Không Còn Đường Lui

Chương 79: Giao đấu




Nhiệt độ của tháng năm ôn hòa thoải mái, lá cây theo gió đêm lay động truyền ra tiếng xào xạc. Đại Đầu Lộc híp mắt nhìn nhìn ánh sáng kia, cồn rượu trong người nhất thời tỉnh táo hơn phân nửa.

Đã trễ thế này? Là ai đây? ……

Bước chân theo bản năng mà tiếp tục tăng tốc, gã ta men theo bóng tối từ tòa nhà chính leo lên, buồng tim đập bình bịch, khẩn trương nuốt vài ngụm nước miếng. Tiến đến gần trước, chỉ thấy cửa phòng làm việc khép hờ, trong đầu truyền đến tất huyên náo tốt đích vang động —— quả nhiên là có người. Phản ứng đầu tiên của gã là có chút kinh hoảng, chỉ tự trách mình quá nóng lòng, thời điểm chạy lên lầu không có thừa dịp cầm theo vật kiện, tùy tiện bắt đại cái gì côn a gậy a thiết a, cũng tốt hơn là hai tay trống trơn.

Từ trong khe cửa loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh, Đại Đầu Lộc bình ổn thân mình, nhắm mắt đẩy cửa ra. Mặc dù động tác của gã đã vô cùng nhỏ nhẹ cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh khỏi một cái ghế được Phùng Kiến Vũ cố ý đặt ngay bên cạnh cửa. Đẩy như vậy, chân ghế ở trên sàn nhà ma sát phát ra tiếng vang, cực kỳ chói tai.

Phùng Kiến Vũ một mảnh tâm tư đều đang dồn vào hết cuốn sổ sách, bởi vìoojt âm thanh này, nhất thời nhạy cảm hồi thần. Không thể chú ý tới điều gì khác, cậu vội vội vàng vàng đem máy chụp hình giấu vào trong áo khoác.

“Là ai ? ! ” Đại Đầu Lộc đứng ở cửa, âm thầm quan sát dáng dấp thân hình người trước mắt này, lời nói lúc này trở nên có chút phấn khích.

Phùng Kiến Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là trợ thủ của Tạ Kiêu, trong khoảng thời gian ngắn, nhịp tim tăng vọt, mũi và miệng che đậy dưới lớp khẩu trang phảng phất có chút hít thở không thông. Liều mạng dùng lý trí chế trụ thần tình bất an, dư quang quét đến tay người nọ chuẩn bị mở chốt đèn, căn bản không còn kịp để suy tính nhiều nữa, vội vã nhào tới, vươn ra đèn pin trên tay chính xác đập vào trên mặt của Đại Đầu Lộc.

Mục tiêu lớn, quả nhiên tỷ lệ trúng phải cũng lớn. Lúc Đại Đầu Lộc ngửa mặt ôm mũi, Phùng Kiến Vũ không nhịn được phân tâm chốc lát, cố gắng suy nghĩ.

Nguyên bản định hơi nghiêng người, từ khẻ hở giữa khung cửa và người nọ chạy ra ngoài, nhưng không ngờ người nọ lại phản ứng thật nhanh, một phát níu lấy cánh tay của cậu nảy sinh độc ác kéo một cái. Một lần ra tay này, Phùng Kiến Vũ đã biết đối phương không lưu bất kỳ thừa lực nào, nếu là cứng rắn mặc xác kéo đi, cánh tay này nhất định sẽ không ổn. Bất đắc dĩ chỉ đành phải thuận thế xoay người lại, trận đấu này dây dưa sợ là không thể tránh được rồi.

Phùng Kiến Vũ so với Đại Đầu Lộc cao hơn một cái đầu, kỷ xảo đánh lộn cũng so với gã cũng chuyên nghiệp hơn nhiều, chẳng qua là không có mạnh bằng người nọ. Mấy quyền đập xuống, thể lực dần dần rơi xuống thế hạ phong. Lúc này, đã bị người nọ dồn đến cách chỗ tủ trưng bày khoảng năm sáu mét, dưới lưng bị góc cạnh cứng rắn đập đến đau rát, Đại Đầu Lộc đưa tay muốn tháo xuống khẩu trang của cậu, cậu cắn răng siết chặc cổ tay người nọ vặn về hướng ra ngoài, đau đến người nọ một mặt nhăn nhúm.

