Không Được Nói

Chương 47: Akuman (12)




"Hắn là người cô yêu."

Edit: Rea

—————

Đêm qua Hà Duyên dẫn người đi điều tra khu vực lân cận, cũng không phát hiện loại nhà xưởng mà Tần Nghiên nhắc tới.

Bên này lệch hướng trung tâm thành phố không ít, lại không thuộc về khu dân cư nên ngoại trừ mấy cái cây trụi lủi cùng với một căn nhà nguy hiểm lung lay sắp đổ ra thì thật sự không có gì đặc biệt. Tần Nghiên cố ý dặn dò bọn họ đi quanh căn nhà kia vài vòng, thật đúng là phát hiện ra một tầng hầm ngầm cũ nát.

Hiện tại chiếc ô tô đó đang đậu trước ngôi nhà.

Phía trước không có vật che chắn nên bọn họ chỉ có thể chọn một chỗ có nhiều cây để theo dõi, nhưng cũng kéo ra khoảng cách không nhỏ với phạm nhân.

Xuyên qua cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy hai người xuống xe, một cao một thấp, ngay cả nam hay nữ cũng nhìn không rõ lắm.

Hà Duyên lấy một cái ống nhòm đầy bụi từ dưới ghế xe đưa cho Tần Nghiên, đối phương lau tròng kính vài cái, biên độ động tác có hơi lớn, lay Ngụy Hoài Minh đang tựa trên vai tỉnh dậy.

Ngụy Hoài Minh ngủ một giấc này rất ngon, lúc tỉnh dậy còn không có ngủ gật, nhìn theo tầm mắt của Tần Nghiên cũng thấy tình hình ở bên kia.

"Hai người sao?" Ngụy Hoài Minh dán mặt lên cửa sổ xe mới miễn cưỡng đếm được số lượng người, hỏi, "Tô Yểu cũng tới?"

Trên tay Tần Nghiên cầm ống nhòm, nhìn không chớp mắt "Ừm" một tiếng.

Ấn tượng của Hà Duyên đối với Tô Yểu còn dừng lại ở cảnh cô ta cầm súng chĩa vào mình, bất giác sợ run cả người, mắng: "Sao hai người bọn họ làm gì cũng đều tụm lại cùng nhau vậy?"

"Nếu anh có đứa con gái như vậy thì sao anh dám để cho nó ở nhà một mình?" Tầm mắt Ngụy Hoài Minh cũng vẫn luôn dính trên hai người kia, thấy Tô Yểu ôm cánh tay người đàn ông vào nhà thì nhíu mày, "Đặng Lệ Lệ đâu?"

Tần Nghiên thấy hai người vào trong, liếc nhìn chiếc xe kia một cái rồi cất ống nhòm đi.

"Có khả năng là đặt trong cốp xe." Tần Nghiên click mở phần mềm phát sóng trực tiếp —— đúng mười một giờ, còn cách phát sóng một tiếng đồng hồ.

Ngụy Hoài Minh thấy sắc mặt của hắn không tốt thì nói thêm một câu: "Cũng có thể là cô bé vốn đã ở trong phòng rồi đúng không?"

Tần Nghiên gật đầu, bật lớn âm lượng điện thoại, rồi lại cầm lấy ống nhòm lần nữa.

Vào một ngày trời nhiều mây và không có gió, chiếc ô tô màu đen ở phía xa trở thành một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng trên nền xám.

Hà Duyên nghe xong nửa câu đầu thì không ngồi yên được, hỏi Tần Nghiên: "Vậy chúng ta xuống cứu người?"

"Chờ một chút."

"Chờ nữa là sẽ muộn! Đợi sau khi cô bé bị chuyển vào trong thì việc giải cứu cũng khó khăn hơn."

Ngụy Hoài Minh âm u liếc Hà Duyên một cái, hừ lạnh: "Anh đi xuống cứu? Bị người ta bắt làm con tin như lần trước có vui không?" Nói xong không kiên nhẫn xoay ổ, khớp xương kêu răng rắc, "Không có năng lực thì đừng có lải nha lải nhải, chỉ có anh biết cứu người à? Không nghe giáo sư Tần nói có khả năng người không ở trong xe sao?"

