Không Được Nói

Chương 55: Amshaspandan (6)




"Đoàng."

Edit: Rea

—————

Toàn bộ quán bar chỉ có đèn sân khấu đang quay, âm nhạc bị át bởi tiếng người ồn ào, Trịnh Uyên cầm một ly rượu vừa mới pha, ngồi ở quầy bar lạnh lùng nhìn đám quần ma loạn vũ trên trung tâm sàn nhảy.

Gần đây đêm nào hắn cũng đến đây, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ gọi một ly rượu chậm rãi uống, uống xong rồi thì rời đi.

Thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện với hắn, nhưng hắn hoàn toàn làm như không nghe thấy.

Ngược lại anh trai bartender mỗi ngày đều không ngại phiền mà bắt chuyện với hắn, đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh.

Trịnh Uyên vốn cảm thấy anh ta phiền, nhưng hôm nay lại vô cớ đáp lời anh ta.

"Không phải."

Giọng nói trầm thấp mà xa cách.

Anh trai nhất thời không kịp phản ứng lời này là ai nói, thấy Trịnh Uyên nhìn mình chằm chằm thì anh ta mới ý thức được là đang trả lời câu hỏi của mình, lúng túng hỏi: "Không thất tình thì sao mỗi ngày lại tới đây mượn rượu giải sầu?"

Trịnh Uyên lắc lắc ly rượu, lắc nhòe đi khuôn mặt của anh trai bartender phản chiếu vào rượu sake, trên mặt mang theo chút ý cười: "Anh bạn nhỏ, trên đời này có rất nhiều chuyện còn đau khổ hơn thất tình nhiều."

"Tôi không phải bạn nhỏ." Người đối diện ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng nói, "Đã trưởng thành rồi."

Trịnh Uyên "À" một tiếng, uống hết rượu trong ly.

"Đi đây."

"Chờ đã!" Anh trai bartender tay nhanh mắt lẹ đè bàn tay hắn đặt trên quầy bar lại, rồi lại lập tức như điện giật mà buông ra, cúi đầu hỏi, "Ngày mai anh... lại đến chứ?"

"Tôi không có ý gì khác, chỉ là ngày mai tôi có pha rượu mới, muốn cho anh nếm thử..."

"Không tới." Trịnh Uyên cắt ngang lời anh ta, đúng lúc có một chùm sáng quét qua chiếu sáng khuôn mặt người đối diện —— đã nhịn đến đỏ bừng cả mặt rồi.

Anh trai bartender thở dài tiếc nuối, nhưng khi nghe thấy câu tiếp theo của đối phương, trái tim vừa rơi khỏi cổ họng lại thịch lên.

Trịnh Uyên cười rất phong nhã, ôn hòa hỏi: "Đi cùng tôi không?"

Trong nháy mắt khi bartender ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy ánh đèn màu xanh tím rơi vào mắt Trịnh Uyên, bị hàng mi dài mảnh đâm vỡ, biến thành ngôi sao.

.

"Hắn không tiếp máy em." Tôn Giai Thần bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Ngụy Hoài Minh, "Nếu không thì anh gọi đi?"

Ở đây có phương thức liên lạc với Trịnh Uyên chỉ có "Tam Giác Vàng" và Tôn Giai Thần, người trước trực tiếp nhắc nhở tắt máy, còn người sau thì không có ai nghe máy.

"Anh cũng giống vậy." Ngụy Hoài Minh lấy điện thoại ra bấm số, "Chú xem, đây không phải là..."

"Alo?"

Cuộc gọi được kết nối.

Ngụy Hoài Minh đang mở loa ngoài, Tần Nghiên nghe thấy tiếng "Alo" thì nhíu mày.

Đây không phải là giọng Trịnh Uyên.

Ngụy Hoài Minh cũng nghe ra, hỏi: "Trịnh Uyên đâu?"

"Ảnh đang tắm."

