Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 86: Ngoại truyện 6 – kết thúc của kết thúc




Tên của tôi là Đoạn Vân Hà, năm nay 18 tuổi. Tôi là con gái út của Đoạn Mặc Ngôn và Tiêu Tiêu.

Nghe nói sự tồn tại của tôi chỉ là một lần ngoài ý muốn, theo như hồi ức của người đẹp Tiêu, thì tôi chính là sản phẩm của bà năm 37 tuổi đi Nhật Bản tắm suối nước nóng với anh Đoạn đẹp trai. Trên tôi còn có một chị gái lớn hơn tôi 10 tuổi, theo phong tục truyền thống nối dõi tông đường của người Trung Quốc, vào thời đại mang thai lần hai đã được mở rộng từ sớm, thì vợ chồng sớm đã nên không ngừng cố gắng lập nên một tầm cao mới, nhưng anh Đoạn đẹp trai có một đứa con dường như cũng đã rất miễn cưỡng, sau khi chị hai được bình an sinh ra thì muốn đi buộc ga-rô, người đẹp Tiêu khuyên can mãi mới đập tan suy nghĩ của ông. Đồng thời sau khi được biết đã mang thai tôi, lại khuyên can mãi mới đập tan suy nghĩ muốn bóp chết tôi của anh Đoạn đẹp trai. Từ đó có thể thấy, sinh mạng của tôi 100% là do người đẹp Tiêu ban cho, không hề có một chút xíu quan hệ nào với anh Đoạn đẹp trai cả.

Đều nói con gái là người tình kiếp trước của cha, tôi đoán kiếp trước, tôi với chị hai nhiều lắm cũng chỉ là tiểu thiếp không được yêu thương của anh Đoạn đẹp trai mà thôi, cái gì mà yêu nè, thương nè, cưng nè, tất cả đều không có. Tôi nhớ lúc nhỏ, có một lần, người đẹp Tiêu đang ở trên lầu giục chị hai đi ngủ, anh Đoạn đẹp trai ngồi ở phòng khách trông tôi. Tôi không cẩn thận vấp ngã, đau đến nỗi khóc hu hu, nhưng anh Đoạn đẹp trai chỉ thản nhiên nhìn lướt qua tôi một cái, rồi lại quay về cuốn sách của ông. Cho dù không dìu tôi đứng lên, thì nói một câu “cục cưng ngoan, tự mình bò dậy nào” cũng còn hơn không, phải không? Tâm hồn trẻ thơ của tôi lúc ấy đã bị sốc lên đến một triệu điểm, cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ, càng khóc đến tan nát cõi lòng, rốt cuộc dưới thế tấn công mạnh mẽ của tôi, anh Đoạn đẹp trai đã mở cái miệng vàng ra, lời ít ý nhiều nói hai chữ, “Câm miệng.”

Có thể nghĩ ra, ngày hôm đó đã gây ra tổn thương không thể phai mờ cho đứa bé ba tuổi như tôi.

Lớn lên một chút, tôi kể ký ức vẫn luôn canh cánh trong lòng này cho chị hai có cùng chung mối thù nghe, chị xoa đầu tôi, ý tứ sâu xa nói một câu: Em như thế này còn đỡ, nếu muốn so sánh, thì giá trị tổn thương của chị càng lớn hơn.

Sau này tôi nghe chị ấy kể, năm chị ấy học lớp 8 đã xảy ra một chuyện. Người đẹp Tiêu đã đồng ý yêu cầu của chị hai, định gói sủi cảo cho bọn họ ăn. Ai ngờ lúc thái rau thì không cẩn thận cắt trúng ngón tay, bà rửa tay sạch sẽ rồi cất tiếng kêu anh Đoạn đẹp trai lấy hộp y tế tới. Không bao lâu sau anh Đoạn đẹp trai đã xuất hiện rồi, nhìn thấy vết thương của bà thì mặt nhăn nhúm lại, rồi tự mình rửa tay cho người đẹp Tiêu, thoa thuốc, lại nghiêm túc dán miếng băng ok lên. Hơn nữa còn thản nhiên bảo chị hai tiếp tục băm nhân bánh. Trước đó chị hai chưa từng cầm dao thái, thoáng chốc cảm thấy mới mẻ, người đẹp Tiêu bảo chị cẩn thận một chút, ai ngờ còn chưa dứt lời, chị hai đã trúng chiêu rồi. Chị ấy khóc hu hu giơ tay ra trước mặt hai người, ánh mắt anh Đoạn đẹp trai nhìn chị như nhìn kẻ ngốc vậy, vứt một miếng băng ok đến trước mặt chị coi như xong chuyện. Đối xử chênh lệch thế này làm cho tâm hồn bé bỏng, yếu ớt của chị hai cạn hết máu. Càng khiến chị ói máu hơn nữa là người đẹp Tiêu còn vui mừng khen ngợi anh Đoạn đẹp trai làm rất tốt.

