Edit: Đậu Xanh
Tất nhiên Thư Khả Du không phải đang bận việc trong tiệm, mà là việc giữa cô và Tần Vịnh.
Sau khi từ chối Tần Vịnh xong, cô lập tức nói với ba mẹ và Hứa Sầm về việc chia tay với anh ta, ba mẹ cảm thấy kinh ngạc, yêu nhau nhiều năm như thế sao có thể nói chia tay là chia tay được. Còn Hứa Sầm chỉ hỏi cô vài câu sau đó không nói thêm gì nữa, cô ấy bảo cô vui vẻ là được.
Sau khi mọi thứ dường như ổn định trở lại, thì những cuộc điện thoại của Tần Vịnh dồn dập gọi đến, anh ta như thể đã biến thành một con người khác vậy, trước kia anh ta yên lặng đến mức khiến Thư Khả Du cảm thấy chia tay đối với anh ta mà nói chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, anh ta có thể "ừ" một tiếng sau đó tiếp tục đâm đầu vào công việc, nhưng hiện tại cục diện này lại hóc búa đến mức khiến cô không biết nên giải quyết như thế nào.
Cô nhốt bản thân mình trong phòng, trong điện thoại là những dòng tin nhắn không ngừng gửi đến của Tần Vịnh còn ngoài cửa mẹ Thư dịu giọng hỏi cô tại sao lại chia tay.
Cô bị trong trong ngoài ngoài bao vây, đầu óc giống như sắp nổ tung, sau khi cô tắt nguồn điện thoại, mới nói với người ngoài cửa: "Không thích nữa thì chia tay thôi ạ, mẹ đừng hỏi nữa."
Giọng nói bên ngoài cửa chợt dừng lại, thế giới cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Cô cứ như thế làm ổ ở trong nhà hai ngày, bẩn thỉu nhếch nhác, đói bụng rồi mới ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong lại quay trở về phòng ngẩn người. Thỉnh thoảng mở điện thoại lên, tin nhắn của Tần Vịnh chất thành núi cao, trong đó còn xen lẫn những dòng tin nhắn dồn dập của Lục Diên, cô không thèm xem, chỉ cảm thấy phiền lòng.
Lại qua thêm hai ngày, Tần Vịnh không còn gửi tin nhắn nữa, cô cứ tưởng rằng chuyện của Tần Vịnh được giải quyết. Nhưng Lục Diên vẫn còn gửi, vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không nghe máy. Cô vẫn cần chút thời gian để suy nghĩ cách xử lý cho mối quan hệ giữa cô và Lục Diên.
Buổi chiều hôm ấy thời tiết không tệ, trên bầu trời từng đám mây chất chồng lên nhau, thỉnh thoảng lộ ra một khoảng trống lập lòe tia sáng, mặt trời cũng ló dạng trong ngày đông lạnh giá, chiếu rọi từng vệt nắng màu vàng ấm áp trên đất.
Dưới sự thôi thúc của mẹ Thư cuối cùng Thư Khả Du cũng chăm chút lại bản thân mình, gội đầu trang điểm xong thì bị mẹ Thư kéo ra ngoài dạo phố.
Nhưng suốt cả buổi chiều cơ thể mẹ cô luôn căng thẳng giống như có tâm sự gì đó, bà kéo cô đi dạo phố cũng giống như có mục đích riêng, đi thẳng đến một cửa hàng trong trung tâm thương mại, sau đó bọn họ dừng chân trước một cửa hàng áo cưới.
Mi tâm Thư Khả Du nhảy giật, cô hoảng loạn nhìn sang mẹ mình, mẹ Thư vẻ mặt điềm tĩnh, cười cười nói: "Vào xem thử đi."
"Mẹ.....con xem cái này làm gì chứ? Con cũng đâu có kết hôn."
"Trước sau gì cũng sẽ kết hôn, thử thôi mà." Mẹ Thư đẩy cô vào cửa, nhân viên cửa hàng cũng giống như đã nhận được chỉ thị mà chạy đến kéo cô vào, sau cùng cô bị lôi vào trong...
