Không Để Em Hay Biết

Chương 39




Bóng đêm dày đặc, nhưng gió lạnh đêm nay lại dịu dàng đến không ngờ, trong phòng ấm áp như mùa xuân, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng động mập mờ.

Hình như ly rượu sâm panh đã bị đổ ra ngoài, màu rượu trong suốt lan ra, thấm đẫm tấm thảm đắt tiền, tạo nên một mảng ướt sẫm màu.

Trước cửa sổ sát đất, mặt kính nhẵn bóng phản chiếu hai bóng người đan vào nhau, ánh trăng mờ ảo bao phủ lấy thân thể cô gái.

Thảm nhập khẩu rất mềm mại, ngay cả khi cô quỳ xuống cũng không cảm thấy đau.

Nhưng Nhiêu Niệm vẫn chưa quen, không khỏi xấu hổ cắn môi, không nghĩ tới mình sẽ làm theo cách này.

Làn da khô nóng chạm vào nhau, nụ hôn từ sau dần dần rơi xuống gáy, cô không khỏi run lên, trước người lạnh buốt, thế nhưng nhiệt độ của vòng tay đang ôm cô lại nóng như thiêu đốt.

Anh vẫn là dáng vẻ âu phục giày da, chỉ tùy ý giày vò cô, ấn gáy cô xuống, chiếc sườn xám đã bị anh vén lên cao, hoàn toàn không che đậy được gì.

Hoắc Duật Thâm biết rõ cô đang sợ hãi điều gì, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của cô.

“Sẽ không bị ai nhìn thấy đâu, tin anh đi.”

Những người qua đường bên dưới chắc chắn không nhìn thấy được chuyện xảy ra ở tầng 40, 50.

Giờ phút này, quan hệ giữa hai người họ không còn giống cặp tình nhân nữa, mà đã trở thành một dạng khác.

Rõ ràng đã trải qua một lần, nhưng Nhiêu Niệm vẫn cảm thấy không thể chịu đựng được, cô bất giác run lên.

Hô hấp trở nên khó khăn, ngọn đèn trước mắt dường như dần trở nên lập lòe, hơi thở trầm thấp hoàn toàn bao phủ lấy cô, xung quanh cô tràn ngập hơi thở của anh, hô hấp đan cài vào nhau trong không gian cực kỳ chật hẹp.

Trên cửa sổ vốn dĩ sạch sẽ và sáng bóng lúc này xuất hiện mấy dấu vân tay mờ nhạt, một làn sương mờ lan ra, nhuộm ướt lông mi cô.

Đêm nay anh là người nắm quyền kiểm soát, dễ dàng tác động đến suy nghĩ của cô khiến cô phải đi theo anh. Nhiêu Niệm nhìn ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài, tuy rực rỡ lấp lánh nhưng lại không bằng sự kiềm chế và áp lực sau lưng cô lúc này.

Cô rõ ràng sợ đau, nhưng lại không chịu nổi chỉ có thể thuận theo ý anh vô điều kiện, mặc cho ý thức hỗn loạn không ngừng trôi nổi trong đầu.

Quyền chủ động của cô lúc này rõ ràng đã nằm trong tay anh.

Sau khi được ôm lên giường, Nhiêu Niệm vẫn không thể thở bình thường được.

Tấm chăn mịn màng dưới thân dù muốn quỳ tiếp cũng không thể quỳ được.

Bấy giờ ‘hình phạt’ mà cô vừa mới trải qua mới thực sự kết thúc.

….

Xung quanh yên tĩnh, mùi vị mập mờ trong phòng vẫn chưa tiêu tán, lại nghe tiếng động ngoài ban công, Nhiêu Niệm nhướng mi, nhìn anh đi ra ngoài rồi lại bước vào phòng.

Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng ngủ màu xám đậm, thắt lưng buộc lỏng lẻo, cổ áo mở rộng, trên cơ bụng lúc ẩn lúc hiện dưới vạt áo ngủ còn có vài vết đỏ do móng tay cô tạo ra, trông vô cùng sắ.c tình, thể hiện tất cả những gì vừa xảy ra trong căn phòng này.

Nhiêu Niệm cắn chặt môi, quay đầu, cố tình không nhìn vào mắt anh.

Cô nghe thấy tiếng chăn bị xốc lên, anh trầm giọng cười, nắm lấy cổ tay cô rồi sờ vào nơi bị cà vạt cọ xát tới mức đỏ ửng, hôn cô an ủi.

