Mộc Trà ngáp một cái, quay sang nhìn Tiêu Phong
_Bác Sĩ Tiêu anh rất rảnh phải không? Sao anh cứ đến bám tôi hoài vậy. Anh không sợ Tiểu Chi nhà anh ghen sao?
Tiểu Phong cau nhẹ hàng lông mày, tâm trạng không tốt khi nói về Lâm Lục Chi. Quả thật trước kia hắn đã từng rất yêu quý cô ta nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức anh em, ngoài ra không có bất cứ tình cảm đặc biệt gì.
_Anh và Lục Chi không có gì.
Mộc Trà lại dán mắt vào màn hình IPad,nhún vai bĩu môi, có ma mới tin. Chẳng phải hắn vì cô ta khóc do cô bắt nạt mà hành hạ cô dã man cùng với đám nam chủ kia. Càng nghĩ cô càng uất ức. Tất cả cảm giác đau đớn của nguyên chủ cô đều thấu hiểu như cô Và cô ấy là một. Khi nhớ lại lúc nguyên chủ bị dày vò là cô lại đau đớn đến tột cùng. Hận không thể giết sạch đám nam chủ và nữ chủ
__giải phân cách ngày xuất viện__
Sau những ngày nài nỉ, van xin, đe dọa thì cô cũng được tên bác sĩ lang băm cho xuất viện.
Mộc Trà hào hứng khoát tay Lâm Triệu Vũ miệng cười tươi như hoa làm nhiều người mất máu
Tiêu Phong chỉ hận không thể đem cô giấu đi. Cô vui vẻ khi rời khỏi hắn. Tim hắn bỗng chốc như bị ai đó bóp chặt, cô chán ghét hắn đến vậy sao?
Phải thôi ai nói hắn luôn lạnh nhạt với cô.
Mộc Trà cười đùa cùng anh trai mình mà không biết mệt mỏi. Tâm trạng của cô đang rất tốt,thoát khỏi cái tên lang băm khó tính
_Bác sĩ Tiêu cảm ơn vì thời gian qua đã chăm sóc tôi. Mong rằng sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa
Mộc Trà chưa kịp để Tiêu Phong tiêu hóa hết câu đã vội vàng leo lên xe.
Hắn nâng cao khoé môi
Tiểu Trà xem em có thoát khỏi anh được hay không???
____Lâm gia______
Mộc Trà tuy đã từng nhìn qua rất nhiều biệt thự lộng lẫy nguy nga nhưng chưa bao giờ thấy đâu đẹp như Lâm gia
Quả thật là thế giới ngôn tình. Quá ư là mỹ lệ
Theo trí nhớ của nguyên chủ cô mò lên phòng.
Đập vào mắt cô không gian xanh lá mát rượi,không lòe loẹt cho lắm. Cách sắp xếp cũng thật giống phòng trước đây của cô. Cô chú ý đến chiếc bàn nhỏ trong góc là rất nhiều hình ảnh giữa cô và tên Thượng Tử Đằng đáng chết. Không ngờ nguyên chủ lại lụy tình đến vậy.
Mở tủ quần áo. Moa một bên thì lòe loẹt còn một bên lại rất đơn giản
Phải rồi khi chia tay với nam chủ thì cô mới ăn chơi thôi. Ngu ngốc, nguyên chủ cô rất ngốc.
Mộc Trà dọn dẹp đống quần áo thú tính này, sắp xếp lại mọi thứ, bỏ đống ảnh kia vào một chiếc hộp nhỏ vất góc nhà
Mộc Trà lấy vạt áo lau mồ hôi. Rồi đi tắm
~~~~~~~~~~~~
Mộc Trà thong thả xuống nhà, cô mặc bộ pijama màu nâu hình gấu vô cùng dễ thương. Cũng đã tối rồi mà. Lâm Triệu Vũ đi kí hợp đồng, Lâm Lục Chi không có nhà. Papa đi công tác bên Anh quốc. Chán chết cô rồi
Ăn cơm xong, Mộc Trà đi dạo quanh biệt thự cho tiêu cơm.
Cô vươn vai mỉm cười
_ Sống vậy có phải tốt không? Không tốn nước mắt vì một ai
Trong bóng tối, hắc y nhân mỉm cười sủng nịch
Trà nhi em ở bất cứ đâu đều vô tư như vậy!!!