Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 56




Quần áo của họ để trong một phòng riêng, Trình Triều Lạc có khả năng chỉ nhìn một lần là không quên, quần áo của Hà Tỉnh, món lớn món nhỏ anh đều nhớ hết, mà chưa từng nhìn thấy bộ đồ lót mà Hà Tỉnh đã gửi qua ảnh.

Thật ra cô chỉ mua chơi chơi trên mạng mà thôi, trước khi mua muốn tạo cho anh một bất ngờ, nhận được rồi lại ngại không dám mặc, nên vẫn giấu ở tận đáy tủ, đến tận lúc dùng tài khoản Bào Bào Hùng nhắn tin với anh, vì để gây shock nên mới lôi ra.

“Không được, em muốn về nhà bố mẹ.”, biết Trình Triều Lạc về nhà định làm gì, Hà Tỉnh quyết không chịu.

“Mua lúc nào đấy?”, Trình Triều Lạc lại hỏi.

Hà Tỉnh nâng mặt anh lên hôn một cái, rồi làm nũng: “Bọn mình đừng nói chuyện này nữa được không? Bố mẹ còn đang đợi đấy.”

Trình Triều Lạc thích nhất là bộ dạng này của cô, bất kể chuyện gì, chỉ cần Hà Tỉnh làm nũng, là anh sẽ mềm lòng, mà nhược điểm này của Trình Triều Lạc lại bị cô tóm gọn. Trước khi lái xe đi, anh tủm tỉm cười bảo: “Đêm nay là đêm tân hôn của bọn mình.”

“Ăn cơm với bố mẹ đã rồi nói sau.”, Hà Tỉnh đáp lời anh cho có lệ, còn chưa biết chắc tối nay sẽ ngủ ở đâu mà.

Trình Triều Lạc nhìn cô với vẻ bất lực, “Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn ngại?”

Hà Tỉnh không tiếp lời, nhét vào miệng anh một viên kẹo, không cho anh nói đến vấn đề này nữa.

Cuối cùng thì Trình Triều Lạc cũng chịu ngậm miệng, lái xe về nhà bố mẹ.

Vào cửa, “Đoàng!” – một tiếng, vụn pháo bay từ trên cao xuống, rải đầy lên người họ, ngay sau đó là một tràng hoan hô, “Tân hôn vui vẻ.”

Đỉnh đầu Hà Tỉnh được che chở trong khuỷu tay Trình Triều Lạc, cô ngước lên, nhìn anh giúp mình phủi bỏ những vụn pháo dính trên người.

Phòng khách giăng đầy bóng bay và băng rôn, trên đó viết: Tân hôn vui vẻ, Tinh Tinh và Tỉnh Tỉnh.

Cô nhìn một lượt cả gia đình, không đợi hỏi là ai chuẩn bị, thì Đổng Liên và Tô Minh Tâm đã lần lượt ôm hoa đi tới chúc mừng họ, trong bó hoa còn nhét cả bao lì xì. Hà Tỉnh nhận lấy rồi nói cảm ơn, hớn hở rút bao lì xì, lời chúc phúc của người nhà vẫn luôn là chân thành nhất.

Tô Minh Tâm ôm Hà Tỉnh, hiếm lắm mới có lúc bày ra vẻ dịu dàng thế này, “Kết hôn rồi, cảm giác thế nào?”

Đã quá thân với Trình Triều Lạc, đăng ký kết hôn xong, Hà Tỉnh vẫn không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ vào lúc nhận lấy cuốn sổ màu đỏ thì thoáng có cảm giác trịnh trọng, nhưng không lâu sau lại bình thường.

Tô Minh Tâm than thở với Hà Khánh Lâm, “Chớp mắt, Tỉnh Tỉnh nhà mình đã là vợ người ta rồi.”

