Không Còn Đường Lui

Chương 97: Bomb




Kim đồng hồ trong phòng ngủ không ngừng di chuyển, khoảng cách Vương Thanh rời đi đã qua gần một tiếng đồng hồ, hai tay Phùng Kiến Vũ bị trói chặc bắt đầu cảm thấy tê dại. Đồng thời vì kịch liệt giãy giụa, làn da phô ra bên ngoài cũng bị ma sát đến có chút phiếm hồng, nhưng cậu một khắc cũng không hề buông tha -- mặc dù hôm nay cậu có bị dây thừng chặc buộc ở trên giường, ngay cả xuống đất cũng khó khăn.

Vương Thanh là bởi vì cậu nên mới có thể bị Tạ Kiêu uy hiếp, nhưng người nọ cứ như vậy đi rồi, còn kiên quyết không để cho mình đi theo. Phùng Kiến Vũ bây giờ có chút tâm hoảng, cũng không biết cảm giác kia đến tột cùng căn cứ vào điều gì. Miệng bị Vương Thanh chặn lại, cậu chỉ đành phải dựa vào mũi hô hấp. Có lẽ do tức giận, hoặc giả là dưỡng khí không đủ, mặt của cậu hơi đỏ lên, ngực phập phồng đến lợi hại, thể lực càng ngày càng cạn kiệt khiến cho cậu từ từ trở nên nóng nảy.

Cùng lúc đó, Trương Dĩ Hàng rốt cuộc được phê chuẩn, từ căn nhà hoang bắt nhốt hai cha con Tạ gia đi ra, vội vàng gấp gáp chạy đến nhà Vương Thanh. Cũng may cậu ta đã từng đến chỗ kia một lần, mặc dù khi đó là đến làm chuyện không có gì tốt đáng nói, bất quá nói thế nào cũng được xem như là nhân họa đắc phúc(1).

Lúc Trương Dĩ Hàng rời đi sắc trời vẫn còn sớm, bất quá mới hơn sáu giờ, Tạ Kiêu, Hà Bàng, Tạ An Tình cùng mấy tên thủ hạ khác đều đã tỉnh dậy, đang bận rộn làm chuyện gì đó, giống như là muốn đi đến nơi nào, ngược lại cũng không muốn giúp đỡ cậu ta. Cậu ta lại sợ rằng nổi lên nghi ngờ, nên cũng không dám ân cần chủ động dây vào, không muốn làm thêm nhiều chuyện liền tức tốc tự mình rời đi, chỉ là muốn mau chóng đưa đạt tin tức nên tâm tình càng thêm vội vàng.

Một mạch chạy đến trước khu căn hộ, Trương Dĩ Hàng tiện tay đem xe mô tô dừng lại dựa vào ven đường, hơi suy nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại trước cho người ta. Liên tiếp gọi đến ba lần, liên thông, nhưng không có ai nhận. Trong miệng chật một tiếng, chân mày nhíu chặc, trong lòng Trương Dĩ Hàng nhất thời một mảnh hỏa thiêu. Cậu ta hắn vừa hút thuốc, vừa cưỡi mô tô chạy đi -- cửa sổ kia là thông với phòng ngủ, cậu ta muốn thử vận khí một chút.

Bên kia phòng khách không ngừng truyền đến tiếng chuông điện thoại di động của mình, Phùng Kiến Vũ điên cuồng kêu lên ô ô, e sợ cho là Vương Thanh gặp chuyện gì, nhưng mặc cho cậu dùng sức như thế nào, sợi dây thừng kia vẫn không co dãn ra thêm nửa phần.

Lúc này, lầu dưới chợt truyền đến một tiếng la có âm lượng vang lên, "Sư huynh, chào buổi sáng --" Một tiếng đi qua, dừng một chút, rồi lớn tiếng lập lại thêm một lần nữa.

Âm sắc quen thuộc kia làm cho Phùng Kiến Vũ cơ hồ cảm giác chính mình đang ảo giác. Trương Dĩ Hàng? Tại sao Trương Dĩ Hàng lại đến đây?

Không để ý nhiều nữa, đang lúc hốt hoảng, Phùng Kiến Vũ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cậu khẩn cấp muốn đáp lại người nọ tìm lấy giúp đỡ, lập tức sử dụng hai chân còn được tự do câu lấy đôi giày trên sàn nhà, bắp thịt dùng lực co dãn quá độ khiến cậu có chút rút gân, cố nén đau đớn, lực mạnh vung chân, đem chiếc giày kia hung hăng đá về hướng cửa sổ thủy tinh, sợ một chiếc không đủ, lại đá đi một chiếc khác, trong lòng không ngừng cầu nguyện Trương Dĩ Hàng dây thần kinh thô kia có thể cơ trí chút.

