Không Để Em Hay Biết

Chương 36




Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ xe là những ánh đèn neon lấp lóe, trong xe là một khoảng không yên tĩnh.

Lông mi Nhiêu Niệm khẽ run, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào.

Giống? Hay là không giống?

Đây có phải là điều anh thực sự muốn biết không?

Hay do anh nhìn thấy những người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh cô, cho nên ham m.uốn chiếm hữu mới trỗi dậy?

Vốn dĩ cô cho rằng mình vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với Hoắc Duật Thâm một lần nữa, nhưng bây giờ cơn đau nhói trong lồng ngực lại nhắc nhở cô rằng cô không thể làm được, cô không thể quên được sự lừa dối của anh, cũng như việc anh tiếp cận cô với những lý do sâu xa.

Cô không thể mềm lòng, càng không thể quên hết mọi chuyện trước đây.

Sau khi xe dừng lại, Nhiêu Niệm hít một hơi thật sâu, cúi đầu vô thức nắm chặt tay lái.

“Ít nhất anh ấy sẽ không nói dối tôi.”

Kỷ Thâm sẽ không nói dối cô, nhưng anh thì có thể.

Lời này vừa dứt, bầu không khí trong nháy mắt trở nên im lặng, sự trầm mặc cũng đang âm thầm lan ra.

Hoắc Duật Thâm nghiêng mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt cô, mái tóc dài xõa xuống đã che đi vẻ mặt của cô lúc này, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau nhói trong lòng.

Yết hầu của anh không ngừng lên xuống, ngay khi anh định lên tiếng thì ngoài cửa xe đã vang lên hai tiếng gõ.

Để không bị chú ý, Nhiêu Niệm đã cố tình lái xe vào bãi đậu xe ngầm.

Nhiêu Niệm hoàn hồn lại, lúc này mới nhìn thấy Minh Yểu đang đứng ngoài cửa sổ.

Minh Yểu kêu một tiếng, lập tức phá vỡ bầu không khí đông cứng trong xe: “Anh, chị Nhiêu Niệm?”

Nhiêu Niệm cảm thấy mình như được giải cứu, nhanh chóng mở cửa xe để thoát khỏi sự im lặng kỳ cục này.

Cô cố gắng kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn, làm như không có chuyện gì xảy ra nói với Minh Yểu: “Anh trai em say rồi, Minh Yểu, em đưa anh ấy lên nhà đi.”

Minh Yểu sửng sốt, vô thức nhìn người bên cạnh: “Say?”

Lúc này, Hoắc Duật Thâm cũng mở cửa bước xuống xe.

Minh Yểu nhìn người đàn ông có ánh mắt bình tĩnh trong suốt trước mặt, trông có giống say rượu đâu?

Nhưng cô ấy vẫn âm thầm bước tới đỡ lấy anh: “Ồ… Được.”

“Vậy chị Nhiêu Niệm về chú ý an toàn nhé.”

“Ừm.”

Nhiêu Niệm quay người lên xe không chút luyến tiếc, như thể hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đang dõi theo phía sau, nhanh chóng khởi động xe rồi rời đi.

Trong bãi đậu xe, Hoắc Duật Thâm nhìn đèn sau của chiếc xe biến mất ở góc phố, cuối cùng cũng chịu rời mắt sang nơi khác.

Một lát sau, Hoắc Minh Yểu đỡ anh lên cầu thang, đi tới căn phòng ở tầng cao nhất.

Cô ấy dìu anh đến sofa, quay người đi đến chiếc bàn tròn pha nước uống cho anh.

Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn sàn đang lặng lẽ bật sáng, anh ngồi trên ghế sofa, yên lặng nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng anh nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn neon, khiến người ta khó có thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này.

Bầu không khí trầm lặng kéo dài tới mức ngột ngạt, Minh Yểu cầm cốc nước đi về phía sofa, nhìn gương mặt trầm lặng và sâu sắc của người đàn ông trước mặt, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Yểu nhìn thấy anh như vậy, anh luôn trầm ổn vững chãi như ngọn núi, nhưng nhiều khi cũng như một phần gỗ mục nát.

