Không Còn Đường Lui

Chương 83: Cậu xong đời rồi




Vương Thanh vốn là nghĩ muốn tìm đến Phùng Kiến Vũ, bất đắc dĩ trước cửa lại là Hổ Sa. Hết thảy trước mắt đều làm cho hắn sợ hãi luống cuống, hắn lại không muốn để lộ ra nửa phần yếu ớt, chỉ đành phải làm cho mình trở nên càng thêm sắc bén.

Hắn đẩy Hổ Sa đến trên tường, ánh mắt truyền đến nguy hiểm, thanh âm lạnh lẽo, “Cậu làm gì em ấy?” Thật ra thì hắn là nhìn thấy dáng vẻ người nọ tiều tụy, sợ là đã bị thương rồi.

Hổ Sa cảm thấy câu hỏi này của Vương Thanh quá mơ hồ, giống như là đang sợ hãi điều gì đó, không hiểu sao hắn ta lại tự cảm thấy buồn cười. Hắn ta nhún vai một cái, tiếp tục cùng người nọ đánh thái cực, “Chính anh tự đi hỏi cậu ta đi.”

Bộ dáng phó mặt không thừa nhận cũng không phủ nhận khiến cho Vương Thanh hoàn toàn mất phương hướng, không nói một lời liền vung một quyền lên mặt Hổ Sa. Hổ Sa cũng không phòng bị, khoang miệng bị đánh phải nhất thời bị răng cắn trúng thịt mềm phun ra một búng máu. Rốt cuộc đều là người trong giới, ai mà không có tính nóng nảy, Hổ Sa híp mắt dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh lên chỗ thịt mềm bị thương trong khoang miệng, cũng vung lên nấm đấm. Hai người cũng không cần biết trong cửa ngoài cửa, cứ như vậy hết anh đến tôi đánh đá, tủ đựng giày bên cạnh cửa cửa cũng bị đụng cho ngã lăn.

Đợi đến lúc Phùng Kiên Vũ nghe tiếng động từ trong phòng tắm chạy ra, mắt kiếng của Hổ Sa bởi vì đánh nhau mà đã không biết tung tích. Cậu cũng không chú trọng nhiều, kéo dép lê tiến lên muốn can ra. Hai con báo xung đột đánh nhau đến đỏ mắt, chính là ai cũng không chịu buông tay trước, Phùng Kiến Vũ hơi tiến đến gần chút, còn nhẫn nhịn bị va chạm mấy cái.

Lòng đang nóng như lửa đốt, căn hộ ở phía đông chợt kéo cửa ra. Đầu tiên là một người phụ nữ ló đầu hướng ra ngoài nhìn nhìn, chốc lát sau một người đàn ông cao to đem cửa hoàn toàn mở ra, nói: “Mấy người đây là tình huống gì? Có cần tôi giúp báo cảnh sát hay không?” Dường như là mới vừa bị đánh thức, giọng nói kia tương đối không kiên nhẫn.

Phùng Kiến Vũ lần này càng thêm nóng nảy, nói lại, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chính là bạn bè uống nhiều quá ......” Nói xong cũng chạy đến giữa hai người, đưa tay cản ra. Chỉ là bởi vì vấn đề xoay người, cậu là lưng hướng Vương Thanh, mặt hướng về Hổ Sa.

Nhìn một đầu tóc ôn nhu mềm mại của người nọ, Vương Thanh cảm thấy buồng tim giống như đột nhiên bị kim châm, ánh mắt tối sầm, hắn thật ghét bóng lưng như vậy.

Hai người ở căn hộ kia thấy hai người quả thật không hề động thủ lần nữa, lại oán trách thêm mấy câu rồi mới đóng cửa lại.

Xung quanh trở lại an tĩnh, Phùng Kiến Vũ mới ý thức được bản thân nên giải quyết tình huống này thế nào đây, trong đầu nhất thời loạn thành một đoàn. Cậu không dám xoay người lại, không dám nhìn vào hắn, lại càng không dám há miệng. Cậu không biết Hổ Sa cùng Vương Thanh đã nói những gì, cậu cũng không biết nên bắt đầu giải thích từ chỗ nào với Vương Thanh, chỉ đành phải hơi ngửa đầu, dùng ánh mắt bất an hỏi thăm Hổ Sa, mặc dù cậu biết lúc này căn bản sẽ không được câu trả lời chắc chắn gì.