Trương Dĩ Hàng một mực nhìn chăm chú vào cửa sổ nhà Vương Thanh dĩ nhiên là chú ý được dị động này, mặc mặc dù trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, phân bất an lo lắng mãnh liệt bất giác tăng thêm một bậc. Trương Dĩ Hàng dập tắt điếu thuốc, đem tàn thuốc ném vào thùng rác, lại ba bước thành hai đi đến trước nhà người nọ, chà xát tay, nhìn chằm chằm vào đường ống nước trắng xám không khỏi cảm khái thấp giọng nói: "Chúng ta vậy cũng xem như là kỳ duyên a."

Nói xong, cũng không làm các biện pháp an toàn gì, cứ như vậy cắm đầu leo lên. Đến tầng lầu, mới phát hiện cửa sổ kia đã bị khóa, Trương Dĩ Hàng mất chút thời gian mới mở ra được, người còn không chưa có leo vào bên trong, đã nghe thấy trong nhà phát ra một trận âm thanh kỳ quặc.

Tiến vào liền nhìn thấy sư huynh của mình bị người ta trói hai tay ra sau, Trương Dĩ Hàng mấy đá liền đạp hư cửa phòng ngủ, đi vào phòng bếp tìm dụng cụ giúp người nọ cởi trói. Trong thời gian này, hai người tiện thể trao đổi tin tức cho nhau, mới phát hiện mọi chuyện đơn giản đã vượt xa ngoài tầm tưởng tượng như vậy, đều là cả kinh.

Tạ Viễn Khánh cùng Tạ An Tình là vào thời điểm nào bị Tạ Kiêu giam lỏng? Tạ Kiêu đến tột cùng là yêu cầu Vương Thanh cái gì? Tạ Kiêu bức bách Tạ An Tình làm một việc, mà Tạ An Tình không muốn làm có thể là việc gì đây?

Trong nháy mắt hiện ra một nghi vấn liên tiếp làm cho Phùng Kiến Vũ nhức đầu âm ỉ, tầm mắt của cậu kéo trở về cái móc khóa hình xe hơi nhỏ. Vương Thanh trong ngày thường vô cùng yêu thích những thứ đồ chơi này, đây cũng là Vương Thanh tặng cho Tạ An Tình, nhưng Tạ An Tình đến tột cùng muốn Trương Dĩ Hàng nhắn tin tức gì với mình đây?

Táo? Vì sao lại muốn cột táo vào trên xe?

Phùng Kiến Vũ giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, áp lực cùng phiền não lại không ngừng thúc giục cậu lùng soạt ký ức, rốt cuộc --

Siêu thị, khu hoa quả, Vương Thanh đang chọn khoai tây.

Mà cậu thì đang cười lớn trêu chọc tiểu cô nương này, "Em biết sầu riêng giống như cái gì không?"

"BOOM ! Giống như lựu đạn a ! ha ha ha ! "

Tiểu cô nương bị hù, giận dỗi cầm lên một trái táo tàu, "Biết cái này giống cái gì không?" Trái táo kia bay thẳng đến cái trán của cậu, "Là lựu đạn nhỏ."

Đúng rồi, nàng nói là, táo, lựu đạn nhỏ.

-- Trong xe có bom.

Ý thức trở về, cái phỏng đoán hình thành như một chùy bỏng rát đập mạnh vào đầu, mạnh đến mức toàn thân Phùng Kiến Vũ có chút chóang váng.

Xe gì? Là xe của Vương Thanh hay là xe của Tạ Kiêu? Tất cả đầu mối phảng phất càng lý luận càng rối loạn, Phùng Kiến Vũ ảo não bức tóc, nhìn về Trương Dĩ Hàng hòng muốn biết được thêm manh mối, hỏi: "Cậu biết bọn họ đang giao dịch ở đâu không?"

"Anh không biết sao ? ! " Trương Dĩ Hàng hỏi ngược lại.

Sự trầm mặc của Phùng Kiến Vũ đã cho cậu ta câu trả lời, Trương Dĩ Hàng giận đến đập trán một cái. Rốt cuộc bỏ sót điều gì? Nhất định có bỏ sót cái gì đó ......

//

Sáng sớm, bên trong ngôi nhà hoang.

"Kiêu ca, em đi nhà vệ sinh a." Trương Dĩ Hàng cùng người lên tiếng chào hỏi, liền chuẩn bị nhấc chân đi về hướng nhà vệ sinh.

Tạ An Tình một mực ngồi ở trên ghế sa lông trầm mặc không nói, chợt mở miệng ô ô mấy tiếng, sắc mặt khó coi chỉ chỉ phương hướng nhà vệ sinh, rồi lại chỉ chỉ mình.

Tạ Kiêu giương mắt nhìn Tạ An Tình một chút, lại quay đầu nhìn về Trương Dĩ Hàng nói: "Để cho cô ta đi trước đi."

