Không Gian

Chương 1: Pháp bảo không gian




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Socola chấm nước mắm

marshmallow_treatpops_2

Dụ Đông là một lính đánh thuê xuất sắc, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm rất cao, đột nhiên hắn có một chút ý nghĩ muốn đi xem lại nơi hắn đã sinh ra. Nhiều năm vào sinh ra tử khiến hắn cảm thấy vô cùng mỏi mệt, bắt đầu sinh ra ý niệm thoái lui ở ẩn.

Dụ Đông mang theo hành lý ít đến mức đáng thương của mình, rảo bước trên đường về nhà. Khi đặt chân lên mảnh đất vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, hắn hít vào một hơi thật sâu. Nơi này đối với hắn đã không còn bao nhiêu ấn tượng, ký ức về nơi này cũng đã dần dần trở nên mơ hồ.

Không thể không nói, con người thật sự là một loài động vật phức tạp. Nơi này đối với hắn mà nói không có bất kỳ hồi ức tốt đẹp nào, nhưng vào nhiều năm sau hắn lại muốn trở về nhìn lại.

Dụ Đông đi đến địa phương hắn từng sống, nơi này từng là một khu nhà tạm bợ thấp bé. Hiện tại trong bộ dạng ngăn nắp của nơi này đã không còn tìm thấy một chút dấu vết ngày xưa, nhưng thật sự là như thế sao?

Những người từng ở nơi này đều là những người không có tiền, mua không nổi phòng ở, khinh thường bệnh tật, một chút đau khổ cũng có thể làm sụp đổ một gia đình nghèo khó. Nơi này không thiếu nhất chính là kẻ nghiện, người già quả phụ cô đơn.

Hiện tại nơi này đã bị phá đi, chỉ còn một mảnh đất trống chuẩn bị khởi công xây dựng tiểu khu. Những người vốn ở đây không biết đã chuyển đi đâu, có điều bọn họ cũng sẽ không nhớ rõ hắn đi?

Dụ Đông chua xót cười cười. Hắn không rõ vì cái gì hắn còn muốn trở về, chẳng lẽ là vì để chặt chẽ nhớ kỹ những chuyện cũ bi thương sao?

Năm ấy hắn sáu tuổi, cha mẹ hắn bắt đầu chìm vào nghiện ngập, sau đó liền không có tinh lực quản hắn. Khi còn nhỏ hắn thường xuyên bị nhốt ở trong nhà, khi đó vì gom góp tiền trong nhà cái gì có thể bán đều bán. Trong nhà trống rỗng, bước đi đều sẽ có tiếng vọng lại. Hắn một mình một người ở nhà cực kỳ sợ hãi.

Trong nhà như vậy đương nhiên không có khả năng có cái gì để ăn, cho nên hắn thường xuyên chịu đói. Tư vị bị đói từ nhỏ đã khắc sâu trong lòng hắn, sau này hắn cái gì cũng không sợ, duy nhất chỉ sợ chịu đói.

Sau đó cha mẹ hắn vì kiếm tiền, không chỉ hít thuốc phiện mà còn bắt đầu buôn lậu thuốc phiện. Một lần hai người nuốt riêng một số hàng của trùm thuốc phiện, bị người tiến đến nhà tươi sống chém chết. Khi đó Dụ Đông trốn ở tấm ván gỗ dưới giường sợ hãi đến mức lẩy bẩy phát run, máu thẩm thấu qua ván giường rơi xuống trên người hắn, cái loại cảm giác dính ngấy, hương vị tanh hôi khiến hắn ghê tởm đến muốn nôn. Thế nhưng vì để không bị người phát hiện hắn chỉ có thể cắn chặt môi dưới, cố gắng áp chế nội tâm sợ hãi, chỉ chốc lát răng khảm sâu vào môi, máu tươi nhiễm đỏ cả hàm răng. Sau khi những người đó rời đi, hắn cũng không dám từ dưới giường đi ra, cho đến khi trời sáng mới run cầm cập bò ra cửa.

Cha mẹ chết đi, hắn bị đưa đến viện phúc lợi, bởi vì hắn còn nhỏ tuổi, bộ dạng nhìn thật thông minh, nên rất nhanh liền có người nhận nuôi. Người nhận nuôi hắn cũng không tiến hành thủ tục nhận nuôi hợp pháp, mà là cho viện phúc lợi một xấp tiền liền mang hắn đi.