Anh trai bartender nhìn về phía phòng tắm một cái theo bản năng.

Thiết kế của phòng tắm khách sạn thật sự là một lời khó nói hết, có lẽ cảm thấy một số người không chấp nhận được toàn bộ kính trong suốt, nhưng lại muốn làm cho nó sεメy một chút, nên phần trên được làm thành trong suốt, còn phần dưới thì dùng kính mờ.

Trịnh Uyên vừa quay đầu, là có thể nhìn thấy tình huống trong phòng.

Khi nhìn thấy người trong phòng cầm điện thoại của mình nói chuyện, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Ngụy Hoài Minh ở đầu bên kia không hiểu ra sao: "Tắm? Không đúng, cậu là ai? Bạn trai mới?"

Mặt anh ta nóng lên, nói chuyện cũng lắp bắp: "Vẫn... vẫn chưa thể xem..."

"Ai cho phép cậu nhận điện thoại của tôi?" Trịnh Uyên vội vàng chạy từ trong phòng tắm ra, tiện tay kéo cái khăn tắm quấn quanh, bọt nước trên người cũng chưa kịp lau, áp suất thấp như muốn ăn thịt người.

"Chỉ... chỉ là tôi nghe thấy điện thoại của anh đổ chuông..."

Quá nóng vội. Vừa mới quen mà đã có ý đồ tiếp cận cuộc sống của hắn, thậm chí là lấy thân phận người xa lạ đi thăm dò thái độ của hắn.

Trịnh Uyên giật lấy di động, còn chưa kịp cúp máy thì đã nghe thấy đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Trịnh Uyên, là tôi."

Bàn tay còn dính nước cứ như vậy lặng giữa không trung.

Hắn thậm chí đã quên bao lâu rồi mình không nghe thấy giọng nói này. Giống như đã một thế kỷ, lại giống như mỗi ngày đều có thể nghe được.

Nếu như tự cắt bản thân cả ngày lẫn đêm, thì giọng nói này chính là một con dao găm sắc bén, đêm vừa xuống là đã không chờ nổi lao vào giấc mộng của hắn, điêu khắc ra dáng hình của người kia.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của Trịnh Uyên.

Đầu bên kia im lặng chốc lát, rồi chậm rãi mở miệng: "Tới gặp tôi."

Giọng điệu ra lệnh kéo Trịnh Uyên về thực tại. Hắn hừ một tiếng: "Bây giờ anh lấy thân phận gì nói chuyện với tôi? Anh cảm thấy anh còn có thể ra lệnh cho tôi sao?"

Ngữ điệu bên kia vẫn nhàn nhạt, mang theo vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ: "Không phải em muốn báo thù sao? Tới gặp tôi."

"Ai không biết bây giờ anh và..."

"Một giờ sau, chỗ cũ, không gặp không về."

Trịnh Uyên còn chưa kịp cự tuyệt thì điện thoại đã bị ngắt.

Anh trai bartender nghe không được nội dung cuộc trò chuyện, chỉ cần nhìn vẻ mặt hắn biến hóa, ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám.

Trịnh Uyên liếc mắt nhìn anh ta, dứt khoát lưu loát mặc quần áo, rồi đóng cửa lại.

Gió lạnh thổi qua va chạm với máy sưởi trong đại sảnh khách sạn, tạt cho hắn tỉnh.

Thậm chí hắn còn không nghĩ gì, tựa như trúng độc chấp hành mệnh lệnh của người kia.

Trịnh Uyên nhìn đèn neon trước mặt, khóe miệng nhếch lên —— đúng là đồ đê tiện.

.

"Tam Giác Vàng" trả lại điện thoại cho Ngụy Hoài Minh, nhướng mày nhìn đám người đang ngơ ngác: "Sao vậy?"

