Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 21




Đêm tối, đèn đường rọi ánh vàng vọt, trên đường chỉ thỉnh thoảng mới có một chiếc xe lướt qua, cuốn theo một gợn gió đêm, thổi bay góc áo. Trình Triều Lạc mặc đồng phục mùa thu, bộ đồ rộng rãi bận trên người cậu nhìn chẳng chút lôi thôi, tay áo được cậu kéo lên trên, để lộ ra một sợi vòng đỏ xuyên hạt Phật châu quấn quanh cổ tay.

Hà Tỉnh ngồi yên sau xe, vốn định ngẩng đầu ngắm ánh trăng, nhưng lại trông thấy mái tóc ngắn của Trình Triều Lạc, cô giơ ngón trỏ chọc vào lưng cậu, “Tôi vẫn hay cảm thấy cậu giống một ngọn núi tuyết, lạnh lẽo, sáng ngời, mà lại vững vàng, không bao giờ sụp đổ.”, cô thở khẽ một hơi, rồi nói bằng giọng đượm ý cười: “Người leo lên được đỉnh núi chẳng có mấy, nhưng nhất định là sẽ cực kỳ hạnh phúc.”

“Cậu không ở trên đỉnh núi à?”, Trình Triều Lạc hỏi ngược lại.

Hà Tỉnh lại đưa tay chọc lưng cậu mấy cái, “Tôi chưa leo bao giờ.”

“Không cần leo, cậu ngồi cáp treo lên là được.”, giọng nói lành lạnh tan trong gió đêm, như nhánh mạ non vươn mình mạnh mẽ sau cơn mưa rào, tràn trề hy vọng.

Hà Tỉnh cười hai tiếng đầy đắc ý, rồi nhướn người ra đằng trước nhìn Trình Triều Lạc, “Đặc quyền ngồi cáp treo, để dành cho bạn gái tương lai của cậu đi.”, đột nhiên cô thở dài buồn bã, câu chuyện bỗng trở nên nghiêm túc, “Thật ra sau này cậu cũng sẽ rời bỏ tôi như Nguyệt Oánh thôi.”

Không có lời đáp sau đó, chỉ nghe thấy tiếng lốp xe ma sát “ken két” xuống mặt đất. Xe dừng lại, Hà Tỉnh chúi đầu vào lưng Trình Triều Lạc theo quán tính, cô xoa đỉnh đầu, trợn trừng mắt nhìn Trình Triều Lạc: “Cậu định giết người à?”

Trình Triều Lạc xuống xe, xoay người đối diện với Hà Tỉnh, cậu khom lưng ghé lại gần, tầm mắt ngang với cô, “Tôi nói rồi, không cần biết người khác thế nào, tôi vẫn luôn ở cạnh cậu.”, giọng nói lạnh như nước.

Gương mặt tuấn tú bất thình lình ghé lại gần, sống mũi cao đến mức hoàn mĩ, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Tỉnh, lọn tóc bị gió cuốn lướt qua cả trán Hà Tỉnh.

Thật sự Trình Triều Lạc rất đẹp trai, trong trường có nhiều nữ sinh thích cậu như vậy cũng không phải là không có lý do, nhưng Hà Tỉnh nhìn chán rồi, cô giơ tay ẩn mặt Trình Triều Lạc ra không chút nương tình, rồi đẩy cả người cậu về phía sau, “Mai sau cậu có bạn gái, cũng đêm hôm đèo tôi ra ngoài đi ăn thế này à? Cũng để tôi tùy ý vào phòng cậu mà không cần gõ cửa à? Không thể đúng không? Bọn mình khác giới, đến khi có nửa kia của mình rồi thì đương nhiên phải giữ khoảng cách chứ, thậm chí là tuyệt giao.”

Hai chữ tuyệt giao này quá nặng nề, Trình Triều Lạc nhìn về con đường trống trải phía xa, lồng ngực không thôi phập phồng, cậu lặng lẽ hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy lại tâm trạng, “Tôi sẽ không tìm bạn gái.”