Khi đó hắn ngây thơ vô tri, còn chưa biết là những ngày tháng sau này cũng sẽ không tốt đẹp hơn bao nhiêu. Nhận nuôi hắn là một lão lính đánh thuê tâm ngoan thủ lạt. Ông ta chỉ là muốn tìm người kế thừa, dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung.

Kể từ ngày đó, Dụ Đông bắt đầu nhận huấn luyện tàn khốc. Bởi vì chỉ có lính đánh thuê ưu tú nhất mới có khả năng sống lâu, tài năng sẽ cung cấp cho hắn ta một cuộc sống ưu việt.

Nhớ rõ lần đầu tiên hắn giết người, cảm giác tanh hôi dính ngấy kia khiến hắn nhớ tới máu của cha mẹ đêm đó nhỏ giọt trên người hắn. Điều này làm cho hắn nôn đến mức ruột gan đều muốn phun ra, nhưng người thu dưỡng hắn cũng không vì vậy mà đồng tình, cho phép hắn ngừng giết người. Dần dần trở thành thói quen, sau này chết lặng, không còn có cảm giác ghê tởm nữa. Thế nhưng hắn theo bản năng mà chán ghét máu tươi.

Bất quá lão lính đánh thuê cũng không nghĩ tới đi?

Cuộc sống lính đánh thuê sa sút nhiều năm của ông ta tạo thành không ít mầm bệnh. Khi Dụ Đông mới xuất sư trở thành một lính đánh thuê đủ tư cách, ông ta liền qua đời trong tra tấn của bệnh tật. Không có kỹ năng sinh hoạt khác, Dụ Đông vẫn là đạo nghĩa không thể chùn bước đi theo con đường ngập tràn nguy hiểm này.

Ở thời điểm Dụ Đông vẫn còn đang tưởng nhớ về quá khứ, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng xé gió, tiếp theo hắn liền bị một vật cứng không biết tên đập vào, chỉ cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một trận đau nhức tê tâm liệt phế, trước mắt đen kịt liền mất đi ý thức.

Hắn nhìn thấy thân thể của chính mình té trên mặt đất, trên đầu không ngừng tràn ra máu tươi. Dụ Đông có chút không dám tin hắn cứ như vậy chết đi. Ngay lúc hắn chuẩn bị tiến lên xem xét thi thể của mình, phía sau đột nhiên xuất hiện một cái khe đen nhánh. Một lực hút cực lớn đem hắn kéo vào bên trong cái khe, sau khi Dụ Đông biến mất, hết thảy trở về bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Trừ việc trên mặt đất xuất hiện một thi thể, tất cả đều thực bình thường.

Trước khi Dụ Đông bị kéo vào trong khe, trong đầu hắn đột nhiên có thêm một ít tin tức, giống như bị ai đó ráng nhồi nhét vào. Nội dung đại khái chính là có một vị Đại La Kim Tiên sửa sang tạp vật, không cẩn thận làm một món pháp bảo đã bị vứt bỏ nhiều năm rớt xuống thế gian, cũng bởi vậy mà phát sinh bi kịch.

Đại La Kim Tiên vì bù đắp lại, mở ra vách ngăn không gian khiến hắn đến thế giới khác trọng sinh, mà món pháp bảo hại chết hắn thì làm vật bồi thường tặng cho hắn.

Cái pháp bảo kia kỳ thật chính là động phủ Đại La Kim Tiên chế tạo ra khi tu chân, có điều nếu nói là động phủ không bằng nói là một không gian loại nhỏ. Bên trong có một tòa nhà gỗ hai tầng xa hoa lộng lẫy, cổ kính, vài mẫu dược điền, còn có một linh tuyền khô kiệt không có nhân khí.

Dụ Đông cảm thấy, kỳ thật cái này hoàn toàn là vì Đại La Kim Tiên khi thanh lí rác rưởi không cẩn thận dẫn phát huyết án. Sau đó vì không để người khác phát hiện ông ta ngộ sát, nên vội vàng đem Dụ Đồng ném tới thế giới khác tiêu diệt chứng cứ. Mà pháp bảo kia dù sao cũng là thứ ông ta đã sớm vứt đi. Bởi vậy có thể thấy được Đại La Kim Tiên này chính là không muốn chịu trách nhiệm, là một kẻ không đáng tin.

Dụ Đông bất tri bất giác mất đi ý thức, hoàn toàn rơi vào một mảnh hắc ám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.