Không Còn Háo Hức - Lãng Nam Hoa

Chương 27: Mẹ nó, thật đẹp




Edit: Đậu Xanh

A nuốt ngụm nước bọt, sau khi phát hiện sự bất thường ở thân dưới, anh rút một chiếc khăn tắm từ trong balo vận động của mình ra, che lại phần phía dưới đang dần nhô lên.

Anh về phòng tắm rửa tắm sơ qua, cởi quần bơi khít chặt xuống, gậy thịt cứng rắn lập tức ngẩng đầu dưới háng, máu huyết toàn thân như thể chạy hết xuống đó, trướng đến mức khiến anh rất khó chịu. Anh mở vòi sen, dòng nước "rào rào" trút xuống, giội ướt mái tóc và thân thể của anh, nhưng không dập tắt được ngọn lửa ham muốn đang bừng bừng rực cháy trong cơ thể của anh, thật ra trước kia anh không có háo sắc như thế này, chỉ là từ sau khi ý thức được mình thích Thư Khả Du, trong đầu anh đều là các cảnh tượng ở trên giường.

Anh cứ nghĩ đâm cô ở chính diện cắm cô từ phía sau, đâm chọc cô từ bên hông, ôm cô cắm rút, nhéo mông cô rồi đi vào...

Trong đầu anh nghĩ qua vô số lần, sau cùng cũng chỉ có thể dùng tay để giải quyết. Vừa rồi anh sờ được cánh tay mềm như bông của cô, lưng của cô nằm trên bắp đùi anh, cũng mềm mại như nhung, toàn thân của cô dường như toàn là thịt, nhưng đều phát triển ở đúng nơi mà anh thích. Có thể nói anh thích toàn bộ con người cô, cánh tay đầy thịt và cái miệng non mềm, thậm chí là khuôn mặt chau lại lúc giận dỗi ở trong mắt anh cũng vô cùng đáng yêu...

Anh nghĩ rồi lại nghĩ, tay ngựa quen đường cũ nắm lấy nơi đó, sau khi thô bạo vuốt ve mười mấy phút, anh ưỡn eo lên bắn toàn bộ ra ngoài. Anh nhìn vệt tinh dịch màu trắng, trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh tượng cô ăn hết thứ đó vào trong miệng.

Mẹ nó, thật xinh đẹp.

-

Sau khi về đến nhà, màu đỏ bừng trên mặt của Thư Khả Du không hề lui xuống, khuôn mặt đỏ ửng được bao bọc trong cái mũ bông xù xù, giống như một quả táo đỏ được bao bọc kỹ càng.

Mẹ Thư nhìn thấy bèn hỏi: "Bên ngoài nóng lắm sao?"

"Không nóng ạ."

"Không nóng sao mặt của con đỏ thế?"

Thư Khả Du sờ sờ gương mặt của mình, tự nhiên nói: "Nóng."

Cả kỳ nghỉ đông sau đó cô không còn đến hồ bơi nữa. Không rõ là tâm lý sợ hãi hay là ngượng ngùng, trong khoảng thời gian dài cô không muốn nhìn thấy mặt Lục Diên nữa, nhưng cô lại thường xuyên nhớ đến anh, lúc rảnh rỗi sẽ nhớ đến lời tỏ tình phiền người lại dai dẳng của anh.

Ngày đầu tiên khai giảng, cô chọn lựa đồ ở trong tủ mãi nhưng vẫn chưa biết mặc gì, cuối cùng vẫn mặc chiếc áo hoodies mẹ mua cho cô vào hôm Tết, màu hồng nhạt, có cái mũ khác lạ, trên mũ gắn hai cái lỗ tai thỏ rũ xuống.

Nhưng nếu như cô biết, hai cái lỗ tai thỏ này sẽ bị Lục Diên nhìn trúng đồng thời không biết mệt mỏi mà túm lấy nó chơi đùa, cô chắc chắn sẽ không mặc chiếc áo này.

-

Lúc Thư Khả Du tỉnh dậy rất mệt mỏi, trong đầu nặng giống như chứa đựng một viên đá lớn, thần kinh hỗn loạn không thôi, cô tự biết bản thân mình đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, trong mơ là quá khứ của cô và Lục Diên, nhưng bảo cô nhớ kỹ lại mình đã mơ thấy những gì, cô chỉ nhớ...

Anh đứng ở đó, nở nụ tươi như gió xuân, nói với cô: " Tôi thích cậu."

Thư Khả Du tự nhiên nở nụ cười.

Cô thử động đậy cơ thể mới phát hiện toàn thân mình đau nhức như thể bị người khác tháo ra lắp lại, đặc biệt là giữa hai đùi, chỗ bắp đùi mỏi nhừ. Sự việc hoang đường vào tối hôm qua lại bất chợt hiện về trong tâm trí của cô.

Bánh kem, rượu vang, bộ lễ phục bị xé hỏng, còn có tiếng va chạm dâm mỹ không ngừng.

Những thứ linh tinh rối loạn nhét đầy trong tâm trí của cô, khiến hô hấp của cô lại trở nên dồn dập hơn.

Điện thoại đặt trên đầu giường đột nhiên "ù ù ù" vang lên, cô vươn tay cầm lấy, thân thể chợt cứng đờ.

Là điện thoại của Tần Vịnh.

Sau khi đầu óc sắp xếp từ ngữ xong, cô mới nhấn nút nghe máy.

"Em ở đâu?" Giọng nói của Tần Vịnh rất vội vã.

Thư Khả Du ngây ra một lát, âm giọng khàn đặc không thôi: "Ở nhà."

"Ồ...vậy thì tốt." Anh ta đột nhiên giống như thở phào được một hơi, "Tối qua em tự mình về nhà à?"

"Ừ." Lúc Thư Khả Du nói dối, cô sẽ không nhịn được mà hạ thấp âm lượng của bản thân, một tiếng lầm bầm nghe như tiếng muỗi kêu đến cả cô cũng xém chút nữa không nghe rõ.

Hai người không hẹn mà cùng nhau yên tĩnh một lúc, bầu không khí hết sức quỷ dị. Bàn tay Thư Khả Du cầm điện thoại chậm rãi siết chặt: "Chiều nay chúng ta gặp nhau chút đi?"

"Được. Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em."

"Vậy hẹn ở quán cà phê thường đến nhé?"

"Được."

-

Thư Khả Du bò dậy đi vào toilet tắm táp rửa mặt, sau khi đánh răng xong cô lại vén quần áo của mình lên xem dấu vết ở trên người, không có xu thế nhạt hơn, thậm chí càng trở nên nổi bật, vết tích màu đỏ thẫm trông giống như từng con dấu mà Lục Diên để lại trên người cô, nhắc nhở cô rằng, cô là của anh.

Cô vươn tay chạm vào những dấu vết ấy, có chút đau có chút xót, cảm giác mà Lục Diên mang đến cho cô cũng giống thế này đây, đau xót đan xen, nhưng cô lại giống như muốn ngừng mà không được. Trong đầu tự nhiên nhớ lại cảnh tượng bàn tay của anh ấn lên những chỗ đó, dùng sức còn mạnh hơn cả thời cấp ba, anh nhéo đến mức trái tim của cô cũng sắp nhảy ra ngoài. Cô ngước mắt nhìn bản thân mình trong gương, trên mặt gợn lên đám mây màu hồng đào, cô lập tức cúi đầu, vốc nước lên rửa mặt.

Cô chuẩn bị xong mọi thứ thì rời khỏi khách sạn đi đến quán cà phê gặp Tần Vịnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.