Hà Duyên bị Ngụy Hoài Minh châm biếm một trận, ngược lại lại thanh tỉnh.

Y chỉ nghĩ đến cứu người, nhưng nếu Đặng Lệ Lệ không có ở trong xe thì sao? Lui lại mười ngàn bước mà nói thì cho dù Đặng Lệ Lệ được cứu thì bọn họ làm quần quật một trận này chắc chắn sẽ làm kinh động người trong nhà, đến lúc đó phạm nhân lại chạy thì làm sao bây giờ?

Bên ngoài phòng chậm chạp không có động tĩnh gì, kim phút rất nhanh đã chỉ tới "6".                     

Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến lúc phát sóng.

Hà Duyên chỉ huy các đội viên mai phục gần đó siết chặt vòng vây.

Âm thanh trong nhà còn không thể nghe được chứ nói gì đến tiếng xe ở đằng xa, hô hấp của mỗi người đều khẽ khàng, sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ nào đó.

Cho đến khi âm thanh điện tử lạnh băng phát ra từ điện thoại di động thì mọi người mới dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ trở về.

Đúng mười hai giờ.

"Chào buổi trưa mọi người."

Vật che trước máy ảnh được gỡ ra, để lộ bài trí trong phòng.

Vẫn là nơi đó, cô gái ấy, cùng với bàn tay kia.

Đặng Lệ Lệ không có ở trong xe.

"Em có chắc vừa rồi là Tô Yểu chứ không phải Đặng Lệ Lệ xuống xe không?" Ngụy Hoài Minh chỉ cô gái trên màn hình thoạt nhìn lông tóc không tổn hao gì, đặt ra nghi vấn với Tần Nghiên.

Tần Nghiên vẫn gật đầu như cũ: "Em chắc chắn, đó là khuôn mặt của Tô Yểu."

"Nhưng Tô Yểu có tới mấy khuôn mặt."

"Không giống nhau." Tần Nghiên mặt không biểu cảm lướt bình luận dưới phát sóng trực tiếp, bớt thời giờ nói chuyện với Ngụy Hoài Minh, "Có lẽ vừa rồi anh có thể nhìn thấy, cô gái kéo tay người đàn ông đi vào, hơn nữa em có thể cảm giác được cô ta vô ùng vui vẻ. Với cả hôm qua trên đùi Đặng Lệ Lệ bị thương, dù có hồi phục nhanh đến đâu cũng không thể đi lại tự nhiên như cô ta được."

Từ việc Đặng Lệ Lệ truyền tin tình báo cho bọn họ ngày hôm qua có thể thấy được rằng cô ấy rất sợ người đàn ông này.

Khoác tay, thân thiết trò huyện, đều không phải là chuyện mà cô có thể làm được.

"Vậy bọn họ giấu cô bé ở đâu?" Hà Duyên cẩn thận hồi tưởng lại một chút, ngày hôm qua xác thật là bọn họ đã lật tung toàn bộ căn nhà cùng với tầng hầm ngầm, đừng nói là một người sống sờ sờ, ngay cả một con chuột cũng không nhìn thấy.

Tần Nghiên không trả lời.

Âm thanh điện tử lạnh băng đột ngột vang lên.

"Mười phút đầu tiên."

Hôm nay Đặng Lệ Lệ vẫn ăn mặc xinh đẹp như trước, nhưng lại có chút mỏng manh. Trong thời tiết giá lạnh như vậy mà mặc bộ đồng phục học sinh mùa hè, khiến chân tay tiếp xúc với không khí đều run rẩy.

Người đàn ông vẫn theo thường lệ rạch vài đường trên làn da còn tính là nguyên vẹn của cô, lộ vẻ tiếc nuối thở dài.

"Phiền các vị nói cho bạn của chúng ta biết, nếu bọn họ còn chưa tới thì tôi cũng chỉ có thể đổi món đồ chơi khác." Tay cầm dao đột nhiên xoay một vòng, cắm vào đùi cô gái, "Món đồ chơi này sắp hỏng rồi."

