Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 29




Lúc nghỉ giữa giờ, Hà Tỉnh và Nam Tiêu cùng nằm rạp ra bàn nói chuyện.

Nam Tiêu hỏi: “Tuần này đến sinh nhật Trình Triều Lạc phải không?”

“Mạnh Thiên Sơn nói à?”, Hà Tỉnh dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Nam Tiêu, “Yêu đương với độc thân có gì khác nhau? Cái nào thích hơn?”

Một Nam Tiêu thề sẽ không yêu đương khi học cấp Ba, vậy mà chỉ sau một kỳ nghỉ đông đã thành bạn gái Mạnh Thiên Sơn, vừa nhanh vừa đột ngột. Nam Tiêu bị hỏi mà đỏ mặt, “Mỗi cái có chỗ thích riêng của nó.”

“Chỉ được chọn một.”

“Yêu đương.”

Hà Tỉnh cầm quyển sách lên che mặt rồi cười khúc khích.

Nam Tiêu đẩy cô, “Đừng cười nữa, nói thử xem định tặng quà gì cho Trình Triều Lạc đi? Sinh nhật của cậu ấy lãng mạn thật.”

“Lãng mạn chỗ nào?”, Hà Tỉnh ngừng cười, ngẩng đầu lên nhìn Nam Tiêu.

“Không phải 520, cũng không phải 521, mà lại là 522, tôi yêu yêu, có tận hai chữ yêu, dài lâu vĩnh cửu, với tính cách của Trình Triều Lạc, nếu mà thích ai thì chắc chắn là hết lòng hết dạ.”, Nam Tiêu phân tích một cách thấu đáo, “Sinh nhật lãng mạn như thế, chắc chắn con người cũng lãng mạn.”

“Thánh làm kiêu, chả thấy lãng mạn ở đâu cả.”, Hà Tỉnh khẳng định chắc nịch, “Cũng chẳng cần quà sinh nhật, cậu ấy không đón sinh nhật đâu.”

“Hả?”, Nam Tiêu nghi ngờ.

“Trước giờ mỗi một lần sinh nhật đều là mẹ nuôi mua bánh kem, bọn tớ cùng thổi nến rồi ăn bánh, đơn giản lắm, cậu ấy không quá chú trọng mấy chuyện này đâu.”, Hà Tỉnh ngẫm nghĩ, “Chắc là không trọng hình thức nhỉ? Thế nên tớ mới bảo là cậu ấy không lãng mạn nổi mà.”

“Cậu có yêu đương với Trình Triều Lạc đâu, làm sao mà biết được? Là bạn bè với người yêu khác nhau lắm, con trai đối đãi với bạn bè và với bạn gái sẽ là hai kiểu hoàn toàn khác nhau.”

Câu nói này của Nam Tiêu khiến Hà Tỉnh á khẩu, Trình Triều Lạc sẽ như thế nào khi yêu, cô vẫn không thể nghĩ ra nổi, chủ đề này bỗng chốc khơi gợi lên sự tò mò trong cô, “Nói thử xem Mạnh Thiên Sơn đối đãi với bạn gái thế nào?”

“Thì là thế đấy.”, Nam Tiêu vớ quyển sách lên che mặt, tránh khỏi tầm mắt của Hà Tỉnh.

Hà Tỉnh cong khuỷu tay lại huých Nam Tiêu, “Cậu không sợ bố mẹ với thầy cô biết à?”

Bầu không khí trong gia đình Nam Tiêu khác hẳn với kiểu gia đình nuôi thả như nhà Hà Tỉnh, bố mẹ Nam Tiêu quản lý rất nghiêm khắc mọi phương diện của cô nàng, từ bé đã là cô con gái ngoan ngoãn, chuyện phản nghịch nhất từng làm chính là lén lút yêu đương với Mạnh Thiên Sơn, “Bọn tớ không nói chuyện ở trường, được nghỉ cũng không gặp nhau.”

“Yêu kiểu Plato[1] à?”, Hà Tỉnh ngạc nhiên, “Mạnh Thiên Sơn chịu à?”

