Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 25




“Sao lại bất cẩn thế hả?”, Hà Tỉnh vừa lẩm bẩm vừa đi về phía Trình Triều Lạc, vào nhà chuẩn bị đóng cửa rồi mới nhớ ra lớp trưởng, cô quay đầu lại bảo: “Xin lỗi nhé, đợi tớ một lát.”

Trình Triều Lạc xoay người lại mở cửa, hào phóng mời lớp trưởng, “Vào ngồi một lát đi.”

Cũng đã đến tận cửa rồi, không lý nào lại bỏ về, lớp trưởng chỉ đành theo họ vào nhà Trình Triều Lạc. Vừa bước vào huyền quan, một mùi hương đã xộc thẳng ra, không phải mùi tinh dầu công nghiệp, mà là hương hoa tự nhiên, trên bàn trà, bàn ăn, đâu đâu cũng thấy hoa tươi, cách trang trí rất đơn giản mà lại tràn ngập hơi thở cuộc sống. Đây là lần đầu tiên lớp trưởng nhìn thấy kiểu trang hoàng nhà cửa như thế này, mà lại là ở nhà của một người xa lạ, khó tránh khỏi cảm giác bối rối, cậu ta cẩn thận ngồi xuống sofa.

“Đã bảo cậu là đừng để dính nước rồi, sao vẫn chạm vào nước thế?”, Hà Tỉnh băng bó lại cho Trình Triều Lạc, rõ là đang quở trách nhưng lại chẳng nghe ra giọng điệu nạt nộ, mà chỉ thấy mỗi sự quan tâm.

“Định đi tắm.”, Trình Triều Lạc cúi đầu nhìn cô, giọng điệu tự nhiên, ánh mắt ẩn chứa sự cuốn hút khó hiểu.

“Lần sau gọi Hà Lai sang tắm cho cậu.”

“Thế thì thà không tắm còn hơn.”

Hà Tỉnh ngẩng đầu lên, “Chẳng nhẽ muốn tôi tắm cho cậu à?”

Trình Triều Lạc khẽ nhếch khóe môi, “Cũng không phải là không được.”

Hà Tỉnh: “…”

Cô băng bó xong thì đứng dậy đánh Trình Triều Lạc, “Khốn kiếp.”

Cánh tay Trình Triều Lạc dài, cậu ấn đầu Hà Tỉnh không cho cô lại gần, không đánh được, Hà Tỉnh gào loạn lên.

“Khụ khụ!”, lớp trưởng ho khẽ mấy tiếng. Hà Tỉnh quên béng mất là còn có người khác, cô vội thôi màn đùa giỡn với Trình Triều Lạc, vuốt lại tóc, rồi nói với lớp trưởng: “Bọn mình đi thôi.”

Lớp trưởng còn chưa đáp, thì Trình Triều Lạc đã nói: “Tôi đói rồi.”

Trước giờ Đổng Liên luôn chú trọng vấn đề ăn uống, lúc nào cũng chuẩn bị đủ cho cả nhà ngày ba bữa cơm, từ bé đến lớn Trình Triều Lạc chưa từng phải vào bếp, là kiểu con trai không bao giờ phải làm việc nhà, nay ngón tay bị thương lại càng không thể tự nấu nướng được.

Hà Tỉnh: “Hôm nay mẹ nuôi không gọi dì đến nấu cơm à?”

Trình Triều Lạc: “Không, chắc là quên.”

“Qua giờ cơm rồi, nhà hàng cũng sắp đóng cửa rồi đấy, Tỉnh Tỉnh, bọn mình đi thôi?”, lớp trưởng đứng bên cạnh giục giã.

Hà Tỉnh quẳng lại một câu “Tôi gọi cơm về cho cậu.”, rồi xoay người rời đi. Tức thì Trình Triều Lạc tóm lấy khuỷu tay cô, đưa mắt nhìn cô chằm chằm, “Cơm ở ngoài khó ăn.”

“…”

Không thể bỏ đói người bị thương được, Hà Tỉnh nhìn sang lớp trưởng dò hỏi: “Bọn mình đi chung được không?”

“Lẩu cay, cậu ấy đang bị thương không nên ăn cay.”, ý của lớp trưởng rất rõ ràng.

“Tôi ăn canh suông thôi.”, Trình Triều Lạc đáp còn nhanh hơn cả Hà Tỉnh, lại nhấn mạnh, “Tôi ăn uống im lặng lắm, không làm phiền hai cậu nói chuyện.”

Điểm này thì đúng, quanh thân Trình Triều Lạc tỏa ra khí lạnh, trước mặt người lạ lại càng ít nói hơn, Hà Tỉnh không nhẫn tâm để Trình Triều Lạc ở nhà một mình, cuối cùng liền nói, “Đi thôi.”

Cả ba không đi quá xa, mà chọn một quán lẩu gần tiểu khu. Từ ngoài đường vào tới trong quán, cả ba đều im lặng. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Trình Triều Lạc ngồi ngoài nên thuận tay nhận lấy, cúi đầu chọn món.

Lớp trưởng giật lấy quyển thực đơn, nói bằng giọng không mấy vui: “Ưu tiên con gái.”, rồi chuyển lại quyển thực đơn cho Hà Tỉnh.

Rau cải cúc, rong biển, miến khoai nưa… Trình Triều Lạc chọn toàn món Hà Tỉnh thích ăn, cô đẩy quyển thực đơn lại, “Món tớ thích ăn, Triều Lạc đều gọi cả rồi.”

Từ lâu đã biết Hà Tỉnh có một cậu bạn thân thanh mai trúc mã, chỉ có điều, sự thân thiết và ăn ý giữa họ vượt xa sức tưởng tượng của lớp trưởng, cậu ấy hơi rầu rĩ, lẳng lặng chọn đồ ăn, sau đó trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, mặc kệ Trình Triều Lạc.

Vốn dĩ lớp trưởng có đầy một bụng những lời muốn nói với Hà Tỉnh, nhưng vì sự xuất hiện của Trình Triều Lạc nên cậu ấy chẳng thể nào nói ra được, cũng vì có người ngoài nên Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc không nói chuyện. Bầu không khí vô cùng gượng gạo, lớp trưởng tích cực tìm chuyện để nói, cuối cùng cảm thấy nói chuyện học hành là hợp nhất, cậu ấy liền hỏi Hà Tỉnh: “Trong tập đề gửi cho cậu lần trước, câu cuối cùng tương đối khó, nếu không làm được thì tớ giải cho cậu.”

“Trình Triều Lạc giảng cho tớ rồi.”, Hà Tỉnh lịch sự đáp, “Cảm ơn lớp trưởng nhé.”

Khó lắm mới có chuyện để nói thì lại bị đứt đoạn, lớp trưởng thầm nghiến răng, không nói gì nữa. Cũng may nồi lẩu nhanh chóng được bưng lên, bầu không khí gượng gạo không kéo dài nữa. Nhân viên phục vụ mang lẩu và rau ra, dầu cay sôi ùng ục, Trình Triều Lạc cho những loại đồ ăn vừa gọi vào ngăn lẩu cay, mặc kệ Hà Tỉnh.

Lớp trưởng gắp đồ ăn từ ngăn canh suông ra, đặt vào đĩa của Hà Tỉnh, Hà Tỉnh lại chỉ cảm ơn chứ không ăn, cô chỉ gắp chỗ thức ăn bên ngăn cay tê do Trình Triều Lạc thả vào.

Ăn được nửa bữa, Hà Tỉnh đi vệ sinh, trên bàn chỉ còn lại Trình Triều Lạc và lớp trưởng, hai người ngồi đối diện nhau. Có một số chuyện mà người trong cuộc thì u mê nhưng người ngoài cuộc lại nhìn thấu, cùng là con trai, chẳng cần phải nói rõ cũng có thể hiểu được tâm tư của nhau. Trình Triều Lạc còn đang cúi đầu ăn, nhưng lớp trưởng thì không, cậu ấy gác đũa sang một bên, “Cậu có ý gì?”

Trình Triều Lạc thong thả gắp một miếng thịt bò bỏ vào nồi lẩu sôi ùng ục, nhúng nhúng mấy cái, rồi nói bằng giọng điềm tĩnh: “Ý cậu đang nghĩ.”

“À!”, lớp trưởng cười lạnh, cậu ấy không ngờ Trình Triều Lạc lại ngang nhiên thừa nhận, “Thẳng thắn với tôi cũng vô dụng thôi, có gan thì tỏ tình thẳng với Hà Tỉnh đi, bớt làm mấy chuyện mờ ám này lại.”

“Chuyện của tôi không cần cậu lo.”, Trình Triều Lạc bỏ đũa xuống, lau khóe miệng, cầm cốc lên uống một ngụm nước, “Cô ấy không phải là món hàng, tôi cũng không tranh cướp với cậu, ai làm việc người nấy. Nếu Hà Tỉnh thích cậu, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy mà chúc phúc cho hai người, nhưng trước mắt cô ấy không thích cậu, chỉ cảm thấy cậu thật thà, muốn làm bạn với cậu mà thôi.”, ánh mắt cậu không hề hiện vẻ lo lắng, giọng điệu bình tĩnh, từng câu từng chữ đều đâm xuyên tim người nghe, trong sự điềm đạm là sự sắc bén đến lạnh lùng.

Không hề nói Hà Tỉnh là của cậu, nhưng mỗi một chữ lại toát lên ý đó, thậm chí còn đang khẳng định chắc nịch.

Lớp trưởng thoáng run sợ một cách khó hiểu, Trình Triều Lạc mạnh hơn cậu ấy nghĩ, vừa lạnh lùng vừa ngạo nghễ, căn bản chẳng hề để cậu ấy vào mắt. Bị lửa giận đánh úp, cậu ấy sốt ruột nói: “Lát nữa tôi sẽ tỏ tình với cô ấy.”

“Tùy cậu.”, Trình Triều Lạc cúi đầu xem điện thoại.

Vừa chịu kích thích, lại thiếu kiên nhẫn, Hà Tỉnh vừa quay về, lớp trưởng liền không nhịn nổi mà gọi cô ra. Hai người nói chuyện bên ngoài nhà hàng chừng mười phút, sau đó Hà Tỉnh trở lại với vẻ mặt kinh hãi, ngồi xuống rồi uống một ngụm nước, sau đó đặt cốc xuống và bảo với Trình Triều Lạc: “Dọa chết tôi rồi, lớp trưởng vừa tỏ tình với tôi đấy, cậu ấy thích tôi thật.”

Trình Triều Lạc bỏ ván game đang chơi trong điện thoại, ngước lên nhìn Hà Tỉnh, “Cậu vẫn mong được yêu đương đấy thôi, có một thằng con trai xuất hiện thật, lại không nắm bắt cơ hội à?”

“Không được, không được.”, Hà Tỉnh cuống cuồng phủ nhận, trước kia cảm thấy lớp trưởng thật thà, tốt tính, đến thời khắc này thật, cô không hề thấy vui, mà ngược lại là sợ hãi, ngỡ ngàng, bối rối, lớp trưởng vừa ra về, cô thoải mái hơn hẳn. Cô chờ mong và mộng mơ nhiều về tình yêu, song chuyện này vẫn phải xem là ai, sai người thì chẳng những không vui sướng, mà còn trở thành áp lực nặng nề.

Trình Triều Lạc bỏ chỗ đồ sống vào nồi, “Ăn đi.”

Không còn lớp trưởng, không còn bầu không khí gượng gạo nữa, mỗi một sợi dây thần kinh của Hà Tỉnh đều được thả lỏng, cô gắp cả đũa đầy ụ đồ ăn Trình Triều Lạc thả vào nồi, còn không quên nhắc cậu, “Bao giờ cậu định tỏ tình với đứa con gái cậu thích, nhớ phải rào trước, đùng một cái nói luôn là dọa chết người ta đấy.”

Trình Triều Lạc “ừ” một tiếng.

Cô lại nghĩ đến chuyện Trình Triều Lạc có gì đó, liền hỏi: “Thế rốt cuộc là cậu thích đứa con gái ở lớp nào? Hay là không phải học sinh trường mình? Trong đội cùng đi thi đấu với cậu có con gái à? Cậu mà tìm một cô bạn gái giỏi máy tính như cậu, thế thì cả đôi đúng bất khả chiến bại luôn.”, đột nhiên cô bật cười, “Người bình thường đêm tân hôn phải động phòng hoa chúc, còn các cậu chắc đêm tân hôn cùng nhau nghiên cứu tìm bug.”, Hà Tỉnh càng nói thì trí tưởng tượng càng bay xa, “Mai sau cũng không cần đẻ con nữa, dùng công nghệ tạo một đứa con AI.”

Trình Triều Lạc: “…”

“Rốt cuộc là ai thế? Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu.”, tâm trạng Hà Tỉnh đang cực kỳ tốt, rất có hứng nói chuyện.

Trình Triều Lạc vẫn chỉ nói câu “Không có gì cả.” như trước.

Hà Tỉnh khẽ thở dài, “Tôi không tin.”

“Châu Từ Dữ được tỏ tình đấy.”, Trình Triều Lạc rót cho Hà Tỉnh một cốc nước đầy, “Ở sân bóng rổ, không ít người nhìn thấy.”

“Tôi với Nam Tiêu cũng ở đấy mà.”, Hà Tỉnh không phát hiện ra mình đang bị Trình Triều Lạc lái sang chủ đề khác, “Châu Từ Dữ nghĩ sao?”

“Không rõ nữa.”, Hà Tỉnh cũng ăn gần xong, nên Trình Triều Lạc đứng dậy đi thanh toán.

***

Mạnh Thiên Sơn đợi ở bên ngoài ga tàu điện ngầm từ sớm, Trình Triều Lạc vừa ra, cậu ta lập tức lao tới, “Cuối cùng ông cũng đến rồi, một mình tôi cô đơn quá.”

“Từ Dữ đâu?”, Trình Triều Lạc hỏi.

Mạnh Thiên Sơn ghé gần vào tai Trình Triều Lạc, “Chỉ có mấy ngày thôi, mà Thẩm Ức Đường đã mò ra được sân bóng Châu Từ Dữ hay chơi, lúc tôi đến sân bóng thì đúng lúc thấy cậu ấy đang chặn Từ Dữ lại để nói chuyện.”, Mạnh Thiên Sơn hạ thấp giọng, còn nói với vẻ bí hiểm: “Thẩm Ức Đường còn áp Từ Dữ vào tường, hình như là hôn rồi, nhìn thấy cảnh đấy, tôi không dám vào mà chuồn ra luôn, đợi ông ở cổng ga mãi đây này.”

“Chắc ông nhìn nhầm thôi, làm gì mà nhanh thế được.”, Trình Triều Lạc nói.

“Tưởng ai cũng mù dở như ông chắc?”, Mạnh Thiên Sơn giễu cợt không chút kiêng nể, “Giờ là thời đại tốc độ rồi, chuyện gì cũng xét ở một chữ “nhanh” thôi, cứ lề mề là thành của người khác ngay, như tốc độ của ông, đợi đến lúc cưa đổ Hà Tỉnh thì tôi đã có con cháu đầy nhà rồi.”

