Không Đường Thối Lui

Quyển 4 - Chương 58




La Mộng nói xong liền tiếp tục tìm sách, các vị khách hàng khác cũng quay lại đọc của mình, chỉ có Lâm Dư ngây người không kịp lấy lại tinh thần. Cậu cứ tưởng bản thân nghe lầm, chả thèm đoái hoài tới việc người khác có ở đây, mà bám vào Tiêu Trạch ra sau quầy bar.

“Anh, chị gái kia nói mình là con dâu ông Giải hay là người yêu của Giải Ngọc Thành vậy?” Cậu lập lại một lần, đầu óc vô cùng tò mò muốn biết”Thế cái người tên Giang Tuyết Nghi ở hộp đêm là ai?”

Tiêu Trạch sắp xếp mớ sách cũ tay dính đầy bụi bặm, liền rút ra một tờ khăn giấy chùi, sau đó vô cùng thản nhiên mà đáp lại: “Chắc là bà hai.”

“Bà, bà hai?”

“Chính là vợ bé.”

“Vợ, vợ bé?”

“Là tình nhân đó.”

“Không phải, em biết ý của ba từ này rồi, anh không cần mỗi cái đều nói lại một lần.” Lâm Dư khép cái miệng đang há hốc lại, cậu chỉ khá là giật mình mà thôi. Lúc thường cậu cũng xem không ít phim truyền hình, lúc trước đoán mệnh đã gặp qua những người phụ nữ có cuộc hôn nhân đổ vỡ, bảo cậu tính xem khi nào thằng chả ngoại tình kia khi nào mới chết, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp hết cả ba người trong cuộc.

Lâm Dư cảm thấy có chút khó tin: “Có khi nào đây là vợ cũ không?”

Tiêu Trạch lau khô tay xong liền nâng ly trà nóng, nói: “Có vợ trước nào ly hôn xong còn chăm sóc ba chồng sao? Em có thể bớt xem phim truyền anh dùm anh được không?”

Lâm Dư bị la cho một câu, nếu đã thế thì vị trước mắt này chính là người của hiện tại, cơ mà người ở hộp đêm kia chắc cũng không phải vợ trước, nào có người vợ trước nào đuổi tới cửa gọi chồng về nhà chứ. Cậu bắt đầu nhụt chí nằm nhoài lên bàn, hai tay chống cằm rất chi là buồn phiền: “Một người đàng hoàng, sao có thể nuôi vợ bé chứ.”

Trên mặt Tiêu Trạch hiện lên một tầng khinh bỉ nhàn nhạt: “Dẫn em đi sờ người ta thì xem người đó là đàng hoàng rồi?”

Liền lôi lại chuyện cũ, Lâm Dư nghiêng mặt qua một bên, cậu thật sự cảm thấy cái người Giải Ngọc Thành này không tồi. Thấy khó khăn liền ra tay giúp, chỉ chuyện này cũng nói rõ lòng nhiệt tình của anh ta. Hơn nữa, cậu đã chứng kiến hết sự hiếu thảo của Giải Ngọc Thành, nó rất đỗi chân thật.

Tiêu Trạch ôm lấy rồi vân vê bả vai cậu: “Trừng bịp bợm, nếu muốn thử bao quát một người như hiếu thảo, nhiệt tình, hay phản bộ gia đình nuôi tình nhân như anh ta thì cũng không khó.”

Lâm Dư xoay xoay mặt qua: “Thế mà không khó để nhìn nhận một con người á? Vậy anh nói xem anh ta là người tốt hay là người xấu?”

Tiêu Trạch cười cười, dường như rất không muốn trả lời: “Trong nhận thức của em, em cho rằng hiếu thảo cha mẹ tạo niềm vui cho người khác đã là một người tốt rồi? Còn việc nuôi tình nhân bên ngoài là một người xấu phải không? Sau đó nếu hai thứ này cùng xảy ra trên một người, em liền không phân biệt được người kia tốt hay xấu, anh nói thế đúng hay không?”

“… Đúng.” Lâm Dư gật đầu thừa nhận, “Vậy anh thử đánh giá anh ta đi.”

Tiêu Trạch rất ít khi đánh giá người khác, bởi vì đạo đức của riêng mỗi một người, cho dù có là đồ bại hoại hay tiêu chuẩn như quân đội cũng không có liên quan gì tới mình. Đầu ngón tay anh trượt dọc miệng tách, rồi đáp lại: “Trên thế giới này có rất nhiều người mâu thuẫn như vậy, họ không hẳn có đạo đức bại hoại, cũng không quang minh chính đại, vừa có khuyết điểm, cũng có ưu điểm, nào có nhiều người xấu xa tột cùng hay sống như Bồ Tát chứ?”

“Em cảm thấy Giải Ngọc Thành là một người không tệ, vừa hiếu thuận lại nhiệt tình, thì có gì sai đâu, anh ta đúng thật như thế.” Tiêu Trạch dùng đầu ngón tay dính nước trà điểm trên chóp mũi Lâm Dư, “Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, việc anh ta đi quá giới hạn chứng minh anh ta tùy tiện, không có trách nhiệm trong phương diện tình cảm, nói khó nghe chút là vô liêm sỉ. Anh ta là một người vừa có cái tốt lại cũng không ít thói xấu, dạng người như thế ở trên trái đất này còn rất nhiều, chẳng lẽ mỗi khi gặp em đều phải ngồi định nghĩa xem tốt xấu như thế nào sao?”

