Không Còn Đường Lui

Chương 80: Tai nghe mini




Hổ Sa xuống xe trước, hắn mở cóp sau xe lấy ra áo khoác, ném cho Phùng Kiến Vũ. Áo khoác kia rất lớn, tương đối có thể che giấu đi một ít chật vật. Phùng Kiến Vũ phủ lên áo khoác, cũng không lên tiếng, đi theo xuống xe.

Vào đến trong nhà mở đèn xem xét một chút, ngoại trừ vết cắt ở trên cổ, những nơi khác đều là chút vết thương va chạm, đơn giản xử lý qua, chỗ trên trán cũng thoa thuốc đắp một miếng băng mỏng, cuối cùng hai người liền đi nghỉ ngơi.

Hổ Sa hiển nhiên không phải là thường ở tại nơi này, bài trí trong nhà tương đối đơn giản, còn không có phòng riêng dành cho khách. Hổ Sa khoát khoát tay để cho cậu thân người bị thương đến ngủ ở phòng ngủ, còn chính mình thì ngủ ở phòng khách. Dù sao cũng đã làm phiền như vậy rất nhiều, cũng không ít đi điểm này, Phùng Kiến Vũ cũng lười cùng người nọ khách sáo từ chối.

Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao ba sào. Phùng Kiến Vũ vừa ở phòng vệ sinh rửa mặt, vừa thỉnh thoảng nhìn đến vết cắt trên cổ mình. Đưa tay sờ sờ vết thương rất là nổi bật kia, cậu ở trong đáy lòng khẽ thở dài.

Chỗ này vẫn là cần phải che giấu một chút …… nếu không phải đợi thêm mấy ngày nữa thời điểm có thể che kín được rồi, lúc sau trở về thì đến trước mặt Vương lão đại dập đầu nhận lỗi thôi ……

Vương Thanh ở bên này lại không hề có được bộ dáng thật kiên nhẫn của cậu như vậy.

Sau khi tỉnh rượu, sự biến mất của Phùng Kiến Vũ ở trong lòng hắn càng trở nên đột ngột. Chuyện ở Bắc Lục Hoàn vẫn như cũ giao cho hai trợ thủ của mình bình thường vận hành, hắn gấp gáp bận rộn bắt đầu từ từ lên đường truy phu (tìm chồng).

Tắm xong một trận, cả người có thêm tinh thần rất nhiều. Vương Thanh bắt đầu nhớ lại ngày trước hắn bắt gặp Phùng Kiến Vũ ở cửa quán bar đã phát sinh ra chuyện gì, một phân nửa điểm cũng không bỏ qua. Nhưng mấy ngày nay trong đầu tích tụ rất nhiều điều, quay một vòng như vậy, hắn cảm giác đầu của mình đơn giản cũng sắp bị phế đi rồi.

Tay bóp lấy trán thật lâu, hắn cuối cùng nhớ ra được. Ngày đó trước một đêm, Phùng Kiến Vũ đơn độc đi ra ngoài một lần, hắn cũng không có đi đón Phùng Kiến Vũ, người nọ sau đó nói với hắn là đến nhà kho nhỏ kiểm hàng ……

Trong lòng đột đột nhảy dựng, Vương Thanh lập tức gọi cho Đại Oản muốn tìm đến viên quản lý nhỏ của kho hàng kia.

“Tao hỏi mày, ngày hai mươi sáu buổi chiều Phùng Kiến Vũ có đi đến kho nhỏ không?” Vương Thanh nhớ rõ hôm bọn họ gây gổ chính là vào ngày hai mươi bảy, khi đó khoảng cách phân chia địa bàn còn có bốn ngày.

Vị nhân viên quản lý giọng nói nghe vào có chút cổ quái, tựa như là đang cảm thấy kinh ngạc, “Thanh ca a …… ngày đó em vừa lúc phải đi đến khu đông làm việc, nên để cho em họ của em giúp trông chừng kho hàng, em hình như …… hình như ở khu đông khu có nhìn thấy anh ấy cùng với Phó Thành chuyên vận hàng đường thủy ở cùng một chỗ. Chỉ là ở xa xa nhìn thấy, bộ dáng kia quả thật rất giống, bất quá chúng ta không phải lúc trước cũng đã từng cùng Phó Thành có qua lại sao, cho nên em liền không có đi vào trong.”

Vương Thanh nhíu chặc chân mày, giọng nói cứng rắn, “Mày xác định là ngày đó?”

“Em xác định a ! ” Người ở bên kia đầu điện thoại giống như sợ hắn không tin mình, còn vỗ vỗ bắp đùi của mình một trận, “Thanh ca, em làm quản lý của kho hàng này một năm rưỡi rồi, căn bản cũng không thể nào để cho người khác thay thế a ! Chỉ có ngày đó, em nhớ rất rõ rõ ràng ràng.”

