Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 22




Trình Triều Lạc không trả lời, ấn Tôn An xuống không cho nó đứng dậy, “Xin lỗi trước.”

Tôn An nghiêng người hét về phía Hà Tỉnh: “Bạn gì ơi, xin lỗi nhé.”, nói xong liền quay đầu lại hỉ hả nói với Trình Triều Lạc: “Mày nói xem có trùng hợp không, tao cũng thích con bé kia đấy.”, câu này của nó chỉ có ba phần thật còn bảy phần giả, chủ yếu là muốn chọc tức Trình Triều Lạc.

Trình Triều Lạc nhếch môi cười khẩy, “Đừng nằm mơ.”, không tỏ vẻ giận dữ, chỉ có khinh thường, “Không đời nào cậu ấy thích mày.”

Tôn An không phục, “Nó thích mày chắc? Nhìn không giống lắm.”

Trình Triều Lạc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tôn An, “Mày muốn thi đấu với tao mà, phải không?”

“Nếu tao thắng, mày phải làm bạn với tao.”, Tôn An vốn trẻ trâu, nhất quyết muốn làm bạn với Trình Triều Lạc, mà chẳng phải là tình bạn mang ý nghĩa thật sự, nó chỉ muốn dập đi sự ngạo nghễ của Trình Triều Lạc, khiến Trình Triều Lạc bu lấy nó, tung hô nó như những đứa khác trong trường mà thôi.

“Nếu thua, sau này tránh xa tao ra.”, Trình Triều Lạc lại nhìn về phía Hà Tỉnh, “Cũng tránh xa cậu ấy ra.”, để Tôn An cậy ra được bí mật của cậu thì sẽ hỏng chuyện, cậu phải nhanh chóng giải quyết, vậy nên không thể không chơi trận bóng này.

“Một lời đã định.”, Tôn An dõng dạc đáp.

Trời chiều lặn xuống, khắp trời rải một màu cam đỏ quạch.

Trên sân bóng, đám thiếu niên ai nấy đều đầm đìa mồ hôi.

Đám đông đến xem càng lúc càng nhiều, tiếng hoan hô inh tai nhức óc.

“Trình Triều Lạc cố lên!”

“Tôn An cố lên!”

Nam Tiêu nhìn về phía sau, rồi khẽ đẩy Hà Tỉnh, “Trình Triều Lạc đang thi đấu với Tôn An kìa, bọn mình ra xem đi?”

Hà Tỉnh ngoảnh đầu lại, giữa những mái đầu nhấp nhô, cô vừa liếc mắt đã trông thấy Trình Triều Lạc, làn da trắng khiến cậu hoàn toàn nổi bật giữa đám nam sinh, mặt trời đang dần lặn treo ngay trên vị trí của cậu, giống như một chùm đèn tỏa bóng xuống chàng thiếu niên tràn đầy tự tin. Ánh tà dương đỏ cam rải lên cổ tay đang ném bóng của cậu, thấm xuống làn da trắng, làm nổi bật sợi vòng đỏ quấn quanh cổ tay. Có người xông đến cướp bóng, cậu liền vặn mình, thuần thục ném bóng về phía cột trụ, quả bóng nâu vàng lọt thẳng qua rổ, xung quanh vang lên tiếng reo hò và những tràng vỗ tay không dứt.

“Đi thôi.”, Nam Tiêu đứng dậy, chặn tầm mắt Hà Tỉnh, kéo cô hòa vào đám đông.

Hà Tỉnh không mấy hứng thú với môn bóng rổ, chỉ đơn thuần là ra xem. Bóng lại đến tay Trình Triều Lạc, Tôn An chặn phía trước, tìm cách cản Trình Triều Lạc ném bóng vào rổ. Trình Triều Lạc nhanh nhẹn xoay sang phải, lại từ bên trái ném bóng cho Châu Từ Dữ, trái bóng một lần nữa lọt qua rổ. Trong một khoảng trống, Trình Triều Lạc lấy lại nhịp thở, cách cả đám đông, tầm mắt cậu bỗng chạm tới Hà Tỉnh. Cô ôm sách đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt trong veo, đáng yêu đến lạ lùng, Trình Triều Lạc khẽ nhếch môi mỉm cười.

