Không Được Đụng Vào Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 10: Trịnh Lam




Kết quả của việc chọc giận tổng giám đốc dồi dào tinh lực đó chính là bạn sẽ không thể đi lại được nữa. Phải. Chính là theo nghĩa đen đấy.

Sáng nay khi cô vừa tỉnh dậy đã không thấy hắn đâu. Như thường lệ cô sẽ đi vào nhà vệ sinh rồi xuống lầu ăn sáng nhưng hôm nay, cô lại không làm được. Bởi cô chỉ mới cử động một chút, một cơn đau từ bên dưới liền ập đến khiến cô nhăn cả mặt, chỉ biết bất lực nằm trên giường đợi người đến.

May thay, một lát sau hắn trở về phòng, nhìn thấy cô còn cười đến rạng rỡ làm cô còn tưởng mình hoa mắt.

Hắn biết cô không thể đi lại bình thường được nên chủ động ôm cô vào nhà vệ sinh, còn "chu đáo" giúp cô bôi thuốc hại cô đỏ hết cả mặt.

Xong xuôi hắn lại ôm cô đặt lên giường, đưa tới một bát cháo thịt nhìn có vẻ rất bổ, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng đó. Cô tự hỏi, có phải hay không hắn bị rối loạn nhân cách? Nếu không vì sao lại đối với cô dịu dàng như vậy?

Còn một thứ nữa mà Tư Diệp nghĩ nó sẽ xuất hiện vào lúc này. Sau khi nhìn ngang nhìn dọc không thấy nó đâu, cô liền giương mắt nhìn Dương Tử đang thổi cháo cho cô.

- Anh không mang thuốc tránh thai à?

Chỉ một câu hỏi, động tác của Dương Tử liền khựng lại, hắn nhíu mày một cái rồi tiếp tục thổi cháo cho cô còn đưa đến miệng cô, cười nhẹ.

- Mở miệng ra đi.

Tư Diệp ngoan ngoãn làm theo lời hắn, mở miệng nuốt cháo vào trong bụng. Hình như có gì đó sai sai, cô không thể đi lại bình thường chứ đâu có liệt tay, vì sao phải đút? Nghĩ vậy cô liền đưa tay cầm lấy bát cháo.

- Đưa tôi. Tôi tự ăn được.

Dương Tử đưa cháo cho cô, trong lòng lại không nhịn được hỏi.

- Em không muốn mang thai con tôi à?

Lần này là Tư Diệp khựng lại, cô mở to mắt nhìn người trước mặt. Cô cứ tưởng hắn sẽ không cho phép cô có thai với hắn bởi vì hai người chỉ là tình nhân trên hợp đồng. Hơn nữa, hắn cũng đâu có yêu cô. Nhưng khi nghe câu hỏi đó, trái tim Tư Diệp lại lần nữa đập mạnh. Muốn. Cô muốn chứ. Nhưng lỡ hắn không muốn thì sao, cho dù hắn có muốn đi chăng nữa thì Dương phu nhân chưa chắc đã muốn như thế.

Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu. Tư Diệp cười trừ một cái, đặt cháo lên đùi nặng nề nói.

- Vậy anh thì sao? Anh có muốn tôi mang thai không?

Dương Tử im lặng, hắn đang suy nghĩ làm sao để cô tin là hắn thật sự muốn cô có thai. Một lúc sau, hắn dùng ánh mắt thật kiên định nhìn cô, chậm rãi nói.

- Nếu em thật sự có thai, tôi sẽ nuôi nó.

Đây chắc hẳn là câu nói mà người phụ nữ nào cũng muốn nghe nhất, cả Tư Diệp cũng vậy. Dù là thật hay là giả thì cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi ăn sáng xong, hắn lại bảo cô nghỉ ngơi, còn tranh thủ lúc cô không để ý mà hôn trộm một cái lên má. Nếu như nói đây là mơ thì cô mong đừng ai đánh thức cô dậy.

Đến trưa, cô được Dương Tử gọi dậy, sau khi hỏi han tình hình của cô thì hắn liền gật đầu xuống lầu chờ. Tư Diệp ngồi trên giường vẫn còn mơ màng, đây chắc hẳn không phải hắn.

Ở phòng khách, một người thanh niên có nước da trắng sáng, đầu nhuộm màu đỏ nhạt, trên người tùy tiện mặc một cái áo phông trắng và quần ngắn. Tư thế rất tự nhiên dựa ra lưng ghế, hai chân chéo nhau, mắt nhìn chằm chằm người đối diện, nở nụ cười nói giọng châm chọc.

- Tôi chỉ vừa mới ra Mỹ một tháng mà cậu lại đưa phụ nữ về nhà rồi à?

- Liên quan sao? Tôi thích đưa thì đưa, cần hỏi ý kiến cậu chắc?_ Dương Tử nhướn mày, cười nửa miệng nhìn hắn.

- Không liên quan, nhưng mà cậu không sợ Trần Phi buồn à? Dù gì con bé cũng thích cậu như vậy._ Hắn nhún vai, mặt trở nên nghiêm túc, mắt nhìn Trần Phi từ cửa phòng đi ra.

