Không Được Nói

Chương 1: Dạ oanh (1)




Cái nhìn đầu tiên

Edit: Rea

—————

Theo truyền thuyết Ba Tư cổ đại, thế giới ban đầu chỉ có hoa hồng trắng, nhưng một ngày nọ, có chú chim dạ oanh đã yêu một trong số chúng, chú bắt đầu cất tiếng hót và ôm chặt gai của nó cho đến khi chết đi dưới sự khích lệ của tình yêu, dùng chính máu tươi của mình để nhuộm ra bông hồng đỏ đầu tiên trên thế gian này.

Đêm mùa đông lúc nào cũng đến rất nhanh, tầm khoảng sáu giờ màn đêm vừa buông xuống một nửa, vậy mà chưa đến nửa giờ sau giơ tay còn không thấy rõ năm ngón.

Cô gái tan tầm vào lúc sáu giờ rưỡi, thường thì lúc này cô hay bị ông chủ kéo đi tăng ca, nhưng hôm nay lại hiếm khi được nghỉ một ngày, cô nhìn đồng hồ thì thấy thời gian vẫn còn sớm nên quyết định mua vài thứ rồi mới về nhà.

Cô có dáng người rất đẹp, bộ đồng phục tôn lên những đường cong của cô một cách hoàn hảo, cô mặc một chiếc váy ôm mông bên dưới và mang tất chân đen, có tên côn đồ ngồi ở ven đường huýt sáo về phía cô khiến bước chân cô càng tăng tốc đi qua gã, cũng không dám quay đầu lại nhìn.

Khoảng tầm chín giờ, cô bước vào con ngõ nhỏ để về nhà như thường lệ, con ngõ vừa dài lại còn tối, tiếng giày cao gót đạp lên mặt đất đập vào tường rồi dội ngược lại vào tai làm bầu không khí tăng thêm vài phần quỷ dị, mà trong tiếng vang lên ấy, cô gái lại bắt được một tiếng bước chân ở phía sau không thuộc về mình.

Cô ngừng thở, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, mà tiếng bước chân phía sau cũng càng ngày càng gấp gáp. Cô gái bị một sức mạnh thô bạo kéo về sau, trên người cô truyền đến một trận đau nhức rồi ngất lịm đi.

"Phát hiện vào sáng hôm nay, đã chết mấy ngày rồi." Ngụy Hoài Minh vừa ngậm bánh bao mới mua trong miệng vừa nghe Triệu Chính báo cáo, tay thì vội vàng thu dọn bàn làm việc của mình. Tại đây phải nhắc tới một chút, Ngụy Hoài Minh, người vừa đẹp trai chân lại còn dài chính là phú nhị đại, từ lúc lên trường cảnh sát đã ôm đồm hết các loại giải thưởng, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, là một Jack Sue nam chủ tiêu chuẩn.

Một tuần trước anh vừa mới được điều đến cục công an thành phố nhậm chức đội trưởng đội điều tra hình sự, sau đó anh liền trở nên nổi tiếng vì ngay ngày đầu tiên nhậm chức đã mắng cho em gái khóc một trận, thế nên trong vòng mười mét không có người khác phái nào dám đến gần.

Triệu Chính là đàn em nhỏ hơn anh hai lớp, cậu vẫn luôn đi theo Ngụy Hoài Minh kể từ khi tốt nghiệp đến giờ. Cha mẹ đặt cho cậu cái tên của Tần Thủy Hoàng nhưng cậu lại không thể kế thừa được tính tình của Tần Thủy Hoàng, ngược lại cậu còn to mồm, chuyên gia chạy đến mấy nơi có tin đồn, một nhân viên văn phòng đến từ sáng sớm tranh việc làm của đội hiện trường vậy mà trong tay không có hồ sơ cũng không có nhân chứng, thế mà lại ở đây bắn súng liên thanh. Ngụy Hoài Minh lười nghe cậu nói, anh lấy một bình nước từ trong ngăn kéo lộn xộn của mình ra ngửi ngửi thử rồi ném nó cho Triệu Chính.

"Lão tử sẽ gϊếŧ cậu nếu cậu còn dám ngâm cẩu kỷ tử trong bình giữ nhiệt của lão tử lần nữa." Triệu Chính nhận lấy bình nước rồi cợt nhả mà thò lại gần anh: "Cái này không phải là dưỡng sinh sao, thấy lão đại mấy ngày nay thức đêm nên tiểu đệ mới giúp ngài bồi bổ thận đó."