"Anh cứ cúp máy như vậy sao?" Tôn Giai Thần trừng mắt la, "Anh có biết gọi cuộc điện thoại này khó khăn thế nào không, thế mà anh cứ cúp máy như vậy? Hơn nữa thái độ của anh vừa rồi là thế nào? Nếu là tôi..."

"Không phải cậu." Người đàn ông cẩn thận vuốt phẳng tấm ảnh trong tay, rồi nhét vào trong túi áo khoác, "Em ấy là Trịnh Uyên, không phải cậu."

Tần Nghiên đưa áo lông mình treo trên lưng ghế cho Ngụy Hoài Minh, rồi lại tự mặc lên người một cái áo khác, hỏi: "Đi đâu?"

.

Bọn họ vốn cho rằng "Chỗ cũ" trong miệng "Tam Giác Vàng" sẽ là một nơi âm u kỳ dị, không ngờ "Tam Giác Vàng" lại dẫn bọn họ rẽ đến trước một căn nhà nhỏ cao ngất.

Đây là nơi phân thây trong vụ án Lý Cẩn.

"Trùng hợp chứ? Tôi cũng cảm thấy rất trùng hợp." Người đàn ông ngồi hàng ghế sau cười khẽ một tiếng, "Bạn nhỏ của tôi không dám lộ liễu ở cùng tôi, vất vả lắm tôi mới tìm được một nơi hẻo lánh như vậy."

"Đáng tiếc, không chỉ dùng đồ của tôi, mà còn làm nhà tôi rối tung."

Gã đến dọn dẹp căn nhà này mỗi tuần một lần, cho đến khi có một lần gã tới thì phát hiện nơi này bị rào dây cảnh báo.

Trong nhà đã không còn như trước nữa, gã vốn muốn cố nén cảm giác khó chịu và dọn dẹp sạch sẽ vết máu, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.

Vụ án quay một vòng, rồi lại quay trở về điểm xuất phát.

Tiến triển đến thời điểm này, dù nói vụ án không phải do người làm ra thì cũng không ai tin.

Lợi dụng Lý Cẩn bắt chước gây án khơi dậy sự bất mãn của sát thủ liên hoàn, nhưng lại không dám chắc như thế có thể thật sự dẫn gã ra hay không, vậy nên đã đổ thêm dầu vào lửa phá huỷ thứ gã quý trọng.

Hủy hoại nghệ thuật của gã, lại hủy hoại chấp niệm của gã.

Tần Nghiên mở cửa ra một lần nữa.

Mùi máu tươi gần như đã biến mất, trên mặt đất vẫn là màu đỏ như gỉ, máu tươi bắn tung toé trên tường đọng lại thành hình dạng quỷ dị, như cô hồn giãy giụa trong chảo dầu.

.

Trịnh Uyên đến một mình.

Từ khi hắn được người đón từ cục cảnh sát, thái độ bên kia đối với hắn trở nên rất vi diệu.

Đầu tiên là vệ sĩ bên cạnh hắn bị điều đi, sau đó chú hắn cũng không hề liên lạc với hắn nữa, thỉnh thoảng nhận được nhiệm vụ cũng chỉ là phái người tới truyền đạt.

Rất rõ ràng là hắn bị cho ra rìa.

Trịnh Uyên tới muộn hơn bọn Tần Nghiên, từ xa nhìn thấy một chiếc xe đang đậu bên này, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ trở về.

Đúng lúc Ngụy Hoài Minh đứng ở cửa thuận khí, anh vẫy tay với hắn từ xa, động tác Trịnh Uyên xoay tay lái ngừng lại một lúc, nhưng vẫn bất chấp lái đến.

"Tới rồi à." Ngụy Hoài Minh thấy Trịnh Uyên xuống xe, quen thuộc đó giờ đưa cho hắn điếu thuốc. Trịnh Uyên không để ý đến anh, đi thẳng tới đẩy cửa ra, lại bị Ngụy Hoài Minh ngăn lại.

