Không Để Em Hay Biết

Chương 8




Năm giờ chiều, khách sạn Bán Đảo Hồng Kông.

Trong phòng, Nhiêu Niệm đã thay đồ trang điểm xong xuôi, bữa tiệc sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ tối, Lăng Lăng đã dặn trước là sẽ đến khách sạn đón cô, sau đó hai người cùng đến khách sạn nơi diễn ra bữa tiệc.

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Nhiêu Niệm dừng công việc đang làm lại, tưởng là Lăng Lăng nên đứng dậy ra mở cửa.

Cửa phòng mở ra, người phục vụ khách sạn mỉm cười hỏi: “Xin chào, không biết cô Nhiêu Niệm có đang ở đây không?”

Nhiêu Niệm mờ mịt gật đầu: “Tôi đây.”

Người phục vụ đưa món đồ trong tay ra: “Có một người đàn ông nhờ chúng tôi mang đồ đến cho cô.”

Nhiêu Niệm nghi hoặc nhận lấy: “Đưa cho tôi?”

Nhìn thấy chiếc hộp gỗ quý giá kia, Nhiêu Niệm cứ cảm thấy có chút quen mắt.

“Đúng vậy.”

Người phục vụ mỉm cười lịch sự, không đợi Nhiêu Niệm phản ứng đã đóng cửa rời đi.

Nhiêu Niệm do dự mở hộp gỗ ra xem. Khi nhìn thấy món đồ bên trong, cô đột nhiên sửng sốt.

Trên tấm vải nhung màu đen, chiếc nhẫn kim cương máu bồ câu trong suốt lấp lánh đang lặng lẽ nằm bên trong.

Đây là chiếc nhẫn kim cương mà cô đã đích thân bán đấu giá.

Có lẽ chiếc nhẫn đã được thiết kế lại, xung quanh còn được điểm xuyết thêm một vòng kim cương. Bây giờ giá trị của nó đã cao hơn rất nhiều so với khi mới đem ra đấu giá.

Nhưng tại sao lại gửi nó cho cô?

Đầu ngón tay đang cầm chiếc hộp khẽ siết chặt, Nhiêu Niệm không cho rằng Tưởng Gia Trạch sẽ tặng cô món quà này.

Nhưng ngoại trừ anh ta, dường như không có ai có đủ lý do để tặng cô một thứ giá trị như thế.

Không, vẫn còn một người…

Hoắc Duật Thâm.

Nhiêu Niệm còn đang ngẩn người thì Lăng Lăng đã mở cửa bước vào, cô ta bị chiếc nhẫn trên tay cô thu hút, ngạc nhiên hỏi: “Chồng sắp cưới của cậu tặng à?”

Cô ta lập tức nhận ra đây là chiếc nhẫn kim cương máu bồ câu chưa nung mà Nhiêu Niệm đã đấu giá lần đó, đồng tử chợt co lại.

“Mẹ ơi, chồng chưa cưới của cậu chi mạnh tay thật. Ngược xuôi nửa ngày trời cuối cùng lại là anh ta đấu giá.”

Nhiêu Niệm im lặng một lúc, đang định giải thích là không phải Tưởng Gia Trạch tặng, nhưng còn chưa nói thì đã dừng lại.

Bây giờ cô phủ nhận là Tưởng Gia Trạch tặng, nếu như Lăng Lăng tiếp tục truy hỏi là ai, cô cũng không thể trả lời là chiếc nhẫn do Hoắc Duật Thâm tặng được.

Nói cho cùng thì trong mắt người ngoài, cô và Hoắc Duật Thâm không có mối quan hệ gì cả.

“Mau đeo nhẫn vào đi, bữa tiệc tối nay nhỡ bị người ta làm phiền thì cậu định tìm khách hàng kiểu gì?”

Sắc đẹp vẫn luôn là một nguồn tài nguyên khan hiếm. Tựa như một viên ngọc quý giá, chỉ cần đặt nó ở đó thôi cũng đủ thu hút vô số ánh nhìn thèm muốn. Đặc biệt là trong những dịp gặp mặt xã giao như đi dự tiệc.

Thi thoảng hôn ước với Tưởng Gia Trạch cũng được coi là một lá chắn, giúp cô tránh khỏi một vài người có tư tưởng dơ bẩn.