“Tùy cậu, dù sao thì tôi cũng sẽ tìm bạn trai, đợi có giấy báo trúng tuyển đại học là tôi đi hẹn hò luôn.”, Hà Tỉnh chống mũi giầy đá khẽ xuống đất, vừa nói vừa nghĩ về một viễn cảnh tươi đẹp.

Trình Triều Lạc: “…”

Có một câu nói hình dung về núi Trường Bạch, rằng trên núi có bốn mùa, cách mười dặm là lại có kiểu thời tiết khác, cũng giống như họ vào lúc này, ở trên cùng một ngọn núi, nhưng người thì ở đỉnh núi phủ đầy băng tuyết, kẻ lại ở chân núi rực rỡ trăm hoa, hoàn toàn không cùng một tần sóng, vui buồn không tương thông.

Trầm mặc trong giây lát, Trình Triều Lạc cong khóe môi khẽ mỉm cười, “Đợi cậu có bạn trai rồi, đừng quên giới thiệu cho tôi đấy.”

Hà Tỉnh cười tươi rói, “Giới thiệu cho cậu làm quen đầu tiên luôn.”

“Được.”, Trình Triều Lạc bâng quơ đáp, lại tiếp tục đạp xe về.

Hà Tỉnh còn đang chìm đắm trong mộng tưởng, không biết rằng mấy câu vừa rồi đã âm thầm chọc tức một nam yêu tinh, hay một tên yêu quái lòng dạ thâm sâu lặng lẽ bày mưu tính kế, muốn tìm bạn trai trước mắt cậu sẽ khó đấy nhé, đến mơ tưởng thôi cậu còn không muốn nữa là.

Hà Tỉnh lại chọc vào lưng Trình Triều Lạc, “Nam Tiêu với tôi sẽ cùng thi Đại học B, nếu Châu Từ Dữ cũng học Đại học B thì lúc đấy mấy đứa mình vẫn chơi với nhau được. À! Nhưng mà điểm của Mạnh Thiên Sơn mà thi Đại học B thì hơi khoai đấy.”, nhắc đến Châu Từ Dữ, cô lại sực nhớ đến chuyện Nam Tiêu muốn xin Wechat của cậu ấy, bèn vội vàng moi điện thoại từ trong túi áo của Trình Triều Lạc ra. Mật khẩu điện thoại Trình Triều Lạc rất đơn giản, 0522, là sinh nhật của cậu.

Cô mở danh bạ Wechat, không tìm thấy tên của Châu Từ Dữ, năm tin nhắn gần đây nhất lần lượt có tên danh bạ là: Mẹ, bố, bố 1, bố 2, tận ba người bố, Hà Tỉnh nhìn mà ngơ ngác, cô hỏi: “Bố nuôi có nhiều số Wechat thế cơ à?”

Trình Triều Lạc: “…”

Đánh cược thua, cậu đành phải làm theo yêu cầu của Mạnh Thiên Sơn, đổi tên của Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ thành bố, để phân biệt nên mới đánh số, “Mạnh Thiên Sơn nghịch linh tinh đấy, kệ đi.”

“Thích gọi bạn là bố à?”, Hà Tỉnh cười như nắc nẻ, “Không nhìn ra, cậu lại có sở thích này, cẩn thận bố mẹ nuôi mà biết là đánh chết cậu đấy.”

Trình Triều Lạc: “…”

Hà Tỉnh hỏi: “Đâu là bố Châu của cậu?”

Trình Triều Lạc nghiến răng, “Không biết.”, chính xác ra là Mạnh Thiên Sơn tự đổi lúc tan học ngày hôm nay, đổi xong rồi cậu cũng không xem, chỉ nghe tên thì đúng là không phân biệt được.

Hà Tỉnh mở trang cá nhân của hai người kia ra, đều chẳng có nội dung gì mấy, tên tài khoản của bố 1 là “Mạnh Thiên Sơn đẹp trai nhất quả đất”, tài khoản của bố 2 thì chỉ có một chữ cái Z, Hà Tỉnh mặc định bố 2 chính là Châu Từ Dữ.

