Không Còn Đường Lui

Chương 92: Nghiện




Mặc dù video của Phó Thành cung cấp thông tin của hàng hóa và một loạt chứng cứ có liên quan, những người trong cuộc cụ thể đã có ý đồ chủ quan về việc mua bán ma túy, nhưng bởi vì hàng của Tạ Kiêu vận chuyển về F thị ngay lập tức đã bị Phó Thành ngăn chặn lại, khoản giao dịch này cũng xem như không có tiếp tục nữa, cũng chính là khách quan mà nói thì không có áp dụng hành động chuyển nhượng ma túy xảy ra, cộng thêm việc người xuất hiện trong video cũng không phải là bản thân Tạ Kiêu, chỉ là trợ thủ của hắn Xích Long, vì vậy mà cuối cùng không thể xác nhận kết tội buôn bán ma túy, do đó tuyên án phóng thích tại chỗ.

Ngày đó vừa vặn là ngày thứ hai sau khi Vương Thanh được tuyển làm thượng vị, cũng chính là ngày thứ hai hắn biết được thân phận thật sự của Phùng Kiến Vũ. Đại Đầu Lộc lái một chiếc xe vô cùng bắt mắt chạy đến đón Tạ Kiêu, bày ra tư thế tương đối đầy đủ, không có một chút buồn bực giống như lúc ban đầu Tạ Kiêu mới vừa bị bắt.

Chợt thấy trong xe có chút áp bức, Đại Đầu Lộc quay xuống cửa sổ xe, đầu hơi nghiêng về phía sau, nhìn vào mắt Tạ Kiêu, hỏi: “Đại ca, khi nào Xích Long mới có thể được thả ra a?”

Mới bắt đầu mấy ngày sau khi lắp đặt máy theo dõi, Phùng Kiến Vũ cùng người liên lạc nói chuyện đã sớm bị nhìn thấy rồi, lúc này, Tạ Kiêu đang cúi đầu chuyên chú xem xét tình ảnh trong nhà Vương Thanh ngày hôm qua, hình ảnh hiện lên thời khắc Phùng Kiến Vũ thần sắc vội vàng chạy ra khỏi cửa, hắn ta thuận miệng đáp lại: “Trong video có mặt Xích Long, nhất thời sẽ không loại bỏ được việc có liên quan, nhưng bên bọn cớm không có chứng cứ xác thực chứng minh đầy đủ, sớm muộn cũng sẽ thả nó ra.”

Về chuyện này Đại Đầu Lộc ngược lại cũng không tỏ vẻ quá gấp, hướng Tạ Kiêu đáp một tiếng, sau đó không nói tiếp nữa.

Hình ảnh trong máy giám sát sau khi Phùng Kiến Vũ ra khỏi cửa, trong nhà cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, Tạ Kiêu tua nhanh qua đoạn đó, cho đến khi hắn ta thấy Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh lần nữa cùng trở về nhà —— Vương Thanh đại khái có uống chút rượu, bước chân có chút loạng choạng, Phùng Kiến Vũ đỡ hắn mở đèn, rót một ly nước cho Vương Thanh, sau đó hai người đi vào phòng ngủ.

Tạ Kiêu hừ lạnh một tiếng, tựa như đang vì suy đoán chính xác của chính mình mà vui sướng, đồng thời lại có chút nhịn không được giễu cợt, nói: “Thật không biết thằng cớm kia cho tên họ Vương hạ thuốc gì, cũng phát hiện bên người mình có cớm, còn không khẩn trương xử lý, uất ức đến mức tự mình đi uống nước tiểu.”

“Tên đó yêu thích Phùng Kiến Vũ cũng là chuyện tốt a ! Anh thật là liệu sự như thần, lần này Vương Thanh bảo đảm sẽ ngoan ngoãn giao ra địa chỉ kho hàng lớn.” Giọng nói của Đại Đầu Lộc không che giấu được hưng phấn, dù sao gã cũng là thủ hạ của Tạ Kiêu, Tạ Kiêu thượng vị, gã tự nhiên cũng có thể thuận nước đẩy thuyền.

Lời này nói đến Tạ Kiêu rất là đắc ý. Một mặt, hắn ta vì nước cờ này của mình mà không ngừng nhảy cẫng sung sướng;Mặt khác, hắn ta cũng càng thêm gấp gáp —— người đối với việc chạm tay là có thể đụng đến thắng lợi thường sẽ luôn vô cùng nhiệt tình đi.

Xe chạy ra đường lớn, Đại Đầu Lộc mới mở miệng hỏi: “Đại ca, bây giờ phải chở anh đến chỗ nào?”

Tạ Kiêu trong lòng từ sớm đã có chủ ý, “Trước lái đến đường Trường Bình đi, ở địa bàn của mình thì làm việc thuận lợi hơn …… Mày đi tìm đứa nào đáng tin, đem video mấy ngày trước trong máy giám sát, đem tất cả những gì liên quan đến việc vạch trần thân phận của Phùng Kiến Vũ cắt ra hết, thứ này so với xấp tài liệu kia có vẻ đáng giá hơn nhiều.”