Vương Thanh thấy đỉnh đầu tóc nhung nhung, hắn phỏng đoán hướng đi của ánh mắt kia, người nọ đang chăm chú nhìn người nào —— không phải là mình. Hô hấp hắn cứng lại, run run bóp chặc quả đấm, hắn cảm thấy ngực mình đau quá, đau đến không tài nào hấp thụ được không khí.

Hổ Sa biết ánh mắt của Phùng Kiến Vũ từ đầu đến cuối đều là theo bản năng đơn thuần cùng với vô tình vô ý, nhưng hắn ta vẫn là giống như bị đâm đến dây thần kinh nào đó, nảy sinh một loại xung động tự nhiên. Hắn ta đã từng không thể bảo vệ tốt người kia, hôm nay hắn ta tuyệt nhiên không có cách nào cự tuyệt được trước ánh mắt cầu giúp của người có dung mạo giống nhau với người kia. Hắn ta rút lui tư thế công kích, đẩy cánh tay Phùng Kiến Vũ một cái, “Đi thôi, vào trong nhà trước.”

Phùng Kiến Vũ như nhặt được đại xá, tựa như chạy trốn xoay người muốn rời đi, lại bị một lực đạo cánh tay kéo lại. Lực độ cùng nhiệt độ kia đều quá mức quen thuộc, cậu cắn môi dưới, chân có chút như nhũn ra.

“Em muốn đi đâu?” Cậu nghe người nọ áp thấp cổ họng hỏi cậu, nhất thời nhịp tim bang bang như sấm.

Phùng Kiến Vũ nhắm hai mắt, hít thật sâu một hơi, tựa như quyết định, xoay người đẩy ra cánh tay đang kéo lấy mình, “Anh cũng về trước đi, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại nói, được không?” Cậu không muốn một chút nữa lại kinh động đến cảnh sát, cậu cũng không thể dùng trạng thái hiện tại đối mặt với Vương Thanh, lúc này cậu cần phải làm cho bản thân tỉnh táo lại, cậu cần một đầu óc lý trí để suy nghĩ ra đối sách.

Thật ra cậu căn bản không có dùng sức, lực đạo tay đẩy nhẹ vô cùng, căn bản đẩy không đi Vương Thanh. Người nọ là nghe xong lời của cậu nói, mới khó khăn buông lỏng tay. Hắn liền duy trì tư thế như vậy không nhúc nhích, ánh mắt của Vương Thanh một mực quét trên khuôn mặt cậu, cậu chỉ đành phải rũ ánh mắt không nhìn tới hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, đặc biệt đặc biệt lâu, Vương Thanh thật sự không nói một lời xoay người rời đi, không loạn cũng không nháo, cứ như vậy đi rồi. Cậu lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn, nhìn đường nét kia cơ hồ đã khảm sâu vào trong tim, cậu không nhịn được nhấc chân tiến về phía trước mấy bước, sau đó lại thụt lùi về mấy bước, vươn tay ra giống như giữ lại, rốt cuộc vẫn là dừng lại giữa không trung.

“Phùng Kiến Vũ, cậu xong đời rồi.”

Sau khi hai người vào trong nhà, Hổ Sa nhìn khuôn mặt cậu thất hồn lạc phách, nói ra một câu như vậy.

Cậu xong đời rồi.

Phùng Kiến Vũ đem bốn chữ này ở trong lòng nghiền ngẩm lại một lần, như cũ thẩn thờ. Cậu biết Hổ Sa là có ý gì, ngay cả Hổ Sa cũng nhìn ra được cậu đối với Vương Thanh động tâm tư, thật là muốn xong đời rồi.

Thất tha thất thểu trở về phòng ngủ, ánh mắt của Phùng Kiến Vũ chợt dừng ở trên cửa sổ. Cả người cậu một trận kinh hách, chạy đến gần một chút, qua cửa sổ thủy tinh xuyên thấu nhìn ra ngoài. Ở cổng khu căn hộ có hai ngọn đèn pha sáng rất lớn, cậu nhìn thấy một chiếc Hammer quen thuộc thường xuyên đưa đón cậu lặng yên dừng ở bên đường.

