Không Còn Đường Lui

Chương 93: Con bạc




Mãi cho đến khi xử lý xong tất cả mọi chuyện, trong đầu Tạ Kiêu đều là một giấc mộng mơ hồ.

Đó là loại tâm tình nên hình dung như thế nào đây. Biết rõ người đã tắt thở, phản ứng đầu tiên vẫn là nghĩ muốn mau chóng đưa đến bệnh viện, lắp đầy trong tim đều là hi vọng xa vời.

Hắn ta cho là bản thân không hề sợ người chết, nhưng tại một khắc kia tay chân hắn đều lạnh như băng. Hắn ta không có cách nào khống chế được cơn sợ hãi, đó là người thân duy nhất của hắn.

Đại Đầu Lộc xử lý xong việc liên quan đến video của Phùng Kiến Vũ ngay lập tức chạy đến tìm Tạ Kiêu, không ngừng ở bên tai nói rất nhiều điều, thế nhưng Tạ Kiêu lại không nghe vào được nửa chữ.

Mẹ của Tạ Kiêu chết là do não bị xuất huyết, chính là vào mấy ngày trước xảy ra chuyện. Trước đó đã từng gọi điện cho Tạ Kiêu hết mấy lần, nhưng lúc ấy Tạ Kiêu mới vừa bị bắt giam, căn bản không nhận được điện thoại. Nói đến cao huyết áp cũng là bệnh cũ của bà, nhưng ngày thường vẫn luôn đều đặn uống thuốc, cộng thêm Tạ Kiêu thỉnh thoảng sẽ phái người đến chiếu cố bà, cho nên vẫn luôn xem như là ổn định. Chẳng qua kể từ sau khi Tạ Kiêu bận rộn cạnh tranh thượng vị, thường xuyên khó có thể phân tâm, lại thêm sau đó bị bắt giam, càng không có thời gian phân phó cho mẹ hắn ta. Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, chưa từng nghĩ sẽ là một tình huống như vậy.

Mới đầu bi thương đau đớn, lên cơn giận dữ, ngồi phịch ở bên thi thể bốc mùi của mẹ hắn mãnh liệt rơi lệ, rồi sau lại tâm tro ý lạnh, hồi lâu cũng không lên tiếng, Tạ Kiêu đại khái là có chút chết lặng.

Mẹ của hắn ta làm người cả đời đều đàng hoàng, đến chết cũng không biết con trai của bà là xã hội đen. Ở nơi địa phương vắng vẻ này, ra cửa gặp người đều nói con trai mình rất tiền đồ, là đang làm ăn phát đại tài, rất tốt rất hiếu thuận với bà. Tới tới lui lui đều luôn là mấy câu này, càng về sau Tạ Kiêu đều nghe đến quen thuộc.

Bà thường nói: “Con trai của tôi vô cùng có bản lãnh, nó đối đãi với tôi vô cùng tốt.”

Nhưng mà bà đã làm sai điều gì đây?

Tạ Kiêu cứ như vậy ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng của hành lang bệnh viện, hoảng hốt cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Hắn nghĩ, nếu như mình không có bị bắt, phần bi kịch này nhất định là có thể tránh khỏi, nhất định có thể.

Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, hai người này một lần lại một lần đem hắn đùa giỡn xoay vòng vòng. Từ chuyện từng bước xâm chiếm khu bắc, chiếm đoạt khách hàng, cho đến cướp hàng của Hồng Xương rồi gài tang vật cho hắn, hại hắn bị người ta đánh đến trọng thương, cuối cùng là ...... cuối cùng là thân nhân duy nhất của hắn.

Đều là lỗi của bọn họ, nhất định đều là lỗi của bọn họ.

Nếu như ngay từ đầu không có hai người kia, có phải tất cả mọi chuyện đều sẽ khác đi?

Con ngươi bần thần từ từ tìm lại tiêu cự, lỗ hỗng kia từng chút một chậm rãi bị cừu hận cùng hơi lạnh thấu xương lắp đầy, giống như con rắn độc đang chờ cơ hội di chuyển, Tạ Kiêu một tay chống lên sàn nhà, để cho mình chậm rãi nâng người đứng dậy. Đại Đầu Lộc một mực ở một bên không dám động đậy, thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ người.

“Đồ đã chuẩn bị xong chưa?” Tạ Kiêu có chút thẩn thờ đặt câu hỏi.

Đại Đầu Lộc vội vàng đáp lại, “Đã chuẩn bị xong, đều chuẩn bị xong hết rồi.”

Tạ Kiêu vỗ vỗ quần áo dính chút bụi bậm, “Vương Thanh đâu?”

