Trình Triều Lạc cúi đầu day ấn đường như đang suy tư chuyện gì đó, nghe thấy vậy cậu liền hờ hững hỏi, “Có gì cơ?”
Hà Tỉnh xoay người sang nhìn cậu, “Cậu thích ai rồi à?”
Động tác day ấn đường của Trình Triều Lạc thoáng khựng lại, cậu liếc Hà Tỉnh, sau đó nhanh chóng quay ra ngoài cửa sổ xe, “Không.”
Hà Tỉnh nhích người về phía trước, xoay mặt cậu lại, “Thế sao cậu biết thích ai đó là cảm giác gì?”, nói hết câu, nhưng tay vẫn nắm lấy cằm Trình Triều Lạc, quên không rút về.
“Học trên phim.”, lúc Trình Triều Lạc gỡ tay cô xuống, thoáng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, liền hỏi: “Đổi kem tay à?”
“Ừm, cô út cho tôi lọ mới đấy.”, Hà Tỉnh cúi đầu ngửi mu bàn tay, mùi rất thơm, trong một khoảnh khắc, nghĩ đến chuyện gì đó, cô dừng động tác lại, khẽ lườm Trình Triều Lạc, “Đừng có đánh trống lảng, cậu không xem phim truyền hình, làm sao mà học từ phim được?”
Trình Triều Lạc không trả lời, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, “Ăn bánh bao chiên không?”
“Không ăn.”, Hà Tỉnh nắm cánh tay kéo Trình Triều Lạc lại, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói: “Tôi không ăn gì hết, không cần gì hết, đừng hòng chuyển chủ đề, mau khai báo thành khẩn, là đứa con gái nào làm cậu động lòng hả?”
“Không có, tôi nghe Mạnh Thiên Sơn nói, vừa hay hôm nay cậu hỏi nên nhớ ra thôi.”
Dứt lời, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, cả người Hà Tỉnh lao về phía trước, đập vào thành ghế. Tức thì, Trình Triều Lạc nhanh tay kéo cô về, xe dừng lại, Hà Tỉnh cũng vừa vặn ngả vào lòng cậu.
Tay Trình Triều Lạc đỡ sau lưng Hà Tỉnh, ôm cô trong lòng, mái tóc mềm cọ qua cằm cậu, ngưa ngứa nhồn nhột, nhưng cậu lại không muốn rời ra.
Hà Tỉnh áp sát vào lồng ngực Trình Triều Lạc, nghe thấy rõ tiếng tim đập như trống dồn, tưởng rằng Trình Triều Lạc sợ hãi, cô nhổm dậy khỏi vòng tay cậu, vỗ lưng cậu trấn an, “Không phải sợ, đụng chút thôi không chết được.”
Trình Triều Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng không nói gì.
Sự việc xảy ra đột ngột ngăn lại màn gặng hỏi của Hà Tỉnh, cô thu cảm giác kinh hãi lại, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, dần lấy lại bình tĩnh. Đầu thu, lá rơi lác đác, hàng ngô đồng xanh ngắt hai bên đường nay đã chuyển sang một màu vàng rực, phủ kín mặt đường.
Đoạn đường trồng đầy ngô đồng này là lối ắt phải đi qua khi đến trường. Ngày hè, Hà Tỉnh thích vô cùng đoạn đường này, bởi những gốc ngô đồng cao vút, tán lá xanh tươi, vươn tới mặt trời, che nắng chắn mưa, hệt như cậu bạn Trình Triều Lạc của cô. Nhưng sang thu, những cây ngô đồng ấy chỉ còn lại thân cây trụi lủi, cô mới giật mình nhận ra, tuyết tùng vẫn giống Trình Triều Lạc hơn, dù giữa đông giá vẫn vươn mình lên cao, là dáng vẻ mà một chàng thiếu niên nên có.
Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao Hà Tỉnh lại ngoảnh đầu sang nhìn Trình Triều Lạc, cảnh tượng trước mắt chợt hóa thành đường nét hoàn hảo và sống mũi cao thẳng của cậu, đôi mắt cậu đen láy, như viên ngọc lưu ly đen ngâm dưới suối trong, sáng ngời, rực rỡ.