Lâm Dư nghe xong hít hít cái mũi, Tiêu Trạch lại nói: “Không phải em từng vạch trần một người xem bói bịp bợm trên mạng, rồi bị mọi người ùa nhau vào mắng hay sao? Họ mắng em không biết lý lẽ, chả lẽ em cho bọn họ ngốc bọn họ xấu? Có khi những người kia chơi điện thoại xong còn phụ ba mẹ quét nhà rửa chén, xuống lầu vứt rác hay nhận nuôi chó hoang không chừng, cho nên chúng ta không thể nào vơ đũa cả nắm.”

Sau nhiều lần đắn đo cân nhắc lời Tiêu Trạch nói, Lâm Dư chỉ biết tiếc nuối thở dài: “Tại sao lại thành ra như vậy.”

“Được rồi, quan tâm lòng dạ thiên hạ làm gì.” Tiêu Trạch kéo cậu ngồi thẳng lại, “Đã là người thì ai cũng có chút ý đồ xấu, có người lịch sử, còn có người thì nghiêm trọng.”

Lâm Dư kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên: “Em đâu có đâu!”

Trong lúc nhất thời Tiêu Trạch không nghĩ ra gì thêm để mà phản bác, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Anh còn hy vọng em có một chút, coi như không có thì học, đừng suốt ngày bị người ta gạt.”

Lâm Dư cảm thấy người tình trong mắt hóa Tây Thi, đưa tình khích lệ: “Anh nè, em cảm thấy anh cũng không có ý đồ xấu.”

Tiêu Trạch giãn đôi lông mày ra: “Tàm tạm thôi, lúc anh nghĩ bậy toàn ra tay thẳng, không có nghĩ nhiều.”

Bọn họ cứ thế mà trốn ở sau quầy bar nhỏ giọng thảo luận, xong xuôi vừa ngẩng đầu lên thì La Mộng cũng đẩy ông Giải đến tính tiền. Tiêu Trạch đứng dậy lấy tiền, sẵn tiện trò chuyện đôi ba câu cùng ông lão. Sau khi tính tiền nhận sách xong hai người rời đi, anh và Lâm Dư dõi mắt nhìn theo ghế lăn đi ra cửa.

“Ý, găng tay.” Lâm Dư thoáng nhìn thấy một bộ găng tay nằm dưới đất cạnh kệ sách, đoán là ban nãy ông Giải cởi ra lật sách rồi làm rơi mất, bèn chạy qua nhặt lên. Sau khi nhặt xong định đi ra trả lại, thì mới bước chân đến cửa đã đụng phải La Mộng quay lại để tìm.

Cậu đưa thẳng cho đối phương: “Cái này có phải của ông không?”

“Đúng vậy, chắc là lúc lật sách bị rớt, cảm ơn cậu nhiều.” La Mộng nhận lấy xong liền đi ra đóng cửa kính lại. Ông Giải ở cách mấy mét ngồi chờ, cô nắm chặt áo khoác thầm mắng: “Vứt bừa bãi, lão già như ông chỉ làm khổ người,.”

Khúc nhạc dạo ngắn ngủi lúc sáng này cũng nhanh chóng bị Lâm Dư cho vào lãng quên, lúc nhớ lại là mấy ngày sau nhờ cuộc gọi của Giải Ngọc Thành. Đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy cái cuộc gọi này khó xử, nghe không được, mà không nghe cũng không xong.

Cũng may ở trên bàn sách có một đống văn kiện tư liệu, cậu liền lấy chúng che cái điện thoại lại để khỏi phiền lòng. Lúc Tiêu Trạch tiến vào có nghe thấy mấy tiếng ong ong, cho nên nhanh chóng đi tới cái bàn hất cuốn notebook lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi liền nhấn nút loa ngoài.

Tiếng nói vang dội của Giải Ngọc Thành truyền tới: “Tiểu Lâm, là tôi nè! Mấy ngày nay có khoẻ không? Ngày đó thật ngại quá, để hai cậu chê cười rồi, ngày khác tôi sẽ mời cậu và đội trưởng Tiêu ăn bữa cơm.”

Tiêu Trạch trả lời: “Giải tổng, tôi là Tiêu Trạch, anh không cần khách khí đâu, ai cũng bận rộn mà.”

“Ôi, bận được bao nhiêu, vậy thì chờ hết bận tôi lại mời.” Tiếng cười Giải Ngọc Thành không nhỏ, mà ngữ khí cũng chứa một chút sự trào phúng, đoán chừng là cảm thấy Tiêu Trạch quá tự cao tự đại, “Đúng rồi, Tiểu Lâm đoán mệnh bằng cách sờ xương khớp cho nhân viên của tôi mẹ nó chính xác ghê hồn! Có mấy người phản hồi tôi là muốn tìm Tiểu Lâm tính thêm lần nữa đó.”

Lâm Dư vừa nghe lập tức cự tuyệt: “Anh Giải, gần đây trong cơ quan có sát hạch, cho nên tôi không có thời gian, phiền anh giúp tôi nói với họ một tiếng.”

Giải Ngọc Thành kéo dài tiếng “Ồ”, sau hai ba giây đã hồi phục lại tâm trạng, vô cùng phóng khoáng mà nói: “Được, nếu đã bận thế tôi cũng không ép gì, cứ tùy duyên đi.”