Hôm sau đi học, Hà Tỉnh vừa vào lớp thì Nam Tiêu đã hưng phấn chia sẻ với cô: “Tối qua Châu Từ Dữ nhận lời mời kết bạn của tớ, bọn tớ nói chuyện đến nửa đêm, cậu ấy không trầm lặng chút nào, không hề quái gở, dí dỏm cực kỳ.”, Nam Tiêu cảm thán, “Nếu nói được thì tốt biết bao.”

Đã đồng ý với Châu Từ Dữ rằng sẽ giấu kín chuyện cậu ấy nói được, Hà Tỉnh không thể nào kể sự thật với Nam Tiêu, “Chắc là kiểu trong ngoài bất nhất.”

“Châu Từ Dữ còn kể chuyện cười cho tớ nữa, đáng yêu ghê.”, Nam Tiêu chống tay lên má, hai mắt lấp lánh ý cười.

Hà Tỉnh từng tiếp xúc riêng với Châu Từ Dữ mấy ngày, Châu Từ Dữ không giống như người biết kể chuyện cười, càng không liên quan gì đến khái niệm đáng yêu, ánh mắt cậu ấy rất thâm trầm, như quầng mây đen tụ trước cơn mưa, cậu ấy thường thích đội cái mũ của áo hoodie lên đầu, hay hút thuốc, như một kẻ lập dị lạc bầy.

Cô vừa định nói ra nghi hoặc trong lòng thì giáo viên chủ nhiệm đã bước vào, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ lên lớp, nhưng chủ nhiệm vào sớm, đám học trò bên dưới lập tức tự giác ngồi học.

Học trong lớp thực nghiệm, Nam Tiêu và Hà Tỉnh không dám lơ là, thành tích vẫn ở hai vị trí cuối, có nghĩa là học kỳ sau rất có thể sẽ bị chuyển về lại lớp thường. Mặc dù mỗi học kỳ sẽ lại phân ban một lần, nhưng thật ra chỉ thay đổi tên của mấy học sinh đứng cuối mà thôi, còn lại đại đa số cả lớp sẽ không bị thay đổi, với hai cô nàng này mà nói, tương đương với việc chuyển đến một lớp hoàn toàn xa lạ.

Không quen bạn bè, chương trình học lại nặng, cộng thêm áp lực có thể bị đào thải bất cứ lúc nào, Hà Tỉnh và Nam Tiêu cả ngày bận như con quay, dần dà trở thành những nhân vật phải chạy đi vệ sinh trong truyền thuyết.

Sau lần nói chuyện với Lục Nguyệt Oánh, Hà Tỉnh và Nam Tiêu lại đi tìm Lục Nguyệt Oánh thêm mấy lần nữa, kết quả đều bị từ chối ngay ngoài cửa, sau đó bài vở nhiều lên, không còn tâm sức để đi dỗ dành Lục Nguyệt Oánh nữa, rồi mỗi lúc một xa cách dần.

Không có chuyện bạn thân cùng thích một người, hay tình tiết máu chó như có kẻ ghen ghét ngầm phá hoại, mà chỉ là đột ngột tan rã sau khi phân ban. Không chung một quỹ đạo, trong nhóm chat rất lâu rồi không có tin nhắn mới, sau này Lục Nguyệt Oánh tự động thoát ra, nhóm chat ba người cũng tan rã.

Hà Tỉnh buộc phải chấp nhận sự thật là Lục Nguyệt Oánh không còn chơi với họ nữa, áp lực bài vở khiến cô không có quá nhiều thời gian để buồn rầu, chỉ hơi lơ là thôi là sẽ không theo kịp tiến độ của cả lớp. Áp lực vô hình nặng nề, như đám mây âm u giăng kín đỉnh đầu, cô và Nam Tiêu từng bước bị đồng hóa vào cuộc sống điên rồ, ngày ngày chạy đi canteen ăn cơm, nhồm nhoàm cho xong, rồi lại tất tả chạy về lớp làm bài.