Cảm nhận được ánh mắt của Hà Tỉnh, Trình Triều Lạc ngoảnh đầu nhìn lại, tầm mắt chạm nhau, như đốm lửa nhen nhóm lên giữa ngày đông, chạm đến ngưỡng đỉnh là ùng ục sôi trào. Hà Tỉnh vội thu tầm mắt lại, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không tả rõ được rằng nơi nào bị thiêu nóng, cũng không rõ tại sao lại phải vội vàng né tránh ánh mắt của Trình Triều Lạc như vậy.
Đến trường, Hà Tỉnh gấp gáp kể chuyện xảy ra hồi sáng cho cô bạn thân Nam Tiêu.
“Người Trình Triều Lạc thích có khi nào là cậu không?”, Nam Tiêu hỏi.
“Không thể nào.”, Hà Tỉnh lập tức phủ định, “Cậu ấy không thích kiểu như tớ, đợi lần sau có thời gian, tớ sẽ hỏi kĩ lại.”, như thể con cái trong nhà đã nghĩ thông suốt, cô hớn hở bảo, “Nếu như là người bọn mình quen thì tốt, tớ còn hỗ trợ để cưa cẩm được, bằng không với cái nết của cậu ấy, đi tán gái mà vẫn giữ cái mặt thối đấy thì ai mà thèm đồng ý?”
“Chính miệng Trình Triều Lạc thừa nhận à?”, Nam Tiêu hỏi.
“Không, đợi cuối tuần đỡ bận, tớ sẽ hỏi cho kĩ.”
Chuông vào tiết vang lên, ngắt đứt câu chuyện của hai cô gái.
Trưa hôm nay, trong khối xảy ra một chuyện vô cùng chấn động, hoa khôi của lớp A3 – Thẩm Ức Đường ngang nhiên tỏ tình với Châu Từ Dữ ở ngay sân bóng rổ. Trong trường có không ít nữ sinh thích Châu Từ Dữ, nhưng đại đa số đều chỉ là fan nhan sắc như Nam Tiêu, chứ chẳng có ai ra mặt tỏ tình cả. Một là vì Châu Từ Dữ tính tình kỳ quái, ánh mắt luôn u trầm như một kẻ lập dị, hai là vì Châu Từ Dữ không nói được, chẳng ai muốn làm bạn gái của một người câm cả.
Thẩm Ức Đường có gương mặt rất xinh đẹp, khá nổi tiếng trong trường, cô ấy vừa ra sân bóng tỏ tình, thì các nhóm nhỏ trong mỗi lớp đều lập tức sôi trào, hai người vốn chẳng liên quan gì đến nhau, vậy mà đột nhiên lại cùng trở thành đề tài nóng hổi.
Hà Tỉnh và Nam Tiêu vừa nghe tin đã chạy ra sân bóng hóng hớt, từ khi trời trở lạnh, sân bóng vắng vẻ hẳn, nhưng vì chuyện này mà bỗng chốc đông đúc như những ngày hè.
Thẩm Ức Đường chặn Châu Từ Dữ lại, vẻ mặt dửng dưng, “Châu Từ Dữ, tôi nhìn trúng cậu rồi.”
Châu Từ Dữ chụp cái mũ áo lên đầu, bước sang bên cạnh định bỏ đi, nhưng Thẩm Ức Đường lại chặn tới cùng, “Làm bạn trai của tôi nhé?”
Đám học sinh xung quanh đồng loạt hú hét ầm ĩ.
Mặt Châu Từ Dữ thoáng đỏ lên, không biết do giận hay xấu hổ, cậu ấy lấy điện thoại ra gõ hai chữ, đưa cho cô gái táo bạo trước mặt xem, Thẩm Ức Đường lại chỉ cười, “Chúng ta đều có thời gian, tôi không vội.”, sau đó mới chịu nhường đường.
Cả Hà Tỉnh lẫn Nam Tiêu đều choáng váng, đến tận khi đám đông giải tán mới hoàn hồn, Hà Tỉnh nói: “Kiểu gì chiều nay Thẩm Ức Đường cũng bị gọi lên văn phòng, cậu ấy dũng cảm thật đấy.”