Cuộc gọi kết thúc, tuy rằng Tiêu Trạch và Lâm Dư không làm đến nổi như tránh né người ta xa ngàn dặm, thế nhưng ý tứ đã hiện rõ rõ ràng ràng. Giải Ngọc Thành cũng là Tổng quản lý của hộp đêm, tiếp xúc nhiều nhất chính là người, nghề chính của anh ta chính là nghe lời đoán ý cùng mấy lời chêm chọc, cho nên cũng hiểu rõ ý của cả hai.

Trong phòng sách lúc này chỉ còn động lại tiếng tích ra tích tắt của kim đồng hồ xoay, Lâm Dư cầm bút ngây người, hồi lâu sau mới ngẩng đầu hỏi: “Anh nói xem ông cụ có biết những chuyện con trai mình đang làm không?”

Tiêu Trạch lật sách qua một chương mới: “Ai thèm quan tâm người ta biết hay không, mau đọc sách làm bài, im lặng.”

“Ờ.” Lâm Dư ngậm miệng lại đi đọc sách, còn Tiêu Trạch đi sang ghế tự bên cạnh ngồi xuống. Cuối cùng cậu cũng chả muốn quân tâm tới chuyện quá khứ hay gì của người ta, bởi gần đây vừa phải chuẩn bị làm một hạng mục khảo sát mới, còn phải học tập để vượt qua kỳ sát hạch của viện nghiên cứu, cho nên mỗi buổi tối đều bị ghim vào ghế tăng ca học tập.

Hơn nữa Tiêu Trạch lại ở bên cạnh canh nghiêm như vậy, ngay cả một cơ hội lười biếng ngủ gật cũng không có.

Trước mặt cậu chính là sách giáo khoa và tài liệu của Tiêu Trạch lúc trước từng hịc qua. Mấy trang sách có vẻ đã cũ mèm, vết tích viết vẽ cũng lấm lem hết. Cậu thừa dịp Tiêu Trạch đang cúi đầu đọc sách, liền nhẹ nhàng giơ móng nhỏ ra lật hết từng trang của cuốn sách qua một lần.

Tiêu Trạch ngước mắt phóng ra tia sáng lạnh ngắt: “Em muốn tìm cái gì?”

Lâm Dư ngượng ngùng thu tay về rồi nhìn chằm chằm cuốn vở: “Em tìm mẩu giấy nhỏ.”

Cậu đang thử xem có thể lười trót lọt chút hay không, không chừng có thể phát hiện chứng cớ về tình yêu đại học của Tiêu Trạch cũng nên. Cậu muốn tìm xem thử xem lúc Tiêu Trạch hai mươi tuổi nói chuyện yêu đương, hay dỗ người ta sẽ như thế nào.

Tiêu Trạch giơ tay ôm lấy sau gáy Lâm Dư xoa nắn: “Trứng, lúc lên lớp anh cũng từng ngủ rồi, nhưng chưa bao giờ lo ra cũng như chơi trò truyền giấy với người khác.”

Hắn suy nghĩ một chút, thượng khoa, cùng đối tượng truyền tờ giấy, qua lại viết như vậy vài câu chua lời nói, quá ngu ngốc đi, vì vậy liền bổ sung: “Ai mà truyền giấy làm ảnh hưởng việc nghe giảng bài của anh, thì anh liền nói chia tay.”

Lâm Dư nhíu mày mao bĩu môi, như dòm trúng người ngoài hành tinh: “Anh đúng là đồ thần kinh a, bộ rốt cuộc anh chưa thử qua cái thú vui lên lớp truyền giấy cho nhau à?”

Tiêu Trạch im lặng một lúc, anh đúng là không muốn thừa nhận là mình chưa từng thử qua. Từ xưa đến nay anh cảm thấy nó hệt như gửi tin nhắn trên điện thoại vậy, đã phiền mà bản thân cũng lười, cho nên từ rất nhỏ đã bắt đầu không thích việc truyền giấy.”Nghe em nói thế, em từng thử qua rồi?” Anh nhướn nhướn đôi lông mày, “Em từng lên lớp rồi sao?”

Lâm Dư bóp cây bút bi sắp gãy: “Không lẽ anh thật sự cho rằng em chưa từng đi học hả!”

Cứ đùa, ở dưới quê cũng có trường học, tất nhiên cậu cũng từng học qua rồi, thành tích còn không tệ nữa kìa. Cậu rũ mắt xuống tỏa ra chút sự lạnh lùng, trong sự lạnh lùng ấy còn có chút thần thái kiêu ngạo mà nói: “Đậu Đậu không cần đi học, nhưng ba mẹ đi làm không ai quan tâm ảnh, nên em liền anh ấy cùng đi học. Mỗi lúc đến lúc em với anh ấy thường chơi trò truyền giấy, thế nhưng ảnh chỉ có thể viết từ ‘Đậu Đậu’ và ‘Tiểu Dư’. mà thôi”

Tiêu Trạch có chút ngạc nhiên: “Thế hai người truyền cái gì?”

Đuôi mắt Lâm Dư lộ ra một ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, thần thái kiêu ngạo kia cũng biến thành vẻ muốn khoe khoang. Cậu nhấn ngòi bút ra lần nữa, cụp mặt một bên viết một bên nói: “Thì em hỏi, anh ấy trả lời.”

Tan học đi nhảy dây không? Đậu Đậu.

Anh giúp em lau bảng được không, em với không tới. Tiểu Dư.

