Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 28




Cuối tuần, Hà Tỉnh bỗng đổ bệnh, vừa ho vừa sốt, Tô Minh Tâm lại có việc phải về quê gấp, trước khi đi có căn dặn Hà Khánh Nghiên ở nhà chăm sóc Hà Tỉnh. Hà Khánh Nghiên vừa nhận một cuộc điện thoại liền đi luôn, giao việc chăm sóc Hà Tỉnh cho Hà Lai.

Một thằng nhóc con nào có biết chăm sóc người khác, Hà Lai giẫm chân lên bậc thang, tay vịn vào thanh chắn giường, thò mỗi cái đầu lên nhìn Hà Tỉnh, “Chị, bao giờ chị mới hạ sốt được?”

Hà Tỉnh: “…”

Nó nhìn gói đồ ăn vặt trên đầu giường Hà Tỉnh, “Chị, em đói rồi.”

Hà Tỉnh vớ lấy gói đồ ăn vặt ném cho nó, “Ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền chị.”

Hà Lai cầm cái gói chạy biến ra ngoài.

Tay chân Hà Tỉnh rã rời bải hoải, lúc nóng lúc lạnh, ngủ mê man, khi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen rồi. Hà Lai lại chạy vào phòng rồi trèo lên đầu giường cô, “Mẹ gọi điện thoại bảo chị ăn cơm rồi uống thuốc, bà cô hai mất rồi, tối nay mẹ không về được, nếu vẫn không hạ sốt thì đợi bố tan làm về đưa chị đi bệnh viện.”

“Chị, em vẫn chưa ăn tối, cô út thì chẳng biết bao giờ mới về, chị đặt cơm cho em đi.”

“Sao chị vẫn chưa hạ sốt? Một mình em chán quá.”

Nói ra kể cũng lạ, sáng nay Hà Tỉnh đã uống thuốc hạ sốt rồi, vậy mà cả ngày vẫn sốt li bì, mơ mơ màng màng, đắp ba lớp chăn mà vẫn lạnh, em trai thì cứ thao thao bất tuyệt, lôi Hà Tỉnh ra khỏi cơn mê man, cô thều thào nói: “Lấy thuốc ra đây.”

Hà Lai lấy vỉ thuốc trên bàn, không đọc hiểu tên thuốc, nó hỏi Hà Tỉnh: “Cái này à?”

Hà Tỉnh sốt đến nỗi mơ mơ hồ hồ, cũng không biết nó lấy cái gì, chỉ nhớ sáng nay cô út cũng cho cô uống thuốc này, “Phải.”

“Uống đi.”, Hà Lai bóc thuốc ra để vào lòng bàn tay, rồi bưng một cốc nước đến cho Hà Tỉnh.

Ngồi dậy uống thuốc khiến Hà Tỉnh tỉnh táo hơn đôi chút, cô cầm điện thoại lên xem, toàn bộ là tin nhắn Tô Minh Tâm và Trình Triều Lạc gửi cho cô, Tô Minh Tâm hỏi về tình trạng của cô, còn Trình Triều Lạc thì tưởng cô theo Tô Minh Tâm về quê nên hỏi cô tình hình dưới đó thế nào.

Cô chưa kịp trả lời tin nhắn nào thì lại gục xuống ngủ. Điện thoại đổ chuông, cô không còn sức nói chuyện, cũng không muốn bắt máy, Hà Lai đứng bên cạnh liền nghe hộ, “Anh Triều Lạc.”

“Em cũng về quê à? Chị em đâu?”, Trình Triều Lạc hỏi.

“Chị em sốt rồi.”, Hà Lai đặt điện thoại bên tai Hà Tỉnh, Hà Tỉnh khàn giọng hỏi: “Làm gì?”

Nghe giọng là lạ, Trình Triều Lạc cúp điện thoại rồi chạy ngay sang phòng Hà Tỉnh. Đặt thử tay lên trán Hà Tỉnh, nóng bỏng, cậu hỏi Hà Lai, “Bao nhiêu độ?”

“Không biết nữa.”, Hà Lai xuống giường đi tìm cặp nhiệt độ, “Em không biết xem.”

Trình Triều Lạc bất lực, vẩy cái cặp nhiệt độ rồi đưa cho Hà Tỉnh, “Đo thử xem.”

Hà Tỉnh bất động, liên tục sốt cao khiến cô không phân biệt rằng mình còn ngủ hay đã tỉnh rồi.

Hết cách, Trình Triều Lạc đành phải vén áo cô lên rồi luồn cặp nhiệt độ dưới nách cô, đợi một lát rồi lấy ra, 39 độ 5, cậu trợn mắt nhìn Hà Lai, “Không uống thuốc à?”

“Uống rồi mà.”, Hà Lai đưa vỉ thuốc trên bàn cho Trình Triều Lạc, “Sáng tối đều uống thuốc này.”

Không có tờ hướng dẫn sử dụng hay hộp thuốc, chỉ có mỗi vỉ, Trình Triều Lạc phải nhập tên thuốc lên tra trên mạng, vừa nhìn kết quả thì lập tức bốc hỏa, thuốc giảm cân, cậu vứt vỉ thuốc xuống mặt bàn, “Lớp bốn rồi mà không biết chữ à?”

Bình thường Trình Triều Lạc lạnh lùng thật, nhưng hiếm khi nổi giận, Hà Lai vừa thấy thế thì sợ tới mức không dám ngẩng đầu. Thằng bé vốn khỏe mạnh như vâm, hiếm khi bị ốm, cũng không biết thuốc hạ sốt tên là gì, nó lí nhí nói: “Sáng nay cô út cho chị ý uống thuốc này, em còn hỏi chị em rồi, chị ý bảo đúng.”

Chỉ qua hai ba câu nói của Hà Lai, Trình Triều Lạc đã hiểu tại sao lại ra cơ sự này. Sáng nay Hà Khánh Nghiên vội đi hẹn hò, không nhìn kĩ tên thuốc, tiện tay vớ bừa đưa cho Hà Tỉnh uống, vậy nên cả ngày rồi mà vẫn không hạ sốt, “Mang hòm thuốc vào đây.”. Hà Lai vừa xoay người đi lấy, thì cậu lại bảo: “Thôi, sốt cao quá, vẫn nên đến bệnh viện thì hơn.”

Cậu trèo lên tầng giường trên gọi Hà Tỉnh dậy, mặc áo bông cho cô, dìu xuống giường, sau đó gọi xe rồi mới cõng Hà Tỉnh xuống dưới, lên xe đi bệnh viện. Hà Tỉnh cực kỳ mẫn cảm với kim tiêm, dù sốt mê man, nhưng vừa nhìn thấy kim tiêm đã hoảng hốt, lúc lấy máu còn biết đường trốn. Một tay Trình Triều Lạc giữ cánh tay cô, một tay che mắt cô lại, để chuyển hướng sự chú ý của Hà Tỉnh, cậu nói: “Có biết Pikachu mà đứng dậy thì thành cái gì không?”

Hà Tỉnh dựa vào người Trình Triều Lạc, nhỏ giọng đáp: “Vẫn là Pikachu.”

Trình Triều Lạc: “Sai rồi, là Pikachu có chân.[1]“

[1] Chơi chữ, Pikachu là皮卡丘, chữ 丘 đứng dậy nghĩa là thêm 2 cái chân, sẽ thành chữ 兵, mình dịch như trên cho dễ hiểu

Hà Tỉnh: “…”

Nếu không vì đang ốm, thì thật muốn vùng dậy cho cậu ăn đòn.

Trong lúc nói chuyện, đầu kim đâm vào động mạch của Hà Tỉnh, lúc kim được rút ra, Trình Triều Lạc ấn bông lên vết kim, đỡ Hà Tỉnh ngồi xuống. Kết quả xét nghiệm cho thấy chỉ là bị cảm thông thường, nếu uống thuốc hạ sốt sớm thì đã chẳng cần phải đến bệnh viện.

Mùa đông là thời điểm dễ trúng cảm nhất, phòng khám có rất đông người, trong đó có cả học sinh của trường Trung học số 11, từ lúc Trình Triều Lạc bước vào là đã trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi.

Hà Tỉnh phải truyền thuốc hạ sốt, để đạt hiệu quả nhanh. Trong lúc ngồi truyền nước thì đã hạ sốt tương đối rồi, không còn cảm thấy khó chịu nữa. Trình Triều Lạc ngồi bên cạnh cô, cầm chiếc bình giữ nhiệt có cắm ống hút đưa đến bên miệng Hà Tỉnh, rồi dỗ dành: “Uống chút nước đi.”

“Không muốn.”, Hà Tỉnh quay đầu hẩy bỏ cái ống hút, “Khó uống kinh.”

Trình Triều Lạc xoay sang phía cô vừa ngoảnh đầu ra, lại đưa bình nước, “Không ăn không uống, còn lâu mới khỏi được, nghe lời đi.”

Hà Tỉnh uống một ngụm rồi nhăn mặt, “Có phải con trai chỉ biết cho người ta uống nước ấm không?”

Trình Triều Lạc đậy nắp bình lại, đặt chiếc bình giữ nhiệt sang một bên, “Cậu muốn uống gì?”

“Trà sữa lạnh, càng lạnh càng tốt.”

“Không được, chỉ được uống nóng.”

Hà Tỉnh thỏa hiệp: “Cũng được.”

“Đợi lát nữa truyền xong thì đi mua.”

“Tôi muốn uống ngay bây giờ.”

Trình Triều Lạc dùng ứng dụng để đặt trà sữa. Lúc trà sữa được giao đến, cậu ra lấy rồi xách vào, một chàng trai cao gầy khôi ngô tuấn tú đi xuyên qua sảnh chờ truyền dịch, nhanh chóng thu hút ánh mắt của đông đảo quần chúng, khiến mấy cô cậu học sinh của Trung học số 11 phải thì thầm bàn tán.

“Trình Triều Lạc lạnh lùng như thế, vậy mà lại chạy đi mua trà sữa cho người ta.”

“Bạn gái cậu ấy đấy à?”

“Không phải đâu, nghe nói là còn độc thân mà.”

“Bọn họ có quan hệ gì thế? Tùy ý sai bảo Trình Triều Lạc đi mua đồ cơ mà.”

“Không rõ nữa, nhưng hình như Trình Triều Lạc nghe lời cậu ấy lắm đấy…”

Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Hà Tỉnh liếc sang, vừa cắn ống hút vừa bảo: “Không phải họ tưởng tôi là bạn gái cậu đấy chứ?”

Trình Triều Lạc đẩy cốc trà sữa, “Uống trà sữa của cậu đi.”

Hà Tỉnh rít một ngụm, không uống được nữa là lại đưa cho Trình Triều Lạc, “Tôi muốn ngủ một lúc.”, nói xong liền nghiêng đầu dựa lên vai Trình Triều Lạc.

Trình Triều Lạc hạ thấp vai xuống cho Hà Tỉnh dựa vào.

Hà Tỉnh vẫn y hệt như hồi bé, bàn tay cắm kim truyền để yên bất động trên đùi. Mạch máu của cô rất mảnh, rất khó đặt kim luồn, người khác chỉ cần làm một lần là được, còn cô thì phải tới hai ba lần, vì thế mới sinh ra cảm giác sợ kim tiêm, tới lớn vẫn không hết được.

Cơ thể mệt mỏi nên chìm vào giấc ngủ nhanh, chẳng mấy chốc, từ trên đầu vai Trình Triều Lạc vọng đến tiếng thở khe khẽ, cậu đưa mắt nhìn xuống, trên vầng trán trắng nõn đổ một lớp mồ hôi, cậu rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau cho Hà Tỉnh.

Bình thuốc nước đã hết, Trình Triều Lạc muốn đi gọi y tá nhưng lại sợ đánh thức Hà Tỉnh, vì thế đành nhờ người nhà một bệnh nhân khác đi gọi hộ. Y tá đến đổi thuốc, thấy cậu ngồi im cho Hà Tỉnh dựa thì bâng quơ hỏi: “Bạn gái à?”

“Không phải ạ.”, Trình Triều Lạc lễ phép trả lời.

Cô y tá thay thuốc xong nhưng không đi ngay, mà đứng sang một bên hỏi: “Độc thân à?”

Sợ làm ồn đến Hà Tỉnh, Trình Triều Lạc gật đầu, không trả lời.

“Add Wechat được không?”, cô y tá rút điện thoại ra khỏi túi.

Trình Triều Lạc: “Xin lỗi.”

Cô y tá rời đi, Hà Tỉnh vẫn bị ồn ào đánh thức, hai mắt kèm nhèm, cô ngẩng lên khỏi bờ vai Trình Triều Lạc, “Con cẩu này, sức hấp dẫn vẫn không giảm nhỉ.”

Trình Triều Lạc: “…”

Truyền ba bình thuốc, cuối cùng Hà Tỉnh cũng hạ sốt, không còn lúc nóng lúc lạnh nữa, nhưng chân tay thì vẫn bải hoải, tình trạng cảm mạo vẫn còn. Trình Triều Lạc đưa cô về nhà, đặt cơm rồi gọi cả Hà Lai ra ăn, Hà Tỉnh thì chẳng có khẩu vị, không muốn ăn cơm.

Trình Triều Lạc đặt bát cháo xuống trước mặt Hà Tỉnh, “Ăn thêm chút nữa đi, bằng không là không có sức đâu.”

Hà Tỉnh ngậm chặt miệng, chỉ lắc đầu.

“Chị không ăn thì để em ăn cho.”, Hà Lai ngồi bên cạnh dọa chị gái.

Bình thường khi Hà Lai nói vậy, Hà Tỉnh sẽ lập tức có cảm giác bị cướp, nhưng giờ mất khẩu vị, không còn ý chí chiến đấu để tranh đồ ăn, cô đẩy bát cháo sang cho em trai, “Ăn đi.”

Hà Lai nhìn Trình Triều Lạc, không dám động đũa.

“Tôi đặt cháo trứng muối thịt nạc đấy, ăn đôi ba miếng đi?”, Trình Triều Lạc nói với giọng nhẹ nhàng.

Hà Lai sững sờ, nhìn Trình Triều Lạc với vẻ không thể ngờ nổi, thằng bé lớn bằng từng này rồi mà chưa bao giờ thấy Trình Triều Lạc dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện. Chẳng nhẽ đại ma vương lạnh lùng vô tình đổi tính rồi? Đột nhiên Hà Lai rất muốn bị ốm.

“Cháo trứng khủng long với thịt thì tôi cũng không ăn.”, Hà Tỉnh che miệng lại.

Hà Lai: “Cháo trứng khủng long với thịt ở đâu? Em ăn.”

Không ai để ý đến nó.

Trình Triều Lạc bưng bát đến gần Hà Tỉnh, “Muốn tôi xúc cho cậu ăn à?”

Đại ma vương mà lại đút cho người khác ăn? Hà Tỉnh không tin lời này của Trình Triều Lạc, bèn cố ý nói: “Được thôi.”, cô mở miệng to ra, đợi xem Trình Triều Lạc mất kiên nhẫn mà vứt thìa đi, nhưng không ngờ lại đợi được một thìa cháo nóng hổi thơm phức. Cậu ấy xúc thật này!

Đồ ăn đến miệng rồi, Hà Tỉnh không muốn ăn cũng phải ăn, “Cậu xúc thật à?”

Trình Triều Lạc hờ hững “ờ” một tiếng, lại dứ thìa cháo đến bên môi Hà Tỉnh, “Lần trước tôi ốm, cậu cũng xúc cho tôi ăn mà.”

“Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu nhé.”, Hà Tỉnh nói.

“Cảm ơn thế nào?”, Trình Triều Lạc không hề khách sáo.

“Cậu muốn cảm ơn thế nào?”, Hà Tỉnh hỏi lại.

“Tạm thời cho nợ.”

Lại nợ?

Mấy hôm nay Hà Tỉnh nợ cậu quá nhiều rồi, cô nói: “Nợ nhiều quá, tôi không trả nổi đâu.”

“Cậu trả được mà.”, Trình Triều Lạc lại xúc một thìa nữa.

“Tùy cậu thôi.”, Hà Tỉnh đáp.

Hà Lai vừa cho thức ăn vào miệng, vừa hấp háy con mắt tin hin nhìn màn bón cháo này, “Hai anh chị lại ngược đãi chó độc thân.”

Không nói còn đỡ, vừa nói ra Hà Tỉnh đột nhiên cảm thấy quẫn bách, cô giật cái thìa trong tay Trình Triều Lạc, “Tôi tự ăn.”, dù ốm cũng không quên giải thích, “Mai sau cậu có bạn gái rồi, bọn mình phải giữ khoảng cách.”

Trình Triều Lạc đặt bát đũa xuống, không nói gì mà bỏ về luôn.

Hà Lai nhìn bóng lưng của Trình Triều Lạc và bảo: “Chị chọc tức anh Triều Lạc à? Hình như anh ý không vui thì phải.”

“Đâu có.”, Hà Tỉnh đưa mắt nhìn về phía bên kia, “Chắc là đang nghĩ về chuyện theo đuổi bạn gái.”

“Bạn gái anh ý không phải là chị à?”, Hà Lai hỏi.

“…”, Hà Tỉnh tiếp tục ăn, không thèm để ý đến thằng em nữa.

Lần này bị cảm, Hà Tỉnh phải mất một tuần mới khỏi. Không lâu sau đó là bắt đầu bước vào đợt thi cuối kỳ, mùa đông ngày ngắn đêm dài, thi xong môn cuối cùng thì ngoài trời đã nhá nhem tối, chú Lý không có thời gian đến đón, nên hai đứa đã chuẩn bị tinh thần đi bộ một đoạn, lạnh rồi mới bắt xe về nhà.

Đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Hà Tỉnh vào mua đồ, Trình Triều Lạc đứng ngoài đợi. Bên đường có một bà lão dừng xe ba bánh chất hoa tươi, đang chuẩn bị mang ra phố bán. Trời lạnh mà bà còn phải đi bán hoa, Trình Triều Lạc chạy lại giúp, chất xong đống hoa, bà lão bảo: “Cậu bé, thích hoa gì thì cứ lấy một ít đi, bà tặng cháu.”

“Bà mang đi bán đi ạ, cháu không lấy đâu.”, nói xong, đột nhiên Trình Triều Lạc khựng lại, bất thình lình thay đổi ý định, cậu khom lưng lấy một bó hoa hồng trên xe. Bà lão không lấy tiền, cậu vẫn quét mã gắn trên xe trả bà một ít.

Cầm hoa, Trình Triều Lạc không đi ngay, mà nhìn chằm chằm vào quán văn phòng phẩm như đang có điều suy tư. Cánh cửa quán mở ra, thấy bóng dáng Hà Tỉnh, cậu lập tức bước nhanh đến cạnh thùng rác.

Hà Tỉnh vừa bước ra đã đuổi theo Trình Triều Lạc, “Cậu đang làm gì đấy?”

Trình Triều Lạc: “Vứt rác.”

Hà Tỉnh nhìn xuống tay cậu, rồi kinh ngạc hỏi: “Hoa hồng ở đâu ra đấy? Đẹp thế!”

“Vừa gặp một bà lão bán hoa, thấy bà vất vả nên mua mấy bông, tôi mua hoa cũng chẳng dùng đến, đang định vứt.”, Trình Triều Lạc nói.

“Mua thì cũng mua rồi, vứt đi phí hoài. Hay là cho tôi đi?”, Hà Tỉnh vừa cười vừa chìa tay ra.

Trình Triều Lạc giấu bó hoa ra sau lưng, “Hoa hồng có ý nghĩa đặc biệt, không tặng bừa được, thôi để tôi vứt đi.”

Hà Tỉnh tiếc bó hoa, tóm chặt cánh tay Trình Triều Lạc, “Vứt đi lãng phí, tôi thích hoa hồng nhất đấy, cho tôi đi.”

“Đây là hoa hồng đấy, cho cậu rồi, lại nói mai sau bạn gái tôi thế này thế kia.”, Trình Triều Lạc giơ cao bó hoa quyết không chịu cho cô, còn cường điệu nói, “Cho cậu thì là cho cậu, đừng có nhắc đến chuyện mai sau.”

“Rồi rồi rồi, tôi không nói gì hết.”, Hà Tỉnh thỏa hiệp vì bó hoa, “Cậu đừng vứt mà.”

Trình Triều Lạc thu cánh tay lại, đưa bó hoa cho Hà Tỉnh.

Gần cuối năm, trên đường và trên các nóc nhà đều phủ một lớp tuyết, thành phố như được khoác lên một tấm áo choàng trắng tinh, đóa hoa hồng nở rộ trên nền tuyết trắng, cũng bung tỏa trong lòng chàng thiếu niên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.