Hai mắt Hà Tỉnh bỗng đỏ hoe, rõ ràng biết sau khi cưới thì bố mẹ vẫn là bố mẹ, sẽ không có gì thay đổi chỉ vì chuyện kết hôn, nhưng nghe lời này của mẹ, cô vẫn không kìm nén được cảm giác muốn khóc. Hà Khánh Lâm và Tô Minh Tâm cũng hai mắt đỏ hoe, Hà Tỉnh lập tức giang hai tay ra ôm bố mẹ, mỉm cười rồi bảo: “Là vợ người ta nhưng vẫn là con gái bố mẹ, sao phải buồn thương thế này?”

So sánh ra, nhà Trình Triều Lạc vui hơn nhiều, một nhà ba người đều cười tươi rói, Trình Khiêm nói: “Nhà tôi ở ngay đối diện, sau này Tỉnh Tỉnh về, lúc nào cũng có thể về nhà ở như ngày xưa.”

Hà Khánh Lâm dụi mắt, “Kết hôn là chuyện lớn cả đời, nên vui vẻ chứ, nào, đi ăn cơm thôi.”

Mất gần nửa ngày để trang trí nhà, nhưng thật ra chỉ nán lại có chưa đầy nửa tiếng, sau đó hai gia đình vội vàng đến nhà hàng. Ai nấy cũng vui mừng, nên trong cả bữa cơm, mấy ông bố bà mẹ đều uống không ít rượu, hàn huyên từ chuyện con cái đến chuyện thời trẻ của họ, tình cảm một thế hệ, kéo dài sang tới một thế hệ khác.

Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc cũng uống mấy chén, tan cuộc, Trình Triều Lạc gọi người lái xe thuê, đưa bố mẹ về nhà. Trình Khiêm và Hà Khánh Lâm đều uống nhiều, gọi cho hết mấy người bạn cùng phòng thời đại học, kêu họ đến nhà tụ tập để chúc mừng hai đứa con mới kết hôn, bỗng dưng lại biến thành buổi họp mặt bạn cũ.

Trước bữa cơm, Hà Khánh Lâm hẵng còn buồn thương vì con gái đi lấy chồng, sau bữa cơm lại thúc giục Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh đi về, “Tẹo nữa bạn bố đến, hai đứa về đi.”

Hà Tỉnh: “…”

Vừa vào đêm, còn lâu mới đến giờ đi ngủ, đôi vợ chồng trẻ rời nhà bố mẹ, dắt tay nhau thong thả đi dạo phố. Trình Triều Lạc uống rượu nên không thể lái xe được, cũng không gọi người lái xe thuê, cứ thong dong bước chậm trên đường. Thuở thiếu thời hai người cũng thường vậy, lững thững đi bộ, khi nào mệt mới bắt xe.

Dưới ánh đèn đường, hai bóng hình một cao một thấp nắm tay nhau bị kéo dài. Bất giác đi đến một khu phố khá ồn ào, Hà Tỉnh nói: “Còn nhớ không, Giáng Sinh năm đấy, bọn mình cũng đi bộ trên đường này về nhà?”

“Nhớ.”, mỗi một chặng đường cùng cô, Trình Triều Lạc đều nhớ.

Thiếu thời, Trình Triều Lạc lạnh lùng hờ hững, không thích để ý đến người khác, chẳng có hứng thú với con gái, bên nhau lâu ngày dần quen nghe Hà Tỉnh sai bảo rồi làm cu li cho cô. Sự bình lặng ấy cuối cùng cũng bị phá tan vào một ngày nọ mà chẳng hề được báo trước, anh bắt đầu vì cô mà có cảm giác khác lạ, cũng từ lúc ấy, anh khao khát được đổi thân phận khi đứng cạnh cô.

Giáng Sinh năm ấy, vào đúng thời điểm anh phải đè nén thứ cảm xúc đó mãnh liệt nhất, sau mười năm, Trình Triều Lạc vẫn nhớ như in khoảnh khắc anh mượn cớ bên đường có xe để ôm cô vào lòng.

Trình Triều Lạc bỗng dừng bước, Hà Tỉnh quay đầu lại, “Sao không đi nữa?”