Buổi tối lúc ăn cháo anh bỏ đường vào hả? Đậu Đậu.

Ban đêm ra bờ sông ngắm đom đóm nha? Tiểu Dư.

Lâm Dư vừa nói, tốc độ viết chữ cũng từ từ chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn. Cậu nhìn chằm chằm mấy dòng kẻ trong giấy mà chớp mắt lia lịa, giống như đôi mắt có chút không thoải mái, rồi giải thích: “Thật ra anh ấy không biết chữ, nhưng mà em mãi chỉ viết vài câu kia, nói cũng nhiều, nên anh ấy mới nhớ kỹ.”

Tiêu Trạch hơi ngẩn ra, khi đó ở trong Dĩnh Sơn gặp phải đom đóm, Lâm Dư cũng có nói từng thấy, thì ra là khi còn bé đã cùng người anh tên Đậu Đậu ngắm qua. Cậu hỏi: “Thế khi em hỏi vài câu kia, đối phương chỉ trả lời Đậu Đậu hoặc là Tiểu Dư?”

“Ừm.” Lâm Dư cúi thấp đầu cười, “Ảnh nói Đậu Đậu là không, còn Tiểu Dư là có.”

Nhảy dây không? Không nhảy đâu.

Ngắm đom đóm nha? Ừm

Sau gáy Lâm Dư bị xoa đến nóng hổi, cậu cắn răng, mím chặt môi, sau đó chìm trong những hồi ức cô độc múa bút thành văn, mãi cho đến khi hoàn thành cũng không thất thần lãng phí thời gian nữa.

Bận bịu xong nhanh chóng rút khỏi chiến trường, khi tắm xong quay lại đã thấy Tiêu Trạch dọn dẹp hết hết mặt bàn rồi ngồi trên đó đánh chữ. Lâm Dư lê nhẹ bước chân đi lấy laptop và bài tập của mình, sau khi xếp gọn vào balo là có thể đi ngủ. Thế mà khi cậu đứng ở trước cái bàn, hiếm lắm mới có thể quan sát góc độ này của đối phương, lúc này chỉ say mê thưởng thức gương mặt cùng mười ngón tay qua lại của anh mà quên mất việc rời đi.

Trước mắt dù gì cũng là người sống sờ sờ, cho nên Tiêu Trạch nhận ra, anh cũng biết ánh mắt của bạn nhóc nhỏ kia đang làm càn. Anh chọn cách bỏ mặc không thèm quan tâm, tốc độ đánh máy vẫn không thay đổi, thậm chí còn muốn xem cái tên đầu đất này đứng được bao lâu.

Ngay sau khi đánh xong một đoạn, có một mảnh giấy bay đến giữ hai cánh tay, anh không ngẩng mắt mà mở tờ giấy ra, trong đó viết một hàng chữ: Lúc làm việc anh đẹp trai ghê.

Mặt ngoài Lâm Dư đang khen, chứ thật ra là đang thử người ta. Chẳng phải Tiêu Trạch đã nói lúc nghe giảng bài mà ai truyền giấy sẽ nói lời chia tay hay sao? Vậy nếu bây giờ đang làm việc, cậu truyền giấy cho anh thì sẽ bị cái gì?

Thấy Tiêu Trạch tiếp tục đánh chữ, cậu liền xé thêm một tờ viết tiếp, lần này Tiêu Trạch mở ra xem, xem xong cũng làm như không có chuyện gì xảy ra.

“Tới gần sáng có thể viết xong chưa anh? Vậy em có cần chờ anh ngủ không?”

“Giày thể thao em đem giặt rồi, ngày mai không đi chạy bộ buổi sáng nha.”

“Vậy em đi ngủ trước, anh đừng ngủ muộn quá.”

Cậu quăng tờ giấy kia xong liền ôm balo rời đi, lúc đi tới cửa phòng có quay mặt nhìn lại, thấy đối phương vẫn đang trong trạng thái chăm chỉ làm việc. Tự dưng trong lòng cậu thấy thích thích nên bắt đầu như một tên đần đi vòng vèo lại, rồi nằm bên tay vịn như đang muốn gây chuyện.

“Anh nè, không phải anh nói truyền giấy liền chia tay hay sao?”

Tiêu Trạch nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính: “Đợi anh nổi điên lên em mới chịu?”

Lâm Dư dùng một tay đặt lên bả vai của đối phương: “Sao anh không giận gì trơn vậy, có phải em và người trước của anh không giống nhau… Hiện tại bây giờ anh đang vô cùng sẵn lòng bằng lòng yêu đương với em đúng không.”

Tiêu Trạch cũng biết rõ phần báo cáo đêm nay không thể nào hoàn thành, sau khi nhấn nút save liền chuyển đến ổ cứng di động, rồi tắt máy đứng dậy ghìm chặt gáy Lâm Dư lôi ra ngoài, tất cả hành động đều làm một mạch không ngừng.

Lâm Dư rụt cổ lại, không thèm đến xỉa: “Anh có phải vậy hay không!”

Cửa phòng ngủ “ầm” một cái đóng lại, tiêu Trạch ném Lâm Dư lên giường, tiện tay tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Hiện tại xung quanh một mảnh đen thui, thế mà tên nhóc kia vẫn không chịu yên, cứ nằm bò loạn trên người, xém nữa là cái mông đập trúng mặt anh nữa!