Mới vừa ra khỏi ngục giam hẳn là vừa mệt vừa đuối, mà Tạ Kiêu lại như ngựa chạy không ngừng tức khắc triển khai hành động, hiện tại khiến cho Đại Đầu Lộc có chút không hiểu, “Sao lại phải gấp gáp như vậy a?”

“Tao không đợi kịp nữa ……” Tạ Kiêu đặt điện thoại di động xuống, dựa vào lưng ghế, khóe miệng nâng lên một đường cong vừa ý vui vẻ.

//

Thần quang ôn nhu, một phòng ấm áp.

Vương Thanh là bị cuộc điện thoại của Khoan Tử đánh thức, nói là Tạ Kiêu đã xuất ngục. Hậu quả của việc say rượu chính là đầu đau đến sắp nổ tung, hắn qua loa đáp một tiếng rồi cúp máy.

Động tác hơi thô bạo xoa xoa hai mắt mau làm cho tỉnh táo, Vương Thanh nghiêng đầu nhìn về phía bên người. Người nọ hôm qua bị mình giằng vặt một đêm, bây giờ vẫn đang ngủ rất sâu.

Mơ hồ nhớ lại người nọ sau đó cổ họng rên rỉ khàn đặc, khuôn mặt loang đầy nước mắt, bản thân cũng lòng dạ cứng rắn không chịu dừng lại.

Vì sao lại phải làm như vậy?

Tấm chăn che không hết được toàn thân, trên làn da màu mật ong hiện lên đầy dấu vết hoan ái, không khỏi xúc mục kinh tâm(1).

Thì ra là đây hết thảy đều là sự thật, quay đầu lại hắn căn bản đã không còn cách nào trốn tránh. Tỉnh dậy, cơn ác mộng kinh hãi kia mới chính thức bắt đầu.

Cắn chặc hàm răng, không dám nhìn Phùng Kiến Vũ nữa, Vương Thanh chật vật lật người xuống giường, nhanh chóng mặc xong quần áo, lại tiện tay xốc lên áo khoác đã mặc ngày hôm qua, một cái hộp tinh sảo lục cục lục cục lăn xuống trên đất. Hắn hơi thoáng thất thần, mới nhìn ra đó là hắn mua cho bọn họ vào mấy ngày trước, đôi nhẫn chưa kịp mang ra.

Cái hộp này đặt ở trong nhà, sợ rằng sẽ bị Phùng Kiến Vũ phát hiện ra trước, sẽ mất đi kinh hỉ;Đặt ở bên ngoài, hắn lại không yên lòng. Cho nên hắn vẫn luôn mang theo bên người, đi đến chỗ nào thì mang tới nơi đó. Hiện tại ngẫm nghĩ một chút, bản thân cẩn thận như vậy phảng phất đều như là dư thừa.

Do dự chốc lát, hắn vẫn là chậm chạp ngồi xổm người xuống, tay phải hơi phát run, nhặt lên cái hộp đó. Ngón cái hơi dùng sức đẩy, mở ra nắp hộp, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim, trong ánh nắng ấm áp, lộ ra phá lệ ôn nhu.

Kịch một tiếng, nắp hộp lần nữa đóng lại. Có một loại tịch mịch đến tàn khốc, tựa như trái tim ai đó cũng đồng thời đóng lại.

Lòng Vương Thanh cảm thấy có chút vui mừng chua xót, cũng may ban đầu không có đưa ra phần cam kết này. Nếu không lúc này ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ tự biến mình trở thành trò cười. Dễ dàng cắn câu như vậy, rõ ràng có cơ hội né tránh, tuyệt nhiên vẫn còn nghĩa vô phản cố(2) cắn lấy miếng mồi đoạt mạng kia không chịu nhả ra.

Buồn cười đến cực điểm, hắn biết rất rõ, thế nhưng hắn lại không có cách nào kháng cự.

Trong mũi một trận chua xót, dường như hắn chỉ đang níu giữ một phần tình cảm không có hi vọng, đại não lại đau đến phá lệ chân thật.

Vương Thanh mặc áo khoác vào, bước chân nặng nề đi đến trước cửa sổ. Đưa tay đẩy ra cửa sổ, chợt nhớ đến ban đầu Phùng Kiếm Vũ không để ý nguy hiểm từ nơi này chạy trốn, đại ý chính là vì thi hành nhiệm vụ đi, đáng thương cho bản thân hắn một mặt đối phó với việc làm ăn, mặt khác còn lo lắng sợ hãi cho cậu, thậm chí mặt dày tìm đến tận cửa. Cho dù là đối mặt với những thứ giải thích ngổn ngang kia của Phùng Kiến Vũ, vậy mà vẫn không hề nghi kỵ cậu.

Lồng ngực đột nhiên tê liệt trướng đau. Đang phát hiện tự cho rằng bản thân trả giá đến kim quang chói mắt, thực chất lại không đáng giá một đồng, ngoại trừ thương tâm, càng nhiều hơn chính là xấu hổ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không có chỗ để trốn, không có ai để dựa vào.