[1] Tình yêu kiểu thuần khiết, không có những ham muốn thể xác

Nam Tiêu: “Bố mẹ tớ mà biết chuyện, thì chắc chắn sẽ chuyển trường cho tớ, rồi còn đổi số nữa, đến lúc đấy cậu ấy còn chẳng gặp được tớ nữa cơ.”

Đồng tình với Nam Tiêu, Hà Tỉnh vội khoác lấy cánh tay cô nàng, “Cho Mạnh Thiên Sơn nhịn đi, còn có một năm lẻ hai tháng nữa chứ mấy.”, đột nhiên Hà Tỉnh khẽ nghiêng đầu nhỏ giọng thì thầm bên tai Nam Tiêu: “Bọn cậu hôn chưa?”

Nam Tiêu ngại không nói ra, chỉ cắn môi gật đầu.

“Có cảm giác gì?”, Hà Tỉnh lớn lên trong một gia đình khá thoáng, nên chẳng thấy chuyện hôn nhau có gì khó nói cả, còn gia đình Nam Tiêu vẫn dạy cô nàng rằng con gái phải biết ý tứ, không được yêu đương, càng không được có tiếp xúc cơ thể với con trai. Về vấn đề này, Nam Tiêu không tài nào mở miệng nói được, cô nàng vội chuyển chủ đề, “Thiên Sơn bảo, Châu Từ Dữ nhận lời Thẩm Ức Đường rồi đấy.”

Hà Tỉnh nhổm dậy khỏi cánh tay Nam Tiêu, “Không phải đấy chứ? Bọn các cậu… có ức hiếp cẩu độc thân thì chia nhau ra mà ức hiếp, dồn hết vào cùng một lúc là muốn giết người à?”

Nam Tiêu: “…”

Chỉ trong một kỳ nghỉ đông ngắn ngủn, vậy mà quá nhiều chuyện thay đổi.

Bạn bè đều yêu đương hết rồi, thôi thúc khiến cho suy nghĩ của Hà Tỉnh cũng thay đổi theo, yêu đương đâu có xấu xí tồi tệ như lời thầy cô nói, mấy tháng nay Nam Tiêu đâu có thụt lùi, thậm chí thành tích còn tăng lên là đằng khác.

***

Khi thời tiết ấm lên, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc lại đạp xe đi học. Trên đường đi, Hà Tỉnh nhận được tin nhắn của Tống Ninh, hẹn cô cuối tuần đi chơi. Tới chân tòa nhà, Hà Tỉnh khóa xe cẩn thận, lúc cùng Trình Triều Lạc đi lên mới nhìn thấy tin nhắn, cô gõ mấy chữ, nhưng nghĩ một hồi lại xóa đi, rồi quay sang hỏi Trình Triều Lạc: “Năm nay cậu có đón sinh nhật không?”

Trình Triều Lạc không đáp ngay, mà hỏi ngược lại: “Có chuyện gì?”

“Tống Ninh hẹn tôi cuối tuần đi chơi, hôm đấy lại vào đúng sinh nhật cậu, nếu cậu không đón sinh nhật thì tôi đi chơi với cậu ấy.”

Trong thang máy, Trình Triều Lạc đút hai tay vào túi quần, đứng cạnh Hà Tỉnh, gương mặt lãnh đạm không chút cảm xúc. Bất chợt, giọng nói hờ hững vọng lại trong không gian chật hẹp của thang máy, “Có.”

Hà Tỉnh khẽ nhướng mày, “Mặt trời mọc đằng tây à?”

“Châu Từ Dữ với Mạnh Thiên Sơn đòi tổ chức.”, cửa thang máy mở ra, Hà Tỉnh vẫn cúi đầu xem điện thoại, Trình Triều Lạc khẽ đẩy lưng cô, “Đi đi.”

“Được rồi, thế thì để tôi nói với Tống Ninh một tiếng.”

Đến cuối tuần, Hà Tỉnh không cùng Trình Triều Lạc ra ngoài, mà đi tới trung tâm thương mại để mua quà trước. Trình Triều Lạc chẳng thiếu gì cả, cô đi lòng vòng quanh trung tâm thương mại đến hoa cả mắt mà vẫn không chọn được món quà vừa ý. Mua quà cho bạn vẫn luôn là chuyện cực kỳ đau đầu. Cuối cùng, đi đến quầy bán lego, cô vào trong chọn một mô hình du thuyền cực lớn, rồi xách theo đến nhà hàng đã hẹn.