Đúng thế, so với tôi và chị hai, người đẹp Tiêu càng giống người tình kiếp trước của ông hơn. Cũng không thể nói anh Đoạn đẹp trai không tốt với chúng tôi, chẳng qua nếu nói rằng ông yêu người đẹp Tiêu, thì với chúng tôi, nhiều nhất cũng chỉ là thích mà thôi.

Điều này cũng không có nghĩa là tôi với chị hai có ý kiến với người đẹp Tiêu, chúng tôi đều yêu bà, chúng tôi cho rằng bà là người mẹ tốt nhất trên thế giới. Bà không giống như những bà mẹ trong gia đình bình thường, tính tình của bà vẫn luôn cực kỳ trẻ trung, gương mặt cũng chăm sóc rất tốt, dường như vẫn luôn là một cô thiếu nữ vậy, mà không phải đã là vợ, là mẹ người ta. Ba người chúng tôi đi ra ngoài, mọi người đều nói là ba chị em chứ không phải là ba mẹ con. Bà đối xử với chúng tôi vẫn luôn là mẹ mà cũng là bạn, bất kể chúng tôi đã lớn cỡ nào, bà vẫn có thể tìm được chủ đề tương đồng với chúng tôi, tóc tai, móng tay, thời trang cao cấp, học hành, bạn trai, sự nghiệp……

Bà đều trò chuyện với chúng tôi mà không có chút áp lực nào, thậm chí có khi suy nghĩ còn thoáng hơn chúng tôi nữa, bà không hề lo lắng sẽ đánh mất uy nghiêm của người làm mẹ chút nào. Mà trên thực tế, khi chúng tôi cần bà, bà sẽ trở thành một người lắng nghe cực kỳ tốt và một trưởng bối vô cùng đáng tin, trước giờ bà không hề chỉ huy chúng tôi nên giải quyết thế nào, bà luôn nói rằng tin tưởng chúng toi có thể tự tìm được con đường đúng dắn, bà chỉ lẳng lặng lắng nghe, gật đầu, mỉm cười, ôm ấp, nói mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.

Người đẹp Tiêu cực kỳ thích cười, thậm chí càng ngày càng thích cười, có lúc câu nói còn chưa ra khỏi miệng, thì đã cười trước rồi. Nhờ bà ban ơn, tôi và chị hai không lạnh lùng chút nào, khi đám nam nữ thiếu niên trong vòng bạn bè đang mê man, chán nản trong thời kỳ tuổi trẻ phản nghịch, thì cả ngày tôi đều cười tươi như hoa vậy. Cũng chỉ có lúc ba mẹ con chúng tôi cười đùa với nhau, anh Đoạn đẹp trai mới lộ ra vẻ mặt dịu dàng, ấm áp, mới đầu lúc tôi phát hiện ra, thật sự là được yêu thương mà hoảng hốt, nhưng theo số lần càng ngày càng nhiều, thì tôi không còn ngạc nhiên nữa, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Khi tôi nghĩ rằng cảm giác hạnh phúc này sẽ không bao giờ hết, ông trời lại đập vào đầu chúng tôi một gậy.

Đột nhiên người đẹp Tiêu ngất xỉu trong đêm hội quyên góp từ thiện do bà làm chủ, tôi nhận được tin, lập tức xin nghỉ từ Oxford trở về nhà, chị hai gả đến Toronto cũng lập tức cùng anh rể mang theo đôi con trai con gái đi về.

Trong lòng tôi ôm đầy hi vọng mong rằng nghe được câu an ủi từ anh Đoạn đẹp trai, nhưng ông vô cùng bình tĩnh gần như là lạnh lùng nói: Ngày mai có kết quả, bác sĩ nói 90% là ung thư.

Bỗng chốc như sấm sét giữa trời quang, tôi và chị hai ôm chặt nhau.

Hiển nhiên người đẹp Tiêu cũng đã biết được sự thật từ anh Đoạn đẹp trai, người mà chưa từng suy nghĩ đến tâm trạng của người khác kia, vào lúc tất cả bạn bè thân thiết đến thăm bà đều buồn rầu, ủ rũ, chỉ có bản thân bà vẫn mỉm cười.

Tôi không thể chấp nhận nổi sự thật này, trốn trong phòng vệ sinh che miệng, khóc mãi, khóc mãi.

Khóc cho đến khi nước mắt cũng khô cạn rồi, tôi mới lau mặt sạch sẽ, sợ bị người khác phát hiện, tôi nhẹ nhàng mở cửa ra.

