Không Còn Đường Lui

Chương 89: Đút cơm




Đợi đến lúc Phùng Kiến Vũ lấy ra hộp y tế gia dụng đi ra, nhân viên giao hàng ở bên ngoài vẫn còn đang đứng tại chỗ, chẳng qua là đem tay áo vén lên, vết thương kia có chút dữ tợn, có điều máu đã khô đi chút ít.

“Vậy cậu tự mình làm?” Phùng Kiến Vũ đặt hòm thuốc xuống dưới đất, nhìn về phía nhân viên giao hàng.

Nhân viên nọ ở bên ngoài gật đầu một cái, nói: “Ân ân, anh ăn đi, không cần phải để ý đến tôi.”

Phùng Kiến Vũ hiện giờ đói bụng đến phải hoảng, cũng lười để ý người nọ, nằm ở trên bàn ăn liền bắt đầu ăn địa tam tiên của cậu, động tác của nhân viên giao hàng cũng nhanh nhẹn, thoáng chốc đã băng bó kỹ càng, nói cám ơn xong lập tức rời đi.

Phía sau cánh cửa khép lại, vị nhân viên giao hàng từ áo trong túi lấy ra một cái khẩu trang, bất động thanh sắc đeo lên, tiến xuống cầu thang rời khỏi khu căn hộ. Một bước không ngừng, cho đến khi lượn quanh vào một cái hẻm nhỏ không người, mới cởi ra bộ đồng phục nhân viên, vò thành một cục rồi bỏ vào trong một cái túi cầm tay.

“Ông chủ, xong việc.” Anh ta cầm điện thoại di động, dựa lưng vào tường, khẩu trang trên mặt vẫn chưa tháo bỏ, “Thời gian có hạn, tôi chỉ có thể giả vờ ở phòng khách.”

Đầu điện thoại bên kia là thanh âm của Đại Đầu Lộc, “Được, cực khổ rồi, số tiền còn lại tối nay tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cậu.”

Nam nhân đáp một tiếng, cúp máy, lại duỗi tay ra sau lưng vỗ vỗ bụi, không có một biểu lộ dư thừa nào, cầm lên túi xách rồi biến mất ở đầu bên kia hẻm nhỏ.

Ước chừng tám giờ tối, Vương Thanh vẫn chưa có về nhà. Phùng Kiến Vũ có chút không ngồi yên, băn khoăn một hồi, vẫn là gọi điện thoại cho người ta.

“Anh ở chỗ nào vậy, sao vẫn chưa về nhà?” Nhìn ra ngoài cửa sổ một mảnh tối mờ, trong giọng nói của Phùng Kiến Vũ mang theo một chút oán niệm.

Vương Thanh ở bên này mới vừa cùng mấy thúc phụ nói xong chuyện bỏ phiếu chọn thượng vị của ngày mốt, căn bản trong lòng đang rất nôn nóng muốn về nhà, nhận được cuộc điện thoại này lại càng thêm gấp gáp, “Rất nhanh trở về, đang trên đường đây.”

“Em đại khái là sắp bị anh bỏ chết đói rồi.” Nghe được người nọ sắp về đến, tâm tình lại chuyển tốt, tầm mắt từ màn hình ti vi dời về phía trần nhà, nhịn không được cùng người nọ làm nũng một chút.

Nghe thấy vậy, Vương Thanh khẩn trương, hỏi: “Chưa ăn sao?”

Phùng Kiến Vũ tiếp tục ăn vạ nói: “Đợi anh nấu a.”

Vĩ âm mềm nhũn cào đến trong lòng người nọ, hai người lại kì kèo thêm mấy câu mới ngắt máy. Vương Thanh nhất thời cái mông tựa như lửa đốt vội vội vàng vàng đuổi về nhà, phảng phất trong nháy mắt tựa như trở về đoạn thời gian xa cách với người nọ, ngày tháng trái tim không ngừng cồn cào nghĩ tới nghĩ lui.

Đại khái vết thương đang khép lại, Phùng Kiến Vũ không nhịn được gãi gãi lớp vảy, lúc ăn cơm bị Vương Thanh nhìn thấy, lập tức dùng đũa gõ lên bàn tay người nọ, không nhẹ không nặng gõ liên tiếp mấy cái, gõ đến người nọ tức giận, đem chén cơm đặt trở về trên bàn, một mặt khó chịu.

Vương Thanh chấp thuận cong cong lên khóe miệng, lại duỗi tay đến trên ghế sa lông cầm lấy dây sạc điện, không nói tiếng nào đem tay Phùng Kiến Vũ trói lại, nửa đường Phùng Kiến Vũ lại bắt đầu giãy giụa, lại không một chút dùng lực, cuối cùng cũng phải thành toàn cho người nọ.

“Anh làm gì thế a? Động một chút là lại đi trói người?” Phùng Kiến Vũ trợn tròn mắt nhìn hắn, tựa hồ là nhớ đến lần trải nghiệm ở trên núi, giọng nói cũng có chút vừa mềm yếu vừa tức giận.

Đột nhiên cảm giác người nọ vô cùng dễ thương, Vương Thanh nhún nhún bả vai cười trộm. Đảo cái muỗng, đem cơm đưa đến trước miệng người nọ, nói: “Ăn.”

Cặp mắt kia cứ như vậy lăng lăng nhìn hắn, hai cánh tay bị trói bền chắc, vẫn là há mồm đem cơm ăn vào trong miệng.