“Tớ thấy cứ là lạ.”, Nam Tiêu kéo Hà Tỉnh lại nói nhỏ, “Trước đây hai đứa không quen biết nhau, Thẩm Ức Đường không đưa ra tín hiệu gì trước, mà trực tiếp hiên ngang tỏ tình, vừa nãy Châu Từ Dữ còn tức đỏ cả mặt, thích một người thật sẽ không làm thế đâu, ngược lại giống như cố tình hơn.”
“Nghe nói có không ít đứa theo đuổi Thẩm Ức Đường, cậu ấy không nhất thiết phải trêu chọc một người có khiếm khuyết chứ nhỉ? Cũng có thể là cậu ấy nhìn trúng Châu Từ Dữ từ lâu rồi, dù gì thì Châu Từ Dữ cũng đẹp trai mà, không cần biết rốt cuộc Thẩm Ức Đường có mục đích gì, nhưng dám công khai tỏ tình là quá lợi hại rồi.”, Hà Tỉnh huých Nam Tiêu, “Cậu có dám tỏ tình với Châu Từ Dữ như Thẩm Ức Đường không?”
Nam Tiêu đáp ngay: “Không dám.”
“Thế nên số định cho cậu không có được Châu Từ Dữ đâu, nói thật, đổi là tớ thì tớ cũng không dám.”, gây ra chuyện lớn như thế, có khi sẽ bị mời phụ huynh, Hà Tỉnh thật sự khâm phục Thẩm Ức Đường.
“Châu Từ Dữ có nhận lời không nhỉ?”, Nam Tiêu hỏi.
“Đợi tối về tớ hỏi Trình Triều Lạc.”, Hà Tỉnh khoác tay Nam Tiêu đi về lớp, “Cậu cũng có thể hỏi Mạnh Thiên Sơn, nhóm ba người đấy có khi còn mặc chung một cái quần được, chuyện của Châu Từ Dữ, đảm bảo Mạnh Thiên Sơn còn biết nhiều hơn Trình Triều Lạc.”
“Thôi cậu hỏi Trình Triều Lạc đi, tớ sợ Mạnh Thiên Sơn giận.”
“Sao Mạnh Thiên Sơn lại giận?”, Hà Tỉnh không hiểu.
Nam Tiêu hơi xấu hổ, “Sau hôm đi chơi ở trung tâm giải trí về, Mạnh Thiên Sơn càng quan tâm đến tớ hơn, haiz, tớ cũng không biết nói thế nào nữa.”
Hà Tỉnh đã hiểu, liền nói một cách phóng đại: “Tình tay ba à? Thế thì Châu Từ Dữ phải làm sao bây giờ? Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt[1], cậu có ưu thế hơn Thẩm Ức Đường.”
[1] Một trong hai câu thơ của Tô Lân – nghĩa là: Lầu gác gần sông thì được ánh trăng chiếu tới trước
Nam Tiêu nhào tới bịt miệng Hà Tỉnh, “Tớ chỉ thấy Châu Từ Dữ đẹp trai thôi, chứ không thích cậu ấy.”
“Thế thì là thích Mạnh Thiên Sơn rồi?”, Hà Tỉnh nói lầu bầu không rõ.
Nam Tiêu: “Không thích ai hết, thi đại học xong tớ mới yêu đương.”
Trong lúc đùa giỡn, Nam Tiêu không cẩn thận va vào một người, vội vàng buông Hà Tỉnh ra rồi quay đầu lại xin lỗi. Không may, đó lại là Lục Nguyệt Oánh. Từng là bạn bè chẳng giấu nhau chuyện gì, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã hóa thành người xa lạ. Nhìn nhau mấy giây, Nam Tiêu nói xin lỗi, Lục Nguyệt Oánh cũng quay đầu bỏ đi mà chẳng thèm đáp lời.
Sao lại thành ra như vậy rồi? Hà Tỉnh cũng không hiểu được, chỉ trong chớp mắt, tâm trạng đang vui vẻ bỗng lao dốc, chẳng còn hào hứng với chuyện của Châu Từ Dữ nữa, cả hai lẳng lặng quay về lớp học.
***
Ngày nghỉ, Hà Tỉnh nhận được tin nhắn của lớp trưởng cũ, là một dấu hỏi chấm. Từ sau khi cô út nói ra điều kia, cô vẫn đắn đo mãi không biết cuối tuần có nên đi học nhóm với cậu ấy hay không, chần chừ mãi không trả lời, giờ cậu ấy lại hỏi tiếp.
