Thẩm Ức Đường bị chọc cười, “Thần kinh.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cô lại chìa tay ra bắt tay Châu Từ Dữ, giọng hẵng còn nghèn nghẹn, “Em là Thẩm Ức Đường, tên thường gọi là Đường Đường, nhưng mà không ngọt chút nào.”
“Ai nói không ngọt?”, Châu Từ Dữ nắm cằm nâng mặt cô lên, áp môi, nhẹ nhàng chạm vào, “Chỗ này ngọt lắm.”
Thẩm Ức Đường bật cười, “Em vừa nôn xong đấy.”
Châu Từ Dữ: “Ừ, anh không chê đâu.”
“Anh buồn nôn quá đấy.”, Thẩm Ức Đường đẩy anh ra.
“Buồn nôn cũng muộn rồi.”, Châu Từ Dữ sấn tới hôn cô, nhưng Thẩm Ức Đường đẩy ra, “Đừng hôn, em sợ buồn nôn.”
Châu Từ Dữ: “…”
Trở lại phòng khách, anh lấy từ trong túi nilon ra một chai nước, đưa cho Thẩm Ức Đường, “Uống chút nước đi.”
Thẩm Ức Đường nhìn chằm chằm chai nước soda, “Sao anh biết cái này làm giảm cảm giác nôn nghén?”
Từ khi biết Thẩm Ức Đường có thai, Châu Từ Dữ đi hỏi thăm bệnh viện khắp nơi về những vấn đề liên quan đến chuyện bầu bí, cô không đón nhận, thì mớ kiến thức này chẳng có chỗ để phát huy.
Yên lặng một lát, Thẩm Ức Đường dựa vào vai anh hỏi: “Nếu em bỏ đứa bé này thật, bọn mình…”
“Sẽ không chấm dứt, anh chỉ mượn con để làm cái cớ thôi.”, Châu Từ Dữ nghiêng đầu hôn lên trán cô, rồi kể chuyện mấy năm qua, “Hồi đại học, anh vẫn ở gần hội Trình Triều Lạc, bình thường mấy thằng đi học, chơi bóng, ăn cơm với nhau, không khác hồi cấp Ba là mấy. Sang năm tư, bố anh cho anh một khoản tiền, nói là tiền để lập nghiệp, nhưng thật ra là phí đoạn tuyệt quan hệ với anh. Tài sản ông nội để lại cho anh, anh vẫn để đấy không động vào, gộp hai khoản lại, anh thành lập Dữ Ngư, số cũng may, phim anh đầu tư với diễn viên anh ký hợp đồng đều nổi tiếng.”
Anh nắm tay Thẩm Ức Đường, mười ngón đan vào nhau, “Sau này thì như em thấy đấy, mấy năm nay chẳng có ai khác.”
Thời học sinh mà độc thân còn có khả năng, giờ nói độc thân, không hề có tính thuyết phục, Thẩm Ức Đường không tin, “Không có bạn gái, nhưng bạn nữ thì nhiều đúng không?”
Châu Từ Dữ bật cười, “Không có thật, không tin thì hỏi đám Mạnh Thiên Sơn cả Trình Triều Lạc đi.”
“Hai người đấy cùng một hội với anh, em không tin.”
Châu Từ Dữ lập tức nghiêng người, tì trán lên trán cô, đè nặng lên người cô.
Thẩm Ức Đường cảm nhận được sự thay đổi liền vội đẩy anh ra, “Chưa làm gì hết, sao anh…”
“Thẩm Ức Đường, giả sử anh mà có một cô bạn như em nói, thì không đến nỗi thế này.”, Châu Từ Dữ dùng hành động để nói cho Thẩm Ức Đường biết, anh không lừa cô, cũng sẽ không lừa cô. Sợ mất khống chế, anh chỉ chạm khẽ vào môi cô rồi dứt ra, “Trước giờ anh không bao giờ lừa người phụ nữ của mình.”