Trong cửa hàng áo cưới được trang hoàng rất cao cấp xa hoa, vách tường màu trắng xóa phối với đèn treo màu ấm, từng bộ váy cưới xinh đẹp lại to lớn được mặc trên người ma nơ canh, vừa mộng ảo lại vừa đẹp đẽ. Nỗi buồn phiền của Thư Khả Du suốt mấy ngày qua đều được số váy vóc hoa lệ này chữa lành, chứng trầm cảm được xoa dịu trong thiên đường váy trắng này.
Cô không khống chế được bản thân vươn tay ra chạm vào, sờ vào những mảnh vải ấy tỉ mỉ ngắm nhìn, thậm chí ở trong đầu cô còn tưởng tượng rằng bản thân mình mặc những chiếc váy này lên sẽ trông như thế nào, tiếp đến tất nhiên sẽ nghĩ đến chú rể của cô...
Hơi nghiêng đầu nói thích cô.
Sau khi ý thức được người ở trong đầu bản thân, cô vội vã xua đuổi anh ra ngoài.
Nhân viên cửa hàng chạy đến, trên mặt nở nụ cười niềm nở, dịu giọng nói, "Nếu thấy thích thì có thể mặc thử ạ."
Thư Khả Du vô thức lắc đầu nói không cần, nhưng mẹ cô ở bên cạnh lại nắm lấy tay của cô, tựa như động viên cô nói: "Thử đi con."
Cô nhìn vào chiếc váy cưới ở trong tay, trong lòng dao động, rõ ràng dâng trào xúc cảm vui vẻ kích động, nhưng không biết tại sao cô lại muốn trốn tránh.
Cô thử nghĩ, mặc thử xem sao mà thôi.
Cô ngước mắt nói với nhân viên cửa hàng, "Cho thử bộ này vậy, cảm ơn."
Nào ngờ, sau khi nhân viên cửa hàng cầm theo chiếc váy cưới cùng cô đi vào phòng thay đồ, mẹ Thư lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tần Vịnh: [Dì chỉ có thể giúp được con đến đây thôi. Con bé vào phòng thay váy cưới rồi, hai đứa con nói chuyện cho đàng hoàng, dì về trước đây.]
Lúc này Tần Vịnh đang chờ trong bãi đậu xe của trung tâm thương mại, vừa nhìn thấy đoạn tin nhắn này, anh ta trả lời ngay, [Cảm ơn dì, con nhất định sẽ cố gắng níu kéo cô ấy về bên mình, dù sao cũng đã yêu nhau nhiều năm thế, không thể nói chấm dứt là chấm dứt được.]
Anh ta vừa chuẩn bị xuống xe, điện thoại lại nhận được một dòng tin nhắn.
Là của Thi Khiết.
Anh ta vô thức nhíu mày, chân mày khóa chặt thành một chữ xuyên (川) thật lớn, anh ta mở ra: [Rốt cuộc anh có chịu trách nhiệm không?]
"Bệnh thần kinh." Anh ta thấp giọng chửi một câu, rồi cất điện thoại vào trong túi.
Chưa đi được mấy bước, chuông điện thoại reo lên, anh ta tưởng là Thi Khiết, đến nhìn cũng chưa nhìn đã bắt máy, vừa bắt máy đã mất kiên nhẫn mà hỏi: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Đối diện khẽ ngập ngừng, quản lý của anh ta lên tiếng: "...Bảng báo cáo này của cậu có chút vấn đề, quay về sửa đi."
Tần Vịnh phát giác ra đây không phải là giọng nói của Thi Khiết, anh ta giật hoảng mình, sau khi giơ điện thoại lên nhìn thấy là số điện thoại của quản lý, anh ta vội vã nói: "Xin lỗi...quản lý, tôi còn tưởng là số điện thoại chào hàng gì đó."
"Không sao, cậu quay về chỉnh sửa báo cáo đi."
"Phần nào thế? Bây giờ phải về ngay ư?" Tần Vịnh buồn bực không thôi, vào thời điểm quan trọng như thế này sao ai cũng làm phiền anh ta thế.
