng khổ sở, Để ta làm kẻ xấu, gạt nàng cả đời, ít nhất nàng có thể vui vẻ một chút, bình an mà sống.

18.

Ta quay về tẩm điện, đem thư nhà A Lâm đốt đi.

Nhìn thấy nét chữ bị lửa cắn nuốt, giấy viết vàng nhạt hòa vào ánh lửa cháy đen, khó đem được gió lạnh mang đi ra ngoài cửa sổ, ta cảm giác hốc mắt có chút ê ẩm.

Nàng mới mười sáu tuổi.

Thái tử thực sự thích A Lâm sao,

Ta không thể hiểu hắn.

A Hoa từ ngoài viện đi vào: " Nương nương, nô tỳ nghe tùy tùng của điện hạ nói, ngày mai điện hạ khởi hành đi Hoài Nam thị sát."

Ta vội lấy tay lau nước mắt: " Mùng hai tháng giêng, lại muốn đi."

" Nô tỳ không biết, điện hạ cũng thật là, có cái gì quan trọng hơn không thể đợi qua tết rồi nói sau." A Hoan than thở, thoáng nhìn thấy tờ giấy chưa bị gió thổi đi hết: " Nương nương, đó là cái gì?"

Ta giương mắt hỏi nàng: " A Hoan, nếu như ngươi lừa một người, biết nói ra chân tướng sẽ làm người đó tổn thương, vậy ngươi còn muốn lừa người đó tiếp không?"

Tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu, nàng ngồi xuống, lấy khăn tay nhặt mảnh giấy nhìn ta: " Nếu đã gạt nàng, vậy gạt cả đời, bằng không nàng sẽ còn khó chịu hơn lúc đầu gấp trăm lần."

Ta hít hít mũi, bình sinh lần đầu có cảm giác bất đắc dĩ như vậy, giống như làm bất cứ cái gì cũng đều vô lực.

" Nương nương, mắt người có chút hồng, nô tì đi pha chút trà kim ngân cho người." Nàng dứt lời liền đi lấy lá trà.

A Lâm có lẽ đến chết cũng nghĩ rằng cố quốc của nàng vẫn như vậy.

Ta sẽ không cho nàng biết.

19.

Ba tháng mùa xuân, là thời gian tốt nhất, A Lâm quả nhiên khỏe hơn nhiều, đã có thể đi ra khỏi cửa, đến viện của ta ngồi thật lâu.

A Lân thích ăn cua, bởi vì cảm thấy nó rất lạ, lúc trước nàng cũng chưa thấy qua, chẳng qua cua vào mùa xuân thịt không ngon lắm.

a đáp ứng nàng, đợi cho mùa thu cua lớn, sẽ bảo người mua thật nhiều cua cho nàng ăn, nàng đặc biệt vui, ta cảm thấy ta rất giống tỷ tỷ của nàng, là người tốt với nàng nhất trên thế giới này.

Thái tử đi Nam Hạ đã lâu, nhưng mà ta cũng đã quen với cuộc sống không có hắn ở đông cung, hơn nữa bây giờ còn có A Lâm, ngày ngày trôi qua cũng rất vui vẻ.

Ngày hôm đó ta ở trong điện tách hạt hạnh đào cùng với A Lâm, hoàng hậu trong cung sai thái giám truyền tin: " Nô tài tham kiến thái tử phi, trắc phi nương nương, hoàng hậu có lệnh truyền hai người vào cung gấp."

Hoàng hậu còn có chuyện gì quan trộng, không lẽ nàng vẫn chưa bỏ ý định nhét người vào đông cung?

Có thể hay không yên ổn một chút, mọi người vui vẻ ở bên nhau không tốt sao?

Ta ừm một tiếng, lên sẽ ngựa vào cung, A Lâm đi theo túm tay áo của ta, nhỏ giọng nói: " Ta còn chưa gặp qua hoàng hậu."

" Nàng chỉ ra vẻ gian ác, ngươi ngồi một bên không nói gì, tất cả để cho ta, nàng không dám làm gì ta đâu." Ta nghiêng đầu nói, nàng dùng sức gật đầu, ngồi chung một chỗ với ta.

Xe ngựa chạy một hồi lâu tới ngoài Phương Dương điện, ta cùng A Lâm vừa mới xuống xe liền thấy một cung nữ xinh đẹp mặc y phục màu xanh quỳ trước cửa, khóc sướt mướt, hoàng hậu ngồi ngoài hành lang nhàn hạ uống trà, nhìn thấy hai ta liền vội vàng đứng dậy, mặt mày như hoa nói: " Là Nguyễn Nguyễn cùng trắc phi, rốt cuộc cũng đến."

Ta vừa thấy nàng thì không có gì tốt, không nói gì.

Nguyễn Nguyễn có thể để nàng kêu sao?

Ta hơi hơi cúi người hành lễ: " Nhi thần gặp qua mẫu hậu."

" Ai nha, mau ngồi, không cần mấy cái nghi lễ rườm rà này." Nàng vui vẻ hớn hở sai người châm trà, ta đi thẳng vào vấn đề: " Mẫu hậu lần này gọi ta cùng trắc phi vào cung, là có chuyện quan trọng gì?"

Gương mặt hoàng hậu đang tươi cười bỗng cứng đờ, ấp a ấp úng sai người đem cung nữ ngoài điện tiến vào, ta liếc nhìn kỹ cung nữ kia, nàng mở miệng nói: " Nguyễn Nguyễn còn nhớ rõ đêm trừ tịch, thái tử cả đêm không về đông cung."

" Nhớ rõ, điện hạ nói đêm đó uống say, nên ở lại cung của mẫu hậu" Ta trả lời.

Hoàng hậu cắn cắn môi đỏ, chậm chạm mới nhìn tiểu cung nữ đang quỳ kia mở miệng: " Tỳ nữ này gọi là Cẩm nương, bổn cung thấy nàng mấy ngày làm việc kỳ lạ, còn tưởng nàng bị bệnh, truyền thái y mới biết, nàng đã có thai, không đầy hai tháng."

" Nhi thần ngu dốt, không rõ ý tứ của mẫu hậu, mông mẫu hậu nói thẳng."

Nàng muốn hất nước bẩn gì đến đông cung đây.

Cẩm nương nghe vậy ngã bên chân ta, túm lấy váy ta, khóc nói: " Nô tỳ đêm đó phụng lệnh nương nương đi thay quần áo cho điện hạ, cũng không nghĩ đến điện hạ buộc nô tỳ... buộc nô tỳ..."

Giống như nghe thấy sét đánh xuống đem ta xé thành hai nửa.

Thái tử đương triều cùng cung nữ thông gian là tội lớn, truyền ra ngoài sẽ sỉ nhục hoàng thất.

Ta khó thở, nàng còn chưa nói xong ta liền đứng dậy, đánh nàng một bạt tay, đánh đến tay ta cũng đau, mắng: " Tiện tì! Điện hạ há lại để cho ngươi tổn hại danh dự!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.