“Không muốn nhìn anh tới vậy à?”

Giọng anh tràn ngập vẻ thỏa mãn, Nhiêu Niệm càng cảm thấy tức giận, ra sức cắn chặt môi dưới.

Cô vẫn chưa nói mình sẽ hoàn toàn tha thứ cho anh, đây là cách dỗ người khác của anh sao?

Quá đáng.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại trong chăn sáng lên.

Hoắc Duật Thâm nhìn một lúc lâu, thấy hình nền điện thoại của cô là ảnh chụp núi Tạp Nhung, lại vô thức hôn lên tấm lưng trắng mịn của cô từ phía sau: “Thích không?”

Được anh hôn, Nhiêu Niệm không khỏi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Ừm…”

Hoắc Duật Thâm suy nghĩ, thấp giọng dỗ dành: “Mùa xuân tới anh dẫn em đi xem, được không?”

Quả nhiên, Nhiêu Niệm bị phân tâm, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh.

“Vậy còn hoa không? Không phải là có tuyết lở sao?”

Thấy cô như vậy, người đàn ông không kìm được cúi đầu hôn l.ên ch.óp mũi cô.

“Năm sau lại trồng mới tiếp.”

Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của anh, tựa như trồng hoa hồng trên núi phủ tuyết là một việc hết sức dễ dàng vậy.

Trong lòng Nhiêu Niệm cảm thấy ngọt ngào, nhưng vẫn giả vờ nói: “Phiền lắm…”

Hoắc Duật Thâm nở nụ cười thật tươi, cúi đầu nhìn cô: “Anh làm, em xem, thế mà vẫn phiền à?”

“Thực ra, em cũng không phải rất muốn nhìn thấy hoa hồng trên núi tuyết.”

Nhiêu Niệm chỉ sợ anh sẽ lại bị thương.

Đêm nay là đêm Giáng sinh.

Cô chỉ cần anh bình an vô sự, thế là đủ rồi.

Trải qua bao nhiêu chuyện, không gì quan trọng hơn sự an toàn của anh.

Mùa xuân tới, bọn họ phải bình an vô sự cùng nhau đi ngắm hoa hồng trên núi Tạp Nhung.

Cùng lúc đó, đêm khuya trong tòa nhà văn phòng, tầng trên cùng chỉ có một ngọn đèn sáng.

Jane đẩy cửa bước vào văn phòng, đứng sau bàn làm việc, kính cẩn nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ kiểu Pháp.

“Anh Đàn, sau ba ngày diễn ra đại hội cổ đông, những người trong hội đồng quản trị đã đồng ý ủng hộ anh. Tin tức về việc chia cổ phần của Hoắc thị cũng đã được công bố, nhưng chủ tịch Hoắc vẫn chưa…”

Jane còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng tách trà vỡ nát, mảnh vụn bay tới rạch lên mu bàn tay trắng nõn của cô ta, để lại một vết máu.

Giọng nói tàn nhẫn của người đàn ông vang lên: “Cô gọi cậu ta là gì?”

Cô ta sợ hãi cúi đầu, nhận lỗi sai của mình: “Tôi xin lỗi, anh Đàn.”

Jane nhanh chóng đổi lời, chọn lời mà anh ta muốn nghe: “Hoắc Duật Thâm có lẽ vẫn chưa phát hiện ra thuốc đã bị đổi. Cho dù anh ta không nghe theo lời khuyên của bác sĩ, chỉ cần uống một thời gian nữa thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.”

Kỳ Đàn nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong mắt dần dần tràn đầy u ám, cảm giác ghen tị và không cam lòng gào thét giận dữ, suýt chút khiến anh ta một khắc cũng không thể chờ đợi thêm nữa.

Anh ta không thể chịu đựng thêm việc phải thua kém người khác, dù chỉ là một ngày.

Vì mẹ của Hoắc Duật Thâm mà nhiều năm trước mẹ anh ta đã phải lưu lạc bên ngoài khi đang mang thai, cũng chính vì sự tồn tại của mẹ con Hoắc Duật Thâm, đã khiến anh ta bị chỉ trích và mắng nhiếc như một đứa con ngoài giá thú nhiều năm qua.