Trương Dĩ Hàng gật đầu đáp ứng, đợi Tạ An Tình từ nhà vệ sinh đi ra, cậu ta mới đi vào, lúc kéo quần mơ hồ nghe được bên ngoài có người đang hỏi người nào đó làm sao mà tay bị thương thế nào đó, cánh cửa cách âm rất tốt, cụ thể hiện tại nội dung có chút nghe không được rõ.

Sau khi giải quyết xong, Trương Dĩ Hàng chuẩn bị kéo giấy, lại thấy trên giấy vệ sinh dính vài vệt máu nguệch ngoạc không biết là cái gì, cậu ta kéo ra xem, lại cảm giác không có gì đặc biệt, liền tiện tay ném vào trong thùng rác ......

//

Trương Dĩ Hàng cau mày, vừa cố nhớ lại vừa đứt quãng nói với Phùng Kiến Vũ: "Bây giờ nhớ lại một chút, mảnh giấy kia tám phần là Tạ An Tình để lại ám hiệu cho em a ...... mấy cái ấn ký đó nhìn giống như là vẽ bùa trừ yêu, cho nên lúc đó em mới cảm thấy không có gì đặc biệt."

Nói xong lời này là một trận trầm mặc, Phùng Kiến Vũ hồi lâu cũng không lên tiếng nữa, cúi đầu cau mày thật chặc, một hồi lâu sau mới nói: "...... Cậu có phải cầm ngược mảnh giấy rồi hay không? Máu nếu như thấm vào trong giấy vệ sinh, rất khó phân biệt được ngược hay xuôi, cậu suy nghĩ lại một chút ...... cố suy nghĩ lại một chút xem rốt cuộc là cái gì."

Trương Dĩ Hàng kích động vỗ đùi một cái, "Nga, hình như là vậy thật ! " Trong đầu cố gắng vẽ lại hình ảnh của ấn ký kia qua một lần, rồi lại thử tưởng tượng đem nó đảo lộn ngược xuôi, "Ra rồi ra rồi, là ...... là N23 ! "

Nghe vậy, Phùng Kiến Vũ bỗng chốc đứng lên, đi đến phòng khách lấy điện thoại di động rồi muốn chạy ra ngoài, Trương Dĩ Hàng tất nhiên là theo sát người cùng đi rồi.

"Sư huynh? Sư huynh?" Trương Dĩ Hàng gia tăng bước chân đi theo Phùng Kiến Vũ.

"Nếu như cậu là Tạ Kiêu, cậu muốn tiến hành khoản giao dịch này, thậm chí muốn làm hại người giao dịch, cậu sẽ chọn nơi nào làm địa điểm giao dịch?" Phùng Kiến Vũ vừa đi, vừa nhẹ giọng hỏi.

Trương Dĩ Hàng đáp lại: "Đương nhiên là địa bàn của mình a."

"N, North, khu bắc, khu bắc số 23. Em đã từng đi ngang qua chỗ kia, là một khu công trình kiến trúc vẫn còn chưa được khai công. Đặt bom ...... Tạ Kiêu, đại khái thật sự là điên rồi."

Phùng Kiến Vũ hít vào một hơi thật sâu, đè lại phần sợ hãi trong đáy lòng, hướng về Trương Dĩ Hàng muốn lấy chìa khóa xe mô tô của cậu ta, cất bước leo lên xe, lại đem điện thoại di động đưa cho Trương Dĩ Hàng, tự cố trấn định nói: "Cậu mau chóng liên lạc với tổ chức, giao phó tình huống, tôi đi đến đó trước."

Trương Dĩ Hàng đưa tay kéo cậu, "Anh muốn chạy đến đó? Anh đến đó làm cái gì? Bọn họ nội chiến, anh đến đó chỉ có thể dẫn thêm hỏa vào người mà thôi."

"Cậu không hiểu, Vương Thanh là bởi vì muốn giữ lại thân phận của tôi nên mới đi gặp Tạ Kiêu, " Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng rời khỏi tay của Trương Dĩ Hàng, ánh mắt kiên quyết mà ung dung, "Mạng của chúng tôi là thiên mệnh giao tình, tôi không có biện pháp nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm mà cái gì cũng không làm."

Một lời kiên định, mô tô bất khuất chạy vụt đi, bỏ lại Trương Dĩ Hàng một mặt mang đầy kinh ngạc đứng yên tại chỗ. Thật lâu sau, Trương Dĩ Hàng mới từ trong câu nói kia phục hồi lại tinh thần, nắm chặc điện thoại di động, lại thở dài, bấm điện thoại cho Dư Hạo Viễn.

- Hoàn chương 97 -

____________________

(1) Nhân họa đắc phúc: Vì họa được phúc, trong cái rủi cái may.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.