Chỉ là lúc này phòng bệnh yên lặng như tờ, không biết mọi người đã đi hết từ lúc nào, ngay cả chị hai và hai đứa cháu cũng không thấy đâu, tôi nhẹ nhàng đi đến trước tấm bình phong, từ khe hở, nhìn thấy gương mặt của anh Đoạn đẹp trai đang ngồi cạnh giường bệnh.

Trong lòng tôi, anh Đoạn đẹp trai vẫn luôn có lý trí mạnh mẽ, dường như ông không biết sợ hãi là gì, cái gì cũng không thể làm ông bị sốc. Lúc ông nội qua đời, ông không hề chảy một giọt nước mắt nào cả, tôi hỏi ông, ông nội đi đâu thế, ông thẳng thắn nói rằng ông nội đã chết rồi. Tôi hỏi ông chết là gì, ông nói chính là tim ngừng đập, không hoạt động nữa. Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, nghe những câu này thì rất sợ, nhưng ông lại nói đây là quá trình mà ai cũng phải trải qua, tôi cũng sẽ có một ngày như thế, không cần phải sợ.

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của anh Đoạn đẹp trai, trong lòng có đủ loại cảm giác hỗn tạp, thoáng chốc chỉ hi vọng mình cũng có được trái tim mạnh mẽ như ông vậy, như vậy mới không đến nỗi khó chịu đến mức không thở nổi.

“Nếu như thật sự là ung thư, em không muốn làm hóa trị.” Người đẹp Tiêu khẽ lên tiếng, “Không cần, với lại xấu lắm.”

Tôi thật sự muốn xông ra hét lên, mẹ bỏ đi thoải mái như thế, tụi con phải làm sao đây!

“Được.” Tôi vô cùng hi vọng anh Đoạn đẹp trai ngăn cản bà, nhưng ông vẫn hùa theo bà như trước đến nay, cho dù đó là lựa chọn liên quan đến sống chết. Tựa như người sẽ ra đi vì căn bệnh ung thư này không phải là vợ của ông vậy.

Lúc này, thậm chí tôi nghi ngờ rốt cuộc cha có từng yêu mẹ không, sao ông có thể bình tĩnh hơn nữa còn không hề do dự mà đồng ý như vậy chứ!

Tôi siết chặt nắm đấm, nghiến răng thật chặt.

“Em chết rồi, thì anh chết cùng em.”

Ngay lúc tôi gần như sắp hận ông, một câu nói trầm thấp lại vô cùng rõ ràng đập mạnh vào màng nhĩ của tôi.

Cho ta mượn tình yêu một đời, ta trả người sống chết có nhau.

Xưa nay anh Đoạn đẹp trai chưa bao giờ là người há mồm nói bừa, tuy có lúc ông đùa giỡn với người đẹp Tiêu, nhưng lúc ông nói chuyện với người khác bằng giọng điệu nghiêm túc, thì 100% nói được làm được.

Ông muốn chết chung với vợ ông! Trời ơi, sao tôi có thể nghĩ rằng ông lí trí đến mức không yêu mẹ chứ! Ông đã yêu bà, yêu đến mức không còn lí trí nữa rồi! Tôi nhìn cha mình vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng phảng phất như muốn nổ tung vậy.

Trước ranh giới sống chết, tôi thấy được một loại vĩnh hằng điên cuồng.

Tôi không nghe tiếp nữa, trong này đã không còn chỗ dành cho tôi nữa.

Tôi lặng lẽ lui ra ngoài cửa, không tiếng động ngồi xổm xuống cạnh cửa.

Lúc này, tôi đã không biết mình có tâm trạng gì nữa, chỉ nghĩ rằng nếu nói cho chị biết, có lẽ mất đi người đẹp Tiêu, đồng thời cũng sẽ mất đi anh Đoạn đẹp trai, chị ấy sẽ có biểu cảm như thế nào.

Đã có kết quả, quả nhiên là ung thư, nhưng là thời kì đầu, dưới sự đảm bảo son sắt của bác sĩ và lời khuyên của người nhà, người đẹp Tiêu cũng đồng ý chữa trị.

Quá trình chữa trị rất cực khổ, trước mặt chúng tôi, người đẹp Tiêu vẫn nói nói cười cười. Giây phút bác sĩ tuyên bố trị liệu thành công, tôi ôm lấy người đẹp Tiêu gào khóc nức nở.

Song, từ đó trở đi, sức khỏe của người đẹp Tiêu cũng không được như trước, mấy năm sau, bà vẫn đi đến điểm kết thúc cũng sinh mạng.

Vào khoảnh khắc ngọn lửa sinh mạng sắp cháy hết, bà nói với cha: “Em yêu anh…… tựa như biển rộng mênh mông.”

Cha nắm lấy tay bà, “Vậy thì tình yêu của anh dành cho em, giống như cá bơi trong biển cả.”

[Toàn văn hoàn]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.