Trạch Đông nhìn cậu, nòng súng trên trán tên kia dần thu lại. Hắn đứng thẳng người, chỉnh lại chiếc áo khoác bên ngoài rồi ôm eo cậu kéo sát vào người. Trạch Đông từ trên cao ném cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo rồi nói.
- Nếu mày còn dám đụng vào người của tao một lần nữa thì sẽ không may mắn như hôm nay đâu.
Nói xong, hắn định quay người đưa cậu vào xe thì bị cậu kéo lại. Anh Tú bước đến trước mặt tên to xác, nhấc chân lên cao rồi một cước đá thật mạnh vào hạ bộ của hắn. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên to xác đau đớn ôm lấy hạ bộ của mình, lăn lộn trên sàn đất, giận dữ nhìn Anh Tú.
- Mày... Thằng ranh con...
- Cú này là để ông chừa cái suy nghĩ đồi bại kia với Tư Diệp. Còn đây..._ Anh Tú dơ tay, dùng lực đánh xuống má trái của hắn ta. - Là tôi thay Tư Diệp trả lại cho ông.
Đánh xong, Anh Tú thoả mãn nhìn người đàn ông đau đớn ôm lấy mặt cùng hạ bộ, khinh bỉ cười một cái rồi đi đến bên cạnh Tư Diệp. Cậu đưa tay chạm vào má trái của cô, cau mày nói.
- Sưng lên rồi. Tên đó thật đáng chết mà!
- Không sao đâu. Ông đừng lo. Vài ngày là khỏi ngay.
Nói rồi cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô nhìn ra đằng xa, chiếc túi cùng điện thoại của cô vẫn ở đó. Tư Diệp vội vàng đi tới, cô nhớ lúc nãy tên kia có nói, người nào đó muốn giết Dương Tử. Cô phải mau nói cho hắn biết mới được.
Nhanh chóng ấn vào tên của hắn rồi áp lên tai, Tư Diệp trong lòng không ngừng cầu mong hắn nghe máy. Tiếng chuông vang lên hồi thứ ba thì bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Dương Tử.
"Chuyện gì?"
- Dương Tử! Là em! Anh đừng đến chỗ đó! Đó là một cái bẫy! Có người muốn giết anh đó!!_Tư Diệp vui mừng khi biết hắn vẫn an toàn, vội hét vào điện thoại.
"Tư Diệp? Trịnh Lam tới rồi sao? Em có sao không? Bọn chúng có làm gì em không?"
- Không. Em không sao. Trịnh Lam chưa tới, là Trạch Đông đến cứu bọn em. Anh mau qua đây đi. Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi.
"Được. Vậy em ở đó đợi Trịnh Lam đến. Giải quyết xong chuyện ở đây tôi sẽ qua chỗ em."
Nói rồi hắn tắt máy, ngước nhìn toà nhà trước mặt rồi điềm tĩnh bước vào.
Bên đây, Tư Diệp ngơ ngác nhìn điện thoại. Giải quyết chuyện ở đó? Không lẽ Dương Tử đã vào đó rồi ư? Không được! Anh ấy đang gặp nguy hiểm! Phải đi cứu anh ấy!
Tư Diệp quay người muốn đi nhờ Trạch Đông đưa cô đến chỗ Dương Tử thì một tiếng hét vang lên. Còn chưa kịp đáp lại thì phía dưới truyền đến một cơn nhói, cô ngơ ngác nhìn tên lúc nãy được gọi là Phát rồi nhìn xuống bụng mình. Cơn đau đớn nhanh chóng ập đến, tên Phát rút con dao ra khỏi người cô, Tư Diệp liền phun ra một ngụm máu, ngã khuỵu xuống đất.
Phía trước dần trở nên mờ nhạt. Vệ sĩ của Trạch Đông chạy đến đá văng con dao trên tay tên Phát ra xa rồi cho tên đó một cú đấm vào mặt, rụng vài chiếc răng ra ngoài, bất tỉnh. Anh Tú hoảng hốt chạy lại đỡ cô, đem áo phông cởi ra rồi đè lên miệng vết thương trên bụng cô. Tư Diệp dơ tay lau nước mắt trên mặt cậu, khó khăn nói.
- Cứu... Cứu đứa nhỏ... Con mình...
- Đứa nhỏ?? Huhu... Trạch Đông... Trạch Đông... Tư Diệp...
Trạch Đông đi đến bồng Tư Diệp lên, nhanh chóng đặt vào trong xe. Đúng lúc này, tiếng còi xe của cảnh sát vọng đến, hắn cũng không để tâm, nhấn ga chạy ra khỏi nhà kho.
Cảnh sát đi đến bao vây nhà kho, bắt lấy ba tên bắt cóc. Trịnh Lam theo sau, mắt nhìn theo chiếc Ferrari chạy như bị ma đuổi kia, rồi đi vào bên trong nhà kho. Mắt đảo quanh tìm kiếm hình dáng của Tư Diệp nhưng không thấy đâu. Chỉ thấy một thanh niên đang khóc sướt mướt và một thanh niên bên cạnh có vẻ lúng túng không biết dỗ thế nào. Bọn họ có vẻ biết Tư Diệp ở đâu, vì thế Trịnh Lam nhanh chóng đi đến chỗ hai người.
- Này. Hai người có thấy Tư Diệp đâu không?
Anh Tú nghe thấy tên cô thì càng khóc dữ hơn, nửa chữ cũng không nói được, cứ nấc mãi. Đành phải để anh vệ sĩ bên cạnh báo cáo tình hình.
- Cô Trương vừa bị thương, vừa nãy đã được cậu chủ đưa đến bệnh viện rồi.
- Cái gì?! Cô ấy làm sao?