- Trịnh Lam. Cậu là người hiểu tôi nhất. Tôi chỉ xem nó là em gái trong nhà thôi. Hơn nữa, chẳng phải ở đây có người thay tôi thích nó hay sao?_ Dương Tử nhìn thấy ánh mắt dao động của bạn thân mình liền trêu đùa.

- Cậu biết à?

- Có gì mà không biết? Mặt cậu biểu hiện rõ vậy mà.

Dương Tử nhún vai một cái rồi nhìn lên lầu. Năm phút trước hắn vừa gọi cô dậy, chắc hẳn bây giờ đã xong rồi.

Quả nhiên, vừa nghĩ đến, cô liền xuất hiện, có chút khó khăn chậm chạp đi xuống. Nhìn thấy cô như vậy hắn liền đứng dậy đi đến chỗ cô.

- Còn đau à?

- Không. Chỉ hơi khó chịu một tý thôi._ Cô vừa nói vừa phồng má.

Nếu như đây là thật thì cô phải tranh thủ doạ hắn một chút.

- Xin lỗi. Lần sau sẽ không làm em đau nữa.

Nói rồi hắn vòng tay qua eo cô, tay còn lại nâng tay của cô lên đỡ cô xuống lầu.

Trịnh Lam nhìn thấy một màn này, hai mắt mở to không khép được miệng. Đây là Dương Tử, bạn thân lạnh lùng của hắn ư? Thật sao? Hắn bị đập đầu vào đâu à?

Trần Phi đi đến chỗ Trịnh Lam, nhìn thấy hắn đang hoảng hốt nhìn chuyện gì đó, cô liền hướng theo. Hình ảnh đôi nam nữ cùng nhau đi xuống lầu kia làm tim Trần Phi đập mạnh một cái, cô đưa tay nắm chặt lấy áo. Vì sao? Vì sao người phụ nữ đó lại được Dương Tử yêu thích đến như vậy? Cô có gì không bằng cô ta? Cô yêu anh nhiều hơn cô ta, sống chung với anh nhiều hơn cô ta, vì sao anh lại không thấy điều đó?

Người ta nói khi yêu ai thì phải bày tỏ với họ, nếu không bạn sẽ bị bỏ lỡ. Đúng vậy, là cô đã bỏ lỡ anh, nhưng cô thật sự không muốn như vậy, cô không cam chịu. Rõ ràng cô ta là người đến sau vậy mà...

Trịnh Lam đảo mắt, nhìn thấy Trần Phi đang đứng nhìn chằm chằm vào hai người kia, trong lòng hắn lại nhói lên một cái. Hắn đứng dậy đi tới chỗ cô ta, dịu dàng hỏi.

- Trần Phi, em đứng đây làm gì? Qua kia ngồi đi.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Trần Phi liền giật mình một cái, quay lại, nhận ra là người quen liền nở nụ cười.

- A vâng. Chúng ta đi thôi.

Nói xong hai người cùng nhau ngồi xuống ghế, Trần Phi nhìn hắn một lượt, vẫn y như trước không có gì thay đổi. Trịnh Lam là bạn thân của Dương Tử, vì vậy nên hắn thường hay đến nhà Dương Tử chơi. Ngày cô gặp hắn, hắn ăn mặc rất phong phanh, áo sơ mi không gài hai nút trên, quần jeans lại lủng rất nhiều lỗ, rất giống một dân chơi. Dù vậy hắn đối với cô rất tốt, giống như Dương Tử vậy nên cô luôn xem hắn giống như một người anh trai thứ hai của mình.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, vẫn là không biết bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào vì rất lâu rồi họ chưa gặp mặt. Một lúc sau, Dương Tử dìu Tư Diệp đến, hai người ngồi xuống ghế ở giữa.

Trong nhà đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ mặt làm Tư Diệp rất tò mò, cô liền quay sang hỏi hắn.

- Đây là bạn anh à?

- Ừm.

Dương Tử gật đầu một cái, rót cho cô một ly trà rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Hai người còn lại nhìn thấy một màn thân mật đó liền có chút khó chịu nhưng không một ai bày tỏ ra ngoài.

Trịnh Lam nghe nhắc đến mình liền cười soái một cái giới thiệu.

- Xin chào, tôi là Trịnh Lam. Bạn thân của Dương Tử.

- Vậy à. Tôi là Tư Diệp.

Cô cười tươi giới thiệu rồi lại nhìn về phía Trần Phi, phát hiện ánh mắt của cô ta đang nhìn lên tay mình cô liền theo phản xạ rút tay ra khỏi tay hắn. Quả nhiên, cô vẫn không muốn Trần Phi nhìn thấy hai người thân mật.

Không khí trở về trạng thái ban đầu, bốn người im lặng nhìn nhau, không ai nói một câu. Trần Phi cảm thấy không thể để như vậy liền lên tiếng đề nghị cùng đi ăn, xem như ăn mừng Trịnh Lam về nước. Nhưng cô đâu biết, làm như vậy càng khiến không khí giữa bốn người càng trở nên quái dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.