Anh ta không thể khiến Hoắc Duật Thâm trải qua nỗi đau giống như anh ta đã từng, nhưng nhất định phải khiến Hoắc Duật Thâm cảm nhận được nỗi đau mất đi tất cả.

Kỳ Đàn yên lặng nắm chặt bàn tay, cười lạnh một tiếng.

Có được sự thiên vị của Hoắc Cao Phong là chưa đủ, sau nhiều năm như vậy, người ngồi ở vị trí cao vẫn luôn là Hoắc Duật Thâm.

Nhưng, sẽ không còn lâu nữa đâu.

Anh ta chậm rãi lộ ra nụ cười, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, gằn từng chữ nói: “Tôi và cậu ta sống chết không có hồi kết, tập đoàn Hoắc thị chỉ có thể có một chủ nhân.”

Janes lập tức cúi đầu nhận lệnh: “Vâng.”

Anh ta quay người lại, khuôn mặt đã trở lại vẻ bình tình mà anh ta vốn vẫn giả vờ: “Kỳ Văn Hạo đã mang con trai của ông ta đến Hồng Kông, ca phẫu thuật cấy ghép sẽ chính thức được thực hiện trong năm ngày nữa.”

“Người phụ nữ kia nếu không có ý định đứng về phía chúng ta, vậy cũng không cần mềm lòng với cô ta nữa.”

Kỳ Đàn mở tủ rượu lấy một chiếc ly cao, rót đầy rượu vang đỏ vào đó.

Nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly, anh ta chậm rãi nhếch môi, ánh mắt sau thấu kính nhuốm màu điên cuồng.

“Nếu cô ta đã si mê Hoắc Duật Thâm đến vậy, để cô ta được chôn cùng cậu ta đi.”

Sáng hôm sau, Nhiêu Niệm bị tiếng rung của di động đánh thức.

Cô với cánh tay đau nhức, chạm vào chiếc di động rơi dưới gầm giường, mắt nhắm mắt mở nhìn vào màn hình.

Tuy nhiên, khi nhìn rõ mấy dòng chữ trên màn hình, Nhiêu Niệm chợt bừng tỉnh, đồng tử co rút lại.

Trang báo của Hồng Kông đã đăng một mẩu tin, chính xác là một số mẩu tin từ các phương tiện truyền thông khác nhau được tổng hợp lại.

[Chủ tịch Tập đoàn Hoắc thị đột nhiên lâm bệnh nặng, nghi ngờ cổ đông lớn nhất bị thay thế?]

[Cuộc chiến nội bộ trong hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoắc thị đã bắt đầu. Đêm giao thừa đang đến gần, cung điện sắp xảy ra biến cố lớn. Thái tử có ngồi vững vàng trên ngai vàng hay sẽ bị buộc phải thoái vị?]

Vừa định kéo xuống đọc tiếp, Nhiêu Niệm đã nghe thấy tiếng bước chân tới cửa.

Đầu ngón tay thoáng khựng lại, cô vô thức tắt màn hình điện thoại, sau đó nhìn thấy Hoắc Duật Thâm đẩy cửa bước vào.

Mặt mày của anh không nhìn ra bất kỳ khác thường nào, thậm chí còn lộ vẻ đắc ý, tựa như anh không phải nhân vật chính của bản tin sóng gió kia vậy.

Nhiêu Niệm cắn môi, làm như không có chuyện gì, cố gắng che giấu sự hoảng hốt vừa rồi: “Hôm nay anh không phải đi làm à?”

Anh đi về phía cô, thản nhiên đáp: “Bây giờ là cuối năm nên anh không bận.”

Nhiêu Niệm không biết liệu Kỳ Đàn có ra tay hay không, bây giờ ngày mà Hoắc Duật Thâm lấy được chứng cứ đang đến gần, chắc chắn Kỳ Đàn đã không thể kìm lòng được muốn ra tay trước anh.

Nhưng nhìn Hoắc Duật Thâm, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Có lẽ anh đã có cách đối phó nên mới có thể bình tĩnh như thế.

Nhiêu Niệm cố gắng thuyết phục bản thân bỏ qua sự khó chịu lan tỏa từ tận đáy lòng.

Nhưng ngày tháng trôi qua nhanh chóng, chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn cô từng thỏa thuận với Kỳ Văn Hạo.

Cô thực sự có thể lấy bằng chứng về tội ác phóng hoả của Kỳ Đàn năm đó và trả thù cho anh không?

