Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 27: Ngươi Nói Cái Này Ta Không Thấy Buồn Ngủ Nữa2




“Không hổ là Diệp đại nhân, lúc nào cũng không quên đọc sách, đúng thật là khiến người khác cảm thấy xấu hổ!”“Buổi sáng thức dậy là thời điểm để đọc sách, chúng ta là người đọc sách, nên làm như thế.

”“Học tập theo Diệp đại nhân, ta cũng trở về đọc sách, ngày mai lại đến bái kiến!”Đám người không có chút ý kiến nào, ngược lại còn tán thưởng Diệp Ninh.

Mặt Hoàng lão đầu run rẩy, hắn tùy tiện nghĩ ra một lý do, thế mà lại có thể khiến cho đám người tán thưởng.

Thế giới này quá quỷ dị rồi.

“Rốt cuộc công tử đã làm cái gì?”Trong lòng hắn hiếu kỳ.

Mặc dù hôm qua động tĩnh rất lớn, nhưng dù sao hắn cũng là một nô bộc không học thức, không kiến thức.

Chỉ lo trốn ở trong phòng run lẩy bẩy, căn bản chưa từng đi ra khỏi cửa, cho nên cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Một nhóm người đọc sách tán đi, ngay sau đó lại có một nhóm đến, đều là muốn bái kiến Diệp Ninh.

Hoàng lão đầu tùy tiện lất một lý do.

“Công tử chưa tỉnh ngủ.

”“Nên như thế, Diệp đại nhân lo cho nước lo cho dân, đúng là cần nghỉ ngơi.

”“Công tử bị tiêu chảy.

”“Diệp đại nhân thân thể thiên kim, cần phải bảo trọng, ở chỗ ta có một chút ngân lượng, hay là cầm đi mua một chút thuốc cho Diệp đại nhân.

”…Tóm lại, tùy ngươi nói, dù sao cũng đều là nói qua được.

Đầu của Hoàng lão đầu tê dại.

Đưa tiễn một nhóm lại một nhóm khác đến.

Sau đó, rốt cuộc cũng có một nhân vật khiến cho Hoàng lão đầu không thể không xốc lại tinh thần.

“Con trai của tể tướng Liễu Thận, Liễu Tam Nguyên hiện nay là ngoại lang Lại bộ viên xin cầu kiến Diệp đại nhân!”Nhìn nam tử một thân trường sam màu xanh đứng ngoài cửa.

Hoàng lão đầu giật cả mình.

Tê!Con trai tể tướng!Đây chính là nhân vật lớn!Hoàng lão đầu cả đời chưa từng gặp nhân vật lớn gì, nhanh chóng quay người chạy vào trong thông báo.

“Cái gì? Con trai tể tướng?”Diệp Ninh không nhịn được nói.

“Không gặp không gặp.

”Hắn không có thời gian rảnh, cũng không muốn nể tình, vừa đúng lúc chọc giận người khác, đến chém cho ta một đao, ta cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi.

Nhưng mà mọt lát sau, Liễu Tam Nguyên vẫn là đi vào.

Nguyên nhân chính là Hoàng lão đầu thật sự không dám từ chối con trai tể tướng, ấp úng nửa ngày, vẫn là thả người đi vào.

Trên mặt Liễu Tam Nguyên tràn đầy ý cười.

“Diệp huynh, ngưỡng mộ đã lâu!”Diệp Ninh chau mày, thiếu chút nữa thốt ra câu “Ta biết ngươi là ai sao”.

Nhưng lập tức lại nghe thấy, Liễu Tam Nguyên nói.

“Diệp huynh có biết, bây giờ tình cảnh của mình nguy hiểm, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng không!”Cái gì?Lo lắng cho tính mạng!Ngươi nói cái này vậy thì ta không buồn ngủ nữa rồi!Trong nháy mắt tinh thần Diệp Ninh tỉnh táo, trở nên nhiệt tình.

“Liễu huynh đúng không, mau đến đây, cái này, sao còn mang theo lễ vật vậy? Ngươi và ta là huynh đệ, khách khí cái gì?”Liễu Tam Nguyên bị sự “nhiệt tình” của Diệp Ninh làm cho giật nảy mình.

Lúc đến, vốn dĩ hắn còn lo lắng, có khi nào Diệp Ninh không để ý đến hắn không.

Đây là chuyện rất có khả năng.

Nhìn từ biểu hiện lúc trước ở điện Kim Loan có thể thấy được, con người Diệp Ninh rất dày sắt, rất có khả năng chướng mắt người con trai của “gian tướng” như hắn.

Nếu như Diệp Ninh quyết tâm không để ý đến hắn, Liễu Tam Nguyên thật đúng là không có cách nào.

“Xem ra mặc dù Diệp Ninh rất có tinh thần trọng nghĩa, nhưng cũng không cổ hủ, cũng sẽ không bởi vì thanh danh của cha mình không tốt, mà xem thường mình.

”Trong lòng Liễu Tam Nguyên âm thầm gật đầu.

Lúc đầu hắn đã chuẩn bị tốt bị Diệp Ninh phỉ nhổ.

Thân là con trai của gian tướng, loại đãi ngộ này hắn đã quen rồi.

Hoàng lão đầu bưng nước trà lên, rót cho mỗi người một chén, sau đó cung kính lui ra.

“Vừa rồi Liễu huynh nói, ta có nguy hiểm đến tính mạng?”Ánh mắt Diệp Ninh sáng rực.

Hắn ngửi được mùi của chuyện tìm đường chết.

“Đây là điều đương nhiên, Hạ Nguyên Nhất do Diệp huynh mà chết, Vũ Hóa Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.

”Liễu Tam Nguyên nhấp một ngụm trà,Hương vị bình thường, chỉ là lá trà bình thường một đồng bạc là mua được.

Đồ uống trà cũng rất bình thường, còn có nhiều chỗ tróc sơn.

“Xem ra hắn đúng là một người tiết kiệm.

”Những chi tiết này hắn âm thầm nhớ lại, trong lòng lại cộng thêm một điểm nữa cho Diệp Ninh.

Từ lúc sau khi đi vào viện, Liễu Tam Nguyên đã cố gắng dò xét mỗi một tiếng nói hành động của Diệp Ninh.

Dù sao hắn cũng là mang theo nhiệm vụ đến đây.

Không chỉ muốn chấp hành kễ hoạch “mỹ nhân kế” của Liễu Thận, còn phải dùng góc độ của hắn, đánh giá Diệp Ninh.

Dù sao mắt thấy mới là thật còn tai nghe là giả.

“Nói như thế thì Vũ Hóa Môn sẽ đến giết ta?” Diệp Ninh điên cuồng vui mừng: “Lúc nào?”Độ thiện cảm của hắn đối với Hạ Nguyên Nhất trực tiếp tăng cao.

Huynh đệ tốt!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.