Chỉ là một nụ cười như lơ đễnh, nhưng lại kéo theo những tiếng xuýt xoa của đám nữ sinh xung quanh, ai nấy đều đoán già đoán non, trong khoảnh khắc căng thẳng như thế, Trình Triều Lạc đang cười với cô gái nào vậy?

Nghỉ giữa hiệp, Trình Triều Lạc đi thẳng đến chỗ Hà Tỉnh, Châu Từ Dữ và Mạnh Thiên Sơn cũng đi cùng, tất cả đều đưa mắt nhìn theo họ. Trình Triều Lạc dừng lại trước mặt Hà Tỉnh, chìa tay ra: “Nước đâu?”

“À.”, Hà Tỉnh mất một lúc mới nhận ra cậu đang nói chuyện với mình, bèn khom lưng lấy một chai nước khoáng từ trong thùng ra đưa cho cậu. Trình Triều Lạc vặn nắp, không uống ngay mà đưa cho Hà Tỉnh, “Khát rồi phải không?”

Hà Tỉnh cũng hơi khát thật, liền nhận lấy mà uống không chút khách sáo.

Trình Triều Lạc vặn nắp một chai mới, ngửa cổ uống, đường nét cạnh sườn khuôn mặt, yết hầu và những mạch máu lờ lờ xanh nổi lên rõ ràng, cậu uống một hơi hết nửa chai, còn lại nửa chai thì nhét vào tay Hà Tỉnh, “Cầm hộ tôi.”, rồi chạy về sân bóng.

Tiếng chuông vào tiết tự học tối vang lên, trận đấu cũng vừa lúc kết thúc, đội Trình Triều Lạc thắng đội Tôn An 6:4. Đám đông giải tán, Trình Triều Lạc chặn Tôn An lại, cúi đầu nhìn nó, “Nhớ lời tao nói, tránh xa cậu ấy ra.”

Tôn An cười khùng khục, “Động lòng thật à?”

Trình Triều Lạc chẳng thèm để ý đến nó, “Cút.”

Nếu không có trận đấu này, chắc chắn Tôn An sẽ không bỏ qua Hà Tỉnh, chẳng phải vì quá thích, mà chỉ để trêu tức Trình Triều Lạc. Nhưng dám cược dám nhận thua, đã đồng ý sẽ không làm phiền Hà Tỉnh rồi, đương nhiên nó sẽ không làm gì cả. Trận này thua, nhưng Tôn An lại chẳng cảm thấy chán nản, thậm chí còn vui là đằng khác, bởi nó bất ngờ phát hiện ra được điểm yếu của Trình Triều Lạc, một tên cao ngạo chừng ấy, lại âm thầm bảo vệ một cô gái.

Người ngoài không biết nguyên nhân dẫn đến trận đấu, là vì Tôn An muốn kết bạn với Trình Triều Lạc, còn Trình Triều Lạc lại vì thấy quá phiền nên mới nhận lời thách đấu.

Về lớp, có đứa con gái nhỏ giọng bàn tán, “Sao Trình Triều Lạc lại không chịu làm bạn với Tôn An nhỉ? Tôn An trông cũng được, nhà lại có tiền, ăn đứt Mạnh Thiên Sơn với Châu Từ Dữ. Nghe nói bố Mạnh Thiên Sơn vẫn đang ở trong tù, còn Châu Từ Dữ ấy à, giao diện thì ổn, nhưng mà không nói được, sao lại muốn kết bạn với một đứa câm chứ?”

“Nhà Trình Triều Lạc không thiếu tiền, thèm vào mấy đồng nhà Tôn An.”

“Tôn An cũng lì thật đấy, đã không muốn làm bạn với nó rồi mà cứ lẽo đẽo bám theo…”

Hà Tỉnh không nghe những lời sau đó nữa. Trước giờ Trình Triều Lạc làm gì cũng không bận tâm đến đánh giá của người khác, Tôn An có tiền cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cậu chỉ nghe theo ý muốn của mình, tìm một người chung chí hướng để làm bạn.