Đại Đầu Lộc nghe vậy, liền biết lời nói vừa rồi của mình Tạ Kiêu không có nghe vào, liền tiếp tục đàng hoàng trả lời một lần nữa, “Nó đã nghe được tin tức anh ra tù, có anh gọi điện thoại đến, nói rằng nó đã đến đường Trường Bình, ban nãy em vẫn đang hỏi anh nên xử lý chuyện này thế nào.”

Tạ Kiêu xoay người liếc nhìn nhà xác đang đóng chặc cửa, rồi lại lần nữa quay người, nhấc chân vội vã bước đi, “Đi, bây giờ xử lý.”

Hẳn là không thể xem như bình tĩnh, nhưng lại khác hẳn với thường ngày. Hắn ta không hề khiển trách thủ hạ, cũng không muốn đập gạt tàn thuốc, đạp băng ghế ngồi. Hắn ta biết, không có tác dụng. Chỉ khi đem tất cả khí lực dùng ở trên người địch nhân, mới là cách đúng đắn nhất để hả giận.

//

Hiện tại đã là hai tiếng sau khi Vương Thanh đến đường Trường Bình, pin điện thoại di động thậm chí cũng chỉ còn dư sáu mươi phần trăm, đang lúc sự kiên nhẫn của hắn mau chóng bị cạn kiệt, cửa sương phòng chợt mở. Ánh mắt từ màn hình điện thoại dời đi, Tạ Kiêu mang theo Đại Đầu Lộc thẳng tắp tiến vào. Vương Thanh đột nhiên cảm thấy ánh mắt Tạ Kiêu nhìn chằm chằm có chút dọa người, trong lòng hắn phiền não, một chút cũng không khách khí trực tiếp mãnh liệt nhìn chòng chọc về. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí có chút ngưng đọng.

Tạ Kiêu ngồi trên ghế sa lông đối diện hắn, nghiễm nhiên một bộ tư thái của chủ nhân, “Tao không muốn dài dòng với mày. Tao muốn muốn cái gì, mày không phải không biết.”

Vương Thanh lạnh lùng nhìn sang, “Mày cho rằng chỉ có mấy tờ giấy rách là có thể uy hiếp được tao? Làm giả ai mà không được ——” Ngừng lại giơ tay lên chỉ chỉ Đại Đầu Lộc đứng ở sau lưng Tạ Kiêu, “Tao còn nói được nó là nội gián thì sao. Tao nếu muốn xử lý nó, ai dám ngăn cản?”

Đại Đầu Lộc giận đến cả mặt đỏ bừng, nhưng đại ca của mình còn chưa lên tiếng, gã cũng không dám cùng người hùng hổ, chỉ đành phải hung hăng dùng ánh mắt nhìn trừng trừng vào Vương Thanh.

“Mày thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ” Tạ Kiêu áp giọng khàn khàn đến đáng sợ, hất mặt về hướng Đại Đầu Lộc, “Đem đồ đưa cho nó xem.”

Đại Đầu Lộc động tác lưu loát lấy ra điện thoại di động, chỉnh xong xuôi liền đưa điện thoại cho người nhìn, đặt ở trên khay trà.

Vương Thanh trong tiềm thức có chút kháng cự, hắn thậm chí không muốn tiếp tục nữa, giọng nói cố gắng thả lỏng nhưng bất quá chân mày vẫn luôn nhíu chặc, hắn lại bắt đầu sợ hãi.

Là video ghi lại từ camera giám sát, hình ảnh là phòng khách nhà hắn, phía dưới còn có hiển thị ngày giờ, chính là vào mấy ngày trước khi hắn đi ra ngoài, để lại Phùng Kiến Vũ một mình ở nhà dưỡng thương.

Âm thanh phát ra ngoài vô cùng rõ ràng, những thứ kia so virus còn đáng sợ hơn nhiều, không chút lưu tình, tranh tiên khủng hậu(1) chui vào trong đại não của hắn trong.

“Tôi ngày đó quên hồi báo. Từ Billiards Thất Cẩu trốn ra được, mãi cho đến ngày thứ hai ở nhà Hổ Sa, tôi mới phát hiện tai nghe mini bị mất ...... chẳng qua là không xác định được là rơi ở Thất Cẩu, hay là rơi ở trên đường chạy trốn.”

“Bọn họ tạm thời vẫn không có động tĩnh, Tạ Kiêu hiện tại còn đang ở trong tù, hắn cũng không thể phân thân đi.”

“Vương Thanh ...... Vương Thanh đi ra ngoài tìm đám thúc phụ ở Khánh Dư bàn chuyện bỏ phiếu chọn thượng vị, cho một cái đảm nhiệm rằng thượng vị nhất định sẽ là hắn. Đúng vậy, hết thảy đều tiến hành theo như trong kế hoạch.”

