Chín giờ tối, trong trụ sở cảnh sát thành phố Hồng Kông, tiếng Quảng Đông liên tục vang khiến hoàn cảnh xung quanh thêm ồn áo náo nhiệt.
Ngược lại, bầu không khí trong phòng thẩm vấn ở cuối hành lang vô cùng ngột ngạt. Đồn cảnh sát đã vô cùng cẩn thận, sắp xếp một nữ cảnh sát nói tiếng phổ thông để thẩm vấn Nhiêu Niệm.
Nữ cảnh sát đứng dậy rót một cốc nước đưa cho cô, đặt nó trước bàn rồi cố gắng trò chuyện với cô một cách lịch sự.
“Chào cô Nhiêu, hiện tại chúng tôi đã tìm kiếm được một vài chứng cứ, từ khi vật phẩm bán đấu giá chuyển thành món đồ này, cô cũng tạm thời được trở thành đấu giá viên chính thức của buổi đấu giá.” “Theo như chúng tôi được biết, trong quá trình buổi đấu giá diễn ra, món đồ này đã được mọi người tranh giành quyết liệt. Thế nhưng, con dấu trên giấy chứng nhận thẩm định do phòng đấu giá Thanh Vũ xác nhận lại là giả mạo. Chúng tôi hi vọng cô có thể thành thật khai báo những việc đang bị che giấu.”
Mấy giờ liền không uống nước, cổ họng Nhiêu Niệm khô như hoa quả sấy, đã thế không khí trong phòng thẩm vấn cũng vô cùng áp lực khiến cô cảm thấy tức ngực và khó thở.
Cô ngồi trên ghế, cầm lấy cốc nước vừa được rót nhấp một ngụm cho cổ họng bớt khó chịu, rồi mới khàn giọng nói.
“Tôi thực sự không biết, khi tôi đi giám định, vật phẩm vẫn là thật.”
Từ khi bị đưa đến đồn cảnh sát để điều tra cho đến bây giờ, Nhiêu Niệm đã lặp đi lặp lại câu nói này không biết bao nhiêu lần.
Bốn tiếng trước, trong phòng tiệc trên tầng 35 của khách sạn Regal Riverside ở Hồng Kông.
Cuộc đấu giá diễn ra đúng như dự kiến, mọi thứ vô cùng suôn sẻ cho đến khi vật phẩm cuối cùng được đưa ra trước công chúng. Sự cạnh tranh để giành lấy món đồ này vô cùng khốc liệt, thậm chí vượt xa cả dự tính của cô.
Lúc đó, Nhiêu Niệm đã phát giác có vài người bất thường, nhưng do đang ở trên sân khấu nên cô chẳng thể làm gì được.
Cho đến khi vật phẩm được nâng lên gấp gần 5 lần giá khởi điểm, người chiến thắng là ông chủ của một công ty thích sưu tầm đồ cổ, lúc đi lấy hàng ở sau hội trường đã dẫn theo ba chuyên gia đến để kiểm tra.
Ngay trước khi kí giấy nhận đồ thì đột nhiên xảy ra vấn đề.
Vật phẩm này là hàng giả.
Không chỉ vậy, giấy tờ xác nhận vật phẩm còn do đích thân Nhiêu Niệm ký vào ngay đêm qua. Lúc cô đến nhà kho để kiểm tra, chắc chắn nó vẫn còn là hàng thật.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi từ đêm hôm qua đến chiều hôm nay, đã có người lén lút đánh tráo đồ. Thậm chí cả giấy xác nhận đã được đóng giấu mà hôm qua cô ký cũng là giả nốt. Từ góc nhìn của mọi người, họ sẽ nghĩ là cô thông đồng với người ngoài để làm giả chứng từ.
Sự việc này do ai đó làm ra, còn cô là con dê thế tội.
Nhận ra mọi thứ đều là cái bẫy đã được mắc sẵn chỉ đợi cô sa vào, Nhiêu Niệm chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Cô hít sâu một hơi, ánh mắt vô cùng tỉnh táo: “Tôi không biết chuyện này là thế nào, tôi có thể lấy danh tiếng của tôi với tư cách là một đấu giá viên ra để đảm bảo, khi tôi kiểm tra thì vật phẩm vẫn là hàng thật.”