Có lẽ biết tâm trạng bất an của cô lúc này, Hoắc Duật Thâm đi đến mép giường rồi ngồi xuống, tự nhiên ôm cô vào lòng.

Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, giấu đi sự u ám trong mắt, thấp giọng hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của anh, Nhiêu Niệm hoàn hồn, buộc mình ngừng suy nghĩ miên man.

Cô cố gắng thả lỏng, dựa vào lồng ng.ực anh, nhẹ nhàng đáp: “Em đang nghĩ, nếu hôm nay anh không đi làm, vậy chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Em muốn đi đâu đó không?”

Sau một lúc im lặng, Nhiêu Niệm nảy ra ý tưởng, nghĩ đến một nơi không có quá nhiều người biết anh là ai.

Cô rời khỏi vòng tay anh, ánh mắt rực sáng như có một đốm lửa.

“Em dẫn anh tới trường học của em, thế nào?”

Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, học sinh trong trường không nhiều nhưng khắp nơi vẫn trang hoàng đầy không khí Giáng sinh.

Sau khoảng một giờ lái xe, Nhiêu Niệm đưa Hoắc Duật Thâm đến trường đại học của mình, điểm dừng chân đầu tiên là giảng đường của trường.

Để tránh bị nhận ra, trước khi xuống xe, Nhiêu Niệm đã đeo một chiếc khẩu trang màu đen cho Hoắc Duật Thâm.

Nhưng nhìn kỹ, cô lại cảm thấy chiếc khẩu trang này quả thật cũng không có nhiều tác dụng, bởi vì khí chất của anh quá nổi bật.

Song trong trường có rất nhiều sinh viên, anh cũng sẽ không dễ bị nhận ra như vậy.

Nhiêu Niệm nhìn vào giảng đường trống trơn trước mặt, dù thời gian đã trôi qua khá lâu nhưng nơi chốn quen thuộc vẫn khiến cô rơi vào một đoạn hồi ức.

Cô không khỏi cong khóe môi cười, chia sẻ kỷ niệm với anh: “Đây là lần đầu tiên em chủ trì một buổi đấu giá, lúc đó tình cờ có một buổi đấu giá từ thiện, cũng là lần đầu tiên em đứng trước nhiều người như vậy. Hôm ấy có rất nhiều người đến, trong đó có nhiều ông chủ của các tập đoàn Hồng Kông, cả hiệu trưởng và giám đốc khu di tích văn hóa nữa. Em lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.”

“Trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, một món đồ đột nhiên bị mất nên phải tạm thời bổ sung một món đồ mới. Em gần như không có thời gian để ghi nhớ các đặc điểm của nó, đành phải ra phía sau khán phòng nhẩm đọc một mình.”

Trong lúc cô nói chuyện, Hoắc Duật Thâm đi theo cô, ánh mắt sâu thẳm của anh luôn nhìn vào khuôn mặt cô, kiên nhẫn lắng nghe những lời chia sẻ vụn vặt ấy.

Khi Nhiêu Niệm đang nói, anh ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy bức ảnh treo trước mặt, lại cảm thấy khá là quen mắt.

Cô vội vàng bước tới, nhanh chóng dùng tay che lại.

“Không được nhìn.”

Thấy dáng vẻ lo lắng của cô, người đàn ông nở một nụ cười nhẹ, chậm rãi hỏi: “Sao vậy?”

Nhiêu Niệm hiểu câu này, tránh ánh mắt của anh, ấp úng trả lời: “Lúc đó không được đẹp.”

Đại học năm 2, vì bận ôn thi cuối kỳ nên cô rất lười gội đầu, muốn tiết kiệm thời gian gội đầu hàng ngày nên đã ra tiệm cắt tóc ngắn. Lúc đó cô để tóc ngắn ngang vai nên trông không đẹp lắm, cũng coi khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian đen tối nhất của mình, đương nhiên không muốn cho bất cứ ai xem ảnh của mình năm đó.

Không ngờ một lúc sau, lại nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: “Tóc ngắn rất hợp với em, có sao đâu.”

Nghe Hoắc Duật Thâm nói vậy, Nhiêu Niệm quay lại, thấy anh đứng đó với thái độ rất nghiêm túc, nhưng lời anh nói ra lại đang khen ngợi cô.

Tai cô không khỏi nóng lên, lại vô lý như một đứa trẻ.

“Vậy cũng không được nhìn.”