"Lắm mồm, lão đại của cậu có biệt danh là 'một đêm bảy lần', ai dùng qua cũng nói tốt hết."

Triệu Chính lẩm bẩm câu "Vậy cũng phải có người dùng qua chứ" liền trực tiếp bị Ngụy Hoài Minh đạp ra ngoài.

"Nhãi ranh."

"Lão xử nam."

"Thi thể được tìm thấy ở vị trí rất xa tại vùng ngoại thành vào sáng ngày hôm nay, xung quanh chỉ có một tòa nhà gia đình cũ không có camera giám sát. Công nhân vệ sinh đi thu gom rác vào thứ hai hàng tuần thì phát hiện ra bao đồ này." Trên trang chiếu xuất hiện hai bức ảnh, một tấm là bao nhựa màu đen, tấm còn lại là khối thi thể máu thịt lẫn lộn ở bên trong.

"Có ai báo mất tích không? Còn kết quả khám nghiệm tử thi thì sao?"

"Tạm thời thì không có ai báo mất tích, khám nghiệm tử thi còn phải cần thêm thời gian. Có điều xét về số lượng các bộ phận thì có thể thấy thi thể cũng không được hoàn chỉnh, nhưng mà cách thức phân thây không theo một trình tự nào, còn có nhiều chỗ dao đâm trên các vết cắt cho thấy hẳn là hung thủ gây án rất vội vàng. Các bộ phận khác của thi thể vẫn chưa được tìm thấy, bước đầu ta chỉ có thể xác định được trong bao này là cùng một người." Nữ cảnh sát bên cạnh nói xong thì dừng một lúc mới tiếp tục, "Nhận định sơ bộ giới tính là nữ."

Ngụy Hoài minh gật đầu rồi bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Phùng Chư dẫn người đi kiểm tra các hộ gia đình gần đó trước. Nhưng tôi đoán là cũng sẽ không có manh mối gì, hung thủ không có khả năng là cư dân của tiểu khu này nên hãy tập trung vào việc tìm kiếm nhân chứng." Ngụy Hoài Minh gõ lên bàn của nữ cảnh sát vừa nói khi nãy: "Cuối tuần tôi sẽ thu dọn một ít đồ đạc trước, lát nữa cô cùng tôi đến hiện trường một chuyến."

"Tên của người ta là Chu Mộc." Triệu Chính khẽ thở dài, "Ai cũng nói Ngụy đội của chúng ta trí nhớ rất tốt, vậy mà tất cả mấy ông chú lớn tuổi vừa mới điều đến anh nhớ kỹ tên ngay, còn tên của em gái người ta thì chưa nhớ được, ra là đầu óc của ngài còn biết phân biệt giới tính nữa đấy."

Ngụy Hoài Minh đứng ở trước cửa giơ ngón giữ về phía cậu rồi đóng sầm cửa lại.

"Ngụy đội, chờ một chút." Một chân Ngụy Hoài Minh đã bước lên xe rồi nên anh dứt khoát ngồi vào luôn, sau đó anh ló đầu ra hỏi chuyện gì. Cảnh sát trẻ đi đến là người mới, do cậu căng thẳng nên cứ nói lắp ba lắp bắp làm một câu nói đến gần mười phút, nói tóm lại là cấp trên điều người xuống đây, nói là chuyên gia tâm lý học đến để hỗ trợ phá án. Từ trước đến nay anh không thích mấy chuyên gia tâm lý, anh luôn cảm thấy họ đều là mấy lão già làm mấy việc nhảm nhí không nói chuyện đứng đắn, nhưng là do cấp trên trực tiếp điều đến nên vẫn phải cho người ta mặt mũi, thành ra anh trực tiếp gọi người lên xe luôn.

Cửa xe bên cạnh mở ra, anh quay đầu lướt thoáng qua thì nhất thời ngây người khi nhìn thấy người đang đưa tay về phía mình.

"Chào Ngụy đội, tôi là Tần Nghiên." Đầu tóc mềm mại, đôi mắt cong cong, ngón tay thì thon dài ---- sạch sẽ như học sinh trung học vậy. Tay anh tiếp đón lấy rồi nhẹ nhàng chạm vào, đúng là mềm mại như anh tưởng tượng.

"Cậu thành niên chưa?" Tay của đối phương vẫn dừng lại ở động tác vừa rồi trông có chút buồn cười. Sau khi phản ứng lại thì đưa tay lên gãi gãi tóc: "Đã hai mươi hai rồi ạ."

