Hai vật, một người một mèo cứ thế ngồi chờ Anh Tú chơi hết một lượt tàu lượn. Tư Diệp ăn xong cây kem của mình, uống một ngụm nước, nhìn xuống mèo trắng đang nằm đùi mình vẫn còn ngủ một cách ngon lành. Cô mỉm cười, lấy điện thoại trong túi ra, chụp một tấm. Không biết có phải con mèo này đã thành tinh hay không, vừa lúc cô bấm máy thì nó lại mở mắt, đôi mắt ấy vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại hiện lên chút lười biếng. Nhìn chẳng khác một con miêu tinh chuyên đi câu dẫn người khác!
Nó nhìn Tư Diệp một lúc lâu, meo một tiếng rồi nhảy đi mất. Có phải nó vừa nói tạm biệt cô không? Nó thành tinh thật rồi à?! Ơ? Không phải nó đang bị lạc à?
- A. Này!
Tư Diệp lo lắng đứng bật dậy, mắt dáo dác nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của con mèo trắng nào nữa.
Vừa hay, Anh Tú cũng đã chơi xong, cậu chạy tới chỗ cô. Nhìn thấy cô như đang tìm kiếm gì đó liền hỏi.
- Tiểu Diệp, cậu kiếm ai vậy?
- A. Là ông đấy à. Làm tui giật mình._ Tư Diệp vuốt vuốt ngực rồi nói. - Lúc nãy có một con mèo đột nhiên ngồi cùng tui. Trên cổ nó có một cái vòng, hình như nó bị lạc mất chủ nó. Nhưng mà lúc nãy nó vừa chạy mất rồi. À. Tui có chụp được ảnh nó này. Ông xem.
Tư Diệp nhanh chóng mở điện thoại lên rồi đưa cho Anh Tú. Nhìn con mèo có bộ lông trắng tinh, đôi mắt màu đen như có hồn nhìn vào máy ảnh, cậu không khỏi thốt lên.
- Wow! Đẹp ghê á.
- Ừm...
- Ai ya~ Không sao đâu. Nhìn nó thông minh như vậy, chắc chắn sẽ tìm được chủ của nó thôi._ Nhìn thấy Tư Diệp có vẻ buồn, cậu vừa nói vừa vỗ vai cô an ủi.
- Cầu mong là vậy._Tư Diệp nói xong thì xốc lại tinh thần, quay sang ghế cầm hai chai nước lên. - Này, nước của ông đây. Qua kia đi, lúc nãy tui đi mua nước thì thấy một chiếc xe bán kem ý. Chúng ta qua đó mua rồi chơi tiếp.
- Ok. Đi thôi.
Hai người cùng nhau cười đùa, nắm tay nhau đi từ gian hàng này đến gian hàng khác, ai nhìn vào cũng tưởng họ là một đôi. Một lát sau, trên tay hai người đều là đồ ăn và những phần thưởng to nhỏ khác nhau.
Tìm một chiếc ghế đá mát mẻ ngồi xuống, hai người nhìn nhau một cái rồi bật cười.
- Trò chơi ở đây dễ thật nha. Đều chúng ta phá đảo hết rồi._Tư Diệp nhìn đống phần thưởng trong tay, đắc ý nói.
- Haha. Đúng vậy. Lát nữa tui với bà chia ra, bà giữ một nửa, tui giữ một nửa. Xem như giữ lại kỉ niệm giữa hai chúng ta.
- Ok. Giờ thì ngồi nghỉ một lát, tui mệt quá à.
- Ừm. Mệt thật á. Giờ cũng trưa rồi. Nghỉ xong đi ăn gì đó không?
- Ăn gì?
- Lúc nãy tui để ý gần đây có một quán ăn, rất đắt khách.
- Ok.
Hai người ngồi hóng gió một lát rồi cùng nhau đi ra bãi đổ xe. Không biết có phải cô đang có thai nên hay bị đa nghi hay không. Cô cảm thấy từ nãy đến giờ, bọn họ giống như đang bị ai đó theo dõi. Những lúc đó cô đều quay người lại nhìn nhưng lại chẳng thấy ai đa nghi cả. Bây giờ bọn họ sắp ra khỏi công viên rồi, cảm giác bị theo dõi cũng không còn.