Nói xong, Nhiêu Niệm lật đật kéo tay anh rời đi.

Cô nóng lòng muốn đưa anh rời khỏi đây, nhưng lại bỏ qua một vấn đề mấu chốt.

Hoắc Duật Thâm cụp mắt xuống, nhìn vành tai ửng hồng của cô, đôi mắt sâu như mực bất giác trở nên nhu hòa.

Có điều anh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ để cô dẫn anh ra ngoài.

Nhiêu Niệm thay đổi chủ đề, hỏi anh: “Còn anh thì sao? Có niềm vui gì ở trường đại học không?”

Người đàn ông ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc trả lời: “Chẳng có gì vui vẻ, chỉ biết chăm chỉ học hành rồi tốt nghiệp, cũng không khác gì em.”

Chỉ là thời gian học đại học của anh ngắn hơn cô thôi.

“Vậy nếu không làm kinh doanh, sau này anh muốn làm ngành gì?”

Hoắc Duật Thâm dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Thiên văn.”

Nghiên cứu các thiên hà và khám phá nhiều hơn về sự bao la của vũ trụ, thay vì những thăng trầm trong các thương vụ phù phiếm và phải đối phó với những người đầy sự tham lam.

Nhưng anh không có quyền lựa chọn.

Câu trả lời đúng như mong đợi, nhưng đó là một giấc mơ mà trong cuộc đời này anh không thể thực hiện được.

Trái tim Nhiêu Niệm đột nhiên cảm nghẹn lại.

Anh dường như có tất cả mọi thứ, nhưng anh cũng không thể theo đuổi những gì mình muốn như những người bình thường.

Ngoại lệ duy nhất là cô.

Cả hai vừa bước ra khỏi phòng, Nhiêu Niệm chợt nghe thấy một giọng nói có phần quen thuộc phía sau mình.

“Chị Nhiêu Niệm?”

Nhiêu Niệm quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, là Nhan Uyển, đàn em cùng khoa đại học của cô.

Tình cờ gặp được người quen, Nhiêu Niệm cảm thấy rất vui, nhanh chóng mỉm cười.

“Nhan Uyển, em còn đi học à?”

“Vâng, em ở lại làm nghiên cứu sinh, sang năm mới tốt nghiệp.”

Nhan Uyển nhìn bóng dáng cao lớn bên cạnh Nhiêu Niệm, tò mò chớp mắt hỏi: “Chị, đây là bạn trai của chị à?”

Nhiêu Niệm chưa kịp mở lời, Hoắc Duật Thâm đã bình tĩnh đưa tay về phía cô ấy, giọng nói lạnh lùng nhưng nghiêm túc và lịch sự.

“Chào cô.”

Nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay có giá trị không nhỏ trên cổ tay người đàn ông, Nhan Uyển chưa bao giờ tiếp xúc với một người quyền lực như vậy, có chút ‘được yêu mà sợ’ đáp lại một tiếng.

Cô ấy nghe giọng Hoắc Duật Thâm nói, lại nhìn Nhiêu Niệm hỏi: “Chị, bạn trai của chị là người Hồng Kông đúng không?”

Lông mi Nhiêu Niệm khẽ run, bình tĩnh cười gật đầu: “Ừm.”

Nhan Uyển đột nhiên cười vui vẻ: “Hay quá, hôm nay là lễ Giáng sinh, câu lạc bộ tiếng Quảng Đông của bọn em đang tổ chức một hoạt động ở gần đây. Chị có muốn cùng bạn trai mình tới chơi không? Người chiến thắng sẽ có phần thưởng là một con búp bê Kitty phiên bản giới hạn. Bọn em đang thiếu người tham gia…”

Trước lời mời nồng nhiệt của cô ấy, Nhiêu Niệm không biết phải từ chối thế nào.

Nhưng đi theo cô ấy rồi, cô lại không ngờ thử thách nói tiếng Quảng Đông của Nhan Uyển là hình thức một vài người đứng trên sân khấu tranh nhau đọc thuộc lòng những lời yêu thương bằng tiếng Quảng Đông.

Nhiêu Niệm nhìn người bên cạnh với vẻ áy náy.

Đường đường là thái tử gia của tập đoàn Hoắc thị, lại vì một phần thưởng nhỏ mà lên sân khấu đọc những câu nói tình yêu sến súa.

Như vậy có hơi ảnh hưởng đến hình tượng tổng tài của anh thì phải.