Những người khác đều đã có mặt đầy đủ, tập trung quanh bàn ăn tán gẫu, Mạnh Thiên Sơn bỗng hỏi Trình Triều Lạc: “Tôi với Từ Dữ nhắc chuyện tổ chức sinh nhật mấy lần mà ông toàn từ chối, sao tự dưng lại đổi ý? Vì Hà Tỉnh à?”

Lời vừa dứt, Hà Tỉnh đẩy cửa bước vào, nhét túi quà vào lòng Trình Triều Lạc, “Vì tôi cái gì cơ?”

“Không có gì.”, Trình Triều Lạc cướp lời Mạnh Thiên Sơn mà trả lời trước.

Mạnh Thiên Sơn nhoài người đến, nhòm nhòm món quà Hà Tỉnh mua, sau đó cười phá lên, “Mua mô hình to thế này, anh Tỉnh định hành cho Trình Triều Lạc mệt chết à?”

Hà Tỉnh đi bộ về đây, vừa mệt vừa khát, bèn sai Trình Triều Lạc: “Rót cho tôi cốc nước.”, rồi quay đầu sang nói với Mạnh Thiên Sơn: “Cậu ta xếp cái này nhanh lắm.”

Mạnh Thiên Sơn không tiếp lời ngay, mà tầm mắt đặt hết lên Trình Triều Lạc. Bình thường vẫn là tên ma vương kiêu ngạo, vậy mà lại đang nhấc bình lên rót nước cho Hà Tỉnh, còn nhắc Hà Tỉnh bằng giọng quá đỗi dịu dàng “Uống chậm thôi.”. Mạnh Thiên Sơn vỗ vỗ vai Hà Tỉnh, “Cậu được đấy.”

Hà Tỉnh chẳng hiểu ra làm sao, liền ngoảnh sang hỏi Mạnh Thiên Sơn, “Được cái gì?”

Mạnh Thiên Sơn chỉ cười chứ không đáp.

Thẩm Ức Đường cũng đến, cô ấy ngồi cạnh Châu Từ Dữ, yên lặng vô cùng, trông cực kỳ ngoan ngoãn, khác xa hình ảnh lúc tỏ tình trên sân bóng. Có điều, cô ấy không biết chuyện Châu Từ Dữ nói được, nên một Châu Từ Dữ vốn đã kiệm lời, nay lại trở nên trầm mặc tuyệt đối.

Bữa cơm này Hà Tỉnh khó mà ăn ngon được, Châu Từ Dữ và Thẩm Ức Đường thì nắm tay nhau dưới gầm bàn, chốc chốc lại đút đồ ăn cho nhau, Mạnh Thiên Sơn và Nam Tiêu thì hiếm khi có cơ hội ở cạnh nhau, tranh thủ có dịp liền quấn quýt như chốn không người. Sáu người mà có đến hai đôi yêu nhau, còn ăn thế nào được nữa?

Ăn xong, hai đôi kia lần lượt rời đi tận hưởng thời gian ngọt ngào, chỉ còn lại Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc giương mắt nhìn nhau, bụng no rồi, nhưng trông Hà Tỉnh vẫn chán chường, chẳng còn chút hứng thú nào, “Về nhà đi.”

“Không về nhà.”

“Cậu cũng phải đi hẹn hò à?”

Trình Triều Lạc gằn giọng, “Hôm nay là sinh nhật tôi đấy.”

Hà Tỉnh không hiểu tại sao tên này lại đột nhiên câu nệ hình thức như thế, nhưng là sinh nhật bạn nên cô không muốn làm cụt hứng, liền điều chỉnh tâm trạng rồi nói với vẻ đầy bao dung: “Hôm nay cậu muốn làm gì? Anh Tỉnh thỏa mãn cậu tất.”

