Không Hận

Chương 1




" Ta phải nạp thiếp." Thái tử chỉ vào tiểu mỹ nhân bệnh tật nằm trên giường, dứt khoát lại kiên quyết nói.

Mỹ nhân đó là công chúa bị thái tử diệt quốc, hắn ở tiền tuyến ba ngày ba đêm, chiến thẳng trở về, đem nàng cả người đầy máu quy về tẩm điện, đem ta cả người y phục lộng lẫy bỏ mặt, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái

Ta cách một bức màn nhìn công chúa yêu kiều, mà thái tử che chở đem ánh mắt hướng về phía trên giường, vô cùng lo lắng nói: " Ngươi muốn làm gì?"

Ta có thể làm gì, còn có thể giết chết nàng sao?

" Được, nạp đi." ta bắt chéo chân nói.

Ta sớm đã đoán được có ngày này, cho nên trong lòng không chút gợn sóng, thậm chí đem từng trái nho bỏ vào miệng.

Phi, vừa chua lại nhiều hạt!

Ta không có gặp vị công chúa kia, chỉ nghe thái y điều trị cho nàng nói, bộ dạng của nàng rất giống ta lúc trẻ.

Ta là đích nữ ngũ tiểu thư của Hộ quốc đại tướng quân, khi còn bé thường vào cung chơi, từ nhỏ đã quen biết thái tử, là thanh mai trúc mã.

Muốn nói đến yêu, ta cùng thái tử cũng được gọi là từng yêu thương mặn nồng, năm đó hắn vẫn là một hoàng tử không quyền không thế, không binh không ngựa, cô mẫu hoàng hậu của ta độc chết đứa con trong bụng của sủng phi, bị ban ngũ mã phân thây, Hoàng thượng không đồng ý đem ta gả cho hắn.

Chức vị hiện giờ của ta, cũng là hắn dùng một đêm quỳ gối trước Tuyên Quang điện mà cầu xin.

Hắn nói cái gì hắn cũng không muốn, chỉ muốn ở bên ta.

Có lẽ là lan nhân nhứ quả đi*, sau này ta mới biết được, hắn cưới ta là vì ta là đích nữ của phủ hộ quốc đại tướng quân, sau lưng là bảy mươi vạn đại quân, có thể giúp hắn tranh đoạt được vị trí thái tử, giúp hắn nắm ngàn dặm giang sơn.

* Lan nhân nhứ quả: ý chỉ là lúc đầu ngọt ngào, về sau thì lạnh nhạt bi đát.

Sau khi cưới ta được tám năm, hắn mang binh chinh chiến nam bắc, chưa bao giờ bại trận, hãm hại đồng liêu, ngoan tâm thủ lạt*, mới đổi được công thành danh toại như bây giờ.

* ngoan tâm thủ lạt: lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn

Ta giống như góa phụ sống ở Đông cung, một năm lại một năm.

Hắn kinh ngạc nhìn ta, nhưng chỉ là thoáng chốc, lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng lúc xưa, liền gọi người vào, thì thầm vài câu, hạ nhân cung kính khom lưng nói: " Dạ, nô tài sẽ đi chuẩn bị."

2.

Hôm nay là ngày hai người họ thành thân.

Công chúa vừa vào đông cung, đã được hắn tấn phong trắc phi, theo quy củ mà nói, ta chính là thái tử phi được kiệu tám người khiêng vào cửa đàng hoàng, hôm nay đáng lẽ nên đến dự.

Ta có thể đi sao, ngươi con m.ẹ nói đi cưới mỹ nhân là tiểu thiếp, còn muốn ta giả mù sa mưa đi chúc mừng các ngươi, chúc đôi cẩu nam nữ các ngươi trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử?

Có xấu hổ không?

Giờ này là giờ tuất, ước chừng hai người đó giờ đang ở trong tẩm điện điên loan đảo phượng, không quan tâm trời trăng, tiểu tiện nhân kia còn không có da mặt mà ở trong lòng thái tử chàng chàng thiếp thiếp.

Tốt, thật rất tốt!

Ta ngồi ở trong bồn tắm, trong lòng có một ngọn lữa, nổi giận đùng đùng đi ra, để cho cung nữ lau khô nước, hầu hạ mặc y phục, nằm ngã người trên giường nhìn trần nhà.

Đột nhiên có một tiểu thái giám đi vào, cung kính hành lễ nói: " Nương nương, điện hạ hôm nay cao hứng, bảo nô tài đến đưa rượu mừng cho người."

Ta vội vàng đứng dậy, ngồi xuống đoan trang, nhìn ly rượu trên tay hắn.