- Bị người ta đâm.
Trịnh Lam nghe vậy tức tốc quay người rời đi, Anh Tú thấy vậy cũng lập tức đi theo sau, vừa lai nước mắt vừa nói.
- Anh có thể... hức... cho tôi đi nhờ không?
- Được. Cậu lên đi.
Bên kia, Dương Tử đi vào trong toà nhà, trước mắt đều là một màu đen không chút ánh sáng. Lúc này, ánh đèn đột nhiên sáng lên, phía trước hắn xuất hiện một đoàn người, trong đó có cả chú hắn, Trương Phi Đạo.
Dương Tử nhếch môi nhìn chú mình, tay vứt một vali ra đằng trước, nói với giọng châm chọc.
- Chú thiếu tiền đến mức phải đi xin tiền của cháu mình luôn ư? Thật đáng thương làm sao.
Trương Phi Đạo nhìn vali trước mặt rồi ra lệnh cho đàn em đi kiểm tra. Xác định không phải là bom liền đem về bên mình, ông ta nhìn Dương Tử rồi nở một nụ cười thân thiện giả tạo.
- Ôi dào. Chú cháu lâu ngày không gặp mà cháu lại nói như vậy, thật khiến ông chú già này cảm thấy buồn.
- Ha. Đừng có trưng bộ mặt giả tạo đó ra đây. Nói đi. Ông muốn cái gì?
- Haha. Cháu của ta quả nhiên là thông minh. Cũng không có gì quan trọng. Chú chỉ muốn bàn bạc với cháu về chuyện công ty DT thôi.
- Nói đi.
- Chỉ cần cháu giao công ty DT cho thú thôi.
- Thế tôi nhận lại được gì?
- Ta nghe nói cháu có một người bạn gái. Hình như cháu rất cưng chiều nó thì phải. Nếu như cháu giao công ty cho chú, bạn gái con sẽ được an toàn.
- Còn không thì sao?_Ánh mắt Dương Tử dần trở nên sắc lạnh.
- Ta không chắc. Ai ya... Con bé dễ thương như vậy. Ta cũng rất muốn nó trở thành cháu dâu lắm...
- Ông đang uy hiếp tôi? Ha. Trương Phi Đạo, ông nghĩ rằng bạn gái tôi vẫn còn trong tay ông sao? Ông lơ là quá rồi đấy.
- Cái gì?! Gọi cho thằng Tiến, mau lên!!_Phi Đạo giận dữ quát.
- Vâng._Tên đàn em bên cạnh luống cuống gọi cho tên Tiến, nhưng đáp lại chỉ là tiếng tút dài. Cậu ta run rẩy báo lại.- Trương tổng, cậu ta không nghe máy.
- Chết tiệt! Thật vô dụng!_Ông ta tức giận nghiến răng mắng, rồi cười khẩy nhìn hắn. - Mày cũng nhanh đấy. Đúng là con của thằng chết tiệt đó, thông minh y như hắn. Đáng lý tao không nên thương xót cho mẹ con mày mà nên giết hết gia đình mày cho rồi.
- Quả nhiên là ông đã giết ba tôi._ Dương Tử nắm chặt nắm đấm trong tay, căm ghét nhìn ông ta.
- Thì sao? Tại nó cứ hết lần này đến lần khác tranh giành mối làm ăn của tao nên tao đành phải giết nó thôi.
- Ông không sợ cảnh sát sẽ bắt ông nếu biết chuyện này ư?
- Cảnh sát? Haha!! Bọn chúng là cái quái gì chứ. Bây giờ đằng sau tao đã có người chống lưng, cần gì phải sợ bọn cảnh sát?
- Người chống lưng? Xã hội đen sao? Ông nghĩ bọn họ sẽ trung thành với ông ư?
- Mày nói vậy có ý gì?
- Cấu kết với xã hội đen, buôn bán hàng lậu, tham nhũng và tội cố ý giết người. Không biết... ông sẽ 'được' ngồi tù bao lâu nhỉ?_ Hắn khoanh tay, cười đắc ý.
- Mày?! Tụi mày còn đứng đó làm gì? Giết nó cho tao!
Ông ta phẫn nộ nhìn hắn, tay run rẩy chỉ về phía hắn ra lệnh. Nhưng qua một phút vẫn không có động tĩnh gì. Một nòng súng lạnh tanh được đặt lên thái dương của Phi Đạo, ông ta đứng hình, liếc nhìn khẩu súng bên cạnh. Những người đằng sau lưng ông ta cũng bị cảnh sát uy hiếp, không dám nhúc nhích.
- Thế nào? Không ngờ đúng không? Ông lơ là như vậy, cảnh sát chỉ cần cải trang một chút là có thể làm việc dưới tay ông rồi. Chúc ông ngồi tù vui vẻ.
Nói rồi hắn quay lưng đi, để lại mọi chuyện cho cảnh sát giải quyết. Mà Phi Đạo đằng sau vẫn không chịu khuất phục, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn rời đi rồi bị cảnh sát áp giải đi mất.
Mọi chuyện đã giải quyết xong, Dương Tử thở phào ngồi vào trong xe, định nhấn ga đi đến chỗ Tư Diệp. Đúng lúc này, điện thoại lại reo lên, là Trịnh Lam gọi tới.
- Sao vậy?
"Dương Tử. Nhanh đến bệnh viện ngay đi! Tư Diệp bị đâm rồi!!"
- Cái gì?! Là bệnh viện nào?
"Bệnh viện Lục Tiêu."
Nhận được địa chỉ, hắn liền tắt máy, cơ thể dần trở nên lạnh toát, run rẩy lái xe đi. Tư Diệp, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì.