Không Còn Đường Lui

Chương 90: Kho hàng lớn




Hội đường rất nhanh chóng mở lại một lần nữa, chẳng qua là so với lần trước lưng chừng không rõ, đại đa số đám người lần này đều có một phương hướng rõ ràng.

Một mặt, nguyên thượng vị Tạ Viễn Khánh rốt cuộc đã mở miệng, bày tỏ đồng ý lần này hội đường sẽ tiến hành bỏ phiếu bầu chọn tranh vị mới;Mặt khác, Tạ Kiêu đang bị bắt giam cũng đáp ứng bày ra sổ sách, tỏ ý muốn nhanh chóng phân chia địa bàn.

Hơn nữa nghe nói lúc trước bởi vì muốn Tạ Kiêu được mau chóng thả ra ngoài, tiền trong tài khoản của Tạ Kiêu cũng bị hao tổn một phần lớn, đều bị tắc nghẹn ở bên ngoài -- chuyện này cũng không phải không ai biết, một phần là do phía bên cảnh sát vốn có ý loại trừ hắn ta, bên dưới thì thu tiền vào, bên trên cũng không tính toán muốn buông tay, không ngừng gây sức ép cho hắn. Xem ra cứ như vậy, phần thắng của Vương Thanh dĩ nhiên là lớn hơn rồi.

Bên này Tạ Kiêu lại vì Đại Đầu Lộc lo chuyện của mấy quản sự canh giữ, mấy ngày gần đây dẫn đến số tiền vốn của các sự vụ ngày càng hao mòn, tràng diện không cũng không thể nào khởi sắc nổi, thật sự vô cùng khó xem. Mà phía Vương Thanh lại thu được hơn ba trăm vạn hóa đơn lớn, cộng thêm doanh thu trên internet ở Bắc Lục Hoàn lưu động tiền bạc, lúc này đã đá văng Tạ Kiêu cách đến mấy con phố.

Đây là cuộc cạnh tranh không có một chút thấp thỏm nào.

Tình thế trước mắt đã như vậy, cộng thêm mấy nguyên lão thúc phụ ở hội đường trước kia đã cùng Vương Thanh đàm chuyện xong xuôi, số phiếu hoàn toàn là vừa đủ. Vương Thanh liền đổi các tài khoản của xã đoàn ra thành tiền mặt, lập tức phân chia cho đám anh em ở hội đường, ngay cả thủ hạ của Tạ Kiêu cũng đều có một phần, cả đám tất cả đều bày tỏ đối với Vương Thanh tâm phục khẩu phục. Trong lúc diễn ra hội đường đã từng liên lạc với Tạ Viễn Khánh một lần, thanh âm hư nhược ở đầu bên kia bại lộ tình trạng thân thể hỏng bét của ông ta, cũng không có lời nào thừa thải, chẳng qua muốn Vương Thanh sau khi giải tán hội đường thì đơn độc gọi lại cho ông ta thêm một lần, hơn phân nửa là muốn báo cho hắn địa chỉ của kho hàng lớn.

Vương Thanh ngồi lên chủ tọa, không thiếu một phen hào ngôn tráng ngữ, người phía dưới một mặt rung chuông gõ trống vô cùng phụ họa, không khí hội đường nhất thời náo nhiệt vô cùng. Cuối cùng là Bành Hiên nói mấy câu kết thúc, tất cả mới rối rít dừng lại, mỗi người trước khi đi đều không quên gọi một tiếng "Thanh ca".

Nhẫn nhịn đợi tất cả đám người kia toàn bộ giải tán, Vương Thanh mới gọi điện thoại cho Tạ Viễn Khánh.

"Cậu vẫn còn ở sảnh đường sao?" Tốc độ nói chuyện của Tạ Viễn Khánh rất chậm, thanh âm lộ rõ vẻ mỏi mệt.

Vương Thanh đáp: "Vẫn còn ở."

"Mặt tường ngay phía sau hướng về vị trí chủ tọa, có một con hổ và một con rồng, " Tạ Viễn Khánh tiếp tục nói, "Cậu sờ dọc theo tường mặt, đại khái là ngay vị trí đuôi hổ cùng đuôi rồng, có một chỗ ám cách, đem đồ vật bên trong lấy ra."

Vương Thanh dựa theo chỉ thị của Tạ Viễn Khánh mà làm, lấy ra hai khối kim loại có thủ cảm rất tốt, không lớn không nhỏ, nhưng rất có phân lượng, "Đã lấy ra." Hắn ngược lại có chút không nghĩ tới, đồ vật quan trọng như vậy lại đặt ở chỗ nổi bật như thế, mà hắn từ trước đến nay lại căn bản không có phát hiện.