Thấy cô vẫn cứ khăng khăng, nữ cảnh sát phụ trách thẩm vấn cô thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối.
“Tiếc thay cho cô Nhiêu, người mua đã kiểm tra nhiều lần và xác nhận món đồ này là hàng giả.”
Nhiêu Niệm vội vàng nói tiếp: “Thế còn camera giám sát thì sao, các cô đã kiểm tra camera ở kho chứa đồ chưa? Từ tối qua đến chiều hôm nay chắc sẽ có người lén lút đánh tráo đồ.”
“Không may là buổi tối trước khi cuộc đấu giá xảy ra sự cố, đường điện đã bị cắt để sửa chữa do gần đó xảy ra một vụ hỏa hoạn.”
Lời vừa dứt, hy vọng duy nhất của Nhiêu Niệm gần như tan vỡ, cô cảm thấy toàn thân ớn lạnh như thể rơi vào hầm băng.
Sao mà có lắm sự cố như vậy chứ?
Nhiêu Niệm tức đến nỗi bật cười.
Người chủ trì chính của buổi đấu giá này vô tình gặp chuyện nên mới tới lượt cô thay thế, cô vô tình ký vào một bản thẩm định giả, camera giám sát nhà kho vào trước hôm đấu giá tình cờ không dùng được. Và rồi hàng thật biến mất, hàng giả lên ngôi.
Cô gần như đột ngột mất đi hy vọng cuối cùng, bất lực dựa vào lưng ghế tựa.
Sự mệt mỏi vì thức trắng mấy đêm liền bỗng chốc dâng lên như vũ bão, bao trùm lấy toàn thân cô. Nhiêu Niệm cúi đầu để mái tóc dài che đi khuôn mặt, giấu đi tất cả sự lo lắng và bất lực đang hiện hữu.
Danh tiếng, sự nghiệp, mộng tưởng của cô, tất cả những gì mà cô đã tích góp được trong nhiều năm nay có thể sẽ bởi một lần vấp ngã này mà trở nên vô nghĩa.
Nếu không thể làm sáng tỏ được, chắc chắn cô sẽ không thể sống trong cái ngành này nữa.
Không sao, mọi thứ vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn được.
Cô phải bình tĩnh, không được phép thừa nhận thất bại.
Nhiêu Niệm cứ tưởng cô sẽ bị nhốt ở đây cả đêm, mãi cho đến khi có người gõ cửa, ra hiệu cho nữ cảnh sát phụ trách thẩm vấn cô ra ngoài.
Cách một lớp kính, Nhiêu Niệm không thể nghe thấy cuộc trò chuyện ở bên ngoài.
“Chủ tịch Hoắc? Ý anh là vị kia của nhà họ Hoắc? Cô ấy là vị hôn thê của Hoắc Duật Thâm?” (tiếng Quảng Đông)
“Đúng vậy, cục trưởng bảo là tối nay cũng không thể điều tra rõ kết quả được nên trước tiên cứ thả người ra đã.” (tiếng Quảng Đông)
Sau khi bị người đàn ông gọi ra ngoài, hai người đứng đó trao đổi với nhau, một lúc sau, nữ cảnh sát kia quay lại.
“Cô Nhiêu, bây giờ cô có thể rời đi, nếu có việc cần phối hợp điều tra, chúng tôi sẽ phái người liên lạc với cô.”
Đột nhiên nghe nói mình có thể rời đi, Nhiêu Niệm chưa thể hoàn hồn ngay được, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Cô ngơ ngác đứng dậy, nói lời cảm ơn rồi đi ra bên ngoài.
Sau khi bị nhốt ở đây ba, bốn tiếng đồng hồ, Nhiêu Niệm bàng hoàng bước ra khỏi phòng thẩm vấn, cô thấy Ô Na đang lo lắng đợi mình ở bên ngoài.
Cả Tạ Tiêu cũng đến, anh ta mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng, dáng vẻ đàng hoàng tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đại sảnh nói chuyện điện thoại, bên cạnh còn có cả một luật sư.
Thấy Nhiêu Niệm đã được thả ra, Ô Na vội vàng chạy đến hỏi han: “Xảy ra chuyện gì vậy? Họ nói gì với cô rồi?”