"Chính là phần đã đưa đến chỗ của giám đốc đấy, tôi vẫn chưa kiểm tra là chỗ nào xảy ra vấn đề, nhưng giám đốc bảo cậu sửa, còn phải là lập tức."
Giám đốc? Nghe thấy hai chữ này, trái tim của Tần Vịnh cũng theo đó treo tọt lên cao, "Lập tức phải không? Tôi biết rồi." Anh ta ngắt điện thoại, nhìn nhìn lối vào của trung tâm thương mại, bất lực thở dài một hơi.
Thôi đi, để lần sau vậy, công việc quan trọng hơn.
-
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng Thư Khả Du đã thay xong váy cưới, cô kéo theo vạt váy, gương mặt tràn đầy gió xuân đi ra khỏi phòng thử đồ, vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy mẹ của mình, nhưng không có. Không có một người nào, đến cả nhân viên cửa hàng cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Cô xoay đầu nhìn xung quanh, cửa hàng váy cưới này rất lớn, có hai tầng, còn phân cả sảnh trước và sảnh sau, phòng thử đồ nằm khuất ở sảnh sau, hiện tại cô đang ở trước cửa phòng thay đồ trên tầng hai, nhân viên cửa hàng có lẽ ở dưới tầng một tiếp khách, mẹ cô có thể cũng đang ở bên dưới đợi cô.
Cô mặc chiếc váy này đi lại không tiện, định là đến chỗ cầu thang gọi mẹ lên đây nhìn cô, nhưng cô chỉ mới đi có vài bước, thì nhìn thấy ở chỗ cầu thang có một người đang nhàn nhã đi lên.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đang đi đến, trái tim cô bất chợt nổ tung, bên tai không ngừng vang lên tiếng ù ù, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể đã vô thức lùi về sau vài bước.
Cô nhìn thấy biểu cảm không vui trên mặt anh, giày da mũi nhọn từng chút từng chút sải bước đi về phía cô...
"Sao anh lại ở đây?" Cô hồi hồn trở lại khi anh từng bước từng bước đến gần, âm giọng vẫn đang run rẩy, rõ ràng là cảm thấy kinh sợ.
Lục Diên đứng ở trước mặt cô, trong đôi mắt mê người chất chứa rất nhiều cảm xúc, có nghiền ngẫm, có chế giễu, có không vui, có phẫn nộ, anh dùng ánh mắt lộ liễu lướt nhìn qua thân thể của cô, Thư Khả Du cứng nhắc đứng đờ tại chỗ không thể động đậy, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của anh là một con rắn, lạnh lẽo như băng quét qua từng tấc da thịt của cô, những vết tích mà anh để lại đã sớm biến mất, nhưng cô vẫn vô thức che chắn da thịt đang lộ ra ngoài không khí của mình, anh tiến lên trước một bước, cô lùi về sau một bước.
"Em là đang bận việc này?" Lục Diên hỏi cô, ngữ khí của âm cuối khẽ giương cao, rất nhẹ nhàng lại tựa như cảm thấy nực cười.
"Cái gì?......."
"Em nói với anh em đang bận, hóa ra đang bận thử váy cưới cùng người khác chuẩn bị hôn lễ?" Lục Diên bật cười, răng nanh nham hiểm lại lộ ra ngoài, anh đã không còn là giở trò lưu manh đơn thuần nữa.
Anh tức giận, vô cùng tức giận.
Thư Khả Du muốn giải thích nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cô muốn nói Tần Vịnh cầu hôn cô nhưng cô không đồng ý, cô còn muốn nói cô là đi cùng mẹ đến đây, còn nữa cô không muốn kết hôn với Tần Vịnh, quá nhiều điều muốn nói...cô che chắn bả vai trần trụi của mình mấp máy môi, nhưng một chữ cũng không thốt ra được cứ như đã bị yểm bùa chú rồi vậy.