Vừa hay Trình Triều Lạc đang ở bên cạnh, cô tiện tay huých cậu rồi hỏi: “Cuối tuần tôi có nên đi học nhóm với lớp trưởng không nhở?”
Trình Triều Lạc không đáp, cô tự hỏi tự trả lời: “Lớp trưởng chẳng nói gì cả, chỉ có mình là ngồi đây nghĩ vớ nghĩ vẩn, nghĩ xa thật, thôi cứ đi đi vậy.”, nói xong, cô cúi đầu trả lời lớp trưởng. Lúc này, Trình Triều Lạc đang ngồi dang rộng hai chân bỗng giật lấy điện thoại của Hà Tỉnh rồi bảo: “Tôi khát.”
“Chú Lý, trên xe có nước không ạ?”, Hạ Tỉnh hỏi chú tài xế.
“Trong cốp có đấy, để chú xuống lấy cho.”, tài xế dừng xe ở ven đường rồi định xuống lấy, nhưng Trình Triều Lạc lại nói: “Không uống nước khoáng đâu, cháu muốn uống nước ngọt.”
Ai ai cũng biết Trình Triều Lạc ghét đồ ngọt, đột nhiên lại đòi uống nước ngọt, Hà Tỉnh chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn nhắc cậu, “Nước ngọt có đường đấy.”
“Ờ, tôi muốn thử.”
Chú Lý nói: “Để chú đi mua.”
“Không cần đâu, dừng xe ở siêu thị đằng trước là được rồi ạ.”, Trình Triều Lạc đẩy cửa xe, cầm theo di động của Hà Tỉnh.
Hà Tỉnh đòi điện thoại lại, “Tôi phải trả lời tin nhắn, trả điện thoại cho tôi.”
“Điện thoại tôi hết tiền, mượn dùng tạm.”, Trình Triều Lạc xoay người đóng cửa xe lại.
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc xách hai túi đầy nước ngọt về, lên xe, cậu bỏ túi xuống chân mà chẳng uống, Hà Tỉnh bực bội, giật điện thoại lại, “Phí tiền.”, mở số dư tài khoản ra xem, vậy mà con số không hề thay đổi. Làm bạn mười mấy năm, cô cũng cảm thấy ngày càng không hiểu nổi Trình Triều Lạc, mà vì bị Trình Triều Lạc quấy nhiễu, cô cũng quên luôn chuyện phải trả lời tin nhắn của lớp trưởng.
Trước khi đi ngủ, lớp trưởng lại gửi tin nhắn đến để xác nhận, cuối cùng Hà Tỉnh đành phải đồng ý.
Sáng cuối tuần, Hà Tỉnh vừa ra khỏi nhà thì nhận được tin nhắn của Trình Triều Lạc: [Tay tôi bị chảy máu rồi, mua hộ tôi miếng băng dán]
Hà Tỉnh lập tức gọi video call qua, trong màn hình, Trình Triều Lạc đang dùng một miếng khăn giấy để đè lên ngón tay, trên nền giấy trắng thấm ra một mảng đỏ au, cậu không nói gì, vẫn đeo vẻ mặt ung dung như mọi khi. Hà Tỉnh tức tối mắng: “Đừng có tỏ vẻ ngầu nữa, mau lấy thuốc sát trùng lau đi.”
Trình Triều Lạc: “Không có.”
Hà Tỉnh: “…”
Tắt cuộc gọi, Hà Tỉnh vội ra hiệu thuốc mua nước sát trùng, băng gạc, băng dán, trong lúc quay về lại gửi tin nhắn cho lớp trưởng để giải thích nguyên nhân lỡ hẹn. Cho người ta leo cây, cô vô cùng áy náy, phải khách sáo nói vài câu, [Lần sau đến nhà tớ chơi đi, tớ mời cậu ăn cơm]
Vào nhà, thấy Trình Triều Lạc vẫn ngồi trên sofa ấn lên ngón tay để cầm máu như ban nãy xem được trên màn hình, Hà Tỉnh vội tóm ngón tay cậu, gỡ bỏ miếng khăn giấy, dùng tăm bông thấm cồn i-ốt, cẩn thận lau lên miệng vết thương. Chẳng hiểu làm gì mà lại cắt sâu thế này, nhìn thôi cũng thấy xót ruột, “Đau không?”