Tiêu Trạch không thể nhịn được nữa, liền tát cho một cái thật kêu.

“Mịa nó!” Lâm Dư che cái mông xin tha, “Em sai rồi!”

“Con mẹ nó em xin cái gì, anh đang đánh đùi mình.” Tiêu Trạch vừa tức vừa buồn cười, bạn nhỏ này một khi nhát gan liền biến thành dáng vẻ ưa đòn như thế, đã vậy còn dám quấn người gây chuyện. Anh đắp chăn lên rồi kéo cậu sát vào mình nhắm mắt lại, “Chịu yên chưa?”

Cái mông đang căng cứng của nhóc trứng Lâm Dư cũng thả lỏng: “Ừm, em không quậy nữa.”

Thời gian chớp mắt loáng qua, cậu đã mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, nếu không phải vì cái ôm kia quá chặt hơi nóng, có lẽ đã đi gặp Chu Công rồi. Tiêu Trạch cứ ôm cậu như vậy không đổi, anh nghe tiếng hít thở của đối phương có vẻ chưa ngủ quá say.

“Trứng bịp bợm.” Tiêu Trạch bỗng nhiên lên tiếng, “Em không cần quá bận tâm chuyện quá khứ của anh, trong quá khứ đúng là anh đã từng yêu qua, thế nhưng chỉ yêu một cách rất bình thường, nếu quả thật moi tim tận lực, không phải đã sớm tu thành chính quả hay sao?”

Lâm Dư cũng tỉnh táo: “Vậy anh và em tu chưa?”

Tiêu Trạch nói: “Chúng ta tu thành chính quả rồi, hiện tại không đơn giản là yêu, mà là sống với nhau.”

“Sống hả…” Lâm Dư ở trong bóng tối te toét, “Chồng người ta còn nộp hết tiền lương kia kìa.”

Tiêu Trạch hừ lạnh: “Chồng người ta cũng nuôi vợ bé đó thôi.”

Lâm Dư uốn éo như con rắn nhỏ, rồi giơ tay ra cố ôm lấy cổ Tiêu Trạch: “Không giao nộp tiền lương, thì không phải sẽ có tiền nuôi vợ bé sao. Vả lại em cũng chỉ thuận miệng nói thôi, có bảo anh giao cho đâu.”

Qua hồi lâu sau, cậu đoán chắc Tiêu Trạch đã ngủ rồi, bèn nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: “Ngày hôm nay mình hơi rộn hả? Đậu Đậu…”

“Có phải cho dù mình ra sao thì Tiêu Trạch cũng sẽ thích mình phải không?”

Tiêu Trạch thay cậu trả lời: “Tiểu Dư.”

Một khoảng thời gian lâu sau cũng không gặp lại Giải Ngọc Thành, dù gì cả ba vốn cũng không thân thiết gì, nếu như Giải Ngọc Thành không đi đoán mệnh hay đến hiệu sách, Lâm Dư và Tiêu Trạch cũng không tới quán bar, vậy thì bọn họ cũng không có khả năng gặp mặt nào khác.

Tuy rằng lòng Lâm Dư chứa cả thiên hạ muôn dân thế nhưng cũng không ghim chuyện hôn nhân tình cảm của Giải Ngọc Thành làm gì, cậu vất vả lắm mới vượt qua kỳ sát hạch của viện nghiên cứu, hiện tại cuối cùng cũng có thể thở một hơi rồi nghiên cứu tiếp sự nghiệp ‘mạc cốt’ của chính mình.

Lần sát hạch thông qua này vẫn chưa được chuyển chuyển chính thức, mà chỉ là ra danh một nhân viên tạm thời đàng hoàng. Như vậy thôi Lâm Dư đã thỏa mãn rồi, nhân viên tạm thời tự do mà, quan tâm nhiều làm gì chứ.

Vừa qua hết năm nhiệt độ lại tăng, sáu con mèo lười biếng nằm nhoài trong cửa tắm nắng, cậu khui mấy hộp đồ ăn, con nào đói thì tự động đi đến. Không biết có phải là vì lúc bình thường không cố gắng làm ăn hay không, hiện tại chỉ cần mở cửa thì buôn bán cũng không mấy tệ, Tiêu Trạch nói vô hình trung đã biến thanh doanh tiêu đói(*), Lâm Dư nghe không hiểu, cơ mà khách hàng đến là cậu liền vui vẻ, nhiệt tình lên thôi.

Một học sinh trung học hỏi: “Ông chủ, con mèo trắng kia có dữ không?”

“Lão Bạch hả? Nó không dữ đâu, suốt ngày ỉu xìu.” Lâm Dư ngồi trong góc sắp xếp mấy quyển sách hỏng nặng, sau đó đem ra phòng chứa đồ, chờ đến khi rảnh rỗi sẽ đem trả về cho nhà buôn. Trong phòng chứa đồ có thùng rỗng, cậu thấy thế liền bỏ sách vào mấy thùng, lúc đi ra ngoài nhìn thấy Tiêu Trạch đang tính sổ sách liền la lên: “Anh, em mệt quá à.”

Tiêu Trạch cũng ngại mệt, cho nên đổ hết kẹo bạc hà ra để cái dĩa không, ai muốn tính tiền thì thả tiền vào đó, toàn bộ đều nhờ vào sự tự giác. Anh đi ra vài bước đem viên kẹo vừa lột nhét vào trong miệng Lâm Dư, rồi cướp lấy cuộn băng keo trong tay cậu nói: “Em tính sổ đi, anh đóng gói.”