Rõ ràng Lục Diên cũng không muốn nghe cô giải thích, anh không có tâm tình nhàn nhã như vậy. Anh chỉ biết Thư Khả Du muốn trốn thoát khỏi anh, muốn lén anh âm thầm kết hôn với Tần Vịnh, điều này nằm ngoài dự liệu của anh, anh cứ ngỡ rằng cô sẽ từ chối lời cầu hôn, có thế nào anh cũng không ngờ đến cô sẽ đồng ý còn ngoan ngoãn đến cửa hàng áo cưới thử váy cưới.
Anh bỗng dưng cảm thấy con thỏ sắp chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh, anh muốn nắm chặt lỗ tai của cô, dùng cách thức nguyên thủy nhất thô bạo nhất để cô biết được...
Cô là của anh, cô chạy không thoát.
Lục Diên kéo lấy cổ tay trắng nõn trần trụi của cô, có chút thô lỗ kéo cô đi vào phòng thử đồ, vén bức màn to lớn kia lên, bên trong phòng thử đồ cảnh vật ngoạn mục. Bên trong rất rộng lớn, còn có bàn ghế và gương, rất thích hợp....làm tình.
Anh buông tay cô ra, xoay người qua nhìn gương mặt của cô, không biết từ lúc nào lại trở nên ửng đỏ, trong hốc mắt được điểm tô vài tia sáng óng ánh, vẻ mặt của cô vừa tủi thân vừa nghi hoặc, đôi môi run lẩy bẩy, "Anh làm gì thế?"
"Làm em." Lục Diên nhẹ giọng nói, anh sờ sờ chiếc bàn chắc chắn kia, ngón tay men theo tấm gương chậm rãi lướt ra, sau đó đứng xoay lưng với cô, trong gương tầm mắt của cô và anh va vào nhau.
Cô nhìn anh chăm chú, như thể đã nghe thấy một chuyện nực cười động trời nào đó, "Anh có ý gì?"
"Làm tình. Ở chỗ này làm tình. Anh muốn ở chỗ này làm tình với em." Lục Diên ngồi trên ghế, bắt chéo chân, nhẹ nhàng tựa đầu lên tấm gương, đôi mắt mang theo vẻ lười biếng tùy hứng nhìn Thư Khả Du chăm chú, tựa như lời anh vừa nói chỉ là một chuyện nhỏ nhặt tùy tiện nào đó.
"Anh bị bệnh à!" Thư Khả Du khàn giọng nói, trừng mắt, nước mắt chảy qua hai má trắng nộn.
"Ừm, anh bị bệnh." Lục Diên lạnh nhạt thừa nhận, đuôi mắt của anh khe khẽ nhướng lên, dáng vẻ tản mạn nhưng lại khiến Thư Khả Du nhìn đến trái tim phát sợ, cô sợ nhất là anh như thế này, trông như không nghe lọt bất cứ lời nào, không có gì có thể ngăn cản được suy nghĩ của anh.
"Em không muốn." Thư Khả Du lùi về sau vài bước.
Lục Diên làm như không nghe thấy, anh chỉ dùng kiểu ánh mắt khát vọng nhìn vào cô, "Em tự mình cởi váy cưới?" Nói xong, anh vươn tay cởi thắt lưng của mình ra.
"Lạch cạch" một tiếng, Thư Khả Du như thể bị đánh thức.
Cô nhìn vào mặt anh, biết được anh đã triệt để tức giận.
Cô lau sạch nước mắt, dẫu môi nói: "Mẹ em ở tầng dưới đấy."
"Không có đâu, cả cửa hàng đều bị anh bao hết. Nhân viên cửa hàng đều ở dưới tầng một, tầng hai chỉ có hai người chúng ta, chỉ cần em đừng kêu quá lớn tiếng, sẽ không có ai biết chúng ta đang làm tình ở trên này." Lục Diên đi đến gần, lại dùng dáng vẻ vô cùng ôn nhu dụ dỗ cô, "Ngoan."
Thư Khả Du không nói gì, cô chỉ nhìn anh chăm chú, cô nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống, "Anh nghe em nói....em có thể giải thích."