"Cậu có thể nhìn ra tôi đang nghĩ cái gì không?" Ngụy Hoài Minh ba mươi tuổi tang thương thở dài.

Tần Nghiên lắc đầu.

Ngụy Hoài Minh vẫn không có cảm tình gì với nhà tâm lý học, mà người mới đến này thoạt nhìn cũng giống như cái hũ nút* vậy, trong lòng có vụ án nên anh trực tiếp dựa vào ghế nhắm mắt lại dưỡng thần. Nhưng Chu Mộc lại rất thích Tần Nghiên nên cô cứ quay sang nói chuyện phiếm với hắn.

(*có nghĩa là một từ hoặc sự vật cực kỳ khó đoán và khó hiểu, hoặc là một ẩn dụ để chỉ những người không thích nói chuyện)

Điều mà Ngụy Hoài Minh không nhìn thấy đó là cậu đồng chí trẻ này cứ xoa xoa đầu ngón tay vừa rồi anh chạm qua, trong mắt tối tăm không rõ.

Khi xe về phía vùng ngoại thành thì khung cảnh trên đường cũng thay đổi từ những tòa nhà cao tầng thành bùn đất gồ ghề, trong khoang mũi tràn ngập mùi nhựa và rác thải, khắp nơi đều có những ngôi nhà nát còn chưa được phá bỏ.

Ngụy Hoài minh bị đánh thức, anh híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bên này là mấy căn phá bỏ và di dời sao?"

Chu Mộc ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại nhìn anh: "Đúng vậy, bên này là những tòa nhà cũ từ nhiều năm trước, đều sắp thành nhà nguy hiểm luôn rồi. Chủ đầu tư muốn biến nơi này thành khu nghỉ dưỡng, nhưng mà có hộ gia đình trong tiểu khu không chịu chuyển đi, phối hợp nhiều lần cũng không thống nhất được nên đành phải gác lại." Chu Mộc thở dài, "Mấy chủ đầu tư đều có lòng dạ hiểm độc. Trước kia khi nhà em phá dỡ và di dời thì em đã trả tiền thuê nhà một năm là tám ngàn tệ*, họ nói là một căn đổi một căn, nhưng lúc đo kích thước toàn bộ đều bị thu hẹp lại, tiểu khu thì xây ba năm, vị trí còn bị lệch nữa, thiệt thòi chết đi được."

(*Tầm 28tr VNĐ)

"Ầy, cậu cảnh sát nhỏ của chúng ta còn có nhà với xe. Còn em có bạn trai chưa?" Ngụy Hoài Minh không đứng đắn mà nghiêng người về phía trước, "Em xem thử tôi có được không?"

Chu Mộc lườm anh một cái: "Chờ anh thẳng lại đi rồi nói sau ha lão đại."

Tần Nghiên đang uống nước nghe thấy câu này thì sặc một hồi, Ngụy Hoài Minh đưa tay vỗ vỗ lưng cho hắn: "Đừng sợ, tuy lão đại của cậu cong nhưng cậu không phải là mẫu người mà tôi thích."

Tiếng phanh xe gấp lấn át đi câu nói kia của Tần Nghiên "Vậy anh thích mẫu người nào?", Ngụy Hoài Minh móc lỗ tai hỏi hắn vừa rồi mới nói gì nhưng đối phương chỉ lắc đầu cười cười, khóe miệng nhếch lên lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.

Tuy nói là tiểu khu nhưng thật ra chỉ có hai tòa nhà, thậm chí ngay cả bảo vệ cũng không có.

Khi họ đến thì vừa đúng lúc gặp được đội hiện trường đi xuống lầu, họ báo là mỗi nhà đều hỏi qua nhưng không có ai nhìn thấy người nào khả nghi, cũng không ai biết về chuyện thi thể. Tiểu khu này thật sự không có camera giám sát, với cả bên này đều là đường đất, mà đêm qua còn có một trận mưa to nên dấu chân và vết xe cộ đều bị rửa sạch hết.

Chuyện thiên thời địa lợi này đúng thật là rất phiền phức.

Ngụy Hoài Minh gõ cái thùng rác ở bên cạnh, sáng nay nó vừa mới được thu gom nên bên trong vẫn còn sạch sẽ. Anh hỏi: "Tiểu khu này có nhiều người ở không?"

"Còn rất nhiều phòng trống." Phùng Chư nói tiếp, "Vừa mới chuẩn bị đến chỗ quản lý lấy chìa khóa thì mọi người đã đến rồi."