Nhiêu Niệm chần chừ nói: “Nhưng mà…”

Lăng Lăng tiếp tục động viên cô: “Đeo một đêm cũng không sao, mau đeo vào đi. Chiếc nhẫn xinh đẹp như vậy, lại còn là của cậu, sao lại không chịu đeo?”

Chẳng có người phụ nữ nào là không bị thu hút bởi những món đồ trang sức đắt tiền và lộng lẫy, Nhiêu Niệm cũng không ngoại lệ.

Món quà trước mặt tựa như một chiếc hộp Pandora, hấp dẫn cô hãy mở nó ra và đeo chiếc nhẫn vốn không thuộc về mình vào.

Nhiêu Niệm do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định nghe lời Lăng Lăng, đeo chiếc nhẫn đó vào.

Viên kim cương màu hồng ngọc và những hạt kim cương tự nhiên trong suốt điểm xuyết giữa những ngón tay trắng nõn thon dài của cô, phản chiếu lẫn nhau, cùng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Cô tự an ủi mình từ tận đáy lòng, chỉ một đêm thôi, không sao cả.

Ngày mai cô sẽ đích thân đến gặp Hoắc Duật Thâm để trả lại nhẫn cho anh.

Cứ coi như đêm nay là đêm cuối cùng cô đắm chìm vào giấc mộng ngọt ngào này.

*

Buổi tiệc được tổ chức trong một khách sạn cao cấp nằm trên sườn đồi của thành phố cảng. Những vị khách đến tham dự đều là những người có địa vị cao, giàu có hoặc nổi tiếng.

Hai cô gái bắt taxi đến khách sạn. Lăng Lăng phải đến gặp quản lý để lấy thư mời trước khi vào sảnh tiệc, thế nên Nhiêu Niệm đứng ở cửa đợi cô ấy quay lại.

Hôm nay Nhiêu Niệm mặc một chiếc váy màu đen đơn giản, không sang trọng như chiếc váy màu xanh đậm cô mặc trên du thuyền lần trước. Chiếc váy đen lần này được thiết kế theo kiểu hở lưng và có dây buộc. Mái tóc dài của cô buông xõa sau lưng, xương cánh bướm mảnh mai xinh đẹp như thoắt ẩn thoắt hiện.

Gần đây Hồng Kông có mưa liên tục, không khỉ ấm ướt, lúc này gió chiều chậm rãi thổi qua làm cả người cô run lên vì lạnh.

Nhiêu Niệm hà hơi vào lòng bàn tay rồi xoa xoa để làm dịu đi cái lạnh, yên lặng đứng đó chờ đợi.

Cùng lúc đó, trong màn đêm, một chiếc Bentley đen tuyền tiến vào cửa khách sạn.

Cường độ làm việc liên tục mấy ngày nay khiến người ta gần như không chịu nổi. Các dự án bất động sản gần đây của trụ sở Hồng Kông đã bước vào giai đoạn cuối cùng trong quá trình phê duyệt, nhưng chính phủ lại ban hành chính sách mới nên Hoắc Duật Thâm phải đích thân đứng ra giải quyết.

Anh dựa vào ghế sau, lấy một điếu thuốc trong bao thuốc lá ra châm lửa.

Ánh lửa phản chiếu đáy mắt sâu như biển, anh đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm đó ở trên xe, cô gái mềm mại nằm trong lòng anh, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Anh rất ít khi nhớ lại những việc đã xảy ra, thế nhưng chuyện này cứ mãi trong tâm trí, thỉnh thoảng còn khiến anh phân tâm khi đang làm việc.

Đây là một trong những dấu hiệu của việc bị nghiện, không hề tốt chút nào.

Hoắc Duật Thâm trầm giọng hỏi: “Đã gửi đồ qua chưa?”

Bồ Xuyên biết anh hỏi vấn đề gì, nhanh chóng trả lời: “Sáng nay đã gửi đến khách sạn mà cô Nhiêu đang ở.”

Ngồi ở hàng ghế trước, ánh mắt Bồ Xuyên va phải hình ảnh cô gái đang đứng dưới mái hiên.