Lúc trước, nếu không nhờ Trình Triều Lạc, có lẽ Mạnh Thiên Sơn đã bị bắt nạt đến mức phải nghỉ học rồi. Mọi người đều cảm thấy Mạnh Thiên Sơn có một ông bố tù tội là một việc đáng sợ, song Trình Triều Lạc lại không nghĩ như vậy. Bố Mạnh Thiên Sơn làm sai, đương nhiên phải chịu sự trừng phạt tương ứng, nhưng Mạnh Thiên Sơn chẳng làm hại bất cứ ai, không đáng bị cô lập, bị bài xích.

Sau này quen biết lâu, kể đến việc gia đình thì mới biết, bố Mạnh Thiên Sơn vốn là người bán rau ở chợ, gặp phải phường du côn, đang khi phòng vệ lỡ tay làm đối phương bị thương, chứ hoàn toàn không phải là tên lưu manh như trong trường vẫn đồn đại.

Trình Triều Lạc có sự kiêu ngạo của riêng mình, cậu không cần thiết, và cũng sẽ không phải cúi đầu trước ai cả, giống như gốc cây vươn mình mạnh mẽ dưới mặt trời, dầm tuyết phơi sương cũng vẫn mãi hướng về phía ánh sáng.

***

Tiệc mừng sinh nhật Trình Khiêm, cả nhà Hà Tỉnh có mặt, ngoài ra còn có bạn bè thân thích của nhà họ Trình. Nhà Hà Tỉnh đến sớm, ngồi chung bàn với nhà Trình Triều Lạc nói chuyện rôm rả.

Hà Lai không có điện thoại, chạy quanh bàn xem ké điện thoại của mọi người, chỗ này xem một chút, chỗ kia xem một tẹo, mỗi lần nó đến, Hà Tỉnh lại úp điện thoại lại không cho xem.

“Ki bo.”, Hà Lai đứng cạnh Trình Triều Lạc, thấy Trình Triều Lạc đang chơi game liền bảo: “Anh Triều Lạc, anh có mang giấy bút đi không? Tẹo nữa khách đến đông rồi, kiểu gì cũng lại có người bảo anh viết chữ.”

Trình Triều Lạc không thích chuyện lần nào người lớn tụ tập cũng yêu cầu cậu viết chữ khoe tài nghệ, nên cố ý không mang theo gì hết.

Hà Lai lại ngứa mỏ hỏi Trình Khiêm, “Bố nuôi, sao lại cho anh Trình Lạc viết thư pháp ạ?”

“Thư pháp là cách tốt để rèn tính mạnh mẽ, chỉ có người mạnh mẽ mới giải quyết được mọi chuyện mà không biết run sợ là gì.”, Trình Khiêm hỏi Hà Lai, “Nếu Lai Lai muốn học, thì bảo Triều Lạc dạy con.”

“Không không không!”, Hà Lai liên tục xua tay, “Con thừa mạnh mẽ rồi, không cần luyện nữa ạ.”, nó véo cái bụng núng nính thịt, “Nhìn cả người con toàn là thịt đây này, muốn ngã cũng chẳng ngã nổi.”

Mọi người: “…”

Khách khứa lục tục đến, Hà Tỉnh kéo em trai lại rồi nhỏ giọng bảo: “Đông người rồi, ngồi yên đi.”

“Anh chị ai cũng có điện thoại, em chán chết rồi đây, hay là đưa điện thoại em mượn một lúc đi?”, Hà Lai chìa tay ra, Hà Tỉnh không cho, “Quên vụ mày ấn linh tinh hết hơn hai trăm rồi à? Ngồi sang một bên đợi ăn cơm đi.”

Hà Lai trút hết cơn tức vì không có điện thoại lên người chị gái, nó giơ tay cướp điện thoại nhưng không cướp được, liền nắm tay lại định đấm. Lúc nắm đấm chuẩn bị giáng xuống lưng Hà Tỉnh, thì cánh tay nó bỗng bị tóm lại, Trình Triều Lạc quẳng điện thoại ra, “Chơi của anh đi.”

“Không thèm.”, Hà Lai đang nổi máu điên, bao phẫn nộ đều hướng hết về phía Hà Tỉnh, nhất quyết phải đòi cho được điện thoại của Hà Tỉnh.

“Thôi nào.”, Trình Triều Lạc kéo Hà Lai ra trước mặt mình, “Đàn ông không được đánh phụ nữ.”