Chuyện này thì Thẩm Ức Đường tin, hơn hai năm đó, Châu Từ Dữ thật sự chưa từng một lần gài cô, “Em tin rồi.”, cô đẩy anh ra, “Dậy mau, em sợ thêm lúc nữa anh không nhịn được, còn lâu lắm đấy, anh cố chịu đi.”
Châu Từ Dữ: “…”
Ngồi nghiêm chỉnh trở lại, Thẩm Ức Đường sờ lên yết hầu của anh, “Sao lại khỏi được thế? Đi khám à?”
“Thật ra anh cũng từng lừa dối em.”, Châu Từ Dữ ôm vai Thẩm Ức Đường rồi kéo cô vào lòng, “Anh vẫn luôn nói được, chứ không hề bị câm.”
Thẩm Ức Đường trợn tròn hai mắt “Hả?” một tiếng, nhưng trong tích tắc, cô bình tĩnh hỏi anh, “Sao ngày trước phải giả vờ là không nói được?”
Chuyện này, phải kể từ thời bố mẹ Châu Từ Dữ.
Bố Châu hồi trẻ có tướng mạo, điều kiện gia đình rất tốt, đi đến đâu cũng khiến các chị em mê mẩn, mà mẹ Châu Từ Dữ là một trong số đó. Từ hồi đại học, bà đã thầm yêu ông Châu, muốn tỏ tình nhưng chẳng có cơ hội. Ông Châu là kẻ đào hoa, giăng lưới tình khắp nơi khắp chốn, bạn gái chính thức hay không chính thức đều có cả, đến khi tốt nghiệp đại học mà bà vẫn không tìm được cơ hội để tỏ tình.
Tốt nghiệp, bà đến công ty nhà họ Châu làm việc, nhân một lần ông Châu say rượu không tỉnh táo, bà lẻn vào phòng rồi có Châu Từ Dữ.
Sau khi biết chuyện, ông Châu đến tìm bà vài lần, đưa ra rất nhiều điều kiện, chỉ để bà bỏ đi đứa con này.
Bà không đồng ý, một lòng một dạ muốn được cưới ông Châu, chẳng phải vì ham được gả vào nhà giàu, mà chỉ mong nên duyên phận với người mình thương.
Chưa nói đến việc ông Châu có bằng lòng cưới bà ấy hay không, chỉ nói đến chuyện hôn nhân, ông Châu đã chẳng thể tự quyết định rồi. Ông có hôn ước từ rất lâu trước đó, yêu đương thì thoải mái, còn chuyện cưới xin thì không thể tự chọn, đừng nói đến việc giữa họ không có tình cảm, có tình cảm thật thì ông cũng chẳng cưới nổi.
Mẹ Châu Từ Dữ cố chấp, không có được người mình yêu nên giữ con của người ấy lại mà sống tiếp. Bà lẳng lặng quay về quê sinh con, ông Châu đi tìm suốt một thời gian, tìm mãi chẳng thấy nên cũng đành kệ.
Hồi nhỏ, Châu Từ Dữ theo mẹ và ông bà ngoại sống ở một thành phố cấp huyện nhỏ, cả nhà rất yêu thương anh, cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng hạnh phúc.
Năm mười bốn tuổi, ông bà ngoại lần lượt qua đời, không lâu sau thì mẹ anh cũng đổ bệnh. Trước khi mẹ mất, bà đến tìm gặp ông nội Châu Từ Dữ, kể hết chuyện năm đó, mong ông cụ có thể nuôi dưỡng Châu Từ Dữ tới khi trưởng thành.
Ông cụ giận thì giận thật, nhưng chung quy vẫn là con cháu nhà mình, nên sau khi mẹ Châu Từ Dữ qua đời, ông cụ lập tức cho người đón anh về, làm xét nghiệm huyết thống.