Ước chừng trở nên cáu giận, Đại Đầu Lộc nghiến răng ép Phùng Kiến Vũ đẩy trở lại hướng tủ trưng bày, tay phải muốn chộp lấy bình hoa ở một bên, Phùng Kiến Vũ cả kinh lập tức hạ thấp người tránh né. Trong lúc xoay thân, cả hai người đều ngã xuống mặt đất. Đại Đầu Lộc mù quáng tiếp tục động thủ, lại có chút rượu cồn thượng não, tựa như nổi cơn điên nâng cánh tay bị Phùng Kiến Vũ đả thương tiến tới bóp cổ cậu, một cánh tay khác cầm lấy bình hoa mạnh mẽ muốn đập xuống ! Cậu thậm chí căn bản không có thời gian lựa chọn, đầu theo bản năng hung hăng nghiêng về một bên, lại vươn ra một cánh tay ngăn ở bên tai mình. Bành một tiếng, nơi bình hoa vỡ cách đỉnh đầu cậu chừng mười tấc, mảnh vụn bay loạn xoạn, tiếng vang đâm thẳng vào màng nhĩ cậu phát đau.

Thế nhưng Phùng Kiến Vũ cũng không có nửa điểm thanh tỉnh để suy tư —— cậu vừa nghiêng sang một bên, đầu đụng phải tủ trưng bày, trước mắt một mảnh trắng xóa, một trận muốn nôn. Cậu thật lòng cảm thấy nếu không bị Đại Đầu Lộc đánh chết, chính mình cũng sẽ bị đụng chết trước rồi.

Căn bản không có một khắc thời gian để thở dốc, người điên nọ thấy đả thương cậu bất thành, lại cầm lên một khối mảnh vụn của bình hoa, nhìn bộ dáng là muốn giáng xuống cắt cổ cậu. Phùng Kiến Vũ lúc này cũng bị đánh đến một bụng lửa giận, liều mạng phản kháng, Đại Đầu Lộc hiện tại cũng khó làm ngơ, lung tung huơ tay xuống, chỗ tương liên giữa cằm và cổ Phùng Kiến Vũ nhất thời bị rạch trúng một đường chảy máu không sâu không cạn, đau đến cậu chau mày, dùng hết sức lực một cước đá văng người nọ ra xa, đứng dậy lập tức cầm lấy đèn pin trong góc.

Đại Đầu Lộc đầu óc mơ mơ hồ hồ, té ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy, Phùng Kiến Vũ đem đèn pin kia trong tay chỉnh đến ánh sáng mạnh nhất lập tức chiếu thẳng vào mắt người nọ, theo bản năng nhắm mắt giãy giụa khiến cho gã ta đánh mất phần lớn sức lực chiến đấu. Bắt lấy cơ hội, Phùng Kiến Vũ ném đi đèn pin, hai tay giơ lên một cái ghế, tựa như phó mạng đập mạnh vào gáy Đại Đầu Lộc. Một phát lập tức khiến cho người nọ gục xuống, vẫn chưa có ngất đi, Phùng Kiến Vũ lại tựa như chưa hết hả giận tiếp tục đập thêm mấy cái, nghe người nọ hừ hừ rên rỉ một trận đến không còn âm thanh gì nữa mới nhấc chân liều mạng bỏ chạy.

Đại Đầu Lộc cả người giống như bị một chiếc xe cán qua, huyệt thái dương cũng mơ hồ đau nhói, trên dưới mí mắt như dán chặc vào nhau, ánh sáng kia quả thật đủ mạnh để đả thương nhãn lực của gã, bây giờ trước mắt vẫn là một mảnh tối mờ. Trước khi gã lâm vào hôn mê, đại não chớp nháy xoay chuyển thật nhanh. Lúc đèn pin tiếp cận hướng về gã, ánh sáng kia …… gã nhìn thấy gì? Cặp mắt kia không khỏi có chút quen thuộc, còn có một nốt lệ chí …… nhưng gã đã quá mệt mỏi, không kịp nghĩ ra thêm điều gì cặn kẽ, sớm đã không còn ý thức.