Bệnh thần kinh đi, đây không phải đánh ta một bạt tay sao? Ban chết cho ta?

Quên đi, có còn hơn không, thái tử bình thường không cho ta uống.

Ta giơ chén lên, đem rượu ngon bên trong uống cạn, tiểu thái giám la lên một tiếng, khiến ta hoảng sợ, hắn cười hì hì nói: " Nương nương, cái người vừa uống chính là rượu hợp cẩn của điện hạ cùng trắc phi."

3.

" Hắn điên rồi ư?" Ta bị dọa vội vàng đem cái ly ném ra ngoài, ta thực sự không nghĩ thái tử có thể đùa như vậy, không lẽ hắn định đêm nay động phòng ba người?

Để cho hắn mơ giấc mộng lớn đi!

" Ôi nương nương, cũng không thể mắng như thế." tiểu thái giám đi kiểm tra ly rượu, cười vô cùng nịnh nọt, ta thề đây chính là nụ cười nịnh nọt ghê tởm nhất mà ta từng thấy.

Loại nịnh nọt này ta đã lâu không thấy,từ ba năm trước khi ta trốn khỏi cung đi ra ngoài đến Linh Nhân quán ngắm mỹ nam tử, cùng thái tử cãi nhau một trận, hắn bắt đầu ngủ ở thư phòng mỗi đêm, trong Đông cung người người to nhỏ, gió chiều nào theo chiều đó, thấy ta thất sủng, lại không thể ra cung gặp nhà mẹ, thái tử đi chinh chiến bên ngoài, liền qua loa hầu hạ ta.

Ta cũng rất vui vẻ nhàn hạ, cả ngày hai việc vui nhất chính là: một, nuôi bé mèo nhỏ, thứ hai chính là đùa giỡn thị nữ tùy thân A Hoan, nhìn bộ dạng thẹn thùng đỏ mặt của nàng, cảm thấy cuộc đời cũng vui sướng!

Tên thái giám rời đi, hướng về phía chỗ của thái tử mà phục mệnh, ta tắt đèn lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, chỉ biết ôm bé mèo nhỏ mà đùa giỡn.

" Bánh táo a bánh táo, ngươi nói xem tên ch.ó thái tử này có phải hay không rất biến thái?"

Nó trừng dôi mắt tròn như viên bi nhìn ta, kêu meo meo vài tiếng.

Bánh táo là cống phẩm Ba Tư tiến cống hồi mấy năm trước, cả người lông trắng mềm mại, sứ thần Ba Tư vô cùng đắc ý mà nói với ta: " Không phải ta khoe khoang với thái tử phi, con mèo này chính là vật trăm năm khó gặp đấy!"

"Bánh táo ơi, nếu ngươi là nam nhân thì tốt rồi."

Bánh táo dường như nghe hiểu lời ta, dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm mặt ta, thật nhột.

Một mình phòng đơn gối chiếc ba năm, ba năm chưa từng thân thiết với nam nhân!

Ba năm đó!! Ta thực sự rất cô đơn!

Dựa vào cái gì kêu ta đi cúi đầu nhận sai với thái tử?

Dựa vào cái gì? Ba năm trước ta chỉ đi ngắm mỹ nam, hắn bây giờ đang ở cùng với tiểu công chúa đêm trắng nến đỏ, chuyện đó thì tính như thế nào?

4.

Cả đêm ta đều không ngủ được, ngày hôm sau mỗi bên mắt có một quầng thâm, lăn lóc đứng lên, A Hoan đi vào giúp ta trang điểm, gặp ta sắc mặt mệt mỏi, sợ một chút, nói: " Nương nương, tối hôm qua người làm gì?"

Tối hôm qua đùa giỡn con mèo nhỏ, còn có mắng thái tử.

" A...khụ khụ khụ... Ta hôm qua một lòng mong thái tử cùng trắc phi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, ừ!"

Trời ơi, ta thực sự là nói dối cũng không chớp mắt.

A Hoan thở dài, nghiêng đầu suy nghĩ, mắt trừng lên mắng: " Nương nương thật là tâm địa bồ tát, nô tỳ nhìn cái vị trắc phi cũng không có gì giỏi, lớn lên còn không xinh đẹp bằng một nửa người."

Ta giương mắt nhìn nhìn khuôn mặt quyến rũ của mình trong tấm gương đồng, thái tử đã từng nói rằng hắn thích đôi mắt trong sáng lộ ra chút quyến rũ, thân hình mềm mại còn có một đôi bàn tay mềm mại không xương của ta.