Nhiêu Niệm mím chặt môi, sợ mọi người lo lắng nên lại cố nở nụ cười: “Giờ tôi trở về đợi tin tức, họ sẽ tiếp tục điều tra, không có vấn đề gì.”
“Khi nào thì có kết quả?”
Nhiêu Niệm không biết, cô cúi mặt xuống, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang, nhanh chóng lắc đầu.
Ô Na cũng thở dài, biết Nhiêu Niệm đã bị người ta gài bẫy, cô ấy tức đến giậm chân, lẩm bẩm than thở: “Không biết cái con bé Nhiếp Giai này chạy đi đâu mất rồi, từ chiều đến giờ không thấy ló mặt ra.”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Nhiêu Niệm thoáng chốc cứng đờ, đầu óc hỗn loạn của cô chớt lóe lên một suy nghĩ.
Cô nhớ đến tập tài liệu mà Nhiếp Giai mang đến ngày hôm qua.
Không thể nào.
Đây là một trong những đáp án mà Nhiêu Niệm không muốn tin nhất.
Nhìn thấy vẻ tiều tụy của cô, Tạ Tiêu tỏ vẻ vô cùng đau xót, thấp giọng nói: “Niệm Niệm, anh đã dẫn luật sư tới đây, có gì cứ để người ta xử lý, em về nhà nghỉ ngơi trước đi đã.”
Đối diện với ánh mắt quan tâm của rất nhiều người, Nhiêu Niệm khó khăn nuốt nước bọt qua cổ họng khô khốc, nói một câu không biết cô đã lặp lại bao nhiêu lần trong đêm nay.
“Tối hôm qua vật phẩm vẫn còn là hàng thật, trước khi được mang lên đấu giá nó mới bị đánh tráo.”
Thấy cô cứ khăng khăng nói như vậy, Ô Na lập tức quay đầu lại, nhìn Tạ Tiêu với ánh mắt xin giúp đỡ.
“Anh Tạ, anh nghĩ thử xem còn cách nào….”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Tạ Tiêu trở nên nghiêm trọng.
Anh ta làm trong ngành đấu giá này lâu hơn cô, Nhiêu Niệm không hiểu tình huống này đã đành, còn anh ta sao lại không hiểu cơ chứ.
Phòng đấu giá Thanh Vũ đã có vấn đề từ lâu, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, hiển nhiên là mấy người phía trên muốn lợi dụng cô để moi tiền chứ còn gì nữa. Những người trong nội bộ phòng đấu giá, phe thẩm định thứ ba, còn cả người cố tình nâng giá trong buổi đấu giá đều đã câu kết với nhau, muốn đầu cơ trục lợi.
Biến giả thành thật, nếu kết quả giám định của Nhiêu Niệm lúc đó không có vấn đề gì, thì bây giờ hàng thật đã trở thành hàng giả. Điều này cũng có nghĩa là không ai biết bây giờ sản phẩm thật đang ở đâu. Không ai có thể đảm bảo liệu có người nào đó đã đưa mang món đồ thực sự kia ra nước ngoài rồi không. Những trường hợp như vậy đã từng xuất hiện rất nhiều.
Đối với bọn họ, Nhiêu Niệm chỉ là một đấu giá viên nhỏ bé.
Bây giờ nhà họ Tưởng đang suy sụp, sau lưng cô không có thế lực gì, những người đó chẳng có gì để mà lo lắng.
Có lẽ bởi vì chuyện bọn họ làm lúc trước có dấu hiệu bị phát hiện, cho nên mới vội vàng tìm một người ra thế tội thế này. Tạ Tiêu chỉ có thể khéo léo thuyết phục cô: “Nhiêu Niệm, em mới vào ngành này mấy năm, ngay cả chuyên gia giám định chuyên nghiệp cũng có thể nhầm lẫn. Anh đã liên hệ với luật sư rồi, chỉ cần em thoát khỏi trách nhiệm chính, việc bồi thường không phải là vấn đề khó khăn gì…”
Nghe vậy, Nhiêu Niệm nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy tất cả những lời thanh minh trước đó của mình đều là vô nghĩa.