Vừa lúc Tư Diệp buông xuống cảnh giác, phía sau hai người xuất hiện một chiếc xe màu đen cỡ sáu chỗ, dần tiến đến chỗ bọn họ. Cửa xe dần mở ra, có hai người đàn ông lực lưỡng, khuôn mặt đều bị che bằng nón và khẩu trang bước ra. Bọn họ nhanh chóng tiếp cận hai người, không để cô và Anh Tú phản ứng, ba giây đã làm hai người ngất đi bằng miếng vải có tẩm thuốc mê, phần thưởng cũng vì thế rơi rãi lung tung.
Phía xa, một vệ sĩ của Trạch Đông nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng chạy đến nhưng đã muộn. Chiếc xe vừa bắt được người liền như chớp chạy ra khỏi hiện trường. Màn bắt cóc xảy ra chỉ vỏn vẹn năm giây, chuyên nghiệp vô cùng.
Vệ sĩ biết mình đuổi không kịp, vội vàng quay lại lấy xe, vừa chạy vừa hoảng hốt lấy điện thoại gọi cho Trạch Đông.
- Thiếu gia, cậu chủ đã bị bắt cóc cùng với cô Trương rồi ạ!
"Cái gì? Cậu giám sát thế nào mà để cậu ta bị bắt vậy hả?! Mau đuổi theo! Không được để mất dấu bọn chúng!"
- Vâng.
Ở một nhà kho bị bỏ hoang bên ngoài thị trấn, đám người bắt cóc trói cô và Anh Tú lại một góc. Một người trong bọn chúng lục lọi đồ trong túi Tư Diệp, lấy điện thoại của cô ra rồi tìm cái tên Dương Tử.
Hắn ta cười đầy gian xảo, đưa camera về phía hai người rồi gửi ảnh cho Dương Tử, kèm theo dòng tin.
"Bạn gái của mày và thằng bạn của nó đang nằm trong tay tao."
Quả nhiên, một giây sau, điện thoại trên tay hắn liền rung lên. Dương Tử đã gọi đến, giọng nói băng lãnh vang lên.
"Các người đang ở đâu?"
- Haha... Mày đoán xem?
"Muốn bao nhiêu?"
- Chậc. Mày hiểu chuyện đấy. Một trăm triệu. Chắc mày không thiếu đâu nhỉ?
"Địa chỉ?"
- Ở toà nhà bỏ hoang phía Bắc ngoại ô thành phố, chắc mày biết chứ? Nửa tiếng sau mà chưa nhận được tiền thì mày biết rồi đấy. Haha.
Nói rồi, hắn tắt máy. Bên kia, Dương Tử siết chặt điện thoại trong tay, sát khí trên người ngày càng nhiều. Hắn nhìn đồng hồ trên tay, không dám chậm trễ mà đi ra ngân hàng rút tiền. Đồng thời, tìm kiếm vị trí của Tư Diệp thông qua thiết bị định vị, hắn đã gắn trên vòng tay mà Trần Phi tặng cho cô, phòng trừ chuyện bất trắc. Vị trí hiện lên trên google maps, không phải ở toà nhà kia, mà là ở một khu rất xa toà nhà đó. Hắn nhanh chóng gọi cho Trịnh Lam.
- Trịnh Lam, phiền cậu giúp tôi đến địa chỉ mà tôi đã gửi. Báo thêm cảnh sát đến.
"Có chuyện gì?"
- Tư Diệp bị bắt cóc.
Cũng không đợi Trịnh Lam nói gì thêm, hắn trực tiếp tắt máy, phóng xe đi tới ngân hàng. Người này chắc chắn là muốn gì đó từ hắn, vậy nên chỉ cần hắn tới đó là được. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo. Người dám đụng đến Dương Tử hắn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.