Anh ấy quay lại, cung kính nói với người đàn ông đang ngồi ở ghế sau: “Chủ tịch, hình như cô Nhiêu đang đứng phía trước.”

Hoắc Duật Thâm đang nói chuyện điện thoại với giám đốc kinh doanh của trụ sở Hồng Kông, điếu thuốc trên tay vẫn còn đang cháy. Nghe thấy vậy, anh nhìn về phía Bồ Xuyên chỉ.

Cô gái đang lặng lẽ đứng dưới mái hiên chờ ai đó, cúi đầu nhàm chán, tình cờ ở trước mặt có một vũng nước, cô dùng giày cao gót đạp khẽ vào đó, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.

Hành động có chút trẻ con.

Người phụ nữ chỉ trang điểm nhẹ, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, góc nghiêng tựa như tỏa một thứ ánh sáng nhẹ nhàng êm dịu, lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo.

Hoắc Duật Thâm vẫn nhớ rõ cái cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay dù cách một lớp vải, hình như lại hơi ngứa ngáy.

Sườn cổ cô gái quá gầy, giống hệt như một con mèo bị bỏ đói.

Tầm mắt dời xuống, cô đã đeo chiếc nhẫn đó vào tay.

Hình ảnh cô đeo chiếc nhẫn kim cương màu hồng ngọc hình giọt nước giống hệt như những gì mà anh đã tưởng tượng.

Nó rất hợp với cô.

Lớp khói trắng mơ hồ lơ lửng trước khuôn mặt người đàn ông, một đốm sáng màu đỏ le lói giữa các ngón tay thon dài gân guốc.

Một lúc sau, anh dập điếu thuốc trên tay, nói: “Tôi xuống xe ở đây.”

“Vâng.”

*

Ở lối vào khách sạn, Nhiêu Niệm đang xem thông tin đấu giá mới nhất do các phòng đấu giá khác phát hành trên điện thoại di động của mình.

Cách đó không xa có ánh đèn xe lập lòe, cô khẽ nheo mắt, vô thức ngẩng mặt nhìn sang.

Mưa phùn giăng kín như tơ, chiếc xe hơi sang trọng màu đen dừng lại trong làn mưa mờ ảo. Đèn xe xuyên qua màn sương, một bóng người cao lớn bước xuống xe.

Ngay lúc này, một người gác cửa đi tới, cung kính đưa cho người đàn ông đó một chiếc ô đen. Sương mù dày đặc, sắc trời đen kịt, gần như hòa tan cả bóng dáng của người đàn ông bên trong đó.

Anh chậm rãi đi tới, bàn tay mảnh khảnh cầm chiếc điện thoại di động. Chiếc kẹp cà vạt màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của kim loại nhưng lại vô cùng cao quý.

Đã mấy ngày không gặp, nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Duật Thâm, Nhiêu Niệm lại nhớ tới cảm giác bị bàn tay kia giữ lấy gáy, khiến cả người cô không khỏi run lên.

Sự mập mờ lan tỏa trong sự cố mất điện ngày hôm đó giống như một sợi dây leo tái sinh, nhanh chóng quấn quanh trái tim cô một lần nữa.

Cô cố gắng lờ đi, nhưng cảm giác đau nhói trong trái tim dường như đang lan rộng.

Chỉ trong mấy giây Nhiêu Niệm ngây người, người đàn ông đã bước tới trước mặt cô.

Hoắc Duật Thâm cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô. Màu sắc rực rỡ, đỏ tươi như máu, tựa như đó là thứ ánh sáng duy nhất nổi bật trong đêm mưa phùn nhẹ.

Nhiêu Niệm cúi đầu theo tầm mắt của anh, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình.

Trong nháy mắt, cô đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó ở trên xe, Hoắc Duật Thâm bỗng dưng hỏi cô về chiếc nhẫn này.

Thậm chí không cần xác nhận lại, cô vẫn có khẳng định luôn là anh tặng.

Nhưng…tại sao anh lại tặng chiếc nhẫn này cho cô?

Nhiêu Niệm hoảng hốt cụp mắt xuống. Rõ ràng cô chỉ muốn đeo nó một đêm rồi hôm sau sẽ trả lại, nhưng bây giờ đã bị anh nhìn thấy mất rồi.