“Không có bỏ em chết đói đi?” Nhớ đến cuộc đối thoại trên đường về nhà, Vương Thanh vừa đút người nọ ăn cơm, vừa trêu đùa nói.

Động tác thân mật này làm cho Phùng Kiến Vũ đỏ rần khuôn mặt, người nọ còn hết lần này tới lần khác nói thật nhiều, cậu chỉ đành phải hừ nhẹ một tiếng, đè giọng thấp giống như mèo con nhỏ, ngạo kiều trả lời: “Không có.”

Trêu đùa thư thản, Vương Thanh không hề trêu ghẹo cậu nữa, chỉ an tĩnh đút cơm, thỉnh thoảng lại chọt chọt vào khuôn mặt nộn nộn thịt phúng phính của người nọ, trong đáy mắt là vô tận ôn nhu.

Mà bên kia, sau khi xử lý xong chuyện cài đặt máy theo dõi, Đại Đầu Lộc lại đi một chuyến đến nơi giam giữ Tạ Viễn Khánh —— chính xác mà nói, là hai ba con Tạ Viễn Khánh và Tạ An Tình.

Ước chừng vào nửa tháng trước, Tạ An Tình càng lúc càng phụ thuộc vào ketamine để cho nàng không còn lòng dạ nào tiếp tục việc học được nữa. Tạ Kiêu cũng sợ nàng tiết lộ ra cái gì sơ hở, liền dứt khoát đem người kéo đến bên này cùng ba nàng nhốt lại. Bọn họ là canh cánh mà hắn ta nhất quyết không thể nào buông tha được, cũng bởi vì như vậy, Tạ Kiêu mới có thể gắt gao siết chặc hai người bọn họ.

Đại Đầu Lộc vừa xuống taxi ngay lập tức tiến vào một căn phòng, xông vào mặt chính là một cổ mùi thuốc đắng nghét cùng với mùi hôi thối khó có thể hình dung, gã ta theo bản năng lấy tay bịt mũi. Căn bản không phải là kiểu cách, thật tế mà nói thì gã chính là loại đại lão thô, đối với mùi hương vốn là nhạy cảm không lớn, chẳng qua là tình huống hiện tại trước mắt khiến cho gã có chút chịu không nổi, cũng không biết căn phòng này bao lâu rồi chưa từng được thật tốt quét dọn qua.

“Lộc ca.” Tên mở cửa cho gã kêu một tiếng, còn nói thêm, “Hà Bàng cùng Tạ Viễn Khánh đều ở trong phòng này.”

Đại Đầu Lộc gật đầu một cái, thẳng hướng đi đến căn phòng giam giữ Tạ Viễn Khánh, cánh cửa khép hờ, gã liền trực tiếp đưa tay đẩy ra, Tạ Viễn Khánh giống như cho tới bây giờ vẫn không có từ trên giường bước xuống qua một lần, Hà Bàng ngồi trên cái băng ở mép giường, đại khái là đang nói gì đó với Tạ Viễn Khánh.

Nghe động tĩnh sau lưng, Hà Bàng nghiêng đầu, thấy rõ người tới, hỏi: “Mày tới làm cái gì?”

“Tới xem xem tụi bây nói chuyện đến đâu rồi, ” Đại Đầu Lộc một tay đẩy ra cửa, sau đó đến gần tìm một chỗ ngồi xuống, “Mày đã nói với Khánh gia rồi chứ?” Tuy rằng người nọ sa sút, một tiếng gọi này vẫn là không thể thiếu.

Hà Bàng không lên tiếng, ngược lại Tạ Viễn Khánh anh ách cổ họng mở miệng, “Bận rộn lâu như vậy, nó chịu buông tay sao?”

Đại Đầu Lộc tất nhiên biết trong lời nói của ông ám chỉ là Tạ Kiêu, liền theo ý tứ nói tiếp, “Bất đắc dĩ phát sinh quá nhiều chuyện ngoài dự tính, cho nên ý tứ của Kiêu chính là để cho ngài tại lần mở hội đường sắp tới đánh tiếng một chút, dứt khoát đem vị trí cho Vương Thanh, anh ấy sẽ không giằng co.” Ngừng một chút, nói tiếp, “Cũng mong ngài đừng làm ra chuyện gì đùa giỡn lộn xộn, ngài chịu an phận thủ thường, cũng có bác sĩ Hà Bàng giúp ngài chữa bệnh. Dù sao thân thích cùng một giuộc, ngài cũng nên thông cảm cho khó xử của Kiêu ca, anh ấy đối với ngài cũng không có ý tứ gì khác ……”

“Không có ý tứ gì khác, nó ép buộc ta và con gái ta dụng độc ? ! ” Tạ Viễn Khánh giống như bị người đâm đến chân đau, nhất thời rống giận một tiếng, ngay sau đó lại bởi vì thể chất quá kém, không ngừng ho khan.

Nhìn bộ dáng yếu ớt kia của Tạ Viễn Khánh, Đại Đầu Lộc nhíu mày, giọng nói có chút chuyển lạnh, “Tóm lại ông không cân nhắc chính mình, cũng nên suy nghĩ một chút vì Tạ An Tình đi. Bởi vì Kiêu ca lui về phía sau có thể ở Khánh Dư đứng vững gót chân hay không, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chính ông nên biết điều một chút.”

Trút bỏ vỏ ngoài ngụy tạo thiện lương, bộ dáng ngoan lệ của Đại Đầu Lộc làm cho Tạ Viễn Khánh cảm nhận được tuyệt vọng trước đây chưa từng có.

- Hoàn chương 89 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.