Vương Thanh khách sáo khen tặng người nọ vài câu, sau đó liền ngắt máy, lúc này phái người đến khu đông đánh một tiếng với Phó Thành, nói tối nay đi qua cùng uống một chén trà.

Đại Đầu Lộc là bị người anh em sáng sớm đến mở cửa Billiards Thất Cẩu lây tỉnh dậy, thân mình không xảy ra chuyện gì, chính là say rượu cộng thêm bị đánh một trận, cả đầu đau đến như muốn nứt ra làm đôi.

Lúc vừa mở mắt dậy trong đầu liền hiện ra hình ảnh thứ nhất, vẫn là một cái liếc mắt trong tối hôm qua trước khi nhắm mắt lại, cảm giác kia quá mức quen thuộc lại quá mức mãnh liệt, nhưng lại thật giống như nắm bắt không rõ, nhiễu loạn gã ta đến cực kỳ phiền muộn.

Không muốn để cho những thứ tiểu nhân kia chê cười được, Đại Đầu Lộc hoạt động tay chân một chút, chuẩn bị chống thân thể từ dưới đất đứng lên. Trên tay mới vừa dùng một chút lực, liền đè phải thứ gì đó làm cho sợ hết hồn, gã còn cho là mảnh vụn của bình hoa, còn cả kinh khẽ hô lên một tiếng. Kết quả giơ tay lên vừa nhìn —— là một tai nghe bỏ túi mini.

Xung quanh có người nhịn không được phốc cười một tiếng, Đại Đầu Lộc cảm thấy mặt mũi dường như muốn vứt đi, trợn mắt nhìn đám người một lượt, “Cười cái rắm gì mà cười, đi làm việc ! ” Nói xong, trong lòng nghi hoặc càng tăng lên, bất động thanh sắc đem tai nghe kia bỏ vào trong túi xách của mình, chuẩn bị dành ra một chút thời gian đi tìm Tạ Kiêu ở trong ngục thương nghị một chút.

Phùng Kiến Vũ vô công rỗi nghề nằm dài ở trong nhà Hổ Sa, Hổ Sa sau khi giúp cậu trả phòng ở khách sạn cũng ở nhà vô công rỗi nghề, một người tê liệt trên ghế sa lông, một người tê liệt trên trường kỷ (ghế nằm dài), hai người không ai thèm để ý tới người nào, tự làm việc riêng.

Đúng lúc này, cậu đang xem mấy tấm hình chụp lại mấy trang quan trọng trong sổ sách trên laptop, thuận tiện bắt lấy điện thoại di động liên lạc Dư Hạo Viễn, báo cho ông biết hiện trạng của mình.

“Tôi thao ! ” Phùng Kiến Vũ đang ngồi phịch ở trên ghế sa lông nhìn nhìn màn hình máy tính bỗng chợt nhảy dựng thẳng hông, mở miệng mắng một tiếng.

Hổ Sa giảm lại âm lượng vui tươi của game đấu địa chủ xuống nhỏ chút, liếc cậu một cái, “Cậu thao cái gì.”

“……” Phùng Kiến Vũ cau mày trầm mặc một hồi, mới dường như ở trong mộng sực tỉnh lại mở miệng, “Hôm qua bị người đánh một trận, tai nghe không biết rơi ở chỗ nào rồi ……”

Hổ Sa cho là cậu lại đau lòng tiếc tiền, trong giọng nói có chút không khinh bỉ, “Tôi còn cho là chuyện gì, chuyện nhỏ như ăn trứng ấy mà.”

“Không phải, anh không biết …… người bình thường thì sẽ không dùng thứ đó ! ” Trong giọng nói Phùng Kiến Vũ mang theo chút nóng nảy, “Nên sớm chỉnh chu lại đàng hoàng một chút, cũng không biết là bị rơi trong phòng làm việc kia hay là rơi ở trên đường ……”

Nhìn bộ dáng luống cuống của người nọ, trong lòng Hổ Sa có chút không thoải mái khó nói, vẫn là mở miệng trấn an: “Không chừng quên mất rơi ở trong nhà vệ sinh công cộng hay không, cậu cũng đừng nghĩ thành loạn.” Dừng một chút, lại nói tiếp, “Còn không bằng suy nghĩ một chút xem có cách nào có thể làm cho vị kia nhà cậu hết giận hay không đi.”

Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy càng nói với hắn, trong lòng càng thêm bực bội, khoát tay áo nói: “Được rồi được rồi, tôi vẫn là không nên nghe theo mấy cái phân tích vớ vẩn này của anh.”

Tiếp tục làm công việc trong tay, thế nhưng phần mơ hồ bất an trong lòng thủy chung không một chút tán đi. Phùng Kiến Vũ đở đở cái trán sưng một cục nhỏ, trầm trầm thở phào một cái.

Mấy chuyện này thật dằn vặt, cũng thật quá kiềm nén a.

- Hoàn chương 80 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.