Thời gian đó, ông Châu đã lập gia đình được vài năm rồi, người vợ là con nhà môn đăng hộ đối, thân là con nhà quyền quý, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nào có chấp nhận chuyện đột nhiên ông ta có một đứa con trai. Vì thế, ông nội Châu Từ Dữ nghĩ ra một cách, ông cụ nói với con dâu, đứa cháu này mang dị tật, là một đứa câm, không thể nói chuyện được.
Không nói chuyện được thì sẽ không ai biết Châu Từ Dữ là con trai của ông Châu, vả lại ông cụ đã thề rằng sau này ông cụ sẽ nuôi cháu, tuyệt đối không đến nhà ông Châu làm họ vướng mắt.
Có vậy vợ ông Châu mới miễn cưỡng chấp nhận Châu Từ Dữ, từ đó, Châu Từ Dữ cũng trở thành một “đứa câm”. Ông nội không cho anh nói một lời nào hết, nếu không nhớ, ông sẽ đánh anh, dùng roi mây đánh vào lòng bàn tay, đánh cho đến khi rách da tróc thịt, lấy đó mà làm bài học nhớ đời.
Sau này im lặng thành thói quen, anh tự nhiên trở thành một kẻ câm. Thói quen này chẳng hề thay đổi sau khi ông nội qua đời, lên đại học, rời xa nhà họ Châu, anh mới dần thích ứng được với cuộc sống có thể mở miệng nói chuyện.
Thẩm Ức Đường mở lòng bàn tay Châu Từ Dữ ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên những vết sẹo trong lòng bàn tay anh. Trước kia cô cũng đã từng phát hiện ra, cũng từng hỏi, chỉ là khi ấy Châu Từ Dữ không nói thật, “Đau lắm phải không?”
Châu Từ Dữ gật đầu, “Không đau thì không nhớ được.”
“Sao ngày trước không nói với em?”
“Lúc đấy vẫn sống dưới sự kiểm soát của bố, không dám nói linh tinh, truyền ra ngoài thì người đen đủi là anh.”
Thẩm Ức Đường cầm tay Châu Từ Dữ áp lên bụng mình, “Sau này bọn mình sẽ đối xử thật tốt với con, em không muốn nó phải giống bọn mình, phải sống trong một gia đình rạn nứt, đây cũng là một trong số nguyên nhân mà hồi đầu em không muốn sinh nó ra.”
Châu Từ Dữ: “Không đâu, bọn mình sẽ cho con tình yêu đủ đầy, con mình sẽ thật hạnh phúc.”
“Giờ anh với bố anh thế nào rồi?”
“Không liên lạc nữa, ông ta không thích anh, ngoài ông nội ra, chẳng ai trong nhà họ Châu ưa anh cả, vốn dĩ anh không thuộc về thế giới này, là tại mẹ anh cố chấp, cứ kiên quyết đưa anh đến.”
Thẩm Ức Đường ôm cổ anh, “Em thích anh.”. Sến sẩm đủ rồi, cô hỏi: “Sao anh không hỏi, mấy năm nay em thế nào? Mà cũng không tò mò em có mấy người bạn trai rồi à?”
Châu Từ Dữ: “Hồi năm hai anh từng đi tìm em một lần, thấy em đi chung ô với cậu bạn trai lúc đấy, trông cũng hạnh phúc đấy.”
Thẩm Ức Đường nhớ ra chuyện này, “Đúng là anh thật hả? Lúc đấy em có cảm giác là anh, cảm giác mãnh liệt lắm, tiếc là đuổi đến cổng trường thì không thấy đâu nữa.”
Hôm ấy, Châu Từ Dữ ra khỏi trường nhưng không đi xa, mà nấp sau gốc cây nhìn Thẩm Ức Đường ráo riết ngó khắp nơi, cũng trông thấy “bạn trai” cô cầm ô đưa cô về, nhưng anh không nói ra.
Thẩm Ức Đường thở dài, “Ngốc, anh ấy không phải bạn trai em, chỉ là một người đàn anh có quan hệ thân thiết thôi, hôm đấy em quên mang ô, tiện đường nên đi nhờ anh ấy.”, cô đá Châu Từ Dữ, “Không biết đường mà xông lên hỏi à?”