Lúc này trong cửa hàng đã không còn bóng dáng của vị khách nào, trước kệ sách còn một người, chính là người học sinh trung học ban nãy hỏi mèo có dữ không, người kia lật hết quyển sách trong tay, sau đó cũng đeo balo rời đi.

Ở ngoài đường hơi bị kẹt, một chiếc xe taxi muốn dừng bên lề đường cũng đến là vất vả vô cùng, Giải Ngọc Thành ngồi ở phía sau không chịu nổi, liền hạ cửa kính xuống muốn mắng cái xe bên cạnh đang ngáng đường.

“Bà mẹ nó dòng thứ gì đâu, tài xế nửa mùa cũng đòi ra lái.” Anh ta hung dữ trợn mắt to lên, khuôn mặt ngăm đen thô ráp như muốn bùng cháy, “Rẽ vô lăng sang trái kìa cha nội! Má nó đừng lùi nữa!”

Ánh mắt của anh ta bỗng nhiên đảo đến nhà sách Mắt Mèo, không nhìn thì thôi, vừa nhìn qua liền giật mình. Giải Ngọc Thành nhăn nhúm cặp lông mày quên luôn cả việc mắng người, lực chú ý toàn bộ đều tập trung vào người học sinh trung học đứng ở cửa tiệm kia.

Chỉ thấy người học sinh kia cầm đồ ăn cho mèo chơi đùa với một con mèo trắng, chờ cửa kính đóng lại, liền quay lưng lại với tiệm, rồi mở balo ra đặt dưới đất ôm lấy con mèo trắng nhét vào, sau đó nhanh chóng kéo khóa lại, đứng dậy đội nón định bỏ chạy.

Giải Ngọc Thành ném một trăm đồng tiền xuống xe: “Đ* má nó! Thằng chó kia muốn làm gì!”

Giọng của Giải Ngọc Thành rất lớn, làm cho ngươi học sinh sợ đến mức tăng tốc lao nhanh. Tiêu Trạch và Lâm Dư nghe thấy tiếng mấy con mèo kêu cũng đi ra, cách cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Giải Ngọc Thành khuôn mặt vô cùng dữ tợn chạy vụt như bay loáng qua một tên Hắc La Sát!(*)

(*) La Sát hay Quỷ La Sát (: Rakshasa, Rakshasi, Manushya-Rakshasi) là một loại quỷ quái trong thần thoại Hindu, cũng như Phật giáo. có hình dáng, tính cách của loài người hoặc quỷ thần bất thiện, hầu hết được miêu tả như là một quái nhân như hình thù xấu xí, dữ tợn, thù địch, chúng to lớn như những ngọn đồi, đen như nhọ nồi, với hai chiếc răng nanh thò ra, những móng tay sắc nhọn giống như vuốt chim và gầm gừ như thú vật.

Vóc dáng của Giải Ngọc Thành không thấp, khí thế vô cùng doạ người, chưa cần đến cua quẹo đã ném cái túi đập vào chân khiến người học sinh kia lảo đảo một phe. Sau đó vừa giữ người vừa giựt lấy balo mở ra, con mèo trắng kêu to mấy tiếng nhảy ra chạy về.

Tiêu Trạch và Lâm Dư đuổi đến nơi, Lâm Dư nhìn thấy liền ôm lão Bạch, còn Tiêu Trạch tóm lấy người học sinh kia. Giải Ngọc Thành thở dốc hổn hẹn, nhắn túi xách mình lên phủi đất, lúc sau tức giận tiếp tục mắng: “Nếu không phải sợ đánh trúng mèo, tôi đã sớm đẹp chết mẹ cậu rồi!”

Mắng xong liền chuyển sang Tiêu Trạch, trong lời nói có ý đâm chọt: “Người đọc sách học tập cũng chưa chắc gì đã là người tốt, mà kẻ thô lỗ không có văn hóa cũng chưa hẳn là một tên khốn kiếp.”

Trong lòng Tiêu Trạch hiểu cả, người anh em này đang bốc lửa hả giận, trước tiên liền nói câu cảm ơn: “Cảm ơn anh đã giúp, trong cửa hàng có trà mới, hay uống một chén cho ấm người rồi đi?”

Giải Ngọc Thành tự cao tự đại: “Chạy một thân mồ hôi không, ấm làm cái chó gì.” Bùng nổ xong cũng hết giận, kéo kéo cổ áo ra vẻ cao ngạo, “Tôi uống cà phê!”

Vị học sinh bắt mèo kia nhận lỗi xong cũng cho đi, Tiêu trạch cũng không đến nổi tức giận chửi mắng một học sinh trên đường, khi về tiệm Lâm Dư đi trước ôm Lão Bạch, còn anh và Giải Ngọc Thành sóng vai theo sau.

Lúc bước tới cửa, Giải Ngọc Thành giậm chân một cái: “Đệt! Để quên bình giữ ấm trên xe rồi!”

Hôm nay Giải Ngọc Thành là đến để đưa canh cho ông Giải, buổi sáng tan việc hầm suốt năm, sáu tiếng mới ra một bình nhỏ như vậy, lần này lại vì truy đuổi bắt mèo mà làm mất rồi, Tiêu Trạch cảm thấy khá ngại, sau khi tiến vào tiệm sách liền pha cà phê, may mắn có một nhóm khách hàng dễ chịu rời đi, bằng không nếu không có chỗ ngồi, thế nào Giải Ngọc Thành cũng sẽ chửi bậy.