Trình Triều Lạc: “…”

Họ cùng đi vào sân bóng, Châu Từ Dữ đang đứng bên ngoài hút thuốc, Thẩm Ức Đường đã đi rồi, Mạnh Thiên Sơn vội chạy lại hỏi thẳng: “Thẩm Ức Đường hôn ông à?”

Châu Từ Dữ cúi đầu hút thuốc, không trả lời, nhưng hai tai đỏ tía.

Trêu đùa thì trêu đùa, nhưng thấy Châu Từ Dữ như đang ngầm thừa nhận, Mạnh Thiên Sơn bỗng nổi khùng lên, “Cậu ta bắt nạt ông không nói chuyện được nên cưỡng hôn phải không?”, nói rồi liền định lao đi tìm Thẩm Ức Đường hỏi cho ra lẽ.

Trình Triều Lạc kéo Mạnh Thiên Sơn lại, “Có phải hôn ông đâu, cáu giận cái gì?”, chuyện này còn phải xem Châu Từ Dữ nghĩ sao, nếu cậu ấy có ý với Thẩm Ức Đường, thì không tính là bắt nạt. Trình Triều Lạc nhìn Châu Từ Dữ và hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”

Châu Từ Dữ dụi bỏ điếu thuốc, ngước mắt lên, “Tôi có phải con gái đâu, hôn một cái cũng chả có gì to tát cả.”

Mạnh Thiên Sơn hiểu ra, liền trợn tròn mắt hỏi Châu Từ Dữ, “Động lòng rồi hả?”, rồi lại tự hỏi tự trả lời: “Cũng phải thôi, Thẩm Ức Đường xinh thế cơ mà, đổi là tôi thì tôi cũng động lòng.”

Chuyện xảy ra đột ngột, Châu Từ Dữ cần thời gian để tiêu hóa, Trình Triều Lạc đẩy hai cậu bạn vào sân bóng, “Đi chơi bóng thôi.”

Nhóm thiếu niên dồn hết tâm tư không biết kể thế nào vào việc vận động, trận bóng hôm nay quyết liệt hơn hẳn mọi khi, sau cùng, Mạnh Thiên Sơn mệt đừ, ngồi bệt xuống đất rồi gào to lên: “Hai ông có tâm sự gì thì nói ra đi được không? Chơi kiểu này mệt chết toi.”

Không ai để ý đến cậu ta, Mạnh Thiên Sơn ngồi xuống cạnh Châu Từ Dữ, bặm bặm môi, “Cậu ấy hôn ông như thế nào?”, rồi dần ghé sát lại Châu Từ Dữ, “Giống như tôi đây hả?”

Châu Từ Dữ giơ tay ra ẩn Mạnh Thiên Sơn, rồi nhích sang bên cạnh, “Ông không thấy tởm à?”

Mạnh Thiên Sơn thở dài, “Tôi lớn bằng từng này rồi mà chưa được hôn em nào bao giờ.”, cậu ta lại nhìn Châu Từ Dữ, “Cảm giác như thế nào?”

Lúc Thẩm Ức Đường hôn, cả người Châu Từ Dữ như đông cứng, mọi cảm giác chỉ có được khi hồi tưởng lại, cậu ấy ngẫm nghĩ, “Rất mềm.”

Một câu nói đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của mấy cậu chàng đang tuổi thành niên. Trình Triều Lạc bỗng nhớ lại lần ở KTV, khi môi Hà Tỉnh sượt qua đầu mũi cậu, cậu bất giác đưa tay chạm lên mũi, còn Mạnh Thiên Sơn cũng chộn rộn mà kéo Châu Từ Dữ lại hỏi: “Sau đấy thì sao?”

Châu Từ Dữ nở một nụ cười rụt rè, “Còn muốn nữa, muốn mọi thứ của cô ấy.”