Khi ấy Châu Từ Dữ cũng hối hận, thấy họ thân mật đi chung ô mà đã khẳng định luôn họ là người yêu.
“Thật ra…”, Thẩm Ức Đường tỏ vẻ thần bí, “Mấy năm nay, em không hề có bạn trai.”
Lần này thì Châu Từ Dữ cực kỳ đắc ý, “Không quên được anh hả?”
Thẩm Ức Đường ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Còn lâu.”
Châu Từ Dữ ôm cô từ phía sau, “Còn anh thì thế đấy.”
Thẩm Ức Đường xoay người lại, nâng mặt anh lên hôn, dùng hành động để thể hiện tâm tình.
…
Đứa con là sự cố, cũng là một khởi đầu mới. Không lâu sau, Thẩm Ức Đường vào đoàn phim, Châu Từ Dữ lùi lại phần lớn công việc để vào đoàn cùng cô. Thật ra anh chẳng làm được gì cả, chỉ là đến cùng cho cô yên tâm mà thôi.
Đóng phim cổ trang cần phải đeo dây cáp, lại có những cảnh thể hiện cảm xúc phải khóc rất thảm thiết, vô cùng cực khổ, nhưng Thẩm Ức Đường vẫn cố gắng thực hiện. Cô không để truyền ra bên ngoài chuyện mình có thai, trong đoàn không có quá nhiều người biết, đến tận ngày đóng máy mà đồng nghiệp vẫn chẳng mảy may biết việc cô đang mang bầu.
Tới khi “Tình yêu của Tinh Đường” được chiếu, Cá Nhỏ cũng đã được bảy tháng, biết vẫy tay đòi bế, nó mà không thích ai bế là sẽ giãy giụa kháng cự. Lạ là thằng bé cực kỳ thích Trình Triều Lạc, mỗi lần trông thấy Trình Triều Lạc là lại giơ tay đòi anh bế.
Lần nào Châu Từ Dữ cũng ghen tỵ, “Thích Trình Triều Lạc như thế, mai sau làm con rể chú ấy nhé.”
Thằng bé không hiểu lời bố nói, chỉ thấy giọng điệu cộc cằn của bố là mếu máo định khóc, khiến Thẩm Ức Đường phải liếc mắt lườm nguýt anh.
Buổi tối, Cá Nhỏ ngủ rồi, Châu Từ Dữ và Thẩm Ức Đường nằm bên cạnh thằng bé, chống tay ngắm con trai. Đột nhiên Châu Từ Dữ ngẩng đầu hỏi: “Anh đẹp trai hay Trình Triều Lạc đẹp trai hơn?”
Thẩm Ức Đường liếc xéo anh, “Mạnh Thiên Sơn đẹp trai.”
“…”
Châu Từ Dữ nghĩ mãi vẫn không hiểu, từ khi con trai ra đời, dỗ con ngủ, thay tã cho con, mỗi một việc anh đều làm đâu vào đấy, vậy mà thằng bé lại thích người thỉnh thoảng mới gặp là Trình Triều Lạc.
Thẩm Ức Đường: “Trẻ con chưa định hình tính cách đâu, có thể qua một thời gian nữa lại không thích Trình Triều Lạc mà quay sang thích Mạnh Thiên Sơn thôi.”
Dù cô có giải thích như vậy, nhưng Châu Từ Dữ vẫn không yên tâm, ngay tối hôm đó hạ lệnh đuổi khách với Trình Triều Lạc, tạm thời không cho Trình Triều Lạc đến gần Cá Nhỏ.
Trình Triều Lạc cũng chiều theo ý anh, trong vòng nửa năm sau đó không hề đến nhà Châu Từ Dữ, có chuyện gì sẽ hẹn gặp nhau ở ngoài.