Ngày nào Nam Tiêu cũng thức khuya học bài nên gần như luôn trong tình trạng buồn ngủ, Hà Tỉnh đau bụng kinh không muốn đi lấy nước, bèn nhắn tin cho Trình Triều Lạc: [Lấy cho tôi ít nước nóng]

Trình Triều Lạc nhanh chóng hồi âm: [Ra đây]

Hà Tỉnh ôm bụng, gục đầu, thất thểu nhăn nhó đi từ cửa sau ra ngoài, nhận cốc nước nóng rồi nói câu cảm ơn, sau đó xoay người định đi, mà cổ áo đằng sau bỗng bị Trình Triều Lạc kéo lại, “Uống ở đây.”

“Nóng lắm.”

“Tôi lấy nước ấm mà.”

Hà Tỉnh xoay người lại, Trình Triều Lạc dựa vào bệ cửa sổ trên hành lang, một tay tóm cô, một tay gác lên khung cửa, hai chân bắt chéo. Ánh nắng rực rỡ rọi vào người cậu, không u ám âm trầm như bầu không khí ở ban thực nghiệm, Trình Triều Lạc rạng ngời, sống động, là chàng thiếu niên tỏa sáng chói lọi.

“Tôi đau bụng quá, về chỗ ngồi đây.”, Hà Tỉnh thu tầm mắt lại, thều thào nói.

Trình Triều Lạc lấy cái cốc giữ nhiệt lại, mở nắp, đổ một ít ra bệ cửa sổ cho nguội thêm, lại thò tay vào túi áo, lấy ra một viên thuốc đưa cho Hà Tỉnh, “Uống thuốc đi rồi về lớp.”

Học ở ban thực nghiệm áp lực rất lớn, mấy tháng nay nội tiết của Hà Tỉnh trở nên rối loạn, kỳ kinh nguyệt không ổn định, còn đau bụng quằn quại, nhìn thấy thuốc mà như nhìn thấy tiên đan cứu mạng, không cần biết đắng ngọt ra sao, cô bỏ luôn vào miệng rồi uống nước nuốt xuống. Thuốc trôi xuống bụng, trong miệng lại lan ra vị ngọt nhè nhẹ, cô ngước lên, “Đường đỏ ở đâu ra đấy?”

“Siêu thị.”, Trình Triều Lạc lấy lại cái nắp cốc giữ nhiệt trong tay cô, vặn chặt lại rồi đưa cho Hà tỉnh, “Tối nay cứ để xe đạp ở trường, chú Lý lái xe đến đón bọn mình.”

Chú Lý là tài xế của Trình Khiêm, những hôm trời lạnh sẽ kiêm luôn việc đưa đón Trình Triều Lạc. Đã vào đầu đông, buổi tối tan lớp tự học rồi đạp xe về sẽ rất lạnh, cơn đau bụng kinh sẽ càng nặng hơn. Hà Tỉnh đang định nói cảm ơn, thì bỗng hai ngón tay thoang thoảng mùi bạc hà nhẹ nhàng chặn lên môi cô, mà giọng điệu sau đó vẫn là cái kiểu lạnh nhạt vạn năm không đổi, “Ngậm miệng lại.”. Trong giây lát, Trình Triều Lạc bỏ tay xuống khỏi môi Hà Tỉnh, nhét cốc giữ nhiệt vào lòng cô, nắm bả vai cô xoay về phía lớp học, “Tối đợi tôi ở sảnh tầng một.”

Mùi bạc hà vẫn thoang thoảng quanh chóp mũi Hà Tỉnh, cảm giác tiếp xúc trên môi dường như vẫn chưa tan, cô vô thức sờ lên môi, không hiểu nổi có chỗ nào khác thường. Vào lớp, đám con gái ngồi phía sau cứ nhìn cô chằm chằm, không biết mọi người đã nhìn thấy gì rồi, Hà Tỉnh nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhanh chóng ngồi vào chỗ.