Trình Triều Lạc lắc đầu.
“Cắt đồ thôi mà không biết cẩn thận chút à?”, Hà Tỉnh sắm vai trưởng bối để giáo huấn Trình Triều Lạc, lau cồn xong, cô dùng băng gạc quấn quanh vết thương, rồi dặn: “Cẩn thận đừng chạm vào nước.”
Trình Triều Lạc nhìn Hà Tỉnh một lượt từ trên xuống dưới, cô đã cởi áo khoác, bên trong mặc một bộ váy dài quá đầu gối, tóc để xõa, khiến gương mặt trông càng nhỏ nhắn hơn, đẹp hơn nhiều lúc đi học, vừa nhìn đã biết là có trang điểm, cậu hỏi: “Mặc đẹp thế này, định đi đâu à?”
“Ừ, hôm trước chả kể với cậu đấy còn gì, lớp trưởng lớp cấp Hai hẹn tôi đi học nhóm.”, Hà Tỉnh vặn nắp lọ cồn i-ốt, thu dọn đống tăm bông.
“Làm phiền cậu rồi.”, Trình Triều Lạc tỏ ra rất khách sáo, “Giờ thì đi đi, tôi gọi xe cho cậu.”
Đã nói với lớp trưởng là không đến rồi, huống hồ Hà Tỉnh vốn không muốn đi cho lắm, “Thôi.”
Trình Triều Lạc: “Phải làm bài tập gì? Tôi làm cùng cậu.”
Hà Tỉnh: “Được.”
“Chiều đi shopping, bồi thường vì đã làm lỡ cuộc hẹn của cậu với bạn.”, Trình Triều Lạc nói.
Tâm trạng Hà Tỉnh như được nhấc bổng lên, “Tôi về nhà thay quần áo đã.”, nói rồi liền đứng dậy, song khuỷu tay lại bị nắm lấy. Ở trường, tất cả các ngày đều phải mặc đồng phục, ngày nghỉ ở nhà, hầu như Hà Tỉnh cũng chỉ mặc quần áo thoải mái, rất ít khi mặc váy, Trình Triều Lạc nhìn cô, “Không phải thay, mặc váy xinh mà.”
“Không tiện.”, Hà Tỉnh cúi đầu nhìn cái váy dài qua đầu gối, mặc dù có mặc quần bảo hộ, nhưng không tiện để ngồi xổm, “Không ngồi khoanh chân được, tôi về thay cái quần.”
Một câu nói chặn lại hết những lời Trình Triều Lạc định thốt ra, Hà Tỉnh căn bản không hề coi cậu là bạn khác giới, không muốn ăn diện xinh đẹp trước mặt cậu mà chỉ cần thoải mái là được, cậu nhận ra rằng, con đường này đã định là sẽ vô cùng gian nan, nhưng cậu có lòng tin, cũng có nhiều thời gian dành cho cô.
Thay quần xong, Hà Tỉnh ngồi xuống cạnh Trình Triều Lạc, cùng cậu làm bài tập. Làm được một lúc thì điện thoại đổ chuông, cậu lớp trưởng không nhắn tin nữa mà gọi thẳng sang, nói rằng đã đến trước cửa khu nhà. Không ngờ lại đến nhanh như vậy, Hà Tỉnh vội vội vàng vàng chạy xuống đón.
Đã nói là sẽ mời người ta đến ăn cơm, tất nhiên Hà Tỉnh sẽ làm được. Đón cậu bạn vào nhà, để Hà Lai nói chuyện với lớp trưởng một lát, cô đi thay quần áo, xong xuôi lại nghĩ tới việc không biết nấu cơm, bèn quyết định dẫn lớp trưởng ra ngoài ăn.
Họ ra tới cửa, đột nhiên nhà đối diện cũng mở cửa ra, Trình Triều Lạc dựa vào khung cửa, đè lên bụng ngón tay và bảo: “Tay tôi lại chảy máu rồi.”
***
Lời tác giả:
Lớp trưởng: Một người mà đến cả cái tên cũng không có, chỉ muốn tỏ tình thôi mà lại khó thế này ư?
Cậu ta hằm hằm nhìn Trình Triều Lạc: Có cần vào viện hiến máu không?