…
Đúng như Châu Từ Dữ đã nói, bộ tiên hiệp IP khủng mà Thẩm Ức Đường đóng hóa thành bom xịt, còn “Tình yêu của Tinh Đường” lại nhận về phản hồi khá tích cực, trở thành bộ phim ngôn tình hot nhất năm. Cuối cùng thì Thẩm Ức Đường cũng có chút danh tiếng.
Sau khi cô trở lại với công việc, Cá Nhỏ trở thành “con trai” của Triệu Điềm. Trong lúc Thẩm Ức Đường quay phim, Cá Nhỏ sẽ ở cùng Triệu Điềm và vú nuôi. Cũng vì thế mà Triệu Điềm dần thành thạo trong việc bế em bé, thậm chí còn khéo hơn cả Thẩm Ức Đường.
Vú nuôi được Thẩm Ức Đường lựa chọn rất kĩ càng, theo giúp từ khi thằng bé ra đời, sống cùng lâu ngày nên thân thiết như người một nhà. Khi hai vợ chồng Thẩm Ức Đường bận, thằng bé sẽ ở cùng vú nuôi, lúc không bận, cả hai sẽ ở bên con.
Có lần một nhà ba người đến nhà hàng ăn cơm, bị paparazi chụp được. Ngày hôm sau, paparazi đăng tin: [Nữ nghệ sĩ mới nổi họ S bí mật kết hôn sinh con]
Trong khu vực bình luận có đủ loại phỏng đoán:
[Họ S, mới nổi, không phải là Thẩm Ức Đường đấy chứ?]
[Nhắc thẳng tên Thẩm Ức Đường đi có phải hơn không?]
[Đã làm mẹ rồi ư? Cảm giác vẫn như thiếu nữ ấy]
Chuyện này ồn ào suốt một đêm, nhưng Thẩm Ức Đường vẫn ngó lơ, cứ ngỡ sang ngày hôm sau hotsearch sẽ hạ xuống, không ngờ lại càng trở nên sôi sục hơn bởi một dòng trạng thái Weibo của Châu Từ Dữ, [Đính chính một chút nhé, nói là bí mật kết hôn không đúng rồi, phải là đường đường chính chính kết hôn]
Cư dân mạng được một phen nháo nhào:
[Ha ha, bọn săn ảnh khỏi nhử nhé, chồng người ta trực tiếp thừa nhận luôn rồi kìa]
[Trai tài gái sắc, đẹp đôi quá]
[Vợ chồng xịn vẫn là đẹp đôi nhất]
Có người hỏi Châu Từ Dữ ở khu vực bình luận: [Làm thế nào mà tán đổ được chị gái nữ thần thế ông anh ơi? Mối hận cướp vợ này đau quá]
Vậy mà Châu Từ Dữ lại trả lời người đó thật, [Trước tiên cậu phải quen cô ấy từ hồi cấp Ba đi đã nhé]
Dòng bình luận này lại thu hút sự chú ý của một bộ phận không nhỏ.
Tin tức kết hôn khiến Châu Từ Dữ cũng trở nên nổi tiếng trong suốt một khoảng thời gian. Chuyện này không những không gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của Thẩm Ức Đường, mà ngược lại còn đưa danh tiếng của hai vợ chồng lên cao.
Cá Nhỏ theo họ Thẩm Ức Đường, cả họ tên là Thẩm Minh Thâm. Năm thằng bé hai tuổi, phim mới của Thẩm Ức Đường thành công rực rỡ. Sắm vai phụ nhiều năm, cuối cùng cô cũng trở thành một nữ minh tinh nổi tiếng, song cuộc sống vẫn không thay đổi nhiều, vẫn thường xuyên có mặt trong đoàn phim.
Có hôm kết thúc công việc sớm, nghe nói ở gần đây mới mở một khu chợ đêm, cô lôi Châu Từ Dữ cùng tới đó đi dạo. Chợ đêm đông đúc, cô mặc một chiếc áo phông kiểu dáng phổ thông, đầu đội mũ, hòa trong dòng người mà chẳng ai nhận ra.