Hà Lai phụng phịu nói: “Em có phải đàn ông đâu.”

Trình Triều Lạc: “…”

Hà Tỉnh: “…”

“Thì con trai không được đánh con gái.”, Trình Triều Lạc đổi cách dùng từ.

Hà Lai: “Em đánh phù thủy đấy chứ, phù thủy già.”

Hà Tỉnh cười khẩy: “Chị mà là phù thủy già, thì chắc chắn sẽ không ăn thịt mày, bao nhiêu tuổi rồi mà chỉ biết mách lẻo với khóc nhè.”, rồi cô nhắc nhở Trình Triều Lạc, “Cẩn thận nó quệt nước mũi lên người cậu đấy.”

Trình Triều Lạc: “…”

Nói không thắng, đánh không lại, Hà Lai tức điên lên, cúi đầu định cắn Hà Tỉnh, nhưng lại bị Trình Triều Lạc tóm cổ lôi về rồi cảnh cáo: “Không được bắt nạt chị em.”

Hà Lai ngoạc mồm khóc, “Ngày xưa bọn em cãi nhau, anh toàn giúp em, giờ chỉ biết bênh chị ý thôi, anh Trình Lạc, anh thay đổi rồi.”, nó khụt khịt mũi, “Thay đổi thật rồi.”

Hà Tỉnh bị thằng em làm cho nhức đầu, đành phải bỏ điện thoại ra, nghiến răng dọa nạt: “Không được khóc nữa.”

Thằng nhóc lấy được điện thoại rồi là yên lặng hẳn, mọi người đều nói chuyện hăng say, không ai để ý đến mấy đứa trẻ, Hà Tỉnh không có việc gì làm, lại đưa chân đá Trình Triều Lạc, “Chơi một ván cờ ca-ro đi?”

“Không có giấy bút.”, Trình Triều Lạc đặt điện thoại xuống trước mặt Hà Tỉnh, “Chán quá thì xem đề này đi.”

Mãi mới có một ngày nghỉ, làm xong bài tập rồi nghỉ ngơi nửa ngày, lúc này mà còn nhắc đến Toán thì đúng là quá thảm, không nhân đạo, Hà Tỉnh nhắm mắt đẩy điện thoại ra, “Thôi thôi, cho tôi yên tâm ăn một bữa đi.”

Trình Triều Lạc: “…”

Rảnh quá không biết làm gì, Hà Tỉnh tìm chủ đề nói chuyện giết thời gian, biết rồi mà còn cố tình hỏi: “Sao cậu không muốn làm bạn với Tôn An?”

“Sao tôi phải làm bạn với nó?”, Trình Triều Lạc hỏi vặn lại.

“Vì nó đẹp trai, lại có tiền.”

“Thế cậu vừa thông minh vừa xinh xắn, tôi cưới cậu về làm vợ, được không?”

Chỉ là một câu để khịa lại câu hỏi nực cười của cô, vậy nhưng Hà Tỉnh lại nghe ra đôi phần chân thật, cô vội quẳng suy nghĩ này ra khỏi đầu, cười đáp cậu như mọi khi: “Không được đâu, anh Tỉnh thích những anh giai hài hước cơ.”

Trình Triều Lạc: “…”

Hà Lai tải game về máy Hà Tỉnh, chơi say sưa quên trời đất, đột nhiên có đến năm sáu tin Wechat liên tục nhảy ra, không ngừng chặn mất hình ảnh trên màn hình, quấy nhiễu Hà Lai chơi game. Một ván thua, nó bực bội ấn mở giao diện tin nhắn, còn hậm hực nói với Hà Tỉnh: “Có người cứ gửi tin nhắn cho chị mãi thôi, bực hết cả mình.”

Không đợi Hà Tỉnh lấy lại điện thoại, Hà Lai đã híp mắt, cao giọng đọc: “Tỉnh Tỉnh, cậu từng sờ… hàng của của Trình Triều Lạc chưa?”

Lời này vừa nói ra, cả phòng lập tức im phăng phắc.

Hà Lai cúi đầu không nhìn phản ứng của mọi người, còn tiếp tục đọc: “Cứng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.