Bất chợt, cô bị Trình Triều Lạc kéo vào lòng, “Ôm anh đi.”

Khu phố nhộn nhịp người đến người đi, Trình Triều Lạc làm như không thấy, chỉ dùng sức ôm siết Hà Tỉnh vào lòng. Quang minh chính đại ôm cô là nỗi nuối tiếc thời thiếu niên của anh, sau mười năm, cuối cùng anh đã có thể bù đắp cho nỗi nuối tiếc ấy.

Hà Tỉnh đẩy anh ra, “Có người mà.”

Trình Triều Lạc không nỡ buông tay, “Đi thôi.”, rồi dắt cô tiếp tục đi về phía trước.

“Sao tự nhiên lại ôm em giữa đường thế?”, Hà Tỉnh hỏi.

“Thích em.”, Trình Triều Lạc thẳng thắn đáp.

Hà Tỉnh: “…”

Ven đường có xe bán kẹo bông, Trình Triều Lạc buông tay Hà Tỉnh, bảo cô đợi ở một bên, rồi một mình hòa vào hàng người dài dằng dặc, mua một cây kẹo bông hình con thỏ cỡ to nhất, sau đó rời khỏi đám đông. Cây kẹo bông to tướng trong tay anh thu hút sự chú ý của rất nhiều đứa trẻ và bố mẹ chúng, mọi người đều tưởng anh mua cho con, nhưng rồi lại nhìn thấy anh đưa cây kẹo đáng yêu cho một cô gái đứng đợi ở bên cạnh.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Hà Tỉnh vội vàng kéo Trình Triều Lạc rời khỏi đám đông. Đi đến một nơi ít người, cô nhìn chằm chằm cây kẹo bông rồi bảo: “Em có phải trẻ con đâu, mua kẹo bông cho em làm gì?”, nói thì nói vậy, nhưng tay chân lại rất thành thật, cô sốt sắng mở túi bọc ra, cắn một miếng kẹo bông, cặn đường dính bên miệng mà cũng chẳng biết.

Trình Triều Lạc đưa tay nâng cằm cô lên, đặt môi lên khóe môi Hà Tỉnh, mút bỏ chỗ đường dính trên đó, vị ngọt tan hết, anh nói: “Em là bạn nhỏ của anh.”

Hà Tỉnh duỗi tay đẩy anh ra, rồi nhắc nhở: “Không được ôm ôm ấp ấp ở chỗ đông người.”

“Anh biết.”, Trình Triều Lạc dắt cô đi tiếp, “Nhưng hôm nay là ngày cưới của bọn mình, ngày đặc biệt nên có thể làm một vài chuyện phá lệ.”

“Được thôi!”, tâm hồn Hà Tỉnh vẫn còn ở chỗ cây kẹo, nên chỉ đáp anh cho có mà thôi.

Trình Triều Lạc hết nói nổi, anh nhếch môi cười, đợi Hà Tỉnh ăn hết cây kẹo rồi mới hỏi: “Muốn tổ chức lễ cưới ở đâu?”

“Không muốn tổ chức.”, Hà Tỉnh lẳng lặng ngước lên nhìn Trình Triều Lạc, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có gì kinh ngạc, cô lại hỏi: “Được không?”

Trình Triều Lạc buông tay ra, giơ cánh tay lên ôm vai Hà Tỉnh, “Ý muốn của tổ tông thì đương nhiên là được rồi, nhưng phía bố mẹ thì khó nói đấy. Thứ nhất, trong lòng bố mẹ, lễ cưới là bước quan trọng nhất trong một cuộc hôn nhân, thứ hai, tiền mừng trước giờ, bố mẹ cũng phải thu lại một ít chứ.”

Hà Tỉnh thở dài, “Để lần sau về nhà, em đánh tiếng với bố mẹ, xem bố mẹ nghĩ thế nào.”