“Quán takoyaki kia đông quá.”, Thẩm Ức Đường nhìn chằm chằm đám đông xếp hàng dài phía trước, mãi vẫn không nhúc nhích. Cô thà nhịn đói, cũng không xếp hàng đợi lâu như thế.
“Đợi ở đây.”, Châu Từ Dữ đưa cô đến một đoạn đường vắng người, sau đó chen vào đám đông, chẳng biết nói gì với người đang xếp ở vị trí thứ hai, mà một lát sau đã mang một phần takoyaki về.
Thẩm Ức Đường ăn trong mãn nguyện, lại hỏi: “Vừa nãy anh nói gì với người ta đấy? Chen ngang mà người khác không mắng à?”
“Có chen ngang đâu.”
Thẩm Ức Đường giơ cái hộp trong tay lên, “Thế làm như nào mà mua được nhanh vậy?”
“Anh dùng hai trăm tệ mua chỗ xếp hàng của anh ta.”
“Một suất takoyaki còn chưa đến mười tệ, mà anh tiêu đến hai trăm?”, Thẩm Ức Đường cốc lên trán Châu Từ Dữ, “Có bị ngáo không thế?”
“Em thích là được rồi.”
Thẩm Ức Đường: “…”
Tối muộn rồi nên cô không dám ăn quá nhiều, cắn hai miếng cho biết mùi vị, còn lại phải bỏ cả đi.
Tới cuối con phố ẩm thực, Thẩm Ức Đường bỗng trông thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Sau nhiều năm, cô vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra Tiền Hân.
Thành gia lập nghiệp, vì cuộc sống bôn ba, Tiền Hân đã không còn cái vẻ ngang ngược của hồi thiếu nữ nữa. Cô ta mặc một bộ đồ lao động, đang đứng nướng thức ăn trước sạp đồ nướng. Bếp nướng nóng, trán cô ta nhễ nhại mồ hôi, bên cạnh là một người đàn ông cũng ướt đầm đìa, dáng người thô kệch, cái bụng tròn lẳn, là chồng của Tiền Hân. Phía sau có một đôi vợ chồng già đang phụ giúp xiên thức ăn, là Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ.
Con phố ẩm thực đông đúc đến thế, vậy mà Tiền Hân vẫn có thể nhận ra Châu Từ Dữ ngay tức khắc. Dòng người đổ đi nườm nượp, chỉ có anh là tướng mạo bất phàm, vẫn nổi bật như hồi còn ở trường. Từ chỗ Châu Từ Dữ, cô ta nhìn sang bên cạnh, là Thẩm Ức Đường đang đội mũ sùm sụp.
Thẩm Trung gầy đi rất nhiều, từ một người trung niên cơ thể khỏe mạnh biến thành một ông già ốm yếu, tuổi cao nên đổ bệnh liên miên, vừa tốn tiền vừa cần người chăm sóc. Nằm trong phòng bệnh, thấy người ta được con gái tận tình chăm sóc sớm hôm, ông ta mới ngộ ra lỗi lầm của mình, một giọt máu đào hơn ao nước lã, con gái ruột vẫn khác con gái nuôi.
Hồi mới đổ bệnh, ông ta vẫn được vợ chồng Tiền Hân đối xử tử tế, sau này càng lúc càng tốn nhiều tiền, hai vợ chồng liền lộ mặt thật, tuyên bố rõ ràng, sống được thì sống, không sống được thì cho về nhà chờ chết. Tính ra mạng Thẩm Trung cũng lớn, lòng vòng trước quỷ môn quan rồi cũng về được, nhưng sau khi khỏi bệnh, sức khỏe cũng sa sút, không thể ra ngoài kiếm tiền được nữa. Thái độ của vợ chồng Tiền Hân với ông ta cũng lạnh nhạt hẳn, ông ta từ chỗ là trụ cột gia đình, giờ trở thành nhân vật bị ghẻ lạnh nhất trong nhà, đến cả con trai Tiền Hân còn thoải mái chửi mắng.