"Không cần tìm nữa." Tần Nghiên nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh làm nền đột nhiên lên tiếng, "Hung thủ không có khả năng gây án ở chỗ này."

Phùng Chư khó hiểu liếc mắt nhìn Ngụy Hoài Minh một cái, đối phương cho cậu ánh mắt trả lời "Lát nữa giới thiệu cho cậu sau" rồi ra hiệu Tần Nghiên nói tiếp.

"Trước khi đến báo danh với Ngụy đội thì tôi đã đến xem qua thi thể. Khối thi thể có kích thước lớn nhỏ khác nhau, hơn nữa vết cắt rất cẩu thả, nhưng phần cơ thể còn có vết roi và vết cấu cắn rất rõ ràng, vậy nên nạn nhân khi còn sống nhất định là đã bị ngược đãi đồng thời còn từng phản kháng quyết liệt. Từ vết thương có thể thấy được hung thủ là người quen ngược đãi phụ nữ, về phần mỗi lần hành hạ có phải là cùng một người hay không thì vẫn chưa biết được. Nhưng lần này lại không cẩn thận mà gϊếŧ chết nạn nhân, dưới tình thế cấp bách lại không có chỗ nào để giấu xác nên đành phân thây." Tần Nghiên gõ vào vách tường của tiểu khu, "Những hộ gia đình ở tiểu khu này hầu như không có mấy cô gái trẻ, hơn nữa lại quá mức hẻo lánh nên nếu muốn về nhà thì phải dùng phương tiện giao thông, cũng không tiện để xuống tay. Còn nữa, chất lượng cách âm của hai tòa nhà này rất kém, xét theo vết cắt của thi thể thì cho dù hung thủ có bịt miệng nạn nhân lại cũng nhất định sẽ có tiếng vang lớn khi chặt xuống..."

"Nhưng rất có thể đêm khuya không ai nghe thấy." Ngụy Hoài Minh ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt ngưng trọng, "Nếu là gây án trong xe của hung thủ thì sao?"

"Hung thủ phải hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ trong quá trình lạm dụng tìиɦ ɖu͙ƈ nên không có khả năng hắn chọn trong xe. Hắn muốn làm cho người phụ nữ này hoàn toàn phục tùng hắn và để mặc cho hắn đùa bỡn mình. Người đàn ông này có lòng tự trọng rất mạnh mẽ cùng ham muốn chinh phục, hắn sẽ không tìm một người phụ nữ phục tùng theo những gì được bảo mà chính là hắn hưởng thụ quá trình bạo hành." Tần Nghiên buông tay xuống, "Nhưng lần này chơi hơi quá trớn ---- thật ra hung thủ vụ này gây án rất non nớt. Ngụy đội, thay vì lãng phí thời gian ở đây không bằng ta nên kiểm tra tình huống mất tích của những người phụ nữ sống một mình bên ngoài ở nơi tương đối xa thì tốt hơn."

"Ngụy đội, kết quả khám nghiệm tử thi đã được chuyển đến. Thi thể mà chúng ta tìm thấy chỉ là nửa thân dưới, nhưng có thể thấy được nạn nhân khi còn sống đã bị..." Ngụy Hoài Minh giật lấy điện thoại trên tay Phùng Chư đọc, khi xem xong thì mắng ra một câu thô tục, sau đó anh trực tiếp lấy điện thoại di động gọi cho Triệu Chính: "Đúng vậy, tình hình xe ra vào vùng ngoại thành và thông tin những người phụ nữ sống một mình bên ngoài, tuổi dưới 30... bao nhiêu tuổi trở lên? Tôi mẹ nó làm sao mà biết được bao nhiêu tuổi, cái loại người xấu xa xuống tay với mấy cô gái trẻ này cũng có không ít..."

Ánh mắt Tần Nghiên nhìn bóng lưng Ngụy Hoài Minh cách đó không xa nóng rực như muốn nhìn chằm chằm ra một cái lỗ thủng. Thế nhưng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía sau nên không có ai để ý đến hắn.

Hắn muốn mỗi ngày đều nhìn anh như vậy, từ ngày này qua ngày khác, từ năm này sang năm khác, hắn không những không cảm thấy chán mà còn muốn được gần anh hơn, thậm chí là được chạm vào anh.

Đúng là lòng tham không đáy.

"Đi thôi giáo sư Tần." Chu Mộc gọi Tần Nghiên, hắn hơi cúi đầu nở nụ cười: "Cứ gọi Tần Nghiên là được rồi."

Hết chương 01.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.