“Sao lại không muốn tổ chức lễ cưới?”, Trình Triều Lạc tôn trọng ý kiến của Hà Tỉnh, cũng tò mò về nguyên nhân, “Chẳng phải con gái vẫn hay mơ mộng về một lễ cưới linh đình hay sao?”

Từ nhỏ, trong sự giáo dục thô sơ và cuộc sống thiếu cảm giác nghi thức của Tô Minh Tâm, Hà Tỉnh không có quá nhiều mơ tưởng về mặt này, mà còn cảm thấy lễ cưới rất phiền phức, cô giải thích: “Nghi thức là làm cho người khác xem, cuộc sống mới là của mình.”

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, phá vỡ cuộc thảo luận của họ về lễ cưới. Trình Triều Lạc nhận điện thoại, đáp vài câu rồi ngoảnh đầu sang nói với Hà Tỉnh: “Công ty có việc gấp cần anh tham gia, về nhà trước đã, hôm khác lại đi dạo nhé.”

Hà Tỉnh đứng yên bất động.

“Không muốn về nhà à?”, Trình Triều Lạc hỏi.

“Không phải.”

“Thế thì sao?”

Hà Tỉnh ấp úng nói: “Về nhà không được bắt em mặc bộ màu hồng kia.”

Lúc ấy Trình Triều Lạc chỉ bâng quơ đùa vui, không ngờ cô lại nhớ lâu như thế, thấy cô lảng tránh, anh lại nổi máu muốn trêu cô, xoáy trúng vào vấn đề Hà Tỉnh không dám mở miệng nói, “Thiếu vải như thế mà em còn mua?”

“Cũng có phải mua cho anh đâu.”, Hà Tỉnh cãi.

“Hả?”, một bàn tay áp lên gáy cô, “Không mua cho anh xem, thế em mua cho ai?”

Hà Tỉnh ngoảnh đầu lại chọc tức anh, “Mua cho em giai trẻ trung xem đấy.”

“Anh khuyên em đừng thử lởn vởn bên bờ vực nguy hiểm.”, rõ ràng biết là trêu đùa, nhưng ánh mắt Trình Triều Lạc vẫn thay đổi.

Hà Tỉnh vẫn không chịu tém lại, “Trình Triều Lạc, anh hai mươi bảy rồi, em chỉ thích hội mười bảy…Ưm!”

Những lời cố ý khiêu khích anh đều bị chặn cứng trong họng Hà Tỉnh, dưới ánh đèn neon rực rỡ, giữa dòng người hối hả, Trình Triều Lạc bịt kín môi cô.

Căng thẳng và kích thích cùng lúc trào ra, nhịp tim tăng tốc, máu sục sôi.

Đến tận khi ngồi vào trong xe, Hà Tỉnh vẫn còn thất thần, chưa thoát ra được nụ hôn vừa rồi. Rõ là đã kết hôn, nhưng sao vẫn căng thẳng kích động như nụ hôn đầu vậy?

Trình Triều Lạc ngồi ở ghế bên kia, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Hà Tỉnh đá vào bụng chân anh, “Đang nghĩ gì đấy?”

“Nghĩ sau này phải để bọn con trai ít tuổi tránh xa em ra một chút.”

Hà Tỉnh cười phá lên, cười đủ rồi mới ôm lấy cánh tay Trình Triều Lạc, ngả đầu dựa vào vai anh rồi bảo: “Trêu anh thôi, Trình Tinh Tinh trẻ mãi.”

Trình Triều Lạc: “…”

Về nhà, Trình Triều Lạc vào thư phòng bắt đầu cuộc họp trực tuyến, không quan tâm Hà Tỉnh làm gì ở bên ngoài. Họp được một nửa, đèn trong phòng đột nhiên phụt tắt, chỉ còn lại chút ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính. Trong ánh sáng mờ ảo, anh nhìn thấy một đôi chân trần thon thả đang chầm chậm đi đến gần mình.