Hà Duyên nhìn trên đùi cô không ngừng tuôn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch như bản thân y mới là người bị chảy máu.

"Còn không đi vào sao?"

Tần Nghiên thở dài: "Lái qua đi."

Nơi "Tam Giác Vàng" ở là nhà trệt, cái gọi là tầng hầm ngầm chẳng qua cũng chỉ là căn hầm do chính những người dân sống ở đây đào ra để chứa đồ lặt vặt. Ngôi nhà cách âm kém đến mức khi xe ô tô của bọn họ đến gần, họ có thể nghe được tạp âm ngày càng gần hơn từ phát sóng trực tiếp.

Rõ ràng là người đàn ông sửng sốt một chút, bàn tay dính máu đứng lặng trước màn hình vài giây rồi mới vội vàng chạy khỏi máy quay như đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

"Loại thời điểm này mà còn thích sạch sẽ như vậy." Ngụy Hoài Minh vừa lúc đối mặt với người đàn ông đang đứng lau tay ở cửa, một phen chế trụ tay gã, "Đã lâu không gặp nha bạn cũ."

Tô Yểu vẫn luôn ngồi xổm trong góc nghịch cát nhanh chóng đứng thẳng dậy,  bắn một phát súng về phía Đặng Lệ Lệ.

Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp chỉ có thể nghe được âm thanh chứ không thể nhìn thấy hình ảnh, chỉ có thể không ngừng lướt bình luận, nóng lòng muốn biết gã lại nghiên cứu ra cách chơi mới nào.

Tần Nghiên vừa vào cửa là chạy ngay tới chỗ Đặng Lệ Lệ, bất chấp những thứ khác mà đẩy ngã chiếc ghế Đặng Lệ Lệ đang ngồi.

Viên đạn găm vào tường, cô gái nằm trên mặt đất, nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm.

Hà Duyên nhân cơ hội này còng tay Tô Yểu lại.

Ngụy Hoài Minh và Hà Duyên đều nằm ngoài tầm máy quay quay được, nên hình ảnh mà khán giả nhìn thấy chỉ có Tần Nghiên xông tới đẩy ngã Đặng Lệ Lệ.

Tần Nghiên đứng dậy rất nhanh, đỡ cô gái nằm trên mặt đất lên.

Đặng Lệ Lệ đối diện với máy quay, nên động tác này của Tần Nghiên trực tiếp để lộ mặt mình trước ống kính.

Bình luận dưới phát sóng trực tiếp lại cuộn điên cuồng, tất cả đều là rắm cầu vồng* khen giá trị nhan sắc thần tiên của anh trai này.

(*nghĩa là người hâm mộ thích tung hô thần tượng của mình, cả người đều là ưu điểm, nghĩa đen là rắm của thần tượng cũng như cầu vồng)

Tất nhiên, những người có mặt đều không biết điều đó.

Lúc Tần Nghiên cởi dây thừng cho Đặng Lệ Lệ thì luôn chú ý tới vết thương trên người cô, sợ làm cô đau nên động tác cực kỳ từ tốn.

Đặng Lệ Lệ không được tự nhiên quay mặt đi: "Không sao đâu."

Giọng nói vẫn còn rõ ràng.

Cuối cùng thì toàn bộ dây thừng đều được cởi bỏ, Tần Nghiên dắt tay cô, dẫn cô ra khỏi ghế.

Trên đùi cô mất quá nhiều máu, lúc này đột nhiên đứng lên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trên eo lại bị người vòng lấy.

Tần Nghiên ôm chặt lấy cô, vuốt tóc cô từng chút một như dỗ dành một đứa trẻ. Cảm giác được người trong ngực mình run rẩy, đến cả chính hắn cũng bắt đầu run lên.

"Xin lỗi vì đã đến trễ."

"Xin lỗi, đến quá muộn."

"Xin lỗi..."