Nhìn thấy sắp đến buổi trưa, Giải Ngọc Thành thì oang oang cái giọng, Tiêu Trạch liền treo iển nghỉ ngơi, chờ những vị khách tính tiền lần lượt rời đi, trong cửa hàng lúc bấy giờ chỉ còn lại ba người họ.

“Ban nảy cảm ơn anh, bằng không thì chả biết có thể tìm được mèo về được không nữa.” Tiêu Trạch nói cảm ơn lần nữa, giọng điệu vô cùng thẳng thắn hào phóng, nhưng cũng không vì vậy mà nhiệt tình thái quá.

Giải Ngọc Thành uống một hớp hết nửa cốc: “Đội trưởng Tiêu, tôi biết anh là phần tử tri thức, còn là lãnh đạo đơn vị quốc gia, không chung con đường với tôi. Mà những người như anh chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ, nghề của chúng tôi vốn coi trọng mối quan hệ, cho nên ai có điều kiện tốt phải lôi kéo một phen.”

Tiêu Trạch nói: “Anh đúng là rất thẳng thắn, quả thật tôi không bài xích việc kết bạn, những năm qua vào nam ra bắc cũng không qua không ít loại người, hợp ý là được, không quan trọng nghề nghiệp gia cảnh gì.”

Giải Ngọc Thành uống hết nửa cốc còn lại: “Tôi cảm thấy hai chúng ta cũng hợp nhau đấy chứ!”

Vừa nói xong liền nhìn về Lâm Dư ở cạnh đang ôm mèo: “Em trai, cậu đừng vuốt nó, quần toàn lông không kìa! Cậu thấy thế nào? Tôi thấy tôi với cậu cũng hợp nhau lắm, đều có mục đích giúp người vô cùng trong sáng, cậu nghĩ sao?

“Giải tổng, chuyện là trước khi biết anh chúng tôi chưa từng đến hộp đêm, em ấy lại mới mười tám, cho nên để em ấy đi tôi không yên lòng.” Tiêu Trạch nói, “Sau này anh muốn mua sách cứ dẫn ông cụ đến, muốn mua gì tôi sẽ tìm cho anh, không cầ n thiết phải ăn uống vui chơi quá đà gì.”

Lâm Dư biết Tiêu Trạch sợ Giải Ngọc Thành không trả lời được nên cướp quyền nói luôn câu chuyện, thế nhưng cậu thật sự đúng là có chuyện muốn nói, dù sao lúc trước cũng có ấn tượng không tệ lắm với người này.

“Anh Giải, ” cậu nói thẳng, “Tuần trước ông cụ được người yêu anh dẫn đến cửa tiệm.”

Giải Ngọc Thành sửng sốt một lát: “Có phải lá thắt bím, trên mũi có nốt ruồi không?”

Lâm Dư nói: “Vợ anh mà anh hỏi tôi làm gì!”

“Quên quên, không hỏi.” Giải Ngọc Thành ngồi thẩn thở trong chốc lát, lau sau tỉnh ra ngồi tựa vào ghế, “Thì ra là thấy La Mộng, tưởng chuyện lớn gì chứ.”

Lâm Dư còn tưởng mình nghe nhìn, cậu nhìn Giải Ngọc Thành chẳng hề có chút xấu hổ mà càng thêm kinh ngạc: “Chị gái đến tiệm là người yêu, vậy chị tìm anh ở hộp đêm là ai? Anh ngoại tình phải không?”

Giải Ngọc Thành cây ngay không sợ chết đứng: “Phải đó, La Mộng là vợ tôi, hai chúng tôi có một đứa con gái. Còn người Giang Tuyết Nghi  ở hộp đêm là nhân tình thôi, cái vị công chúa cuối cùng cậu sờ tôi cũng ngủ qua rồi, đều là đàn ông mà, mẹ nó đây không phải rất bình thường hay sao?

Lâm Dư tức giận muốn nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn về phía Tiêu Trạch: “Anh, bộ chuyện này bình thường hả?!”

Tiêu Trạch sợ bản thân vô tội gặp xui xẻo, hướng về Giải Ngọc Thành nói: “Ranh giới của anh thấp như vậy thôi đi, đừng đại diện cho quần thể đàn ông lên tiếng.”

“…” Giải Ngọc Thành ngẫm lại cũng đúng, “Dù sao chúng tôi cũng làm việc ở những nơi như vậy, thì cứ ngủ lẫn nhau thôi. Haiz, cậu còn nhỏ, cho nên mới cảm thấy hai người kết hôn phải ân ái trọn đời, tôi nói cậu nghe này, đều là cức chó thôi!”

Lâm Dư gào thét: “Tôi không nghe!”

“Tôi dọa cậu làm gì, kết hôn chẳng qua chỉ là kết bạn sinh sống với nhau, rồi ký kết một loại quan hệ tàm tạm cùng nhau trải qua. Yêu đương chỉ để dành bọn thanh niên thôi, còn đa số người ta là ban ngày ăn uống no nê, tối đến thì mò mẫm nhau, là đủ rồi!”

“Thô tục!” Đôi mắt Lâm Dư như muốn phun lửa, “Nếu vợ anh mà biết, anh có thể dửng dưng được như này sao?!”