Sau khi thấy Thẩm Ức Đường trên tivi, ông ta cũng từng muốn liên lạc, nhưng Thẩm Ức Đường rời nhà đã nhiều năm, số điện thoại cũ không gọi được nữa. Trở thành minh tinh, số điện thoại của cô lại càng được bảo mật kĩ càng, vì để có được số điện thoại của Thẩm Ức Đường, thậm chí ông ta còn bị lừa mất 500 tệ.
Lần này gặp lại, Thẩm Trung như kẻ sắp chết vớ được ngọn cỏ cứu mạng, chẳng màng đến hình tượng, cứ thế chạy tới tóm lấy Thẩm Ức Đường, “Đường Đường, bố đây.”
Không đời nào Thẩm Ức Đường không nhận ra Thẩm Trung, chỉ là cô không muốn dính dáng gì đến cả nhà họ nữa. Cô sải bước vội vàng rời đi, nhưng vẫn bị Thẩm Trung trông thấy. Cô hẩy bỏ ông già tong teo như que củi, chỉ về phía Tiền Hân đang đứng trong sạp hàng hóng ra đằng này, “Nhận nhầm rồi, con gái ông ở đằng kia kìa.”
“Không ai bằng con gái ruột được, bố sai rồi.”, Thẩm Trung lại định xông tới kéo Thẩm Ức Đường thì bị Châu Từ Dữ ngăn cản, anh đưa mắt hờ hững nhìn Tiền Hân, “Làm ơn trông chừng người già trong nhà cô cho cẩn thận.”
Chồng Tiền Hân nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Châu Từ Dữ thì lấy làm bất mãn, “Mày là ai?”
“Im mồm.”, Tiền Hân cản ông chồng đang định xông lên cãi nhau lại, rồi quát Thẩm Trung, “Bố, bố về đi.”
Thẩm Trung không dám không về, vừa quay về vừa ngoái lại nhìn Thẩm Ức Đường. Tiền Hân hằn học lật xiên đồ nướng, “Giữ sĩ diện một tí đi, người ta không thèm nhận bố nữa rồi.”
Thẩm Trung bị câu nói của Tiền Hân kích thích, bèn quay ngược trở lại rồi gào lớn lên: “Làm đại minh tinh rồi là không thèm nhận bố mày nữa phải không?”
Tiếng gào rống này lập tức thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh. Châu Từ Dữ vội kéo Thẩm Ức Đường ra sau lưng, che chắn kín mít, rồi nói với Thẩm Trung: “Chỉ muốn tiền thôi mà, phải không? Đưa số tài khoản đây, tiền ông nuôi cô ấy, tôi trả lại hết cho ông.”
Thẩm Trung vừa nghe thấy vậy liền tươi tỉnh hẳn, hớn hở tìm Tiền Mĩ Lệ xin số tài khoản để đưa cho Châu Từ Dữ, “Hai ngày mà không chuyển tiền, tao đến tận đài truyền hình bóc phốt, đại minh tinh không phụng dưỡng bố mẹ, lúc đấy để xem là nó mất mặt hay tao mất mặt.”
Châu Từ Dữ cầm tờ giấy viết số tài khoản mà cười khẩy, “Không phải là cô ấy không phụng dưỡng, mà là ông không xứng.”, sau đó quay người lại kéo thấp vành mũ Thẩm Ức Đường xuống, ôm cô rời đi.
Khi đó xung quanh có không ít người, Thẩm Ức Đường vì chuyện này mà bị réo tên trên mạng, nhưng không ngờ tin tức còn chưa kịp làm mưa làm gió gì thì đã nhanh chóng biến mất. Cô không biết Châu Từ Dữ dùng cách nào, mà Thẩm Trung không đến đài truyền hình, cũng không tìm cô nữa.
Nỗi hận của Thẩm Trung chẳng qua cũng chỉ vì những ngày sống chật vật, thiếu thốn tiền bạc, chứ chẳng hề bởi nhớ thương Thẩm Ức Đường, cũng vì chuyện này mà cô ủ dột mất mấy ngày.