Nhịp tim trong lồng ngực đập thình thịch đến nỗi đinh tai nhức óc, suýt chút nữa cô định giơ tay tháo chiếc nhẫn này ra.

Nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên, ngăn hành động của cô lại.

“Đừng tháo, nó rất hợp với em.”

Cô chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn anh.

Hai ánh mắt giao nhau giữa không trung, đôi mắt người đàn ông thâm sâu như biển lớn. Một giọt nước mưa từ mái hiên nhỏ xuống, rơi vào đầu ngón tay cô, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt dường như có thể truyền thẳng đến trái tim.

Nhiêu Niệm mấp máy đôi môi khô khốc, vừa định nói gì đó thì sau lưng vang lên một giọng nữ trẻ tuổi.

Lúc này, một người phụ nữ đoan trang tao nhã bước nhanh ra khỏi sảnh khách sạn, đi thẳng về phía Hoắc Duật Thâm.

Người phụ nữ đi tới, nở một nụ cười ngọt ngào: “Chủ tịch Hoắc, anh đến rồi.”

Nhiêu Niệm bất giác siết chặt đầu ngón tay đang cầm túi sách, vô thức lùi lại phía sau nửa bước để tránh xa người đàn ông, sợ rằng người ta sẽ chú ý đến cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người.

Cô giả vờ như mình không quen biết gì anh, nhanh chóng tránh đi.

Chú ý đến hành động của cô, Hoắc Duật Thâm khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm nữa.

Doãn Tư Kỳ mỉm cười nhìn Hoắc Duật Thâm: “Chủ tịch Hoắc, chúng ta mau vào trong thôi, tổng giám đốc Mục và những người khác đã đến đông đủ cả rồi.”

Một lúc sau, anh dời ánh mắt, lạnh giọng nói: “Ừ.”

Thoạt nhìn thì Nhiêu Niệm như đang đứng sang một bên và không hề nhìn sang bên cạnh, thế nhưng mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào hai người họ.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cô mới dám thả lỏng tấm lưng đang căng chặt của mình.

Nhiêu Niệm cụp mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp đang nằm trên ngón tay, có một thoáng ngơ ngẩn, trong lòng xuất hiện một cảm giác vô cùng khó tả.

Người phụ nữ vừa rồi có lẽ là bạn đồng hành của anh trong bữa tiệc tối nay, ngay cả trò chuyện hai người cũng dùng tiếng Quảng Đông, thực sự rất xứng đôi.

Ánh sáng lấp lánh trên chiếc nhẫn không hiểu sao lại trở nên chói mắt, Nhiêu Niệm đột nhiên giơ tay tháo nó ra, quăng vào trong túi sách.

Đoàn người Hoắc Duật Thâm vừa đi vào chưa được bao lâu thì Lăng Lăng cũng mang theo thư mời quay lại.

Thấy Nhiêu Niệm thẫn thờ đứng trước cửa, Lăng Lăng lo lắng hỏi: “Sao vậy, nhìn cậu cứ như người mất trí.”

Nhiêu Niệm tỉnh táo lại, mỉm cười lắc đầu: “Tớ không sao, chúng ta mau vào trong thôi.”

Bước vào sảnh tiệc rộng rãi linh đình, chỉ một cái liếc mắt Nhiêu Niệm đã bắt được bóng dáng nổi bật trong không gian rộng lớn.

Người đàn ông được rất nhiều người vây quanh. Giữa chốn danh vọng và tiền tài này, thái độ xa lạ dửng dưng của anh lại càng lộ rõ, không ai có thể lay động.

Khi có người tiến đến bắt chuyện, anh sẽ nâng ly rượu lên và khẽ gật đầu. Tay chân hành động vô cùng thoải mái, lộ ra khí chất của bậc bề trên.

Khoảng cách giữa anh và cô cũng khá xa, e là anh không thể nhìn thấy cô.

Lăng Lăng không để ý Nhiêu Niệm đang nhìn về phía nào, cô ta cầm một ly sâm panh trên bàn tiệc lên, nói với cô: “Cậu đứng đây đợi tớ một lúc nhé, khách của tớ cũng đang ở đây, tớ qua chào hỏi vài câu.”