Mạnh Thiên Sơn nhìn cái vẻ hết thuốc chữa này của Châu Từ Dữ thì đành quay sang nhìn Trình Triều Lạc, “Nữ theo đuổi nam chỉ cách tầng sa, nam theo đuổi nữ cách cả tòa núi đấy[1], ông không định để đến khi tôi con cháu đầy nhà rồi mới được nhìn thấy ông yêu đương đấy chứ? Mấy hôm trước Tống Ninh lại hỏi tôi về Hà Tỉnh đấy, vụ đi thư viện lần trước bị ông phá đám, nên nó lại định hẹn Hà Tỉnh đi tiếp, còn không tóm chặt lấy thì thần tiên cũng không cứu được ông, học hỏi Thẩm Ức Đường nhiều vào.”

[1] Ý nói con gái theo đuổi con trai sẽ dễ thành công hơn

Trước kia Trình Triều Lạc không để ý đến duyên với người khác giới của Hà Tỉnh, dạo gần đây mới phát hiện ra Hà Tỉnh rất được quý mến, cậu cũng muốn dứt khoát như Thẩm Ức Đường, có điều tình hình không giống nhau, cậu làm vậy chẳng qua là vì nghĩ cho Hà Tỉnh mà thôi.

Nỗi phiền muộn của cậu không ít hơn Châu Từ Dữ là bao, nên lại lao vào sân bóng chơi thêm một tiếng nữa. Tâm trạng dần bình tĩnh lại, trong lòng như có thứ gì đó trào ra mãnh liệt, trên đường về nhà, cậu nhắn tin cho Đổng Liên: [Căn nhà của nhà mình ở gần trường sắp sửa xong chưa ạ? Lịch học càng ngày càng dày, con muốn ở bên đấy.]

Từ lâu vợ chồng Đổng Liên đã mua một căn nhà ở gần trường trung học số 11, muốn để Trình Triều Lạc sống tại đó khi lên cấp Ba, nhưng Trình Triều Lạc không muốn nên căn nhà vẫn để trống không sửa sang gì, nay con trai bỗng nói vậy, Đổng Liên vui vô cùng, liền trả lời: [Mai gọi người đến sửa luôn, đợi qua kỳ nghỉ đông, sang học kỳ sau là ở được. Để mẹ hỏi Tỉnh Tỉnh xem, nếu con bé muốn ở thì cho hai đứa mỗi đứa một phòng]

[Vâng]

Trình Triều Lạc bỏ điện thoại vào túi quần, đón trăng sáng và gió đêm, khóe miệng cong lên, nỗi phiền muộn đóng chiếm trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

***

Từ khi có trí nhớ đến nay, Hà Tỉnh vẫn luôn ở cùng phòng với cô út, tính ra cũng mười mấy năm rồi. Hồi Hà Khánh Nghiên học cấp Ba, áp lực lớn, cô ta còn không cho Hà Tỉnh phát ra âm thanh nào, khiến cô muốn ăn gì hoặc nói chuyện gì đều phải ra phòng khách, không thì sang phòng Hà Lai. Khoảng thời gian đó, cô cực kỳ ghen tỵ với em trai, bởi Hà Lai là con trai nên không phải ở chung với cô út. Tình trạng đó kéo dài cho đến tận khi Hà Khánh Nghiên lên đại học mới kết thúc. Lên đại học, Hà Khánh Nghiên chỉ về nhà vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, đó là bốn năm tự do nhất đời của Hà Tỉnh.

Hà Khánh Nghiên tốt nghiệp đại học, không còn xét nét chuyện Hà Tỉnh có phát ra âm thanh gì hay không, mà bắt đầu ngày ngày hết cày phim lại buôn điện thoại, từ lúc về nhà cho đến khi đi ngủ, Hà Tỉnh không có lấy một phút nào yên tĩnh. Mỗi tối, khi làm bài, Hà Tỉnh luôn phải đeo tai nghe, hoặc ra phòng khách, hoặc sang nhà Trình Triều Lạc. Nên khi Tô Minh Tâm hỏi cô sang năm có muốn chuyển đến sống trong căn hộ của nhà họ Trình ở gần trường hay không, cô chẳng suy nghĩ mà đồng ý luôn. Sống chung với Trình Triều Lạc hoàn toàn không phải lo bị làm phiền, mà ngược lại, cô sẽ là người tạo ra âm thanh, chỉ cần cô im lặng là cả căn nhà sẽ yên tĩnh y như phòng tự học.