Thấy tâm trạng Thẩm Ức Đường không tốt, Châu Từ Dữ lại gần hôn cô, “Cái đầu này lại đang nghĩ gì thế?”
“Mẹ bỏ em lại hồi em ba tuổi, suốt bao nhiêu năm chẳng về tìm em, hồi còn trẻ bố cũng ghét em, già rồi thì chỉ muốn tiền của em, tính ra em có khác gì trẻ mồ côi đâu.”
Châu Từ Dữ mười tám tuổi không thể hiểu nổi vì sao Thẩm Ức Đường lại lừa anh, nhưng Châu Từ Dữ hai mươi tám tuổi thì hiểu. Cô không nơi nương tựa, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải dựa vào chính mình, nếu năm đó cô không làm vậy, thì chắc hẳn đã bị Tiền Hân giày vò đến chết rồi, mà người bỏ học cưới sớm sẽ không phải Tiền Hân, mà là Thẩm Ức Đường.
Anh ôm cô vào lòng, “Em còn có anh, có Cá Nhỏ mà.”
Thẩm Ức Đường nghiêng đầu tựa vào vai anh, “May mà có anh.”
***
Vào hôm sinh nhật tuổi hai tám của Châu Từ Dữ, Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn đặt nhà hàng trước đợi anh đến. Ngày xưa chỉ có mấy người tụ tập, giờ thành mười mấy người, ngại lũ trẻ ồn ào, Trình Triều Lạc đặt hai phòng, xong phần thổi nến, đám trẻ con được vú nuôi dẫn sang phòng bên kia.
Sau người lớn ngồi lại, Mạnh Thiên Sơn xúi Châu Từ Dữ phát biểu, “Tên Từ Dữ này bao nhiêu năm làm người câm, diễn nhiều thành ra quen im lặng rồi, hôm nay là sinh nhật cậu ta, bắt buộc phải để cậu ta nói mấy câu.”
“Đúng.”, Hà Tỉnh là người hưởng ứng nhiệt tình nhất, Mạnh Thiên Sơn đập tay với cô, “Đúng là anh Tỉnh có khác.”
Trình Triều Lạc định nói gì đó, Mạnh Thiên Sơn lập tức giơ tay lên bịt miệng anh, “Hiểu rồi, sau này không gọi anh Tỉnh nữa.”
Trình Triều Lạc: “…”
Điều anh muốn nói vốn chẳng phải như vậy.
“Gọi là tổ tông.”, Mạnh Thiên Sơn lại nói.
Lần này, Trình Triều Lạc lên tiếng, “Không được, tổ tông nhà tôi liên quan gì đến ông.”
“Ông giữ đấy mà thờ nhé!”, Mạnh Thiên Sơn ôm vai Nam Tiêu, “Nhà ai mà chả có tổ tông.”
Nam Tiêu đánh anh chàng, “Bớt nói mấy câu đi, hôm nay là sinh nhật Từ Dữ chứ không phải sinh nhật anh.”
Cả đám cùng cười phá lên.
Mạnh Thiên Sơn: “Từ Dữ, mau nói mấy câu đi.”
Lần này Trình Triều Lạc lại là người chủ động vỗ tay.
Châu Từ Dữ thấy không trốn được đành phải đứng dậy nói: “Vào thời điểm sa sút nhất trong đời, gặp được mọi người là may mắn của tôi. Ai nói tuổi thiếu niên mới phong nhã hào hoa? Chúng ta phải cả đời hào hoa phong nhã.”
– HẾT-
***
Jins: Lê lết mãi cũng xong. Vốn định bỏ luôn phần ngoại truyện vì mình nản quá rồi, nhưng ngẫm lại thấy cũng hơi áy náy, với một vài người còn đang mong chờ, và với “đứa con tinh thần” bị ghẻ lạnh này, nên mình cố cho trọn vẹn. Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ, hẹn sớm ngày gặp lại!