Tạ Viễn Khánh: "Hai khối kia có thể ghép lại với nhau, tương đương với chìa khóa của nhà kho lớn. Cậu bây giờ lấy bút, tôi cho cậu biết địa chỉ nhà kho lớn." Ông chờ giây lát, xác định Vương Thanh đã chuẩn bị xong giấy bút, mới bắt đầu nói tiếp, "Trường mẫu giáo Lục Trạch ở phía Nam, thư viện ở trong trường, vào cửa bên tay phải ngay tủ sách thứ ba đếm lên tầng thứ hai có một cái rãnh nhỏ ở bên góc trái, đem 'chìa khóa' bỏ vào xoay về hướng phải hai vòng rồi xoay về hướng trái một vòng, cả mặt tường sẽ dời đi, bên trong còn có một cánh cửa khóa mật mã, tám số, dùng sinh nhật của Tiểu Tình mở."

Vương Thanh đem lời nói của Tạ Viễn Khánh nhất nhất ghi nhớ, đóng lại nắp bút. Đầu dây điện thoại bên kia hoàn toàn yên tĩnh, chợt có tiếng hít thở suy yếu. Vương Thanh đột nhiên rất muốn nói đôi điều gì đó, tỷ như hỏi thăm một chút tình trạng gần đây của Tạ An Tình, hỏi thăm một chút bệnh tình của Tạ Viễn Khánh, nhưng tựa hồ tất cả đều không quá thích hợp, cuối cùng chỉ nói một câu khách khí "Rãnh rỗi sẽ đến thăm ngài", sau đó liền tắt máy.

Hắn giấu kĩ cái chìa khóa kia, có chút do dự muốn hôm nay đi nhìn xem ngay nhà kho lớn một chút. Một mặt suy nghĩ, một mặt đi ra ngoài hội đường, ai ngờ mới vừa đi không có đến vài bước, có một tên thấp bé nhanh chóng tiến lên cản hắn lại.

"Thanh ca ! " Tên kia đầu tiên tiến đến liền ân cần gọi một tiếng, một mặt cười đầy nịnh hót.

Vương Thanh nhìn thấy tên này dường như có chút nhìn quen mắt, đại khái là thuộc loại tiểu đệ nào đó không có cấp phận ở Khánh Dư, hỏi : "Thế nào?"

Tên kia lấy ra một túi giấy tài liệu đưa đến trước người hắn, giọng nói vẫn như cũ khách khí, "Đây là Lộc ca kêu em đưa cho ngài, nói là tỏ lòng hiếu kính với ngài."

Vương Thanh cảm thấy không khỏi buồn cười, "Vậy tại sao nó lại không tự mình đưa cho tôi?"

"Anh ấy cũng không có nói ......" Tên kia một mặt nghi ngờ gãi gãi đầu, hồi lâu lại mở miệng, "Có lẽ là đại ca của ảnh là Kiêu ca, ngượng ngùng đi ...... bất quá bây giờ ngài là lớn nhất, làm người vẫn phải biết nên làm như thế nào." Toét miệng cười cười, lại hướng Vương Thanh quơ quơ văn kiện trong tay, "Ngài hãy nhận đi, một hồi em còn phải đi xem vị trí xe, phải đuổi kịp trở về địa bàn."

Vương Thanh một tay cầm lấy túi giấy, một tay khác khoát khoát tay, ý bảo tên kia có thể đi rồi, tên kia hướng về phía hắn cung kính gật đầu một cái rồi lập tức leo lên mô tô của mình chạy đi.

Cầm vào trong tay, Vương Thanh mới nảy sinh lòng nghi ngờ, xem xét độ lớn nhỏ dày mỏng, bên trong hiển nhiên không phải là tiền. Cái tên Đại Đầu Lộc còn có cái gì để hiếu kính hắn? Hay là nói, đây là ý tứ của Tạ Kiêu?

Siết chặc lấy túi giấy, ngón tay một trận ma sát, mơ hồ bất an xông lên đầu. Những sợi giây quấn chốt mở lại giống như đang cám dỗ hắn mở ra, trong mắt chớp động chút phức tạp, mím chặc môi, Vương Thanh cuối cùng đưa tay lên giải khai, chứa bên trong chỉ là mấy tờ giấy văn kiện.

Vương Thanh đưa tay đem toàn bộ rút ra, vội vàng quét mắt qua tờ thứ nhất. Rồi sau đó, chết sững ở tại chỗ một hồi lâu.

- Hoàn chương 90 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.