Một Hoắc Duật Thâm cô đơn ngồi đó giống như đã mất đi tất cả.

Minh Yểu im lặng một lát, sau đó bất đắc dĩ nói: “Bồ Xuyên nói mấy ngày nay anh vừa tiếp khách vừa uống rượu liên tục, mà uống nhiều thì hại dạ dày, anh cũng không còn nhỏ, còn không biết tự lo cho bản thân mình à?”

Thấy anh không nói lời nào, giống như nghe không lọt tai lời cô ấy nói, Minh Yểu càng nói càng giận, trực tiếp nhét chiếc cốc vào tay anh.

“Cho dù anh có uống rượu cho đến chết thì chắc gì chị Nhiêu Niệm sẽ tha thứ cho anh?”

Khoảnh khắc giọng nói vừa dứt, người đàn ông lập tức dừng động tác đang dang dở.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, dịu giọng nói: “Anh, em biết hết rồi.”

Minh Yểu biết mình không có quyền trách móc Hoắc Duật Thâm, bởi vì Hoắc Duật Thâm luôn mang trong mình mối hận thù suốt những năm qua, cô ấy cũng được bảo vệ tới mức không hề có một chút ảnh hưởng nào, dù trong những năm tháng đó anh đã không ngừng đấu đá với Kỳ Đàn.

Cô ấy thậm chí còn không thể tưởng tượng được cuối cùng chuyện đó sẽ kết thúc như thế nào.

Minh Yểu lại chậm rãi nói: “Anh, anh làm sai rồi. Dù thế nào đi nữa thì những chuyện này cũng không liên quan đến chị Nhiêu Niệm, chị ấy vô tội.”

Hoắc Duật Thâm nhận lấy cốc nước cô ấy đưa, ngẩng đầu uống một ngụm, yết hầu trượt xuống.

“Anh biết rồi.”

Vậy nên, tất cả là lỗi của anh.

Cuối cùng cũng nghe anh mở lời, Minh Yểu vừa tức giận vừa bất lực, nhưng cũng không khỏi cảm thấy có lỗi với Nhiêu Niệm: “Nếu em là chị Nhiêu Niệm, em cũng sẽ hận anh tới chết.”

Vừa nói, cô ấy vừa không khỏi thở dài một tiếng: “Mấy ngày nay chắc chắn chị ấy không muốn gặp anh đâu. Anh, thời gian này anh đừng xuất hiện trước mặt chị Nhiêu Niệm nữa. Đợi khi nào cơn giận của chị ấy lắng xuống, vui vẻ hơn thì anh hẵng gặp rồi thừa nhận lỗi lầm của mình.”

Làm sao anh có thể mong cô tha thứ cho anh vì đã làm một việc không thể tha thứ như vậy được chứ.

Hoắc Duật Thâm thấp giọng đáp: “Ừm.”

Nhiêu Niệm lái xe của Kỷ Thâm vào dưới sảnh công ty rồi gọi Toàn Phi ra quán bar.

Khi Toàn Phi đến, cô ấy nhìn thấy Nhiêu Niệm đang ngồi một mình trong góc quán bar, trước mặt là một hàng chai rượu rỗng.

Trong khung cảnh mờ ảo, Toàn Phi thấy mắt cô đỏ hoe, sau đó nghe thấy tiếng cô thì thầm.

“Tớ vừa mới gặp Hoắc Duật Thâm.”

Không có gì ngạc nhiên, Toàn Phi cũng đoán ra được điều đó.

Cô ấy không khỏi khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Nhiêu Niệm.

“Sau đó thì sao? Bây giờ cậu còn tình cảm gì với anh ấy không?”

Rượu cồn cào trong dạ dày khiến cô khó chịu, nhưng cũng không bằng nỗi đau trong lòng lúc này. Dường như giây phút nhìn thấy anh vào đêm nay, vết thương tưởng chừng đã lành bỗng bị xé toạc ra, không chút che giấu nào.