Trên sân khấu đã có sẵn các cặp đôi sinh viên tranh tài, mấy chàng trai nghiêm túc nhìn cô gái của mình, nói bằng giọng Quảng Đông trúc trắc: “Bé cưng, ngày nắng, ngày râm cũng như ngày mưa, anh đều yêu em đến điên cuồng, Trà Trà.”

Đọc được nửa chừng, má chàng trai đó hơi ửng hồng, nhưng vẫn ho khan để hắng giọng lấy hơi đọc tiếp.

“Trà đen, lục trà, trà hoa cúc, nhưng anh chỉ yêu em, Trà Trà.”

Có tiếng khán giả la ó, cô gái tỏ ra ngại ngùng, nở nụ cười ngọt ngào, được chàng trai ôm lấy rồi hôn vào má.

Bầu không khí vô cùng ấm áp, nhưng Nhiêu Niệm không thể tưởng tượng được cảnh lúc Hoắc Duật Thâm đọc mấy lời này sẽ như thế nào.

Cô bèn liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông bên cạnh vài lần, lén kéo tay anh, do dự nói: “Hay là bỏ đi, chúng ta đi thôi.”

Hoắc Duật Thâm thản nhiên đáp: “Cũng đã tới rồi.”

Anh cũng thấy Nhiêu Niệm đã liếc trộm con búp bê trên sân khấu vài lần.

Nếu có thể làm cho cô vui vẻ, lên nói mấy câu cũng không thành vấn đề.

Hôm nay người đàn ông không mặc vest, chỉ khoác một chiếc áo ngoài màu đen đơn giản, nhưng vẫn tôn lên dáng người thẳng tắp, toát ra khí chất đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành.

Đứng bên cạnh chiếc bàn giản dị, nhưng lại có cảm giác như anh đang đứng trong một bữa tiệc tối sang trọng nào đó.

Sau khi Hoắc Duật Thâm bước lên sân khấu, bầu không khí trên khán đài rõ ràng sôi nổi hơn trước rất nhiều.

Ánh nắng mùa đông cũng vô cùng ấm áp, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh, làm dịu đi đường nét lạnh lùng vốn có.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, đứng trên một sân khấu đơn giản, cùng cô tham gia cuộc thi gần như nhàm chán quá mức này, lãng phí thời gian quý báu của anh.

Đó không phải là điều anh sẽ chọn làm, nhưng hiện tại anh vẫn đang làm.

Nhiêu Niệm dõi theo bóng dáng trên sân khấu, gần như không còn để ý được tới những người xung quanh nữa.

Cuối cùng, Hoắc Duật Thâm cầm tờ giấy, chậm rãi mở miệng, dùng tiếng Quảng Đông nói từng chữ một: “Anh thích em không phải nhất thời bất chợt, mà là càng ngày càng khẳng định, vô cùng thích em.”

Giọng của anh vốn đã trầm và từ tính, sau khi được khuếch đại qua micro lại càng trở nên êm dịu gợi cảm, mê hoặc tới mức không thể giải thích được, khiến màng nhĩ cô bỗng có cảm giác ngứa râm ran.

Cô vô thức nín thở nhẹ.

Hoắc Duật Thâm đột nhiên ngước mắt lên, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào bóng người đang đứng dưới sân khấu.

Nhiêu Niệm bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh, trái tim cô như bị thứ gì đó quấn lấy, nhịp đập trở nên mạnh mẽ khiến cô run lên.

Đột nhiên, những âm thanh ồn ào khác biến mất, không khí như ngừng luân chuyển, chỉ còn lại hai người họ trên thế giới.

Anh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng điệu nghiêm túc và chậm rãi.

“Cảm ơn em đã xuất hiện và làm cho cuộc sống của anh được trọn vẹn hơn.”

Trong khuôn viên trường, anh không còn là người thừa kế cao quý của nhà họ Hoắc, cũng không cần gánh trên vai những hận thù và trách nhiệm không thể giải quyết được.

Họ dường như chỉ là một cặp đôi bình thường, không có quá nhiều trở ngại và thăng trầm trong cuộc sống, có thể dành từng ngày trong phần đời còn lại của mình cho nhau.

Nhưng không biết tại sao, Nhiêu Niệm lại cảm thấy đôi mắt anh lúc này còn che giấu những cảm xúc khác, phức tạp và sâu xa.