Ít nhất, cũng phải nhìn anh ấy rời đi đi.

Phùng Kiến Vũ đứng ở trước cửa sổ giống như bức tượng điêu khắc không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn đến sắp hơn nửa giờ, chiếc Hammer kia dường như cũng tương ứng giống cậu, cũng không hề có động thái.

Điện thoại di động chợt vang lên. Mấy ngày nay tất cả cuộc gọi xa lạ, cậu một mực không nhận, duy chỉ có lần này, cậu bây giờ có chút không nhịn được, giống như là mong đợi điều gì, cậu thật nhanh tiếp nhận cuộc gọi.

“Vũ ...... Vũ ca? Thanh ca để anh, để anh đem anh ấy từ danh sách đen thả ra ......” Thanh âm xa lạ bên đầu kia của điện thoại làm cho Phùng Kiến Vũ một trận như đưa đám, sau khi nghe được tên người nọ lại trở nên khẩn trương không dứt.

Qua một hồi, bên kia lại nói: “Thanh ca còn nói ...... đây là nguyên thoại của Thanh ca, nếu như anh vẫn không chịu, anh ấy tối nay sẽ để cho anh em thủ hạ dùng mấy trăm số không ngừng gọi cho anh.”

Phùng Kiến Vũ liếm liếm môi, cũng không biết nên đáp lại thế nào, khẽ ừ một tiếng.

“Vũ ca a, vậy là anh chịu rồi a ...... phi, ” Đầu bên kia truyền đến một thanh âm vỗ tay vang lên, đoán chừng là cho tự mình một bạt tai, “Xem miệng của em này ...... Vậy anh đây là đáp ứng rồi?”

Phùng Kiến Vũ có chút dở khóc dở cười, đạm nhiên nói: “Đúng vậy.”

Người bên kia hoan thiên hỉ địa(1) nhanh chóng cúp máy.

Thật ra thì mới vừa rồi lúc đánh nhau, Vương Thanh đã chú ý đến gối đầu và chăn trên ghế sa lông trong phòng khách. Cho nên sau đó hắn mới bằng lòng thỏa hiệp rời đi, nếu không cứ như vậy không xác định để cho hai người cô nam quả nam ngủ chung một nhà, hắn nhất định đè nén uất ức chết. Phùng Kiến Vũ luôn chê hắn không đủ tín nhiệm, vậy giờ hắn cho đi cũng được. Ngày mai lại nói thì ngày mai lại nói, hắn liền ở trước cánh cổng này canh thủ một đêm, còn sợ Phùng Kiến Vũ mọc cánh bay mất sao.

Trong lòng là đủ loại cảm giác cưỡng ép phải rộng lượng, nhưng hành động lại một chút cũng không tự chủ được.

Lúc thủ hạ gửi tin nhắn đến nói Phùng Kiến Vũ đồng ý đem hắn từ danh sách đen đẩy ra ngoài, hắn đứng ở cổng thiếu chút nữa cao hứng nhảy dựng lên. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy gọi điện thì quá lúng túng, khom người bắt đầu châm chước câu chữ soạn tin nhắn.

Vương lão đại: Em còn nhớ rõ em đã nói với anh cái gì không?

Vương lão đại: Thời điểm em cứu anh ra ngoài từ chỗ tên họ Tạ kia, em đã cùng anh nói cái gì?

Vương lão đại: Đi, chúng ta về nhà.

Vương Thanh ngồi chồm hổm dưới đất, đưa tay sờ sờ chóp mũi, trong lòng ê ẩm chua xót, cảm giác chính mình đặc biệt ủy khuất. Lại ấn gửi đi.

Vương lão đại: Vậy tại sao em lại không cùng anh về nhà.

Bên kia, Phùng Kiến Vũ nắm chặc điện thoại di động. Sau một hồi lâu trầm mặc, đột nhiên bụm miệng, ô ô phát ra tiếng nấc. Ánh sáng màn hình điện thoại di động hắt lên khuôn mặt cậu.

Là khóc rồi.

- Hoàn chương 83 -

____________________

(1) Hoan thiên hỉ địa: Vui mừng hớn hở; vui mừng phấn khởi; reo vui rộn rã; tràn ngập niềm vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.