Trình Triều Lạc không đáp mà chỉ kéo cô đi ra ngoài. Quá nhiều quà, họ bắt xe để chuyển đống đồ về nhà trước, rồi lại đi xuống. Đến cuối cùng Trình Triều Lạc vẫn không nói là sẽ đi đâu, ngồi lên xe taxi, Hà Tỉnh không nhịn nổi nữa, “Rốt cuộc là muốn đi đâu?”

“Vừa nãy ai hùng hồn bảo, hôm nay muốn làm gì, anh Tỉnh thỏa mãn tất? Giờ sợ rồi à?”, Trình Triều Lạc nghiêng đầu trêu cô.

“Sợ cái đầu cậu ý, đi.”, Hà Tỉnh nói với vẻ xông pha không biết sợ là gì.

Trình Triều Lạc nhếch môi cười, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, “Sợ cũng muộn rồi, lát nữa tôi làm gì, cậu đều phải đồng ý, không cho phép hối hận.”

Hà Tỉnh đẩy cậu ra, “Chẳng nhẽ lại muốn đi khách sạn? Thế thì không được.”

“Sao lại không được? Cậu bảo thỏa mãn tất cơ mà?”, Trình Triều Lạc không biết điều mà vẫn tiếp tục trêu cô.

Vừa dứt lời, eo cậu lập tức nhói một cái, Hà Tỉnh vừa dùng sức véo nghiến cạnh sườn cậu, “Giỏi gớm, dám trêu tổ tông của cậu à.”

Cậu có quá ít thịt thừa, vùng bụng lại càng săn chắc, Hà Tỉnh dùng hết sức mà mặt Trình Triều Lạc chẳng hề biến sắc, cô không phục, từ véo chuyển sang cù, quả nhiên chiêu này hiệu quả, chỉ cù nhẹ thôi mà trên gương mặt lạnh lùng của Trình Triều Lạc đã xuất hiện một nụ cười, cả người cậu lùi về phía cửa xe mà trốn, “Đừng có chạm vào tôi.”

Tìm được nhược điểm của tên đại ma vương, Hà Tỉnh không thể dễ dàng buông tha được, nhào tới cù trúng điểm nhột của cậu, “Nói, rốt cuộc là đi đâu?”

Trình Triều Lạc không còn chỗ trốn, hai tay nắm chặt cánh tay Hà Tỉnh, chỉ muốn ngăn hành động của cô lại. Hà Tỉnh không chịu để cho cậu tóm, trốn trên né dưới, hai người đùa giỡn từ trái sang phải khoang xe, càng đùa càng kéo gần khoảng cách, một bên cánh tay áp chặt vào đùi, cách một lớp vải mà có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể đối phương.

Trong lúc đùa giỡn điên rồ, chẳng hiểu sao Hà Tỉnh lại ngã vào lòng Trình Triều Lạc, mà còn không phải ở phía trên. Nửa người trên của cô ngả lên đùi Trình Triều Lạc, gương mặt ghé sát vào bụng cậu, chỉ cúi xuống chút nữa thôi là sẽ đến bộ phận tương đối nhạy cảm. Trời ấm, ai nấy chỉ mặc mỗi một lớp áo, kề sát thế này, không phản ứng cũng có thể cảm nhận được.

Như có một tiếng nổ “đoàng”, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, mắt chạm mắt, hệt như chạm phải thứ đồ cấm kỵ, lập tức bắn ra xa.

Hà Tỉnh ngồi phắt dậy, nhìn vào cửa sổ xe vuốt lại tóc.

Trình Triều Lạc ngồi hẳn sang bên kia, kéo chỉnh vạt áo.

Khoang ghế sau đột nhiên trở nên im lìm, khiến chú tài xế bất giác nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, trong lòng còn nghĩ, đùa giỡn cả quãng đường rồi, giờ lại yên lặng bất thình lình vậy? Còn lại nửa chặng đường, hai đứa mỗi đứa ngồi sát một bên cửa sổ mà nhìn ra ngoài, không ai nói gì, trong xe im lặng một cách kỳ quái.