“Tôi biết băn khoăn của ông, nhưng tôi cũng hi vọng ông không nên chất vấn tính chuyên nghiệp của tôi. Chuyện lừa gạt lấy tín nhiệm của Vương Thanh, việc này tôi đã sớm làm được, ngày đó trên đường trở về từ bờ sông Đông Châu Tây Giác tôi cũng đã nói rất rõ ràng ...... hắn đã cứu tôi một mạng, là tôi nợ hắn, nhưng tôi sẽ không vì phần ân tình này mà đánh loạn phạm vi nhiệm vụ của hành động. Nếu như sự kiện kia khiến cho ông cảm thấy tôi đã vượt giới, tôi không còn lời nào có thể nói.”

“Tôi đáp ứng ông, hành động kết thúc, sẽ đích thân bắt hắn về đồn cảnh sát.”

......

Giống như đạn lên cò, một súng nhắm vào giữa trái tim.

Giống như tràng tuyết ngược phong thao(2).

Giống như tử hình.

Tất cả tự cho là vỏ ngoài cường ngạnh trong nháy mắt bị đánh tan, hắn cũng không còn tâm tư nào để cố ngụy trang thêm nữa, hắn cắn chặc hàm răng, thậm chí không có cách nào khống chế hơi thở của mình.

Tạ Kiêu thấy vậy, phần bức bách trong lòng xem như thả lỏng một chút, hắn ta chậm rãi mở miệng, giống như đem dao kề vào cổ của Vương Thanh, “Thật tế cũng không thể xem như là uy hiếp mày đi ...... mày còn có lựa chọn. Tỷ như, giống như nửa năm trước giết chết tên nội gián kia, giết nó đi? Đến lúc đó những thứ đồ này trong tay tao, đối với mày còn có cái rắm tác dụng gì sao.”

Trầm mặc hồi lâu, Vương Thanh không có ngẩng đầu, áp thấp cổ họng gằn từng chữ một: “Mày không sợ tao sẽ giết mày?”

Tạ Kiêu cười khẽ một tiếng, “Tao chết rồi, người của tao an bài cũng sẽ đem video đưa cho mỗi một vị huynh đệ trong xã đoàn. Trong giới kiêng kỵ nhất không phải là có nội gián sao? Tất cả mọi người đều đối với nội gián hận thấu xương, đến lúc đó đừng nói chỗ ngồi của mày cũng không gánh nổi, bọn họ chính là cho dù đào tới ba trượng cũng phải đào cho ra được Phùng Kiến Vũ ...... Hắc hắc, hơn mấy trăm ngàn người, nghĩ thế nào cũng không như mày một người động thủ sẽ thống khoái tới mức nào.”

Vừa dứt lời, rất rõ ràng, cả người Vương Thanh rung động, đó là đến từ nỗi sợ hãi tại nơi sâu nhất trong nội tâm, hắn biết vô luận như thế nào hắn cũng không thể chống đỡ được.

Nhìn thấy Vương Thanh vẫn còn cúi đầu, cũng không trả lời, Tạ Kiêu vẫn bình thản tiếp tục nói: “Tao biết việc giao nhận thượng vị là một chuyện phức tạp, mà bây giờ tao chỉ muốn cầm chìa khóa của nhà kho lớn mà thôi.” Vốn là ngày đó lúc Tạ Viễn Khánh báo cho Vương Thanh biết địa chỉ kho hàng lớn, chính xác là không có bất luận kẻ nào ở tại chỗ, nhưng sao Tạ Kiêu có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sáng sớm đã để cho người đặt máy nghe lén ở trong phòng, cho nên Vương Thanh biết, hắn ta cũng biết, cái thiếu cũng chỉ là cái chìa khóa, “Ngoại trừ chìa khóa nhà kho lớn, chuẩn bị thêm cho tao sáu triệu tiền mặt, để cho tao thấy mày có thành ý tình nguyện nhường lại chỗ ngồi thượng vị.”

Vương Thanh vẫn như cũ không nói lời nào, Tạ Kiêu vòng chéo hai tay dựa vào lưng ghế, không khỏi có chút phiền não.

Cũng không biết qua bao lâu, người nọ một mực cúi thấp đầu rốt cuộc ngẩng lên, Vương Thanh làm như có chút mệt mỏi, giọng khàn khàn, “Khi nào?”

“Ngày mốt, lập tức ngày mốt.” Tạ Kiêu dứt khoát nói.

Vương Thanh từ trên ghế sa lông chợt đứng lên, bước chân như gió, chỉ để lại một chữ “ được ” vô cùng nặng nề.

Hắn không phải là một con bạc thông minh, hắn tình nguyện vì người nọ lấy ra toàn bộ lá bài tẩy của mình, cho dù là sớm biết giành không được một xu nào.

- Hoàn chương 93 -

____________________

(1) Tranh tiên khủng hộ: Chen lấn, vượt lên trước, sợ rớt lại sau.

(2) Tràng tuyết ngược phong thao: Trời bão tuyết, gió rít gào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.