Còn có nguyên nhân gì, mấy thứ đơn giản này chỉ là khiến cho thời điểm lúc ở trên giường, có thể lấy lòng hắn.

Lúc ta mười lăm tuổi đã gả cho hắn, mười dặm hồng trang, mũ phượng khăn thêu, tam thư lục lễ, ngọn đèn dầu cả đêm không tắt, đủ loại quan viên đến chúc mừng, người người khen ngợi kim ngọc lương duyên.

Loại nịnh nọt này tất nhiên là vì sau lưng ta là phủ hộ quốc tướng quân, năm đó thái tử chưa có gì, mẹ đẻ hắn không được sủng mà chết sớm, trong triều không ai để mắt tới hắn.

Vị trí thái tử này, hôm nay có được, là vì cha ta đem bảy mươi vạn quân không sợ chết dưới trướng đều đem cho hắn.

Đêm động phòng hoa chúc tám năm trước đến bây giờ ta đều nhớ rõ, thời khắc thái tử vén khăn lên, trong mắt ta đã tràn đầy ôn nhu mật ý đã lâu chưa nhìn thấy, ta ngồi ở bên hắn, nhìn nến đỏ chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ của hắn, hắn nhẹ vỗ mặt ta, nói: " Có ta ở đây, nàng yên tâm."

Những lời này đủ để ta lần đầu biết yêu động tâm, ta đỏ mặt, rối tinh rối mù, ở trên giường mơ mơ màng màng, hắn cúi người nói nhỏ bên ta ta: " Nguyễn Nguyễn, ta yêu bộ dạng này của nàng."

Nhưng tất cả đều là hắn giả vờ sao?

Giả vờ cũng quá giỏi đi...

Ta nhức đầu quá, không thèm nghĩ nữa, kêu rên nửa ngày chỉ nói ra một câu:

" Thái tử thích trắc phi là tốt rồi."

5.

Đợi cho đến khi mặt trời lên cao, vị trắc phi kia mới lay động thân thể yếu ớt đi thỉnh an ta.

Đúng là rất đẹp, mặc một bộ hồng y đơn giản, hình dáng có năm sáu phần giống ta, một đôi mắt thỏ đỏ ửng ta nhìn còn thấy thương, mày cong như trăng lưỡi liềm nhíu lại, chẳng qua hai bên gò má trắng bệt không giấu nổi u sầu, thái tử còn vẽ lên một đóa hoa diên vĩ màu đỏ, giơ chân nhấc tay tản ra mùi thuốc đông y.

A! Không ngờ tiểu công chúa này là một cái ấm nấu thuốc.

Âm thanh nàng phát ra cũng nhẹ nhàng, giống như lông vũ rơi xuống đất: " Thiếp thân Kim Lâm Nhi, thỉnh an thái tử phi."

Nàng nhấc làn váy làm bộ quỳ xuống, ta vội đỡ nàng lên.

Cảm giác đầu tiên nàng mang lại, giống như là một cái bình hoa di động, ta sợ để nàng quỳ thì sẽ bị vỡ ra.

Tên ch.ó thái tử này thật là táng tận lương tâm, trắc phi bệnh tật đi đường còn không phát ra tiếng, ngươi còn bắt người ta thị tẩm!

M.ẹ kiếp, ta có thể chém huynh đệ chỉ với cái chớp mắt, đừng nói là một tiểu trắc phi.

Nàng ngồi một bên uống trà, trong mắt chứa chút trong suốt, sợ hãi nhìn ta, khiến cho ta giống như một con cọp mẹ ăn tươi nuốt sống nàng, ta ngồi ở chính vị mà bất an, không biết nên nói gì.

Giữ nàng lại, thì xấu hổ, kêu nàng về nghỉ ngơi, thì giống như thái tử phi ta đây sợ nàng, phải đuổi nàng đi.

Trời ơi, ta ở đông cung nhiều năm như vậy, lại đem ta nuôi thành kẻ vô dụng.

Đội nhiên một tiếng: " Thái tử giá lâm." Cứu ta cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Ta thể giờ phút này ta yêu hắn chết mất.

Thái tử mặc mặc y phục màu đem thêu chỉ vàng, sắc mặt thản nhiên ngồi kế ta, thân hình cao lớn nháy mắt chen vào chỗ ta ngồi xuống.

Chung quanh nhiều chỗ như vậy mà ngươi lại chiếm chỗ ta?

Ta cắn răng thỉnh an hắn, ngồi xuống nhìn quanh không người nhìn về phía đây, hung hăng đá hắn một cái, hắn quay đầu nhìn ta, thoáng chốc đồng tử có chút chấn động.

Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm.... ( lượt bỏ n từ)!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.