Tầm nhìn của Nhiêu Niệm có chút mơ hồ, cô ngây người nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.

Cô có ghét anh không? Thực ra, bây giờ cô cũng không thể nói rõ được cảm giác của mình dành cho anh là thế nào.

Mấy ngày nay trằn trọc không ngủ được, cô không khỏi nghĩ đi nghĩ lại rằng mình có nên hận anh hay không.

Nhưng tại sao, cô cảm thấy dường như không ai có lỗi trong chuyện này cả.

Nếu là cô khi đối mặt với những chuyện như vậy và đang mang trong mình một mối hận sâu đậm, có lẽ cô cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.

Nhưng cô không thể thuyết phục mình quên đi sự lừa dối của anh.

Nhiêu Niệm cảm thấy mình như rơi vào một vòng tròn kỳ lạ, có một nỗi đau day dứt trong lòng không thể bỏ qua, nhưng cô không biết làm thế nào để hoàn toàn buông bỏ nó.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, trong lòng Toàn Phi không ngừng chua xót, vội vàng nói: “Nhiêu Niệm, nếu không thì coi như xong rồi đi, cậu hãy xem như chưa từng quen biết anh ấy, đừng đi cứu đứa em trai kia nữa, cậu bây giờ là đang tự làm khổ mình đấy.”

Trong mắt đã nhuốm hơi men, nhưng Nhiêu Niệm vẫn chậm rãi lắc đầu đầy kiên quyết: “Không…”

Cô muốn giúp anh, bất kể thế nào cô cũng sẽ yêu cầu Kỳ Văn Hạo đưa ra bằng chứng đó.

Nếu cô không làm điều này, anh sẽ không thể trả thù cho những người đã mất vì anh từ nhiều năm trước.

Cô sẽ làm điều đó để thành toàn cho anh.

Khi thời hạn một tháng kết thúc, sự thù hận mà anh mang theo trong hai mươi năm sẽ được chấm dứt.

Khi đó, cô sẽ không còn nợ anh bất cứ điều gì nữa, sẽ ép mình quên đi tất cả những gì đã xảy ra, cả những thứ có liên quan đến anh nữa.

Cô nhất định sẽ không nhìn lại.

Nhiêu Niệm và Kỷ Thâm cùng nhau công tác mấy ngày liền, cả hai đã dành rất nhiều tâm sức trong cuộc triển lãm hợp tác với bảo tàng tỉnh lần này.

Địa điểm triển lãm không ở gần Hồng Kông, Nhiêu Niệm ở ngoại thành một tuần, giám sát tiến độ bố trí của địa điểm triển lãm.

Kỷ Thâm cũng đi theo, hai người làm việc cùng nhau gần nửa tháng, cũng thân thiết hơn không ít.

Buổi trưa, sau khi sắp xếp xong những chi tiết cuối cùng của khu vực triển lãm, Nhiêu Niệm chuẩn bị ra ngoài ăn trưa với các đồng nghiệp khác.

Lúc ra ngoài, Kỷ Thâm đã lái xe tới, dừng ở cửa.

Các đồng nghiệp đều ngồi chen chúc ở hàng ghế sau, Nhiêu Niệm chỉ có thể ngồi ở ghế lái phụ.

Cô đang quay đầu thắt dây an toàn, đột nhiên nghe thấy Kỷ Thâm ở bên cạnh nói: “Chờ một chút.”

Cô khựng lại, sau đó cảm thấy người đàn ông đang tiến lại gần, mùi gỗ đàn hương ập đến khiến Nhiêu Niệm theo phản xạ có điều kiện trở nên căng thẳng hơn.

Thấy anh ta lui người lại, Nhiêu Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Nhận ra sự căng thẳng của cô, Kỷ Thâm cười nói: “Vừa rồi trên tóc cô có dính thứ gì đó.”