Không có ai tin cô cả.
Nhưng cô không khóc, vì nước mắt chẳng thể giải quyết được vấn đề gì.
Cô cũng không cần niềm tin của người khác, bởi vì cô sẽ tự mình tìm ra sự thật và chứng minh mình vô tội.
Nhiêu Niệm dứt khoát rút cánh tay ra khỏi bàn tay đang lôi lôi kéo kéo của người đàn ông, xoay người bước ra ngoài.
Ánh mắt cô lạnh lùng kiên quyết, lộ ra sự cố chấp khó nói thành lời: “Tôi sẽ đi tìm chứng cứ, chỉ cần tôi không làm, chắc chắn sẽ có bằng chứng chứng minh điều ấy.”
Ý thức được cô nhất quyết muốn rời đi, sắc mặt Tạ Tiêu hơi thay đổi, nhưng cuối cùng anh ta vẫn chạy theo bước chân cô.
Bên ngoài đồn cảnh sát, màn đêm đã buông xuống, bao phủ toàn thành phố.
Sau khi ra khỏi cổng, cô dừng lại một lúc, Tạ Tiêu cũng dừng theo, quay đầu nhìn cô, trong mắt phảng phất chút dịu dàng.
“Nhiêu Niệm, để anh đưa em về trước.”
Nói xong, anh ta giơ tay định nắm lấy cổ tay cô, muốn kéo cô đi cùng mình, nhưng cô lại không nhúc nhích, nhìn thẳng về một phương hướng cách đó không xa, đôi mắt hạnh vừa mới âm u đã nhanh chóng trở nên sáng ngời.
Tạ Tiêu xoay người, nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy một bóng người cao lớn phía xa xa.
Cách đó vài mét, ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau trong không trung, tia lửa bắn ra xoẹt xoẹt.
Trong vấn đề tình cảm, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ để phát hiện ai là tình địch.
Nhiêu Niệm ngơ ngác nhìn bóng dáng trong màn đêm, người đàn ông lộ ra vẻ mệt mỏi, có lẽ là vội vàng trở về, máy bay vừa mới hạ cánh đã chạy đến đây, trên người còn dính đầy bụi bẩn. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, form dáng rõ ràng, góc áo bị gió nhẹ thổi bay nhưng trông vẫn trang trọng và điềm tĩnh.
Là anh.
Hoắc Duật Thâm đã trở về.
Cơ thể có phản ứng nhanh hơn não bộ, cô giật cánh tay đang bị Tạ Tiêu nắm lấy, chạy nhanh về phía anh.
Gió đêm thổi tung mái tóc, nhưng Nhiêu Niệm chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến mấy vấn đề nhỏ nhặt này, chỉ muốn nhanh chóng nhào vào lồng ngực của anh.
Người đàn ông dang tay đúng lúc, vững vàng ôm lấy cô gái vào lòng.
Cảm xúc đã khóa chặt cả ngày lúc này như bị ai đó mở van, chảy ra ào ào như thác đổ. Lớp mặt nạ bình tĩnh, mạnh mẽ, lạnh lùng trong nháy mắt rơi xuống trước mặt anh. Trái tim rối bời của cô như đột nhiên tìm được một thứ gì đó làm cho ổn định, mùi lô hội trên người anh từ từ tỏa ra khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bị nhốt trong phòng thẩm vấn cả một đêm, nói không sợ hãi thì chắc chắn là giả dối, chẳng qua cô không muốn thể hiện ra thôi.
Thấy người trong lòng bình yên không gặp chuyện gì, đôi tay đang căng thẳng của Hoắc Duật Thâm rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thả lỏng.
Anh hơi cúi đầu, nhìn mái tóc đen nhánh của cô, trầm giọng nói.
“Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Hốc mắt sưng tấy lên vô cùng đau nhức, nhưng trái tim lại như đang được ngâm trong dòng suối ấm áp ngọt ngào.
Nhiêu Niệm vùi mặt sâu hơn, cố gắng khiến cho lời nói của mình trở nên bình tĩnh: “Sao anh lại trở về…”
Hơi thở ấm áp sượt nhẹ qua tai, anh cất giọng chậm rãi: “Về đón em.”