Bên cạnh bắt đầu xì xào tiếng bàn tán:

“Cậu ấy là bạn gái Trình Triều Lạc à?”

“Không biết.”

“Tùy ý sai Trình Triều Lạc đi rót nước, chắc chắn không phải là quan hệ bình thường.”

“Ôi trời! Quán quân toàn quốc đi rót nước cho cậu ấy đấy.”

“Trình Triều Lạc lạnh lùng như thế, vậy mà lại đi rót nước cho người ta, còn chủ động mở nắp cốc…”

Hà Tỉnh không ngờ học sinh lớp thực nghiệm cũng thích buôn chuyện thị phi như thế, cô cúi đầu, không muốn gây sự chú ý nữa, mà vừa nằm rạp xuống bàn thì lại có người tò mò đến tìm cô nói chuyện, “Cậu quen Trình Triều Lạc à?”

“Ừ.”, Hà Tỉnh không muốn gây hiềm khích trong lớp, liền giải thích, “Cậu ấy là bạn từ bé của tớ, bọn tớ chơi với nhau nhiều năm rồi.”, giọng nói không thấp, đám con gái chú ý đến cô nãy giờ đều nghe thấy.

Đối phương thở phào một hơi, “Chẳng trách cậu ấy lại rót nước cho cậu, cậu ấy có bạn gái không?”

“Không có, nếu cậu muốn theo đuổi, tớ có thể giúp cậu chuyển đồ, nhưng cậu ấy thường không xem, khả năng cao là sẽ trả về nguyên trạng.”, Hà Tỉnh nói.

Nói cho cùng, học sinh ban thực nghiệm ít kinh nghiệm, cô bạn kia đỏ bừng mặt trong nháy mắt, vội vàng bảo: “Cảm ơn nhé, tớ không theo đuổi cậu ấy.”, nói xong, cô bạn không đi ngay mà nhìn chằm chằm Hà Tỉnh, “Ngưỡng mộ cậu thật đấy.”

Hà Tỉnh không hiểu có gì mà phải ngưỡng mộ, đang định hỏi lại thì cô bạn kia đã bỏ đi rồi.

Có một tiếng để nghỉ ăn tối, Hà Tỉnh và Nam Tiêu ăn xong thì không muốn về lớp nữa, dắt tay nhau ra gần sân bóng rổ. Trước giờ hai cô nàng hay ngồi ở một bãi đất trống, cùng nhau luyện nghe viết tiếng Anh, phía sau có đám nam sinh chơi bóng, ồn ào đến mấy cũng chẳng thể làm ảnh hưởng tới họ.

Phía sau Tôn An có bốn năm thằng con trai đi theo, nói nói cười cười đi vào sân bóng rổ, lúc ngang qua Hà Tỉnh và Nam Tiêu, nó dừng lại nhìn, con gái nhà nào mà vừa trắng vừa gầy lại xinh xắn đến vậy. Vào sân, nó vừa chuyền bóng vừa nghĩ đến khuôn mặt của Hà Tỉnh, thành ra chơi không mấy tập trung.

Nhà nó có tiền, bao nhiêu đứa chịu bám theo sau bợ đỡ nó, chỉ duy nhất Trình Triều Lạc là nó không làm gì được. Tối nay trông thấy Trình Triều Lạc ở sân bóng rổ, Tôn An đi tới khiêu khích, Trình Triều Lạc không thèm để ý đến nó là đã khiến nó nóng đầu rồi, cộng thêm việc cứ nhớ mãi gương mặt trắng trẻo kia, càng làm nó không thể tập trung chơi bóng được. Tôn An bực bội, giơ cao quả bóng trong tay, xuyên qua đám đông ném về phía Hà Tỉnh. Không thể dập bớt vẻ cao ngạo của Trình Triều Lạc, thì trêu chọc cô em ngọt ngào cũng đáng.

