Không Được Đụng Vào Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 13: Về nhà




Từ ngày Trần Phi chuyển đi thì đã ba tuần trôi qua. Ngày đám cưới của chị họ ngày càng gần khiến cho Tư Diệp lo lắng không thôi.

Mặc dù Dương Tử đối với cô ngày càng tốt nhưng cứ mỗi lần cô làm không vừa ý hắn thì hắn sẽ trở nên vô cùng lạnh lùng. Tư Diệp rất sợ dáng vẻ đầy sát khí của hắn nên không dám nói với hắn chuyện gia đình, cô cũng dần quên đi chuyện đó.

Nhưng tuần trước mẹ cô vừa gọi đến. Hỏi cô đã chuẩn bị quà cưới chưa thì cô mới sực nhớ ra. Cô phải nói dối rằng công việc dạo này bận rộn nên chưa mua. Mẹ cô cũng không giục cô nên hai người hỏi thăm qua lại rồi tắt máy.

Cứ như vậy chỉ còn một tuần nữa là đến đám cưới chị họ nên Tư Diệp quyết định liều một phen.

Cô đứng trước cửa phòng không ngừng lẩm bẩm những câu nói để thuyết phục hắn. Hít một hơi thật sâu, nở nụ cười thật tươi, chỉnh lại chiếc váy ngủ rồi mở cửa bước vào.

Nhìn nam nhân đang thảnh thơi nửa nằm trên giường, máy tính đặt trên hai chân đang bắt chéo, tay liên tục gõ lên bàn phím.

Tư Diệp bước đến cạnh hắn, lặng lẽ ngồi xuống nhìn xem hắn đang làm gì.

- Sao vậy?

Dương Tử nhanh như chớp một tay ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng, một tay đặt máy tính lên bàn.

- A... Thì... Em muốn nói với anh chuyện này.

Nhìn Tư Diệp cười ngốc, ấp a ấp úng không dám nhìn hắn. Dương Tử cảm thấy biểu cảm này có chút đáng yêu liền lưu nó vào trí nhớ, rồi cười.

- Chuyện gì?

- Sau khi em nói, anh đừng nổi giận, được không?

- Được.

- Ngày kia em muốn về nhà, có được không? A...

Vừa nói xong, cánh tay trên eo cô đột nhiên tăng lực khiến cô có chút đau đớn kêu lên.

- Làm gì?

- Anh nói... anh không giận...

- ... Được rồi. Em về nhà làm gì?

Cảm thấy eo mình đã được thả lỏng, trong lòng Tư Diệp thở phào một hơi, mạnh dạn nói.

- Thật ra tuần sau là đám cưới của chị họ em, vì vậy em phải về nhà để tham dự đám cưới. Chắc là hai ngày sau em mới về.

- Hai ngày? Lâu quá. Tôi sẽ đi cùng em.

- Hả? Không...không được đâu. Mẹ em còn chưa biết gì về anh...

Tư Diệp càng nói tiếng càng nhỏ vì cô thấy sắc mặt hắn có chút không vui rồi.

- Vậy thì về sẽ biết. Không nói nữa. Khi nào em đi thì nói tôi. Bây giờ chúng ta ngủ thôi.

- Ơ...ưm??

Ngủ thì ngủ, chứ mắc gì lại đè cô ra hôn làm gì? Còn cái tay kia nữa, nó đang đi đâu vậy?

Đêm đó Tư Diệp lại lần nữa nếm trải cảm giác của một tháng trước. Lý do rất đơn giản, không phải cô làm hắn giận mà vì cô mặc váy ngủ quyến rũ hắn!

Tư Diệp uất ức trong lòng. Rõ ràng chiếc váy đó cô mặc đã năm sáu lần nhưng hắn có làm gì đâu? Tối nay lại tự dưng lên cơn vậy? Hại cô sáng hôm sau đến rời giường cũng đi không nổi.

Chiều đến, cô được quản gia đưa đi mua quà nhưng đi gần hết cả shop thời trang cô vẫn không biết mua gì.

Vừa đi ngang qua chỗ bán vòng cổ, một sợi dây chuyền được thiết kế vô cùng đơn giản lại tinh tế vô cùng xuất hiện trong mắt cô.

- Này cô, cho tôi xem mẫu này.

- Quý khách có mắt nhìn thật tốt. Đây là mẫu mới của hãng HL, trên thị trường chỉ có một cái.

Cẩn thận cầm lấy sợi dây chuyền. Trên sợi dây đính những hạt ruby nhỏ như hạt cát, mặt dây chuyền làm bằng đá thạch anh trong suốt được khắc thành hình giọt nước, bề mặt vô cùng bóng mượt. Bên trong đá thạch anh như được người khác chạm khắc thành hình trái tim nhỏ ở giữa, thật sự rất hiếm thấy.

Sau khi nhìn ngắm một lúc, cô quyết định mua nó. Nhưng khi nghe đến giá trị của nó liền khiến cô muốn trả lại.

- Năm chục triệu á? A ha ha... Bác quản gia, bác có thể cho cháu mượn chút ít...

- Được. Tiểu thư ra ngoài đợi một chút. Tôi sẽ ra ngay.