Nhiêu Niệm nhẹ giọng đáp: “Được.”

Sau khi Lăng Lăng đi, đôi mắt cô lại vô thức liếc về hướng vừa rồi.

Đứng bên cạnh Hoắc Duật Thâm còn có một người khác, là người phụ nữ vừa mới đón anh ở bên ngoài, cũng là bạn đồng hành của anh trong bữa tiệc tối nay mà Nhiêu Niệm đã suy đoán.

Cô là vợ chưa cưới của người khác, còn anh là chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, giữa hai người không hề có bất kì mối liên hệ nào.

Sau đêm nay, cô sẽ trả lại nhẫn cho anh.

Kiên định với suy nghĩ này, Nhiêu Niệm hít một hơi thật sâu, buộc mình phải tỉnh táo lại, không để ý đến khung cảnh bên kia nữa.

Lát sau cô còn phải đi gặp khách hàng, nhưng chiếc váy trên người làm cô cảm thấy hơi khó chịu.

Nhiêu Niệm tùy ý tìm một nữ phục vụ, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, ở đây có ghim cài không?”

Nữ phục vụ lễ phép hỏi lại: “Là trang phục của cô không được thoải mái sao?”

Nhiêu Niệm gật đầu, ngượng ngùng giải thích: “Dây lưng váy hơi lỏng.”

“Để tôi dẫn cô đến phòng nghỉ cho khách chỉnh sửa lại.”

Cô dùng tiếng Quảng Đông khẽ trả lời: “Cảm ơn.”

Lúc Nhiêu Niệm quay người rời đi theo phục vụ, cô không hề hay biết sau lưng có một ánh mắt đang dõi theo cô.

*

Sau khi đưa Nhiêu Niệm đến một căn phòng trống dành cho khách, nữ phục vụ xoay người rời đi tìm ghim cài áo cho cô.

Trong căn phòng nghỉ này chỉ có một mình Nhiêu Niệm, dây đai ở phía sau váy đã bị lỏng.

Phần dây sau lưng chiếc này này phải đan tròn từ lưng xuống em, như thế khi buộc lên mới trông đẹp mắt. Nhưng chỉ cần kéo một cái là nó sẽ bung ra, điều này khiến cô luôn cảm thấy lo lắng không yên.

Nhiêu Niệm chỉ có thể thắt chặt dây đai hết mức có thể, cô tự mình cuốn thêm hai vòng, cánh tay bắt đầu hơi nhức mỏi.

Lúc này, bên ngoài phỏng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Nhiêu Niệm không hề quay đầu lại, tưởng là người phục vụ đã quay lại nên cô chỉ tập trung vào việc buộc dây sau lưng mình.

Để thuận tiện cho việc điều chỉnh, cô đã vén mái tóc của mình ra trước ngực. Thực ra trong sảnh tiệc vừa rồi cô ăn mặc rất đoan trang kín đáo, mái tóc đen dài như thác buông xõa, che đi làn da trắng nõn phía sau lưng, cảnh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện, không để người khác nhìn thấy quá nhiều.

Nhưng lúc này lại hoàn toàn khác, làn da trắng sứ hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, trên tấm lưng mịn màng lộ ra vài vết đỏ tinh tế, có chút chói mắt.

Không ngờ sau khi bước vào sẽ bắt gặp khung cảnh như vậy, bước chân Hoắc Duật Thâm đột nhiên dừng lại, ánh mắt bất giác tối xuống.

Nghe thấy tiếng bước chân của người phía sau dừng lại, Nhiêu Niệm cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cảnh giác quay mặt lại.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông, đồng tử của Nhiêu Niệm đột ngột co lại.

Không ngờ người đi vào lại là Hoắc Duật Thâm, cô vô thức hoảng loạn xoay người lại, che đi tấm lưng trần của mình.

“Anh Hoắc?”

Nhiêu Niệm không biết tại sao Hoắc Duật Thâm lại đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng vừa rồi anh còn đang trò chuyện vui vẻ với mọi người trong bữa tiệc.

Hoắc Duật Thâm hoàn hồn, một lúc sau mới dời ánh mắt đi, yếu hầu di chuyển lên xuống, chân thành nói lời xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Thế nhưng một câu xin lỗi rõ ràng là không đủ chân thành trong tình huống như vậy.

