Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 123: Khẩu Chiến Đám Người Nho Đạo Mắng Một Người Phun Máu 2




Lập tức có một lão thần nhảy ra, chỉ vào bọn họ nói.

“Bệ hạ, người xem, người của Viện giám sát kiêu ngạo đến mức độ nào rồi? Đây là điện Kim Loan! Thế mà bọn họ không có một chút lòng tôn kính nào…”Diệp Ninh ngắt lời hắn, hỏi.

“Các hạ là ai?”Lão thần vuốt râu của mình, tự hào nói.

“Lão phu là Lại bộ Thượng thư!”“Ồ, Thiên quan.

” Diệp Ninh kéo dài giọng nói, dường như là bất ngờ nhận ra.

Cái gọi là “Thiên quan”, chính là nói đến Lại bộ Thượng thư.

Bởi vì Lại bộ quản lý việc thăng chức và bổ nhiệm, miễn nhiệm, một tay nắm giữ tiền đồ của các quan viên, là nơi có quyền lực lớn nhất ở trong lục bộ!Vì thế, Lại bộ Thượng thư mới có cái tên Thiên quan này.

Nhưng lúc này Diệp Ninh nói, lại là đủ loại mỉa mai.

Có điều lão gia hỏa kia không phản ứng kịp, còn cho rằng là Diệp Ninh sợ rồi, cười lạnh một tiếng, bày ra một bộ dáng ngữ khí dạy bảo, nói.

…“Thế nào? Dự định xin lỗi lão phu?”“Ngươi nghĩ nhiều rồi.

”Diệp Ninh lắc lắc đầu.

“Ta nói tại sao lại có người có thể mắt mờ đến mức độ này, hóa ra là Lại bộ Thượng thư, thảo nào, thảo nào!”Tê!Lão gia hỏa này sợ rằng là cả đời này cũng chưa bao giờ bị người khác làm cho tức giận như thế.

Hắn không ngờ được, Diệp Ninh là một văn nhân rất có tài văn chương, tại sao nói chuyện lại có thể âm dương quái khí đến mức độ này.

Ngón tay chỉ vào Diệp Ninh, hắn run rẩy nói.

“Tại sao ngươi dám sỉ nhục lão phu!”Diệp Ninh lạnh lùng hừ một tiếng, nói.

“Ta nói sai rồi sao?”“Nếu như là triều đường, vậy thì đứng ở đây, không nói là ưu tú như thế nào, nhưng ít nhất cũng là một con người đi.

”“Nhưng mà nhìn các ngươi đi, ta không nhìn thấy một chút nào là dáng vẻ của con người, đúng thật là một đám cầm thú!”“Nơi mà cầm thú đứng, cũng có thể nói là triều đường sao?”Diệp Ninh bắt đầu ngang nhiên mắng.

Có không ít người bị tức đến nổi trận lôi đình.

Cơ Minh Nguyệt cũng mở miệng nhỏ.

Nàng có chút ngơ rồi.

Lẽ nào hôm nay không phải là ngày Diệp Ninh chịu nạn sao?Bách quan là dồn hết toàn lực, đợi tố cáo Diệp Ninh cho tốt, muốn sỉ nhục hắn đến thương tích đầy mình.

Nhưng kết quả thì sao?…Hình như là ngược lại rồi.

Tình huống bây giờ, thế mà lại là Diệp Ninh dẫn người đến đây điên cuồng mắng chửi.

Điều này khiến nàng cảm thấy hình như bản thân đã cầm nhầm kịch bản.

“Ngươi không chỉ sỉ nhục lão phu, ngươi còn sỉ nhục tất cả các đại nhân!”Cả đời này Lại bộ Thượng thư cũng chưa bao giờ gặp được người gan lớn bằng trời như thế, tức đến sắc mặt tái xanh.

“Ta không có sỉ nhục các ngươi.

”Diệp Ninh cười lạnh.

Hắn lại nhập kịch rồi.

Trên triều đường, tất cả các quan viên, người nào cũng ăn mặc chỉnh tề, nhưng đều là mặt người dạ thú.

Thân là quan văn, không có liêm sỉ.

Thân là quan võ, không có chính trực.

Các ngươi còn được coi là người sao?“Lấy Thượng thư đại nhân ngươi làm ví dụ, những năm ngươi ngồi ở chức vị đó, Lại bộ là bộ dáng như thế nào? Thiên hạ là bộ dáng như thế nào, ngươi thật sự không biết gì sao?”Diệp Ninh hung hăng ép người.

“Tham quan hoành hành, trung thần lương tướng bị chèn ép, đây chính là thực tế của Đại Chu, ngươi thân là Lại bộ Thượng thư, có thể tránh thoát không liên quan sao?”“Ba tháng trước, án tham ô của Vĩnh Châu, khiến cho hơn vạn thuyền công bạo động!”“Một tháng trước, Tri phủ Giang Châu sưu cao thuế nặng, bóc lột tàn nhẫn, khiến cho dân chúng lầm than!”“Mười lăm ngày trước…”Diệp Ninh liệt kê ra mấy vụ án, những thứ này đều không cần hắn đặc biệt chú ý.

Ở trong kinh thành người người đều đang nghị luận, đều là những chuyện người nào cũng biết,Đây thực ra là nguyên nhân sáu nước ở phía sau gây áp lực.

Bọn họ muốn có hiệu quả là chuyện tốt không ra ngoài cửa, chuyện xấu truyền khắp ngàn dặm.

Chi cần là tin tức thể hiện ra được sự bẩn thỉu, hủ bại của Đại Chu, bọn họ sẽ liều mạng lan truyền.

Chính là dùng loại phương thức này, để làm giảm thấp lòng trung thành của người trong thiên hạ đối với triều đình.

Nhưng sáu nước có nằm mơ cũng không ngờ được, bọn họ phí hết sức lực tâm tư lan truyền những tin tức này, thế mà lại bị Diệp Ninh lợi dụng.

“Tất cả những gì ta thấy được nghe được, đều là tham quan ô lại làm ra, suy đến cùng, đều là Lại bộ chướng khí mù mịt, không làm việc của con người, mà Lại bộ, chính là do ngươi lãnh đạo!” Diệp Ninh nói chuyện không có một chút khách khí nào: “Một người như ngươi, khiến cho thiên hạ biến thành thế này, mà ngươi còn dám tự cho mình là Thiên quan sao? Nói ngươi là cầm thú, đúng thật là sỉ nhục cầm thú!”“Loại người như ngươi sống là lãng phí không khí, chết là lãng phí đất chôn.

”“Thế mà còn có mặt mũi đến mắng ta? Đúng thật là da mặt so với tường thành còn dày hơn, chỉ sợ rằng là nỏ Đại Hoàng cũng không bắn xuyên được da mặt của ngươi!”Diệp Ninh mắng sướng rồi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.