Ngay bây giờ, cô chỉ muốn có một cái hố để có thể chôn mặt cô vào thôi.

Hôm sau, Tư Diệp xếp vài bộ đồ cùng vật dụng cần thiết vào trong vali. Nhìn chiếc váy dạ tiệc trên tay, cô thầm nghĩ cuối cùng cũng đã có cơ hội dùng nó. Chiếc váy thiết kế khá đơn giản, mặc lên người cô vô cùng khít, cũng không quá nổi bật.

Sau khi đã sắp xếp ổn thoả, cô cùng Dương Tử lên đường. Đây là lần đầu tiên cô dẫn bạn trai về nhà nên trong lòng có chút căng thẳng. Một phần vì sợ nhà cô không đồng ý, một phần vì sợ hắn cảm thấy gia cảnh nhà cô bình thường nên không thích cô nữa.

Suốt đoạn đường, nhìn bảo bối phía sau cứ một chốc lại lén nhìn hắn. Dương Tử nhịn không được cong môi trêu chọc cô.

- Em còn nhìn nữa thì tôi sẽ không thể lái xe đâu.

- A... Không có. Em nhìn đường mà.

- Hửm? Vậy sao? Tôi còn tưởng em đang lo lắng.

- ...

Con mắt của anh thật tinh a! Tư Diệp thầm nói trong lòng, giả vờ nhìn hai bên đường.

- Em yên tâm. Tôi đẹp như vậy, mẹ em chắc chắn sẽ ưng tôi thôi.

Nghe hắn an ủi, căng thẳng trong lòng Tư Diệp cũng giảm đi vài phần. Thêm vào đó lại càng thêm chắc chắn rằng, hắn là một tên tự luyến thật sự!

Hai người tiếp đó cũng không nói câu nào bởi vì cô đã ngủ quên! Gần đến nhà cô, Dương Tử không biết đi tiếp thế nào mới nhẹ nhàng đánh thức cô dậy.

Tư Diệp mơ màng tỉnh dậy, có chút xấu hổ nhìn hắn rồi nói.

- Anh cứ đi thẳng, tới ngã tư kia thì rẽ phải. Đi một đoạn nữa là tới ngôi nhà có cây phượng to. Nhà của em ở đó.

- Được. Em nghỉ ngơi chút nữa đi.

- Không cần. Em tỉnh rồi.

Theo như lời của cô, năm phút sau họ có mặt trước cổng nhà cô. Cô mở cửa cho hắn chạy vào sân nhà mình.

Mẹ cô từ trong nhà nhìn thấy con gái yêu quý về nhà thì mừng rỡ đi ra đón cô.

- Ôi, Tiểu Diệp. Con về rồi đó à? Ai đưa con về vậy?

Bà ôm Tư Diệp vào lòng, chợt phát hiện phía sau con gái còn có một chiếc xe. Liền bán tính bán nghi dò hỏi cô.

- Là... Là bạn trai của con.

- Ôi... Thật à? Tiểu Diệp đưa con rể về cho mẹ đấy à? Đâu? Để mẹ xem nào?

Trái ngược với lo sợ của cô, bà Diễm lại rất chào đón con rể tương lai của mình. Vừa hay, bà nhìn thấy một chàng thanh niên bước ra, dáng người vô cùng cao ráo, trên người còn mặc một bộ âu phục vô cùng lịch sự, nhưng gương mặt này có chút quen nha. Bà Diễm nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết là đã gặp ở đâu nên trực tiếp bỏ qua.

Dương Tử kéo vali đi đến chỗ cô và mẹ cô. Nhìn thấy bà, hắn liền nâng môi cười nhẹ hơi cúi đầu nói.

- Con chào bác ạ.

Thấy con rễ lễ phép như vậy, trong lòng bà Diễm liền vui mừng không thôi. Bà cười đáp lại.

Tư Diệp thấy mẹ mình có vẻ thích hắn thì vội vàng giới thiệu.

- Mẹ, anh ấy tên là Dương Tử.

- Dương Tử à, cảm ơn con đã chăm sóc Tiểu Diệp giúp bác nhé. Nào. Chúng ta vào nhà thôi.

- Vâng ạ.

Buổi sáng mặt trời đã lên cao nên ba người cũng không nán lại lâu mà đi vào trong nhà. Dương Tử tranh thủ mẹ cô không để ý liền đi sát, ôm lấy eo cô thì thầm.

- Thấy không? Mẹ em dường như rất thích anh đấy.

- Vâng. Bây giờ thì em cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.

Tư Diệp vừa nói vừa cười với hắn.

- Có phải nên thưởng cho anh gì đó không?

- Gì ạ?

Hắn cười gian xảo chỉ tay lên môi mình. Cô giật mình nhìn xem mẹ đã vào trong nhà hay chưa, mới yên tâm nhón chân hôn lên môi hắn một cái.

- Được chưa?

- Chưa. Tối nay em cũng phải thưởng cho anh.

- Anh... Lưu manh!

Tư Diệp tức giận đấm lên ngực hắn. Dương Tử ôm lấy ngực bật cười, hình dáng nghiêm khắc đáng sợ ngày trước cũng biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.