Rốt cuộc Đặng Lệ Lệ cũng không thể kìm được nữa, ghé vào đầu vai hắn gào khóc.

Hình ảnh của phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên biến mất, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Tôi vẫn cảm thấy lần này bắt được quá dễ dàng." Ngụy Hoài Minh nghĩ như thế nào cũng cảm thấy sự tình có chút quá đơn giản, vỗ vai người đàn ông bên cạnh, "Có phải là anh còn để lại đường lui phía sau không?"

Người đàn ông mặt không biến sắc né một chút, giọng điệu nho nhã lễ độ: "Không có đường lui, chỉ là các người quá nhanh, tác phẩm của tôi còn chưa kịp kết thúc."

Ngụy Hoài Minh chậc một tiếng: "Anh tìm một chỗ như vậy, trốn cũng trốn không được, mà muốn trốn cũng trốn không thoát, không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao? Tôi còn tưởng anh đã sớm chuẩn bị tốt, còn chê chúng tôi tới quá nhanh?"

"Thật ra lần trước là chờ các người tới bắt, nhưng lại bị người khác quấy rầy." "Tam Giác Vàng" hất cằm về phía Ngụy Hoài Minh ý bảo anh đến gần, đối phương không kiên nhẫn đạp gã một cước.

"Đừng có giở trò, nói thì nói còn phải kề tai nói nhỏ." Ngụy Hoài Minh nhìn lướt qua Tần Nghiên còn chưa lên xe, cao giọng nói, "Đều bị bắt rồi mà còn lảm nhảm, thành thật từ khoan phản kháng từ nghiêm*... Nhưng với tình huống này của anh thì khoan hồng hay nghiêm khắc đều chết là được."

(*tội phạm thành khẩn khai nhận tội ác của mình thì sẽ được xử lý khoan hồng, còn những kẻ không thành thật khai nhận thì phải bị xử nghiêm khắc)

Tần Nghiên nghiêng đầu nhìn anh một cái rồi ngồi vào chiếc xe bên cạnh.

Ngụy Hoài Minh trông "Tam Giác Vàng", Tần Nghiên trông Tô Yểu, còn Hà Duyên thì chăm sóc Đặng Lệ Lệ bị thương.

Ba chiếc xe trước sau lái khỏi hiện trường.

"Tam Giác Vàng" im lặng một lúc, nhưng vẫn quyết định nói một câu.

"Tôi muốn đi tù."

Ngụy Hoài Minh nhướng mi, ý bảo gã tiếp tục nói.

"Tôi gϊếŧ rất nhiều người, cũng không quen biết ai trong số đó. Nhưng mà ——" gã dừng lại một chút, thấy Ngụy Hoài Minh mở mắt thì lộ ra nụ cười đắc ý, "Tôi biết mẹ anh."

Ngụy Hoài Minh sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì ngồi xa hơn một chút, giữ khoảng cách với gã: "Vợ tôi bảo không cho tôi nói chuyện với anh."

Ở đầu kia, Tần Nghiên và Tô Yểu đang ngồi trong xe mắt to trừng mắt nhỏ.

Không biết là bắt đầu thi đấu từ khi nào, hai người đều dốc hết sức mở to mắt, sợ chớp mắt một cái là thua.

Tô Yểu không kiên trì được trước, dùng sức chớp đôi mắt chua xót, thấp giọng mắng Tần Nghiên một câu.

Tần Nghiên lười biếng dựa vào ghế: "Cô gái, cô thua rồi."

Tô Yểu liếc xéo hắn một cái: "Một câu."

Phần thưởng của cuộc thi là có thể hỏi đối phương một câu.

Tần Nghiên hắng giọng nói: "Cô và "Tam Giác Vàng" có quan hệ gì?"

Không ngờ Tần Nghiên lại hỏi một câu vô bổ như vậy, Tô Yểu đắc ý hừ một tiếng: "Ông ấy là ba tôi."

"Không đúng." Tần Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, trong giọng nói mang theo ý mê hoặc, "Hắn là người cô yêu."

Hết chương 47.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.