Nhiêu Niệm thầm nghĩ chắc cũng do mình quá khẩn trương, bèn nhanh chóng mỉm cười: “Cảm ơn anh Kỷ.”

“Không có gì.”

Cùng lúc đó, ở lối ra của bãi đậu xe cách đó không xa, người ngồi bên trong chiếc xe hơi màu đen kín đáo có thể nhìn thấy hết những gì đang xảy ra ở chiếc xe đối diện.

Lê Thừa Kỳ nhìn cảnh trai xinh gái đẹp thân mật trước mặt, không khỏi chế nhạo người bên cạnh: “Cậu cố ý đi đường vòng gần trăm cây số chỉ để nhìn thấy cảnh này sao? Chủ tịch Hoắc, tôi đúng là đã xem thường cậu rồi đấy.”

“Kể cả khi cô ấy có vị hôn phu, tôi cũng chưa bao giờ thấy cậu như thế này, bây giờ chỉ dám đứng nhìn từ xa thôi à?”

Người đàn ông ở hàng ghế sau dời ánh mắt, không muốn nhìn cảnh tượng chói mắt kia, càng không muốn nhìn cô cười ngọt ngào với những người đàn ông khác.

Anh cũng đã cố gắng chịu đựng rất nhiều, cảm xúc như sự ghen tuông hành hạ anh gần như muốn phát điên.

Anh cũng đang cố gắng hết sức để không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Hoắc Duật Thâm cụp mắt xuống, che giấu sự mờ mịt trong mắt, giọng nói khàn khàn.

“Cô ấy không muốn gặp tôi.”

Lê Thừa Kỳ không biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, cũng không để tâm ngả người dựa vào ghế xe phía sau, ngữ khí tùy ý nói: “Phụ nữ nóng nảy một chút cũng có gì lạ đâu. Tôi đang đi du lịch vòng quanh thế giới nghỉ dưỡng, cậu lại gọi tôi về gấp chỉ để làm việc như một cu li ở Thụy Sĩ?”

Yêu cầu của Hoắc Duật Thâm thật sự rất kỳ cục.

Anh yêu cầu anh ta tìm một ngọn núi tuyết, hoặc là một ngọn núi tuyết có thể trồng được hoa hồng.

Thà bảo anh ta hái sao trên trời có khi còn dễ hơn thế này.

Chuyện này không phải có tiền là có thể làm được, Lê Thừa Kỳ ở Thụy Sĩ lăn lộn vì chuyện này gần nửa tháng, cuối cùng cùng cũng thương lượng xong với chính phủ bên đó.

“Bây giờ chuẩn bị mọi thứ về núi tuyết đã xong, chính phủ cũng đã ký giấy phê duyệt, đồng ý cho chúng ta làm gì tùy ý. Chỉ là dựa theo tình hình hiện tại, xung quanh cô ấy cũng không thiếu người vây quanh, món quà này có tặng được nữa không vậy?”

Lê Thừa Kỳ càng nói chuyện, càng cảm thấy Hoắc Hoắc Duật Thâm sau khi yêu vào đúng là không bình thường chút nào.

“Muốn lãng mạn thì bỏ tiền ra tìm người làm là được, còn phải tự mình leo lên đó trồng nữa? Núi tuyết cao tới ngàn mét, leo núi là bộ môn thể thao mạo hiểm, cậu cũng mới chơi được vài năm, rủi ro lại càng nhiều, hiện tại cũng đang vào mùa đông, nếu không may gặp phải tuyết lở, tính mạng cậu…”

Không ngờ còn chưa nói xong, lời của anh ta đã bị người bên cạnh cắt ngang: “Tự tôi sẽ chú ý cẩn thận.”

Biết mình không thuyết phục được anh nữa, Lê Thừa Kỳ cắn răng bật ra mấy chữ.

“Vậy thì chúc cậu có mạng đi thì cũng có mạng về.”