Trong tai nghe, cấp dưới còn đang trình bày, Trình Triều Lạc không hài lòng, anh thu tầm mắt lại rồi nói: “Tại sao một vấn đề nhỏ nhặt như lôi kéo người dùng mới thôi mà cũng phải cho tôi nghe, có phải số hiệu của mỗi một kỹ sư R&D[1] cũng cần tôi đọc từng hàng từng hàng không?”

[1] Kỹ sư R&D (Research & Development Engineer) là kỹ sư phụ trách nghiên cứu – cải tiến – phát triển sản phẩm, bao bì, công nghệ hay quy trình sản xuất.

Hương thơm thoang thoảng quanh đầu mũi, làm dịu đi chút khó chịu trong lòng anh. Hà Tỉnh ngồi lên đùi Trình Triều Lạc, hai tay luồn qua eo ôm lấy anh, ngả đầu dựa vào vai anh, hơi thở rót vào cổ anh, những ngón tay trắng nõn lần lên yết hầu anh, rồi lân la đi xuống.

Trình Triều Lạc tóm lấy cánh tay cô, đưa ánh mắt ra hiệu: Đừng nghịch nữa, anh đang họp.

Hà Tỉnh làm như không thấy, cứ thế trút bỏ chiếc áo khoác trên người. Cô mặc bộ đồ lót hồng nhạt, y hệt như trong bức ảnh Trình Triều Lạc nhận được, trông như phủ một tầng lụa mỏng lên đỉnh non cao, lờ mờ, mà lại xuyên thấu.

Hơi thở Trình Triều Lạc trở nên hỗn loạn trong tức khắc, bên tai vẫn là tiếng cấp dưới hăng say báo cáo công việc, thỉnh thoảng cần anh phải lên tiếng ra quyết định. Anh đè khí nóng đang cuồn cuộn dâng trào lại, tiếp tục thảo luận với cấp dưới.

Sự kiềm chế của anh như mồi lửa thúc đẩy Hà Tỉnh, khiến cô càng to gan hơn.

Ở bên Trình Triều Lạc đã lâu, Hà Tỉnh cũng hư hỏng theo mất rồi.

Chuyện Trình Triều Lạc từng làm khi Hà Tỉnh và mẹ nói chuyện điện thoại, cô sẽ trả thù vào lúc anh đang họp, anh càng nín nhịn chật vật, cô càng khoái trá.

Biết thừa âm mưu của Hà Tỉnh, nhưng vẫn không tài nào cự tuyệt được, sự nhẫn nhịn của Trình Triều Lạc cuối cùng vẫn bị đánh tan, anh hôn đáp trả cô.

Ở khoảng cách gần, Hà Tỉnh có thể nghe thấy tiếng thảo luận công việc của người đang nói trong tai nghe, dần dần, tiếng thảo luận hăng say đó bị át đi bởi tiếng nhịp tim hỗn loạn. Bị giày vò hồi lâu, Trình Triều Lạc không còn dịu dàng được nữa, mà trở nên hung hăng như con dã thú.

Anh mất khống chế, nhiệt độ trong thư phòng như tăng cao, cả căn phòng như bị nhấn chìm trong sự dụ dỗ của cô.

“Trình tổng.”, trong tai nghe vọng ra tiếng gọi.

Trình Triều Lạc buông môi, thu tay lại, định lên tiếng trả lời, thì đột nhiên Hà Tỉnh lại nâng mặt anh lên, bịt kín môi anh.

Vị cấp dưới ở đầu bên kia đang đợi Trình Triều Lạc nói, lại gọi thêm lần nữa, “Trình tổng.”

Lúc này Hà Tỉnh mới chịu buông ta, tủm tỉm cười nhìn anh.

“Sau này những chuyện liên quan đến việc vận hành phát triển sản phẩm, tất cả sẽ do Mạnh Thiên Sơn phụ trách, tôi chỉ nghe kết quả từ cậu ấy. Còn về việc phát hành như thế nào, hoạt động ra sao, cứ báo cáo với cậu ấy, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa. Các bộ phận khác cũng thế, vấn đề trong bộ phận thì giải quyết nội bộ đi, tôi chỉ kết nối với các trưởng bộ phận thôi.”