Căn hộ bên đó có hai phòng ngủ, chỉ dùng trong thời gian hai đứa còn đi học, Đổng Liên trang hoàng khá đơn giản, vỏn vẹn một tháng đã hoàn thành việc sửa sang.

Sáng sớm, Trình Triều Lạc nhờ chú Lý đưa hai đứa đi xem căn hộ mới được Đổng Liên sửa sang lại. Có Đổng Liên, phong cách tối giản đến đâu cũng vẫn ngập tràn sự lãng mạn. Hà Tỉnh vừa đẩy cửa vào đã phải thốt lên một tiếng “wow”. Phòng của cô là phòng ngủ chính, rộng rãi sáng sủa, Đổng Liên trang hoàng căn phòng bằng một màu hồng phấn, hệt như phòng của công chúa trong truyện cổ tích, hoàn toàn thỏa mãn tâm tư thiếu nữ của cô.

Hà Tỉnh nằm xuống giường, lăn qua lăn lại không muốn dậy, Trình Triều Lạc phải kéo cô lên, “Sau Tết thì chuyển vào, đi ăn sáng đã.”

“Tôi muốn ở luôn.”, Hà Tỉnh ngồi dậy, nhưng lại không rời giường.

Khóe mắt Trình Triều Lạc thoáng cong lên, khóe môi ẩn hiện nụ cười ranh mãnh, “Nóng lòng được ở cùng tôi thế cơ à?”

Hà Tỉnh: “…”

Công tâm mà nói, cô rất muốn sống cùng Trình Triều Lạc, vì Trình Triều Lạc biết giữ yên tĩnh. Cô nhìn Trình Triều Lạc với ánh mắt long lanh, “Sắp đến cuối kỳ rồi, tôi muốn sang đây để yên tĩnh ôn thi.”

Trình Triều Lạc cười, “Không được.”, rồi nắm cánh tay kéo cả người cô dậy, “Còn mùi sơn.”

Mùi sơn ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, Hà Tỉnh chỉ đành từ bỏ mà theo Trình Triều Lạc xuống lầu. Đi từ sớm nên chưa ăn sáng, hai đứa đến một tiệm bán đồ ăn sáng gần trường, gọi bánh bao chiên và súp cay.

Đây là lần đầu tiên Hà Tỉnh ăn súp cay, không quen với mùi hồ tiêu, cô chỉ ăn một thìa mà đã cau mày, đẩy hết phần thừa cho Trình Triều Lạc, “Cậu ăn đi.”

Trình Triều Lạc rất kén chọn, nhưng trước mặt Hà Tỉnh lại y như thùng nước gạo, thứ cô không thích ăn, không thích uống, mà lại không nỡ vứt, thì sẽ thảy hết cho cậu. Bao nhiêu năm nay, cậu đã quen với việc ăn lại đồ thừa của Hà Tỉnh, nên giờ nhận lấy một cách tự nhiên, ăn hết sạch bát súp cay Hà Tỉnh bỏ dở.

Khách trong quán đa phần là học sinh của trường trung học số 11. Hà Tỉnh nhìn thấy lớp phó văn nghệ của lớp mình, cô mới chuyển sang lớp 2 của ban thực nghiệm, không thân thiết với các bạn trong lớp, nhưng gặp rồi thì vẫn nên chào hỏi, cô nói: “Chào buổi sáng.”