Xuống xe, những âm thanh huyên náo vọng tới, tiếng xe đẩy bán đồ ăn vặt, tiếng mời chào từ quầy bán bóng bay, tiếng trẻ con gào khóc… Trình Triều Lạc giấu kín như bưng, thì ra là đến khu vui chơi. Sự ồn ào xung quanh đã xóa đi nỗi xấu hổ suốt dọc đường, Hà Tỉnh hỏi: “Sao lại muốn đến đây?”

“Chơi.”, Trình Triều Lạc đáp cộc lốc, kiểm phiếu rồi đi vào trong, cậu nói: “Lời cậu nói trong bữa ăn còn tính không?”

Hà Tỉnh: “Đương nhiên.”

“Thế thì đi thôi.”, Trình Triều Lạc không nhìn bản đồ, mà đi thẳng về một hướng, lúc dừng chân, Hà Tỉnh ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một đài nhảy cao vút, cô lập tức xoay người muốn bỏ chạy. Trình Triều Lạc tóm cánh tay cô lại, “Trốn cái gì? Đã bảo là sẽ chơi cùng tôi mà.”

Hà Tỉnh nở nụ cười nịnh nọt, “Đổi cách khác.”

“Tôi với cậu cùng nhảy.”, Trình Triều Lạc nói.

Hà Tỉnh lại nhìn lên trên, “Bungee quá kích thích phải không? Tôi chưa nhảy bao giờ.”, cô không sợ độ cao, chỉ tại chưa chơi bao giờ, căng thẳng nhiều hơn là sợ.

“Kích thích mới chơi chứ.”, Trình Triều Lạc kéo Hà Tỉnh đi xếp hàng. Lên tới nơi, Hà Tỉnh lật tay lại nắm chặt cánh tay Trình Triều Lạc, “Đã nói là hai bọn mình cùng nhảy rồi nhé, cậu đừng chơi một mình.”

Trình Triều Lạc: “Không đâu.”

Hà Tỉnh: “Giả sử dây bị đứt, có phải là toi mạng luôn ở đây không?”

Trình Triều Lạc: “Có chết thì cũng chết cùng nhau, sợ cái gì?”

Hà Tỉnh: “…”

Đứng trên đài nhảy cao chừng 40m, Hà Tỉnh vừa căng thẳng vừa kích động. Sau khi cài đai, cô nhắm mắt ôm lấy Trình Triều Lạc, vùi mặt vào lồng ngực cậu, không nhìn gì hết.

“Không phải sợ, tôi xuống cùng cậu.”, Trình Triều Lạc giang hai tay qua hai cạnh sườn Hà Tỉnh, ôm gọn cả cơ thể cô vào lòng.

Sau câu đếm ngược của nhân viên quản lý trò chơi, cả người có cảm giác chao nghiêng, rồi lao xuống cực nhanh, cảm giác như thể trái tim đang rời khỏi thân xác, Hà Tỉnh ôm siết lấy Trình Triều Lạc, đồng thời dồn hết sức mà hét to lên, khắp rặng núi như vang vọng âm thanh của cô.

Cảm giác lao xuống kết thúc, trái tim vừa bay đi đã về lại chỗ cũ, cả hai chúc đầu xuống, lơ lửng giữa không trung. Hà Tỉnh ngóc đầu dậy, nhìn Trình Triều Lạc, “Trình Tinh Tinh, sinh nhật vui vẻ.”

Trình Triều Lạc còn chưa kịp nói ra lời chất chứa trong lòng, thì nhân viên đã ra đón họ. Nhảy xong, cả người có cảm giác vô cùng khoan khoái, dựa vào Trình Triều Lạc ngồi trên băng ghế nghỉ cạnh đài nhảy, đột nhiên cô bật cười trong vô thức.

Trình Triều Lạc vặn nắp chai nước đưa cho cô, “Cười cái gì?”

“Phê!”, Hà Tỉnh nhận lấy uống một ngụm, dù căng thẳng, dù sợ, nhưng thật sự rất sảng khoái, nhảy xong mà cả người như được thả lỏng, tâm trạng hưng phấn, nhìn cái gì cũng thấy đẹp, cô đưa khuỷu tay huých Trình Triều Lạc, “Cậu có thấy phê không?”