Rõ ràng Trình Triều Lạc đã hụt hơi, nhưng khi nói chuyện với cấp dưới lại có thể bình tĩnh đến vậy, không nghe ra bất cứ điểm bất thường nào.

Nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc, lại nhìn thấy ánh mắt nhuốm đầy dục vọng của anh, Hà Tỉnh không nhịn được phải nhoẻn miệng cười toe toét, cô không yên phận, lại tiếp tục làm loạn.

Trình Triều Lạc lại ghì chặt cánh tay cô một lần nữa, đưa mắt cảnh cáo.

Hà Tỉnh không nghe, tay lần mò loạn xạ, cô hôn lên yết hầu của anh…

Trình Triều Lạc khẽ cắn môi dưới rồi bảo: “Không còn sớm nữa, đi ngủ cả đi, chuyện khác để mai đến công ty rồi nói.”

Cuộc họp kết thúc, Hà Tỉnh cũng dừng lại, cô nói bằng giọng đầy thất vọng: “Người ta chưa báo cáo công việc xong, sao anh đã giải tán rồi?”

Trình Triều Lạc không đáp, tháo tai nghe xuống rồi để lên mặt bàn, lại tháo đồng hồ trên cổ tay đặt sang một bên.

Bắt gặp ánh mắt bất thường của anh, Hà Tỉnh định bỏ chạy, nhưng lại bị Trình Triều Lạc đè xuống, “Phóng hỏa xong lại định chạy à?”

Hà Tỉnh cuống cuồng xin tha: “Trình Tinh Tinh, em sai rồi.”

“Thế thì tiếp tục sai đi.”, Trình Triều Lạc đè lưng cô lại, nhào đến cắn, tra tấn cô qua lớp ren mỏng hồng nhạt.

Hà Tỉnh thật sự lĩnh hội được tác hại của việc trêu chọc Trình Triều Lạc, từ ghế, lên bàn, cổ họng cô khản đặc rồi.

Bình tĩnh lại, Trình Triều Lạc bế cô về phòng, “Sao tự dưng lại đổi ý?”, anh đang ám chỉ bộ đồ này.

“Đêm tân hôn, tặng quà cho anh.”, mới đầu đúng là Hà Tỉnh rất kháng cự, nhưng trong lúc tắm lại nhớ ra hôm nay là ngày cưới của họ, đêm tân hôn nên tặng cho anh một bất ngờ nho nhỏ, coi như nhất thời nổi hứng đi.

“Dẫn em đến một chỗ này.”

“Để hôm khác đi, em muốn đi ngủ.”, Hà Tỉnh mệt hơn cả chạy một chặng marathon, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc.

“Lên xe ngủ.”, Trình Triều Lạc không chiều ý cô như mọi khi, mà ép cô phải ra ngoài.

Hà Tỉnh thật sự rất mệt, không cần biết là đi đâu, vừa lên xe đã ngả đầu ngủ. Không biết qua bao lâu, cô mơ màng tỉnh lại, “Đến rồi à?”

Trình Triều Lạc khẽ “ừ” một tiếng.

Ngoài cửa xe là một khoảng tối mịt, chẳng có lấy một bóng đèn đường nào, “Đâu đây?”

“Sông Nguyệt Lượng.”

“Sao em chưa từng nghe tên con sông này?”

“Không nổi tiếng.”, thật ra chỉ là một con sông vô danh ở khu ngoại ô, sông Nguyệt Lượng là cái tên do Trình Triều Lạc tự đặt. Anh xoay người cởi đai an toàn cho Hà Tỉnh, “Đi thôi, xuống xem xem.”

Đêm khuya ở vùng ngoại ô vắng lặng, trăng tròn treo trên cao, rải chút ánh sáng vàng dịu xuống dưới. Trình Triều Lạc dắt Hà Tỉnh đi về phía bờ sông trải đầy đá sỏi trơ trọi, không lùm xùm cỏ dại.