Trịnh Uyên nhíu mày: "Có ý gì? Lừa tôi?"

"Không có không có, bên trong đang nói chuyện." Ngụy Hoài Minh cố chấp đưa điếu thuốc cho hắn, đối phương không tình nguyện nhận lấy.

"Tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh thật sự run à?"

Trịnh Uyên sặc một ngụm khói, vừa ho vừa trợn trắng mắt: "Liên quan gì đến anh."

"Anh xem thái độ của mình bây giờ đi, mấy ngày trước lúc gặp tôi còn thâm tình như gì, giờ gặp lại người yêu cũ rồi là hiện nguyên hình?" Ngụy Hoài Minh thở dài, "Có lẽ đây chính là đàn ông."

Trịnh Uyên bị sặc còn chưa dứt, lại khụ hai tiếng nữa mới thuận khí được, vừa định mắng thì thấy cửa bị đẩy ra.

"Tam Giác Vàng" đứng cách hắn chưa đầy ba mét, vươn tay về phía hắn.

Trịnh Uyên cẩn thận đánh giá bộ dáng của gã, cổ họng như bị mắc một cục máu, ngập tràn trong miệng là vị máu tươi đắng chát.

Năm tháng không lưu lại dấu vết trên khuôn mặt gã, điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là gầy hơn.

Trên mặt người đàn ông treo nụ cười đã lâu không thấy, như lần đầu gặp nhau.

Tôi thật không có tiền đồ, rõ ràng là hận anh thấu xương, nhưng khi gặp lại vẫn động tâm.

Trịnh Uyên nhéo mình một cái mới hồi phục lại tinh thần, nắm lấy cái tay kia kéo đối phương lại, nhanh chóng vòng cánh tay khác qua cổ người đàn ông, kề con dao lò xo còn mang theo nhiệt độ cơ thể lên cổ gã.

Gió lạnh nhanh chóng thổi tan đi hơi ấm còn sót lại trên lưỡi dao, cảm giác mát lạnh kiến gã nhíu mày.

"Em nên đổi một loại vũ khí ấm hơn." Toàn bộ quá trình gã đều không giãy giụa, để mặc Trịnh Uyên kề dao vào cổ, ở tư thế này nghiêng đầu đưa ra đề nghị.

Con dao đâm vào một tấc theo động tác của gã, máu đỏ tươi chảy ra.

Ngụy Hoài Minh muốn tiến lên ngăn thì bị Tần Nghiên kéo lại.

"Sao anh còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi?" Trịnh Uyên ấn con dao vào thêm một tấc nữa, nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh có biết nằm mơ tôi cũng muốn gϊếŧ anh không?"

"Tôi biết, vậy nên tôi tới đây." Giọng gã vô cùng dịu dàng, mang theo sự bao dung và yêu thương lưu luyến vô hạn, "Tôi đã nghĩ tới vô số cách chết, nhưng chúng đều không đủ xinh đẹp, nhưng sau khi gặp được em, tôi đã nghĩ, một ngày nào đó em sẽ gϊếŧ chết tôi, đây cũng là kết quả tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến."

"Em là người hoàn mỹ nhất trong tất cả các tác phẩm nghệ thuật của tôi."

Máu trên cổ gã đã nhuộm đỏ cả con dao, Trịnh Uyên không đáp lại gã dù chỉ một chữ, hắn rút dao ra khỏi cổ gã, chĩa vào lồng ngực.

Tần Nghiên buông tay, Ngụy Hoài Minh nhanh chóng lao tới.

Ngay lúc dao găm rơi xuống, Ngụy Hoài Minh đã kéo "Tam Giác Vàng" ra khỏi vòng tay Trịnh Uyên.

Nhưng sức nặng trên lưng anh đã biến mất.

Trịnh Uyên giơ khẩu súng vừa cướp lấy từ Ngụy Hoài Minh lên.

"Đoàng."

Hết chương 55.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.