Giải Ngọc Thành bật cười: “Ha, vợ tôi cũng hiểu biết mấy chuyện này mà.”

Tiêu Trạch muốn Lâm Dư đừng hỏi hay cãi cọ gì, trước đó là ba mẹ Tào An Kỳ, bây giờ là vợ chồng Giải Ngọc Thành, anh biết còn tồn tại rất nhiều trường hợp tương tự như vậy trong xã hội này. Gia đình đã đơn thuần chỉ là một cái xác rỗng, bọn họ vì nhà, vì xe, vì tài sản con cái mà cố sống với nhau, sợ khi chia tay không tìm được ai thích hợp hơn. Sống như thế, liệu có quá đau khổ không?

Thực ra hẳn là không, bởi họ đã không còn cảm giác gì rồi.

Dĩ nhiên những chuyện này Lâm Dư không thể nào hiểu được, thế nhưng bị mấy câu trả lời của đối phương phá nát tâm tình cũng không biết nên làm sao. Giải Ngọc Thành thở dài một cái, không phải than thở mình là thằng khốn, mà là than thở Lâm Dư quá ngây thơ: “Không lẽ là cậu rất khó tiếp khu loại hành vi này của tôi sao? Thế tôi sửa lại, lúc trước biết vì sao Giang Tuyết Nghi tới cãi nhau với tôi không, là bởi vì tôi muốn phân rõ giới hạn chia tay với cô ta, mà cô ta không chịu.”

“Giai đọa này làm tôi phiền muốn chết, chuyện làm ăn không tốt rồi, mẹ nó còn dính như keo con chó không cắt đuôi được.” Giải Ngọc Thành lắc đầu một cái, “Bệnh này ba tôi cần tốn nhiều tiền, thuê bảo mẫu cao cấp cũng hơn vạn, quanh năm uống thuốc, tôi toàn cho ông ấy những thứ tốt nhất. Con gái thì học dốt giống tôi, học thêm cũng cần có tiền, qua hai năm lên cấp hai xong còn phải tạo quan hệ tặng quà các thứ,  nếu vợ tôi không đưa ra tối hậu thư, tôi cũng phải cải tà quy chính.”

Cuối cùng thở dài một tiếng: “Một khi nhìn lại cái dạng chó này mới thấy, còn không có đủ tiền để nuôi vợ bé nữa.”

Giải Ngọc Thành nói xong, không thèm quen tâm tâm trạng người khác như thế nào, nhưng bản thân cảm thấy vô cùng thoải mái, liền đứng dậy muốn rời đi, vốn là muốn đến thăm ông cụ, mà canh cũng mất rồi, cho nên định đi ra chợ mua đồ nấu lại một lần nữa.

Lâm Dư ngã nhào lên ghế sa lon, nhìn thấy Tiêu Trạch tiễn Giải Ngọc Thành ra cửa xong quay trở lại, hbèn túm lấy ống quần anh, muốn nghe Tiêu trạch nói chút lời hay ý đẹp, cho dù nói nhảm cũng được.

Tiêu Trạch ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu: “Đây gọi là chuyện lông gà vỏ tỏi(*).”

(*) những chuyện vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày.

Lâm Dư giận: “Anh, anh mắng mắng mắng anh ta đi!”

Tiêu Trạch mắng: “Chúng ta nguyền rủa anh ta sau này không cương được.”

Lâm Dư vẫn chưa hài, mà tạm thời chưa nghĩ ra cái gì ác hơn, liền ngồi dậy tiếp tục sắp xếp sách. Cậu trốn ra sau kệ sách, dọn xong liền dừng lại, rồi nghiêng đầu lộ ra bản mặt hỏi: “

không phải rất hài lòng, mà cũng không nghĩ ra càng ác hơn, trở mình lên tiếp tục thu thập sách đi. Hắn trốn ở giá sách sau, thu thập xong một loạt lần lượt ở qua đạo, nghiêng đầu một cái lộ ra mặt đến: “Anh, sau này anh thăng chức lên làm viện trưởng có nuôi vợ bé không?”

Tiêu Trạch nghịch một chút: “Đậu Đậu.”

Lâm Dư cố nhịn cười: “Đậu cái đầu anh… Vậy anh mãi mãi yêu em được không?”

Tiêu Trạch giả ngu: “Em nói cái gì?”

Lâm Dư tức giận hơn: “Mau gọi tên em!”

“Trứng bịp bợm?”

“… Thôi cũng được.”

Lâm Dư rụt đầu về, sau đó Tiêu trạch đi ra sau kệ sách nhìn cậu như người quản lý. Cậu không làm nổi nữa, bèn nhét mấy cuốn cuối cùng lung tung cho xong, rồi nh2in chăm chú gáy sách hỏi: “Làm gì vậy?”

Tiêu Trạch nhìn gò má của cậu nói: “Cái bộ của em và Đậu Đậu làm cho anh có chút ghen tỵ, giờ làm một bộ cho hai chúng ta đi.”

Lâm Dư xoay quá mặt, hình như vẫn chưa hiểu được ý mà Tiêu Trạch nói.

“Em sẽ mãi mãi yêu anh phải không? Tiêu Trạch.”

“Thế anh cũng mãi mãi yêu em phải không? Trứng bịp bợm.”

Tiêu Trạch liền bổ sung nói rõ thêm: “Đậu Đậu là không, Tiêu Trạch là có.”

“Trứng bịp bợm, là cực kỳ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.