Cô nàng lớp phó văn nghệ thoáng nhếch miệng cười lấy lệ với cô. Ánh nắng sớm rọi xuống Trình Triều Lạc, chàng trai ngạo mạn ngày thường, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, một Trình Triều Lạc không mấy để tâm đến người khác, vậy mà lại ăn đồ thừa của Hà Tỉnh, còn ăn một cách vô cùng tự nhiên, nói hai người không yêu nhau ai mà tin chứ? Cô nàng liếc Hà Tỉnh rồi khẽ đáp một câu.

Trong miệng Hà Tỉnh vừa tê vừa cay, không để ý được đến ánh mắt của đám bạn học, chào hỏi xong liền ngoảnh lại nhìn Trình Triều Lạc, “Đi lấy một chai nước đi.”

Trình Triều Lạc: “Lạnh.”

“Lạnh thì lạnh, đi lấy đi.”, Hà Tỉnh chu miệng hà hơi.

“Lần sau mà đau bụng là mặc kệ cậu đấy.”, Trình Triều Lạc đứng dậy, thứ lấy về không phải là chai nước, mà là cốc nước. Hà Tỉnh không quan tâm, cầm cốc uống ừng ực, trong miệng toàn nước ấm, cô hỏi: “Lấy đâu ra đấy?”

“Xin của chú trong bếp.”, Trình Triều Lạc rút một tờ khăn giấy, duỗi cánh tay ra, chấm nước đọng bên môi cô, “Ăn no chưa?”

“No rồi.”

Trình Triều Lạc xách ba lô của Hà Tỉnh, “Đi thôi.”

Vừa đi lướt qua, Hà Tỉnh bỗng cảm nhận được ánh mắt đầy ghen ghét của cô nàng lớp phó văn nghệ, ra khỏi nhà hàng, cô hỏi: “Sao hội kia cứ nhìn tôi với ánh mắt thù địch thế nhỉ?”

Trình Triều Lạc xòe bàn tay ra, áp lên đỉnh đầu cô, “Vì bạn thân của cậu quá chói mắt.”

Hà Tỉnh: “…”

Trình Triều Lạc chẳng những có nội tâm mạnh mẽ, mà còn vô cùng tự tin, biết rất rõ ưu điểm của mình nằm ở đâu.

“Không cần phát điện mà cũng sáng, đúng là rất chói mắt.”, Hà Tỉnh lùi lại hai bước, giữ khoảng cách một mét với Trình Triều Lạc, “Cậu đi trước đi.”

Trình Triều Lạc:???

“Ánh sáng mạnh quá, sợ đâm mù hai con mắt tôi.”, chuyện Trương Thanh Dương khiến Hà Tỉnh vẫn còn ám ảnh, chỉ sợ các bạn sẽ hiểu lầm rồi lại tìm cô gây phiền phức, thế nên mới cố tình giữ khoảng cách.

Trình Triều Lạc không cho cô cơ hội, lùi hai bước về cạnh Hà Tỉnh, ấn vai cô đẩy về phía trước, “Nhìn cậu xem, nói thế là để nhắc cậu phải trân trọng, chứ không phải để cậu tránh xa ra.”

“Trân trọng cái gì?”, Hà Tỉnh bị cậu đẩy về phía trước từng bước một.

“Tôi!”, Trình Triều Lạc cao giọng nhấn mạnh.

“Cậu thì có gì để trân trọng?”, cậu vẫn luôn ở bên cạnh cô, đã thành thói quen như hình với bóng, không cần trân trọng thì vẫn luôn ở bên cạnh cô, Hà Tỉnh không hiểu ý của Trình Triều Lạc.

Trình Triều Lạc: “…”

Thôi được rồi! Nói cũng phí lời.

Cậu thu bàn tay đang đẩy Hà Tỉnh lại, sải bước đi về phía trước, chỉ để lại cho cô một bóng lưng, xòe tay ra vẫy, “Từ hôm nay cậu đổi tên thành Hà Ngủ đi nhé? Bao giờ hiểu thì lúc đấy hẵng đổi về lại là Hà Tỉnh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.