Nhớ đến áp lực nặng nề trước khi phân chia địa bàn, nhớ đến sau trận cải vã hắn còn phải chống lên một khuôn mặt tươi cười, nhớ đến nỗi nhớ nhung tiêu tâm thực cốt(3) lúc cậu rời đi, nhớ đến bóng đêm lạnh lẽo khi hắn đứng đợi ở đường lớn vì muốn đoạt cậu trở về ……

Phùng Kiến Vũ, em nỡ lòng nào đối xử với anh như vậy?

Một tay nắm chặc khung cửa sổ, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện. Một đôi mắt của Vương Thanh trừng đến đỏ thẩm, cầm hộp nhẫn trong tay dùng sức ném về phía trước, cái hộp kia sau khi rời tay, từ cửa sổ bay ra ngoài. Hắn vội vàng xoay người rời đi, một khắc cũng không ngừng.

Cho dù chính mình đã ném đi gánh nặng này, nhưng hàm răng vẫn còn đang không ngừng phát run.

Trong nháy mắt ném đi rồi, hắn ngay lập tức hối hận, vô cùng vô cùng hối hận. Nếu không bước nhanh rời đi, hắn sợ rằng bản thân sẽ gấp đến độ trực tiếp leo cửa sổ xuống đi tìm vật kia nhặt trở về, thật là suy nghĩ một chút đã cảm thấy không có tiền đồ.

Mãi cho đến lúc đi ra khỏi cửa, Vương Thanh vẫn còn nắm lấy tay phải trống không của mình, thế nhưng nơi đó đã không còn hộp nhẫn, hắn chỉ đành phải lần lượt ngây ngốc cảm thụ sự mất mác.

Đưa cánh tay khác ra ấn vào nút đi xuống của thang máy, trong đầu đột nhiên có gì đó chợt lóe lên. Khắp người hắn một trận chấn kinh, chậm rãi lật bàn tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trên, hắn nhìn thấy hình xăm con sóc nhỏ quen thuộc khắc sâu vào nơi tận cùng của tâm trí nằm ở trên cổ tay.

Bốn bề tĩnh lặng, Vương Thanh thất thần đưa tay cổ tay áp lên ngực trái —— ngay tại nơi không ngừng nhảy động thình thịch kia, hi vọng có thể hóa giải dù chỉ là một chút xíu bất an, vẫn là không có kết quả.

Hồi lâu sau, hắn thống khổ nhắm nghiền hai mắt, lông mi khẽ run, cam chịu đưa tay dời về bên khóe miệng, không một chút do dự, vừa tuyệt vọng vừa tan nát cõi lòng rơi xuống một chuỗi hôn.

Vẻ mặt chuyên chú, như si như cuồng.

Có lẽ hắn sớm phải biết, Phùng Kiến Vũ là thứ độc kịch liệt nhất, mà hắn, bị nghiện.

Hắn rốt cuộc đã tin một câu nói mà những thứ độc trùng kia thường treo ở khóe miệng:

Không có nó, tôi sống không nổi.

//

Sau khi an bài Đại Đầu Lộc ở lại đường Trường Bình xử lý chuyện video xong xuôi, Tạ Kiêu đi mua không ít thực phẩm bổ dưỡng, leo lên một chiếc xe cũ kỹ tầm thường chạy về phía căn hộ của mẹ hắn ta đang ở. Ngây ngốc trong tù qua một trận, đều không có cơ hội liên lạc được với bà, không biết gần đây bà sống như thế nào. Giấu đi phần vui sướng cùng kích động ở trong lòng, ngay cả tốc độ chạy xe bất giác cũng trở nên nhanh hơn.

Bởi vì chính mình ở trong giới chung quy cũng không phải là việc tốt đẹp gì, cho nên Tạ Kiêu đã an bài cho mẹ hắn ta một chỗ ở tương đối riêng biệt, tạm thời là một căn nhà nhỏ, tính toán đợi sau khi mình được thượng vị, có đủ bản lãnh rồi, sẽ đem bà đến bên cạnh mình.

Đường đi rất xa, Tạ Kiêu đi một vòng lớn hồi lâu mới đến nơi. Nơi này cũng không có người quản lý, hắn ta tiện tay đem xe dừng ở một bên, đi đến gõ cửa, gõ thế nào cũng không thấy người ra mở cửa.

Lúc này cũng không phải là giờ đi ngủ, hắn ta chợt cảm thấy kỳ quái. Nhớ đến còn một chùm chìa khóa dự phòng của nhà nằm ở trong xe, vội vàng quay trở về lấy.

Tra chìa khóa vào ổ cắm, vặn theo vòng kim đồng hồ, cánh cửa ứng tiếng mở ra. Nhất thời, một cổ mùi hôi thối làm cho người ta muốn nôn mửa đập vào mặt.

- Hoàn chương 92 -

____________________

(1) Xúc mục kinh tâm: Nhìn thấy giật mình.

(2) Nghĩa phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.

(3) Tiêu tâm thực cốt: Hao mòn trái tim, đục khoét xương cốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.