Vài ngày sau, trong phòng nghỉ của nhân viên, Nhiêu Niệm vừa bước vào đã thấy một nhóm lớn người đang ngồi xung quanh chiếc TV treo tường, cùng thảo luận sôi nổi về chuyện gì đó.

Ngay lập tức, một đồng nghiệp vẫy tay gọi Nhiêu Niệm lại: “Nhiêu Niệm, đến đây xem này.”

“Cô nhìn xem, từ sáng tới giờ đều lên xu hướng tin này đó, nghe nói không chỉ trên Instagram, mà toàn bộ các bản tin quốc tế cùng rất nhiều kênh truyền thông nước ngoài đều đang điên cuồng đưa tin này.”

“Tôi đọc tin thì thấy bảo là có một ngọn núi tuyết ở Thụy Sĩ được một người vô cùng giàu có mua lại. Xưa giờ thấy nhiều người mua đảo và mỏ rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người mua một ngọn núi tuyết thế này.”

“Hình như nó mới được đổi tên rồi, gọi là núi Tạp Nhung, dùng để trồng hoa hồng.”

Ngay lập tức có người há hốc miệng: “Thật hả? Làm vậy không phải là ném tiền qua cửa sổ sao? Quá xa xỉ rồi đó.”

“Núi Tạp Nhung? Nó có ý nghĩa gì đặc biệt nhỉ?”

Nghe những lời này, Nhiêu Niệm sững người, vô thức quay đầu nhìn màn hình TV.

Những gì được chiếu trên TV là cảnh quay trên không do máy bay không người lái ghi lại, ngọn núi tuyết hùng vĩ được bao phủ bởi một màu trắng tinh, trên đỉnh núi được điểm xuyết vài mảng màu đỏ, trông giống như một vài bông hoa mận đỏ nở rộ trong tuyết, nhưng nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là những bụi hoa hồng.

Đúng là một cảnh tượng trước nay chưa từng có, trong khung hình, gió và tuyết đang không ngừng thổi tới, hai màu đỏ và trắng đan xen vào nhau, khiến hình ảnh này đột nhiên có chút vừa lạnh lẽo vừa rung động, quả thực là chủ nghĩa lãng mạn tới tột đỉnh, giống như những bông hồng bị tàn phá trong bão tuyết, nhưng vẫn kiên cường ở lại trong bão tuyết.

Trong giây lát, trái tim Nhiêu Niệm có chút đập loạn nhịp, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đầu óc trở nên trống rỗng ngay tức khắc.

Có người nhìn kỹ vào hình ảnh trên TV, sau đó mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Những bông hồng này… là người ta tự trồng xuống sao? Từng bông từng bông trồng dưới lớp tuyết ấy, sao họ làm được hay vậy nhỉ?”

“Hèn gì, vừa nãy tôi đã bảo là trên núi tuyết làm sao mọc ra bông hồng được, phải có người leo lên đỉnh núi trồng thì mới như thế chứ? Nhưng cái này thì có thể kéo dài bao lâu nhỉ?”

“Chắc chỉ vài giờ thôi, tuyết rơi xuống rồi cũng tan đi ngay ấy mà. Đây là cách người giàu thể hiện tình yêu sao? Quá xa hoa rồi đó. Vì muốn dùng hoa hồng để bày tỏ tình yêu nên họ đã mua cả một ngọn núi?”

Nhiêu Niệm thẫn thờ nhìn hình ảnh trên màn hình TV, sững sờ lâu tới mức không kịp hoàn hồn lại, cô cũng không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Hoa hồng không thể tồn tại trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, nên chắc chắn là chúng được cắm xuống trong tuyết, chỉ để đạt được vẻ đẹp ngắn ngủi như lúc này.

Núi Tạp Nhung, nơi tràn ngập hoa hồng, có hơi giống như một hành tinh cằn cỗi không có dấu hiệu của sự sống con người, đột nhiên trái với quy luật tự nhiên mà nở rất nhiều những bông hoa hồng đỏ thắm.

Và tất cả những điều ấy chỉ vì một lời cô nói ra trong lúc say xỉn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.