Nhiêu Niệm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hơi thở khẽ run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh rồi hỏi: “Hoắc Duật Thâm, anh có tin tôi không?”
Sau khi hỏi xong câu này, lông mi Nhiêu Niệm run lên vì khó chịu, chóp mũi cũng đỏ ửng.
Cô rất sợ, sợ rằng anh cũng sẽ nói những lời giống như người khác, bắt cô phải thừa nhận một lỗi sai mà mình chẳng hề gây ra.
Hiểu được tâm trạng lo lắng của cô lúc này, người đàn ông cúi mặt xuống, không chút do dự nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tin em.”
Hai chữ ngắn gọn tựa như một cây búa nhỏ đập thẳng vào trái tim, Nhiêu Niệm đặt tay lên ngực anh, nắm chặt vạt áo anh, không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào.
Suốt đêm, cô giải thích vô số lần nhưng không một ai tin tưởng.
Chỉ có anh.
Chỉ có anh là người sẵn sàng tin cô.
Trái tim trong lồng ngực bỗng nhảy lên thình thịch. Lúc bị đưa vào phòng thẩm vấn Nhiêu Niệm không rơi một giọt nước mắt nào, vì cô biết khóc là một việc làm vô nghĩa, không giải quyết được vấn đề gì.
Nhưng khi nghe thấy anh bảo là tin cô, hốc mắt của Nhiêu Niệm bỗng dưng lại đỏ ửng.
Hoắc Duật Thâm giơ tay ôm lấy gáy cô ngay trước mặt Tạ Tiêu, như thể không hề có ai ở đó.
Ánh mắt sóng yên biển lặng của anh xuất hiện một chút cảm xúc kì lạ, nhưng cuối cùng vẫn bị nhấn chìm vào đại dương mênh mông, nhanh đến nỗi thậm chí anh còn không hề phát hiện ra.
Ở nơi cô không nhìn thấy, người đàn ông không nhịn được cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mái tóc của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng đến nỗi ngay cả người trong ngực cũng không phát hiện.
Bầu trời đen kịt, gió đêm gào thét, thổi tung mái tóc của cô gái.
Ánh đèn trước cổng cảnh sát lờ mờ, che đi tư thế kề sát bên nhau của hai người, chênh lệch chiều cao quá mức hoàn hảo, nhìn từ xa như thể một cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, ôm hôn giữa đường, mặc kệ mọi người.
Tạ Tiêu nhìn hình ảnh hai người ôm nhau thân mật cách đó không xa, đợi đến khi nhìn thấy rõ mặt của người đàn ông, anh ta ngẩn người.
Anh ta nhận ra Hoắc Duật Thâm, người này đã xuất hiện trong một buổi đấu giá ở Luân Đôn vài năm về trước.
Bởi vì người đàn ông này có thân phận cao quý nên anh ta chỉ có thể gặp mặt trong lần ấy, cũng không có cơ hội xây dựng mối quan hệ.
Tại sao Nhiêu Niệm lại có thể quen biết Hoắc Duật Thâm?
Tạ Tiêu vốn cho rằng sau mấy năm anh ta rời đi, Nhiêu Niệm đã thay đổi rất nhiều, không còn là cô bé yếu đuối hay khóc nhè trước đây, không còn ỷ lại chạy theo anh ta và cũng không còn tươi cười hồn nhiên nữa.
Nhưng anh ta đã nhầm.
Cô không thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt anh ta, mà là trước mặt một người đàn ông khác.
Rõ ràng chỉ mới ba năm trôi qua.
Hình ảnh trước mắt không ngừng kích thích thị giác của anh ta, cảm giác ghen tị và không cam lòng dâng lên mãnh liệt, thôi thúc anh ta nhanh chóng đi về hướng đó, phá vỡ bầu không khí ngọt ngào ấy.
“Chủ tịch Hoắc, đã lâu không gặp.”
Hoắc Duật Thâm nhướng mi, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào người đàn ông.
Anh vẫn tỏ vẻ xa cách, lịch sự nói: “Chào anh Tạ.”
Anh càng tỏ ra bình tĩnh, càng giống người chiến thắng.