Suýt chút nữa đã bị anh nhìn thấy sạch sẽ, Nhiêu Niệm bây giờ xấu hổ đến mức muốn bật khóc.

“Anh…”

Anh dường như đoán được cô định nói câu gì tiếp theo: “Lúc nãy tôi có gõ cửa.”

“…”

Nhiêu Niệm nghẹn ngào giây lát, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không thể phản bác câu nói này.

Vừa rồi đúng thật là cô đã đồng ý để anh đi vào.

Tầm mắt Hoắc Duật Thâm dừng lại trên bàn tay trống không của cô, lông mày khẽ nhúc nhích.

Anh thản nhiên mở miệng: “Bây giờ đã nhận ra tôi là ai chưa?”

Mặc dù cong môi hỏi nhưng đáy mắt anh lại chẳng có ý cười, chứng tỏ sự dịu dàng của anh lúc này chỉ là vẻ bề ngoài.

Anh đang nhắc đến cảnh tượng ở trước của khách sạn lúc nãy.

Nhiêu Niệm mím môi, tâm lí phản nghịch không biết xuất hiện từ đâu.

Cô cụp mắt, nhỏ giọng thì thào: “Nào dám quên.”

Người đàn ông nhấc chân đi về phía ghế sô pha, ánh mắt u ám rơi xuống cánh tay cô đang giấu sau lưng, nhận ra lúc này cô đang bối rối và hoảng loạn.

Anh chậm rãi nói: “Tôi xem nào.”

Nghe vậy, mí mắt Nhiêu Niệm khẽ run rẩy, cô hiểu ý của anh.

Cô lặng lẽ nắm chặt sợi dây ở sau lưng, cố chấp nói: “Lát nữa sẽ có người buộc lại cho tôi.”

“Ai?”

“Cô phục vụ vừa mới đi ra ngoài.”

Hoắc Duật Thâm bình tĩnh nói: “Cô ấy bị cấp trên gọi đi rồi.”

Trong lòng Nhiêu Niệm nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt của Hoắc Duật Thâm thì không giống như đang nói dối.

Một người như anh chắc hẳn sẽ không lừa cô về mấy điều cỏn con này.

Ngay lúc cô còn đang do dự, người đàn ông đã chậm rãi giơ tay tháo chiếc đồng hồ đeo tay rồi đặt lên bàn cà phê.

Chất liệu của đồng hồ có thể khiến cô bị lạnh.

Âm thanh sắc nét khi mặt đồng hồ chạm vào mặt bàn thủy tinh khiến tim Nhiêu Niệm khẽ run lên, cô càng thêm quẫn bách xấu hổ, hai má cũng nóng bừng.

Anh mặc tây trang chỉn chu lịch lãm, cô lại quần áo xộc xệch đầu tóc rối bù.

Hoắc Duật Thâm chậm rãi lên tiếng, thấp giọng hỏi: “Tôi sẽ nhắm mắt lại, không nhìn lén, được không?”

Rõ ràng anh đang hỏi ý kiến cô một cách lịch sự và ga lăng, nhưng trong giọng nói không hiểu sao lại xen lẫn chút quyến rũ mê hoặc.

Và cả sự dịu dàng không dễ nhận thấy.

Nhiêu Niệm biết lúc này cô nên từ chối thẳng thừng.

Nhưng vừa mới hé miệng, ý định ban đầu lại từ từ lay động.

Cuối cùng, cô hoàn toàn bị hạ gục trước đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh.

Bỏ đi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô thất thố trước mặt anh, cô cũng không cần làm giá mà làm gì.

Anh đã hứa là sẽ không mở mắt, nên cô tin chắc rằng anh sẽ giữ lời.

Chỉ là buộc lại dây váy thôi mà.

Cũng không phải làm gì vượt quá giới hạn.

Thấy cô đồng ý, Hoắc Duật Thâm cũng thong thả nhắm mắt lại, nhận lấy hai sợi dây mỏng màu đen từ tay cô.

Dựa vào hình ảnh vừa mới nhìn thấy ban nãy, anh ước chừng khoảng cách, đảm bảo tay mình sẽ không chạm vào những nơi không nên chạm, sau đó bắt đầu.