Không khí trong trẻo phả tới, Hà Tỉnh hít sâu một hơi, nhìn đoạn đường ray kéo dài trên cao, cô hỏi: “Nửa đêm không ngủ, ra đây phơi gió à?”

Trình Triều Lạc chỉ về phía mặt sông mênh mông, “Tặng em một vầng trăng.”

Hà Tỉnh nhìn theo hướng tay anh chỉ, vầng trăng phản chiếu trên mặt nước, tròn vành vạnh, sáng ngời ngời.

“Giữa đêm mới đẹp, thế nên cứ phải đợi đến đêm khuya.”, Trình Triều Lạc giải thích.

Hà Tỉnh hết hẳn cơn buồn ngủ, cô đã từng nhìn thấy trăng khuyết, trăng tròn, thậm chí cả siêu trăng, tất cả đều cao vời vợi, không sao với tới, mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy ánh trăng ở cự ly gần thế này, ánh trăng không treo trên khoảng trời vô tận, mà chỉ ở ngay trước mắt cô.

Trên mặt sông bỗng xuất hiện một đốm sáng phập phù, ánh sáng đó dập dềnh theo gợn nước, từ từ trôi về phía họ. Sự chú ý của Hà Tỉnh lập tức bị thu hút, “Cái gì kia?”

Trình Triều Lạc: “Không rõ nữa, đợi lát nữa trôi về đây để xem xem.”

Khi ánh sáng đó lại gần, Hà Tỉnh mới thấy rõ thì ra chỉ là một con thuyền đồ chơi, ánh sáng phát ra từ con thuyền ấy, đầu thuyền có một mô hình người, trên nóc khoang thuyền treo một lá cờ nhỏ, cô sửng sốt, “Ở đâu ra con thuyền đồ chơi này thế?”

“Chắc là đồ chơi đứa trẻ con nào đấy đánh mất từ ban ngày, trôi theo dòng nước về đây.”, con thuyền trôi gần mép bờ sông, duỗi tay ra là có thể lấy được. Trình Triều Lạc kéo cô ngồi xổm xuống, “Nhìn thử xem.”

Bên bờ sông, giữa đêm khuya, mà lại tình cờ trông thấy một con thuyền đồ chơi, cảm giác bất ngờ như nhặt được bảo bối, Hà Tỉnh vui như một đứa trẻ, giành phần duỗi tay ra lấy, “Để em.”

Trình Triều Lạc lùi lại một bước, nhường vị trí tốt nhất cho cô.  Chiếc thuyền trôi đến trước mặt, cô nhấc nó lên bờ, cẩn thận ngắm nghía, “Trên thuyền có một cái hộp này, trên cờ còn có chữ nữa cơ.”, cô nâng con thuyền lên trước mặt, nhẩm đọc hàng chữ trên lá cờ, “Bảo bối, kết hôn… vui vẻ.”

Tầm mắt Hà Tỉnh chuyển từ con thuyền đồ chơi sang Trình Triều Lạc, “Anh…”

Trình Triều Lạc cong khóe môi, coi như ngầm thừa nhận, anh lấy cái hộp nhỏ trong thuyền ra, mở hộp, lấy nhẫn, đeo lên ngón áp út của Hà Tỉnh, “Đây là quà tân hôn tặng cho em, cảm ơn em đã đồng ý lấy anh.”

***

Lời tác giả:

Xong chuyện, Châu Từ Dữ tìm Trình Triều Lạc tính sổ, “Mẹ kiếp, tôi đợi bên bờ sông đến tận nửa đêm, là để nhìn bọn cậu tình chàng ý thiếp à?”

“Bọn tôi về rồi, cái thuyền điều khiển từ xa đấy là của cậu còn gì?”, Trình Triều Lạc vỗ vai Châu Từ Dữ, “Giữ lại mai sau cho con cậu chơi.”

Châu Từ Dữ: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.