Tạ Tiêu hơi mím môi, tiếp tục chủ động nói: “Tôi là đàn anh của Niệm Niệm, trong suốt mấy năm đại học cô ấy vẫn luôn đi theo mẹ tôi để học tập.”
Nghe thấy xưng hô thân mật như vậy, hai hàng lông mày của Hoắc Duật Thâm hơi nhíu lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ âm u.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ta luôn hướng về phía Nhiêu Niệm, trong mắt thấp thoáng vẻ dịu dàng hòa nhã.
“Chủ tịch Hoắc bận trăm công nghìn việc, cũng không dám lãng phí thời gian của anh nữa, để tôi đưa Niệm Niệm về là được rồi.”
Lời nói vừa dứt, không khí xung quanh như ngưng đọng, dường như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập thình thịch, cảm giác như đang ở trong chiến trường.
Nhiêu Niệm không khỏi nhíu mày. Cô cũng không hiểu Tạ Tiêu nói mấy lời thừa thãi này để làm gì, rõ ràng bây giờ hai người đã chẳng có quan hệ gì với nhau.
Lúc này cô cũng đã tỉnh táo lại, nhận ra mình không nên ôm Hoắc Duật Thâm ở nơi công cộng nữa.
Nhỡ bị ai đó chụp được rồi đăng lên mạng….
Nghĩ đến đây, cô vô thức muốn thoát khỏi lồng ngực của anh, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị người đàn ông giữ chặt.
Cuối cùng lại vững vàng nằm trong vòng tay anh.
Lòng bàn tay anh ấm áp, cách một lớp vải chạm nhẹ vào eo cô, trông anh bớt lạnh lùng đi một chút.
Hoắc Duật Thâm cụp mắt xuống, tùy ý hỏi: “Em muốn đi cùng ai?”
Tuy chỉ hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đang đặt trên eo cô không hề buông lỏng. Anh không hề có ý định thả cô ra, cho dù cô muốn rời đi cũng không thể được. Nhiêu Niệm đoán anh đã hiểu lầm, rõ ràng là cô không hề nhờ Tạ Tiêu đưa về.
Áp suất không khí xung quanh lúc này vô cùng thấp, cảm giác áp bách vô hình tản ra từ khí thế của người đàn ông. Khuôn mặt anh u ám không thể hiện cảm xúc gì, khiến cho cô cảm thấy nếu như lúc này mình không đưa ra một câu trả lời làm anh vừa lòng, tình hình chắc chắn sẽ phát triển theo hướng không thể kiểm soát được.
Anh đang không vui.
Tại sao chứ?
Nghĩ đến một khả năng nào đó, trái tim cô đột nhiên đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhiêu Niệm mấp máy môi, vừa định trả lười: “Em…”
Nhưng chưa cả kịp nói gì, Hoắc Duật Thâm đã ra tay trước.
Nhiêu Niệm mất cảnh giác, chưa kịp phản ứng thì đã bị bóng dáng cao lớn của anh áp sát vào cửa xe.
Anh dùng cơ thể để che khuất tầm nhìn của Tạ Tiêu ở phía sau, dường như không thể nhịn nổi nữa, anh cúi đầu, ngậm lấy vành tai mềm mại của cô.
Âm thanh ồn ào ở bên ngoài tựa như biến đi đâu mất, kích thích bất ngờ khiến toàn thân Nhiêu Niệm trở nên căng chặt, đầu óc trống rỗng.
Cả người cô như bị đóng đinh tại chỗ, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông bao phủ lấy cô, đầu lưỡi nóng ẩm lướt qua vành tai, chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất gợi lên một loại cảm giác thoải mái không thể nói rõ thành lời, như thể đang cọ sát vào tai cô.
Tiếng tim đập hòa lẫn vào nhau, gió đêm lạnh lẽo cũng không thể thổi bay sức nóng như lửa đốt giữa hai người.
Hơi thở nóng rực phả vào chiếc cổ thon dài mẫn cảm, Nhiêu Niệm không khỏi run lên, cảm giác bản thân như bị trêu đùa, chưa kịp thỏa mãn đã phải rời đi.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp khàn khàn, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
“Ngoan chút nào, đi theo tôi.” <!-- AI CONTENT END 1 -->