Nhưng cô không thể biết được rốt cuộc điều gì đang ẩn giấu dưới đôi mắt ấy.

Kết thúc cuộc thi, đúng như dự đoán, Hoắc Duật Thâm giành được giải quán quân, phần thưởng là búp bê Kitty phiên bản giới hạn.

Nhiêu Niệm cầm búp bê trong tay, lại không nhìn thấy cảnh tượng mà cô mong đợi, cô chọc chọc con búp bê trong ngực: “Sao mấy câu dành cho em chẳng lãng mạn chút nào vậy…”

Nghe thấy giọng điệu có chút hụt hẫng của cô, Hoắc Duật Thâm cong môi, không khỏi nói: “Thất vọng lắm à?”

Cô lập tức phản bác lại, nhéo con búp bê trong tay: “Không phải.”

Nhiêu Niệm đoán chắc là do mấy cô cậu sinh viên đó thấy khí chất của Hoắc Duật Thâm không giống người thường, cũng không dám sắp xếp cho anh quá nhiều câu tỏ tình sến súa, nếu không sẽ phá hủy bầu không khí, nên đã cho anh chút ngoại lệ, cho anh đọc mấy câu tỏ tình bằng tiếng Quảng Đông nghe có vẻ bình thường.

Cô lấy tấm thiệp trong túi Hoắc Duật Thâm, nhìn thấy dòng chữ trên đó, nhất thời có chút giật mình.

Câu cuối cùng anh vừa đọc không phải là câu ghi trên tấm thiệp.

Vậy câu nói vừa rồi có phải anh muốn nói với cô không?

Chính sự xuất hiện của cô đã khiến cuộc đời anh trở nên trọn vẹn?

Không biết vì sao, nhịp tim cô lại đập nhanh hơn, cảm giác háo hức lại trở nên dồn dập.

Đúng là lòng người tham lam, cô bắt đầu có chút bất mãn, bắt đầu rục rịch muốn nghe anh nói nhiều hơn.

Nhiêu Niệm cố nén cơn háo hức, cắn môi, nhướng mi nhìn anh, không khỏi trách móc: “Câu cuối cùng sao anh không nói, sợ nói ra sẽ xấu hổ à?”

Nghe vậy, Hoắc Duật Thâm nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: “Câu nào?”

Nhiêu Niệm cảm giác được anh cố ý hỏi ngược lại cô, có chút bất mãn nhìn anh, không tiếp tục đòi hỏi nữa.

“Là câu cuối cùng được viết trên tấm thiệp đó.”

Cô hơi thất vọng vì không nghe được câu cuối cùng, ánh mắt thoáng qua vẻ hụt hẫng.

Khóe môi Hoắc Duật Thâm nhếch lên thành một vòng cung, anh cụp mắt xuống thưởng thức biểu cảm không ngừng thay đổi trên gương mặt cô lúc này.

Thấy người đàn ông vẫn không nói lời nào, Nhiêu Niệm càng thêm đau lòng, nhưng sau khi nghĩ lại, anh thực sự không phải là loại đàn ông thích nói những lời ngọt ngào, ngoại trừ những lúc đó.

Huống hồ, từ nhỏ đến lớn, anh hẳn là chưa bao giờ nói với người khác những lời này.

Nghĩ vậy, cô thực sự đã tự dỗ dành được mình.

Nhiêu Niệm chán nản cúi đầu: “Bỏ đi, không muốn thì đừng nói….”

Nói xong, cô xoay người muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng một giây sau, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy từ phía sau.

Nhiêu Niệm thử giằng co, lại mất thăng bằng ngã vào vòng tay anh, sau đó được anh ôm chặt lấy.

Xung quanh không có ai, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió.

Nhiêu Niệm cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay, khoảng cách gần khiến cô nghe thấy nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ, cũng như sự lên xuống của lồng ng.ực anh.

Lông mi của cô không khỏi run lên, vô thức siết chặt vạt áo Hoắc Duật Thâm.

Sau đó, dô nghe thấy người đàn ông thấp giọng nói, giọng nói trầm thấp gợi cảm rơi vào tai, mang theo hơi ấm tê dại, như sắp truyền đến tận đáy lòng.

Anh lặp lại những chữ trên tấm thiệp bằng tiếng Quảng Đông một cách từ từ chậm rãi.

“Anh thích em, bé cưng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.