Cho dù đã nhắm mắt nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn như đang hiện rõ trước mắt anh.

Vòng eo của người phụ nữ thon thả, hệt như một dãy núi phủ đầy tuyết, cong lên lượn xuống.

Hoắc Duật Thâm đang nhắm mắt, thế nhưng yết hầu vẫn không ngừng di chuyển lên xuống.

Ánh đèn trong phòng ấm áp, sau lưng truyền đến vài tiếng sột soạt, dây buộc được những ngón tay thon dài của người đàn ông cầm lấy, quấn quanh vòng eo mảnh khảnh của cô.

Ở khoảng cách có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, làn da bên cổ Nhiêu Niệm bị hơi thở ấm áp người đàn ông làm rùng mình, còn có cảm giác kì lạ ở phần eo do bị cọ xát qua lại.

Tư thế này khiến cô có cảm giác như bị người đàn ông giam cầm trong lòng.

Trên người anh vẫn còn mùi rượu thoang thoảng, Nhiêu Niệm bất giác rụt cổ lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng lại cảm thấy xung quanh thiếu đi không khí, tựa như lọt thỏm giữa một đám mây.

Dù có né tránh thế nào thì đến bước cuối cùng tay anh vẫn chạm vào da thịt của cô.

Đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Chắc chắn cả người cô sẽ run lên bần bật.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, trái tim Nhiêu Niệm cũng đột ngột co rút theo.

Lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nữ: “Chủ tịch Hoắc đang ở bên trong sao?”

Nữ phục vụ vừa mới rời đi lúc này cũng đã quay lại, ngăn cản người sắp xông vào: “Bên trong không có chủ tịch Hoắc, chỉ có một vị khách nữ.”

Doãn Tư Kỳ không thể tin được: “Sao lại thế được, rõ ràng tôi vừa mới tận mắt nhìn thấy chủ tịch Hoắc bước vào đây mà.”

“Có thể là cô nhìn nhầm rồi, bên trong thực sự chỉ có một vị khách nữ mà tôi vừa mới dẫn vào.”

Doãn Tư Kỳ nhìn chằm chằm cánh của đang đóng kín, cảm thấy vô cùng đáng ngờ: “Không thể nào, tôi không thể nhìn lầm được.”

Nói xong, cô ta định gõ cửa.

Người phục vụ ra sức ngăn cản: “Xin lỗi, cô thực sự không thể vào được.”

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Nhiêu Niệm vô cùng hoảng sợ.

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, thấp giọng nói với người phía sau lưng: “Có người tới, anh bỏ tay ra trước…”

Nhiêu Niệm muốn Hoắc Duật Thâm thả cô ra trước, ít nhất bọn họ sẽ không nhìn thấy hai người đang ở trong tư thế này.

Cô biết rõ người đàn ông đang giúp cô buộc dây áo lại, nhưng nếu người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng…

Anh đang cởi đồ của cô.

Nhưng Hoắc Duật Thâm hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cũng không hề có ý định dừng lại.

Nhiêu Niệm lo lắng đến nỗi muốn bật khóc, nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên.

“Giáo viên của cô Nhiêu đã từng dạy câu này bao giờ chưa?”

Đã đến lúc này rồi mà giọng điệu của anh vẫn còn thong dong.

Nhiêu Niệm cảm giác trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cổ họng thắt lại, vành tai đỏ ưng như đang chảy máu.

“Câu gì?”

Hoắc Duật Thâm chậm rãi thắt lại dây buộc lần cuối, dù là không nhìn thấy gì, các đốt ngón tay linh hoạt của anh vẫn có thể buộc được một chiếc nơ xinh đẹp.

Anh vẫn di chuyển chậm rãi, tựa như đang gói ghém một món quà tuyệt đẹp cho bản thân mình.

Sau khi làm xong mọi chuyện, hàng mi dài của người đàn ông cuối cùng cũng từ từ nâng lên. Tầm nhìn vô cùng rõ ràng, cảm xúc hỗn loạn trong mắt đã được kiềm chế, nhưng giọng nói lại khàn khàn không kiểm soát được.

“Làm việc thì phải tập trung.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.