Hà Tỉnh và Nam Tiêu không biết chuyện đang diễn ra trên sân bóng, chỉ tập trung nghe viết từ mới.

Nam Tiêu: “Thiên tài.”

Hà Tỉnh: “Genius.”

Từ đằng xa, quả bóng rổ lao từ trên không về phía Hà Tỉnh, Nam Tiêu trông thấy liền hô to lên: “Cẩn thận, bóng kìa.”

Hà Tỉnh ngẩng đầu, nhìn quả bóng rổ bay tới mà bị dọa cho hú hồn, ngây ra mất hai giây, muốn tránh cũng muộn rồi. Quả bóng ở ngay trước mắt, cô nhắm mắt lại theo bản năng, đưa hai tay lên ôm đầu.

“Bụp!”

Có tiếng bóng đập vào người, Hà Tỉnh đợi mấy giây mà vẫn chẳng thấy đau, mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt lạnh ngắt của Trình Triều Lạc. Cậu ngồi xổm trước mặt cô, một tay áp lên đỉnh đầu cô, một tay ôm sau lưng giấu cô vào lòng, như bức tường vây kín mít, khiến Hà Tỉnh không bị chạm đến dù chỉ một chút.

“Sao cậu lại ở đây?”, Hà Tỉnh không quan sát kĩ sân bóng, không biết Trình Triều Lạc đang chơi trên sân.

Trình Triều Lạc không yên tâm, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi sốt ruột hỏi: “Có bị đập vào đâu không?”

“Không.”, vừa rồi Hà Tỉnh nghe thấy một tiếng “bụp”, rõ ràng là tiếng bóng đập vào người, ngẩng đầu lên nhìn Trình Triều Lạc thì mới ý thức được. Cô đẩy Trình Triều Lạc ra để đứng dậy, nhìn về phía sau, trên chiếc áo sơ mi trắng của Trình Triều Lạc hiện một vết bẩn hình tròn, “Đau không?”, cô nắm góc áo định xốc lên xem.

Trình Triều Lạc tóm tay ngăn Hà Tỉnh lại, “Không đau.”, cậu nhìn Nam Tiêu, “Các cậu đọc sách tiếp đi.”, rồi cậu xoay người, ánh mắt sắc như dao lia về phía Tôn An.

Cả trường trung học số 11 này, Tôn An khó chịu với Trình Triều Lạc nhất, người khác thì vây quanh nó, còn Trình Triều Lạc thì lại chẳng thèm để ý đến nó, ánh mắt nhìn nó chỉ toàn vẻ khinh thường. Thế nhưng lần này, ngoài vẻ khinh thường ra còn chứa đầy ý thù ghét, ánh mắt sắc lạnh, như thể chỉ chút nữa thôi là sẽ lấy mạng nó vậy.

Khí thế của Trình Triều Lạc quá mạnh, cái cảm giác không tỏ ra giận dữ mà vẫn có uy thật sự khiến người ta phải run sợ, Tôn An hơi nhát gan, cúi gằm mặt tránh tầm mắt của Trình Triều Lạc.

“Bụp!”, quả bóng đập vào người Tôn An bằng lực tương tự, tốc độ quá nhanh, khiến Tôn An không đứng vững mà ngồi thụp xuống đất. Trình Triều Lạc thong dong bước đến, ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Xin lỗi mau.”

Tôn An vừa sợ vừa khó chịu với Trình Triều Lạc, tâm trạng cực kỳ phức tạp, đối diện với cảm giác áp lực từ Trình Triều Lạc, nó nói: “Xin lỗi.”

“Không phải với tao.”, Trình Triều Lạc chỉ vào Hà Tỉnh, “Nói với cậu ấy.”

Tôn An nghiêng đầu, nhìn Hà Tỉnh đang chăm chú nghe viết từ mới, cảm giác khó chịu bỗng chiếm thế thượng phong, nó thu tầm mắt lại, ghé vào tai Trình Triều Lạc, hỏi bằng giọng khiêu khích: “Mày thích nó à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.