Tống Hạo Thiên cùng Lãnh Hàn nghe được tin tức về cô liền tức tốc chạy đến nơi thuộc hạ báo cáo. Thứ họ nhìn thấy là hình ảnh Lục Dật Thần ôm đầu ngồi nhìn vào phòng bệnh. Tia đau đớn chạm sâu tới đáy mắt, quanh viền mắt sớm đã đỏ hồng. Hắn đã lo lắng bao nhiêu?
Tống Hạo Thiên thật sự mất bình tĩnh lao đến túm lấy cổ áo Lục Dật Thần.
- Tên khốn, Tiểu Trà làm sao? Là mày làm tổn thương cô ấy phải không?
Lục Dật Thần vô hồn không chống trả mặc kệ bản thân bị túm chặt. Lãnh Hàn vô cùng hoảng loạn, cô muốn rời xa hắn một lần nữa sao? Cô vẫn luôn là người bỏ rơi hắn.
Lạc Tố Tố xuất hiện, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Nàng là bạn thân cũng là chị họ của Mộc Trà. Quét đôi mắt tức giận về phía ba nam nhân xộc xệch ngồi phía ghế kia.
- Tiểu Trà làm sao? Các anh đã làm gì cô ấy. Mẹ kiếp, đám người các anh thật khốn nạn.
Lục Dật Thần lặng lẽ nhìn về phía phòng bệnh. Đáng lẽ hắn nên phát hiện sớm cô có triệu chứng của bệnh trầm cảm. Cô muốn thoát khỏi hắn theo cách thật tàn nhẫn đi.
Lãnh Hàn trầm mặc, cả người toát khí lạnh lẽo. Hắn hận ý liếc nhìn Lục Dật Thần.
- Tiểu Trà vốn thích tự do, anh giam cầm cô ấy vậy chỉ khiến phản tác dụng mà thôi.
Lạc Tố Tố thật muốn bật khóc thật to, lần đầu tiên trong đời nàng sợ hãi như vậy, cư nhiên là vì Lâm Mộc Trà, người thân duy nhất của nàng. Nàng thật sợ Mộc Trà sẽ ngủ mãi không dậy vậy nàng bù đắp những lỗi lầm do ba nàng gây ra trong quá khứ cho cô kiểu gì? Cả người Lạc Tố Tố run rẩy tựa người vào vách tường. Không... Nhất định sẽ không sao.... Mộc Trà số mạng tốt vậy mà.
Bác sĩ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, tháo lớp khẩu trang y tế xuống bước gần về phía bọn họ. Lục Dật Thần gấp gáp hỏi
- Tiểu Trà như nào rồi? Cô ấy có sao không?? Ông mau trả lời tôi đi.
- Tiểu thư mất máu quá nhiều, vốn dĩ đã rơi vào tình trạng trầm cảm nên ý chí sống sót rất yếu. Muốn tỉnh dậy thì phải dựa vào chính cô ấy thôi. Hazzz...
Tống Hạo Thiên nhắm mắt tránh mọi người nhìn ra tia yếu đuối trong mắt của hắn. Hắn phát hiện ra những người đàn ông cường đại ở đây đều yêu cô khắc cốt ghi tâm.
- Tôi nguyện chia sẻ cô ấy với các anh.
- Tôi cũng vậy.
Cả Lãnh Hàn cùng Lục Dật Thần cũng nhận ra bản thân không thể độc chiếm cô. Vậy cách duy nhất là cùng nhau yêu thương cô.
.......
Lâm Mộc Trà cảm thấy cả cơ thể nhẹ bẫng, chìm trong không gian trắng xóa. Cô đang ở đâu? Cô chết rồi sao? Phải chết rồi cũng tốt, không phải mệt mỏi làm món đồ chơi bị bọn nam nhân kia dành qua dành lại.
- Trà tỷ....
Ai đang gọi cô? Giọng nói này quen quá. Là ai đang gọi tên cô. Mộc Trà xoay người về phía ánh sáng mạnh nhất. Là ai?
- Trà tỷ.... Là em.... Lâm Mộc Trà....
Mộc Trà thoáng sửng sốt. Nguyên chủ?
- Không phải cô đầu thai sao? Tại sao còn ở đây? Mà đây là đâu?
- Trà tỷ, vốn dĩ nghịch chuyển càn khôn đưa chị về đây là điều cấm kỵ.
Mộc Trà giờ phút này với chợt nhận ra. Hóa ra tâm tư nguyên chủ cô vốn không hề nhìn rõ. Là nguyên chủ giấu quá sâu hay cô không để ý.
- Vậy chuyện cô nói đi đầu thai là giả.
- Trà tỷ, em không thể yên tâm ra đi. Em đã gửi bảy phần hồn đi. Đó là chị. Còn hai phần hồn đó là em. Nên em chỉ có thể là cô hồn không chốn dung thân. Em đã nói hai chúng ta là một. Em phải đợi ngày em có khả năng nghịch chuyển thời gian trở về quá khứ. Chị vốn dĩ thuộc về thế giới này. Trà tỷ cuốn truyện chị đọc từ đâu mà có?
Mộc Trà nhớ về cuốn truyện đó. Là do chuyển phát nhanh gửi tới có ghi người nhận là cô. Cô nghĩ rằng do một người bạn tặng
- Tôi nghĩ là do một người bạn tặng. Thì ra đều là sự sắp đặt cả sao?
- Chị là bảy phần hồn của em, em muốn bản thân mình về quá khứ là lại mọi việc. Trà tỷ.... Các nam nhân đó đều yêu chị cũng như yêu em. Trà tỷ đây vốn dĩ không phải một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết. Đây là số phận của chúng ta.
- Yêu!?Không phải đó là chiếm hữu.
- Yêu quá điên cường sẽ thành chiếm hữu.
Mộc Trà lặng người một lúc. Cả cơ thể nguyên chủ dần dần trong suốt khiến cô bất ngờ.
- Cô làm sao vậy?
- Đây là cái giá cho sự xoay chuyển thời gian. Mộc Trà.... Lâm Mộc Trà, chị chỉ có bảy phần hồn. Quanh năm tay chân luôn lạnh. Mùa đông dễ ốm. Chăm sóc tốt bản thân. Khi em tan biến mọi kí ước sẽ xuất hiện trong đầu chị... Kể cả kỉ niệm với Đằng Ca Ca... Chúng ta là một... Chị và em đều từng trải qua... Chỉ là hai phần hồn em mang mọi kí ước đau thương... Trà tỷ... Sẽ không còn đau thương nữa... Cố gắng sống tiếp.... Họ yêu chúng ta... Yêu Lâm Mộc Trà...
Mộc Trà cảm giác trái tim thật sự đau nhói. Nguyên chủ... Cô cứ thế mà biến mất... Hoá ra cô không ngốc... Chỉ là cô chịu đựng quá giỏi... Nguyên chủ... Lâm Mộc Trà chúng ta là một mà.
....
Vote and cmt.