Mãi cho đến khi chạy ra khỏi đường Trường Bình thật là xa, Phùng Kiến Vũ vẫn có chút chưa tỉnh hồn. Trên đường đã thưa thớt người, cậu tháo ra khẩu trang, dùng nó lau đi vết thương kia, máu từ từ thấm ra bên ngoài, khẩu trang màu đen bị nhuộm hồng ngược lại cũng nhìn không được rõ. Cũng may chẳng qua chỉ là một vết cắt mỏng, rách chút thịt, không phải là vết thương gì muốn lấy mạng.

“Sao mà hạ thủ hiểm như vậy a ……” Phùng Kiến Vũ đau đến hít vào một hơi lãnh khí, không khỏi lẩm bẩm nói.

Cả người trên dưới bị thương dập đầu đau thương bất đồng, đầu tóc lúc đánh nhau cũng bị làm cho có chút rối tung, dưới ót một trận nóng lên, cộng thêm theo cổ một đường máu chảy, cậu tự giác bộ dáng này vẫn là không tốt để về lại khách sạn.

Lấy điện thoại di động ra vuốt mấy cái, rốt cuộc vẫn là gọi điện thoại cho Hổ Sa.

Lần đánh nhau này thật sự nhào đến không kịp đề phòng. Miệng quạ đen thật là nói gì cũng chuẩn, Phùng Kiến Vũ ngược lại thật không nghĩ đến cuối cùng vẫn phải dùng đến nơi của Hổ Sa.

“Uy?” Thanh âm của Hổ Sa còn kèm theo chút buồn ngủ, “…… Mẹ nó, cậu cũng không nhìn xem một chút đã mấy giờ rồi.”

“Cứu người như cứu hỏa a đại huynh đệ, ” Phùng Kiến Vũ cũng không muốn cùng hắn ta cãi cọ, “Đến nhà vệ sinh công cộng cách khách sạn bốn trăm mét về phía tây đón tôi đi ……” Thời khắc mấu chốt vẫn phải giữ vững ấn tượng tốt đẹp giữa hai người anh em a.

Giọng nói kia ách nghẹn tựa như nuốt phải cát, đem Hổ Sa từ trong trạng thái mơ mơ màng màng lôi ra, hắn bật sáng đèn đầu giường, dụi dụi mắt, nửa hỏi thăm nửa trêu ghẹo nói: “Quên mang theo giấy sao?”

“…… Anh rốt cuộc có tới hay không?” Phùng Kiến Vũ một mặt đi về chỗ định sẵn, một mặt nhíu chân mày một bộ khó chịu.

Hổ Sa bĩu môi, cuối cùng thỏa hiệp, “Có thể tới, cậu chờ một chút.”

Phùng Kiến Vũ đến nhà vệ sinh công cộng trước, ấn núp đại khái hơn mười phút sau, Hổ Sa kiền tiếp nhận cậu, còn mang theo bộ dáng ngủ chưa tỉnh.

Ngồi ở chỗ tài xế liếc cậu một cái, Hổ Sa hỏi: “Chơi đùa gì đây?”

“Điều tra sổ sách của Tạ Kiêu, thiếu chút nữa bị trợ thủ của hắn đánh chết.” Phùng Kiến Vũ hướng về phía gương nhìn cổ mình một chút, máu đã sớm ngừng chảy, chính là vết đỏ hồng kia quá bắt mắt, khiến người nhìn đến chán ghét.

“Điều tra sổ sách là ý tứ của người nào?” Hổ Sa mắt nhìn phía trước, hỏi.

Việc này Phùng Kiến Vũ tự nhiên không có kiên nhẫn cùng người nọ đàm luận, liền không mặn không nhạt nói qua, “Cần anh quản sao.”

Hổ Sa ngược lại cũng không nhằm vào chuyện đó mà tiếp tục hỏi nữa, đổi đề tài khác nói: “Vậy cậu cảm thấy gã ta sẽ phát hiện được cậu không?”

“Khó mà nói được, nhưng vết thương này gã ta khẳng định nhớ.” Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ vào chỗ nối tiếp giữa cằm và cổ mình, “Tôi đây phải đoán chừng phải tránh đi một hồi ……”

Quay đầu nhìn một chút rồi lại quay mặt đi, Hổ Sa không nói nữa, xe một đường lái đến căn hộ của Hổ Sa.

- Hoàn chương 79 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.