Trình Triều Lạc gật đầu, “Cảm giác giống như cậu.”

Hà Tỉnh cảm giác được câu này hơi có vẻ đi chệch hướng, bèn cười toe toét, “Cảm giác hai đứa cùng rơi xuống thích thật, giống như vừa cùng nhau đi qua cái chết.”

“Thích thì làm phát nữa.”

“Không không không!”, Hà Tỉnh cuống cuồng từ chối Trình Triều Lạc, “Đi qua cái chết một lần thôi là đủ, sau này bọn mình cũng coi như là chí cốt cùng sinh ra tử rồi.”

Trình Triều Lạc: “…”

“Sao tự nhiên lại muốn chơi bungee?”, Hà Tỉnh hỏi.

Muốn cùng cô trải nghiệm kích thích, muốn cô nhớ mãi cảm giác khi họ ở bên nhau.

Trình Triều Lạc không nói ra những lời này, chỉ trả lời, “Sinh nhật nên muốn chơi cái gì đấy kích thích.”

Hà Tỉnh dài giọng nói câu “Hở?”, hai mắt chứa đầy vẻ “tôi hiểu rồi”, “Không nhận ra, cậu cũng hoang dã phết!”

Trình Triều Lạc: “…”

Khu vui chơi nằm ở chân núi, sau khi nhảy bungee, Hà Tỉnh không còn thấy căng thẳng khi chơi các trò khác nữa. Tầm chạng vạng, đi ngang qua khu trò chơi trẻ em, Hà Tỉnh tình cờ gặp Tống Ninh đang chơi cầu trượt với một cậu nhóc. Tống Ninh trông thấy cô liền bỏ em trai lại mà chạy đến, “Trùng hợp thế?”

Hà Tỉnh: “Đúng đấy, nhưng mà bọn tớ chuẩn bị về rồi.”

Tống Ninh: “Tớ cũng sắp về rồi đây, về cùng nhé?”

Hà Tỉnh: “Được.”

Ban ngày không hẹn được, Tống Ninh vẫn muốn khi có cơ hội được hẹn Hà Tỉnh đi chơi, “Lát nữa về thành phố, cậu định làm gì nữa?”

Hà Tỉnh: “Tớ về thẳng nhà thôi.”

Tống Ninh: “Gần đây có một bộ phim đang hot có vẻ được lắm, đi xem đi?”

Hà Tỉnh định nhận lời, môi hơi hé, nhưng ánh mắt lại liếc sang nhìn Trình Triều Lạc trước, coi như đang hỏi ý kiến cậu. Tống Ninh cũng nhìn theo ánh mắt của Hà Tỉnh, trông hai đứa hệt như nhân viên chờ được sếp phê duyệt.

“Về còn phải đi kiểm tra nhà.”, Trình Triều Lạc nói.

“Nhà gì?”, Hà Tỉnh không trả lời Tống Ninh, mà hỏi Trình Triều Lạc trước.

“Lần trước có ống nước bị rò, sửa xong rồi, mẹ tôi bảo hai bọn mình qua xem, nếu không còn vấn đề gì thì có thể chuyển vào ở lúc nào cũng được.”

Hà Tỉnh nhớ ra căn hộ của nhà họ Trình, ở ngay gần trường Trung học số 11, cô lập tức quay sang từ chối Tống Ninh.

Dù thế, Tống Ninh vẫn bỏ lại bố mẹ và em trai, mà theo Hà Tỉnh về. Ba người sóng vai đi ra ngoài, thấy có gian ki-ốt, Hà Tỉnh chạy tới mua kem, Trình Triều Lạc và Tống Ninh đứng lại chờ, cả hai chỉ nhìn nhau mà không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên đầy vẻ bất mãn.

Tống Ninh phá vỡ bầu không khí im lặng trước, “Tẹo nữa bọn cậu đi xem nhà gì? Tôi đi cùng bọn cậu.”

Trình Triều Lạc ngước khuôn mặt hờ hững lên, trông còn thiếu cảm xúc hơn cả mọi khi, lời nói cũng lạnh lùng, “Bọn tôi đi xem nhà tân hôn, cậu đi cùng không thích hợp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.