Không Còn Đường Lui

Chương 57: Anh muốn đánh em sao




Khó có được một ngày này hai người rãnh rỗi không có việc gì làm, nhưng không ngờ sau khi thức dậy, ngoài cửa sổ lại lộp bộp mưa to, bất đắc dĩ chỉ đành phải nhàm chán ở nhà.

Vương Thanh ngồi ở phòng khách, chống cằm nhìn chăm chăm vào màn hình laptop. Gió lạnh theo khe hở cửa sổ chui vào, thổi trúng Phùng Kiến Vũ phát run run.

Có lẽ mới vừa rồi uống nước giải khát quá nhiều, có chút muốn đi vệ sinh. Thời gian dài ngồi phịch trên ghế sa lông khiến cho toàn thân của Phùng Kiến Vũ đều mỏi mệt, cậu cũng không thèm báo một tiếng, thân thể mềm oặt từ trên ghế sa lông ngồi dậy, lảo đảo lắc lư đi về hướng phòng tắm.

Dép lê trên đất tạo ra tiếng vang, Phùng Kiến Vũ xả xong nước trong bồn cầu, hừ hừ cất bước nhỏ đi ra, đảo một bên mắt, thần xui quỷ khiến thế nào lại nhìn về phía cuối hành lang, trong lòng đánh thịch một cái.

Phùng Kiến Vũ ở chỗ này đã được một thời gian. Hành lang trong nhà này đặc biệt dài, phòng ngủ chính ở ngay đầu đường đi, nếu không có việc gì thì thật sự sẽ không nghĩ đi đến tận cuối hành lang. Cậu bình thường cũng không quá chú ý đến cuối dãy hành lang này, hoặc nói chính là cậu cố ý muốn tránh, nơi đó để lại cho cậu hồi ức có chút kinh hãi run sợ —— phòng tiêu khiển.

Nơi đó ánh sáng mờ tối, dị hương triền miên, còn có những vật kiện giống như là dụng cụ tra tấn phô bày ở trên tường ……

Phùng Kiến Vũ nửa thân dựa ở bên tường, vô ý thức nuốt ngụm nước miếng, hai chân có chút mềm nhũn.

“Đại Vũ?”

Bên kia phòng khách truyền tới thanh âm dò hỏi của Vương Thanh, trong nháy mắt đem cậu mê man từ trong hồi ức kéo trở về. Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, miễn cưỡng ổn định tâm thần, mới cất bước đi về phòng khách.

Có lẽ chúng ta cần nói chuyện một chút ……

Từ bên cạnh bàn ăn kéo ra một cái ghế, đặt ghế xuống phía đối diện với mặt Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ một mặt nghiêm túc ngồi xuống, đưa tay chống ở lưng ghế.

“Sao vậy?” Cảm giác được Phùng Kiến Vũ tiến đến gần, Vương Thanh đưa mắt từ màn hình máy tính di dời về phía gương mặt của cậu.

“Chúng ta …… hàn huyên một chút đi.”

“Được a, trò chuyện cái gì?” Vương Thanh nghi ngờ trừng mắt nhìn, đem laptop từ trước mặt dời đi.

Thân thể Phùng Kiến Vũ nghiêng về trước, đem toàn bộ sức nặng đặt hết lên chỗ dựa ở trên ghế, có chút khẩn trương, “Phòng tiêu khiển.”

Vương Thanh kinh ngạc nhíu mày, hiển nhiên không ngờ đến Phùng Kiến Vũ sẽ tìm hắn trò chuyện về cái này, nhưng hắn không nói gì, an tĩnh chờ nghe tiếp.

“Trước kia không phải là anh thường xuyên cùng người khác như vậy sao?” Phùng Kiến Vũ chuyên chú nhìn Vương Thanh, giọng nói có mấy phần rụt rè mang theo dò xét.

Mặc dù chuyện này hoàn toàn không có ở trong phạm vi của hành động nhiệm vụ, nhưng cậu chính là áp không được tò mò trong lòng, còn có nóng nảy phiền muộn không nguyên do khiến cho cậu cả người đều khó chịu.

“Không phải, chỉ có mấy phần cố định thôi ……” Mặt đối mặt thảo luận những chuyện này, khiến cho Vương Thanh có chút không được tự nhiên, chân mày hắn khẽ nhíu lại, “Rất ít có tính tình dục, trên tinh thần thì phòng tiêu khiển chiếm đa số. Nhưng là hai năm qua trước khi gặp được em đã rất ít làm những chuyện này, việc trong xã đoàn rất nhiều, không có thời gian, cũng không có tâm tình.”

Nhìn con ngươi Phùng Kiến Vũ có xu hướng muốn bộc phát, Vương Thanh có chút nói không xong, “Chúng ta không nói chuyện này nữa, được không?”

“Không được ! ” Trong giọng nói tràn đầy nghiêm túc, Phùng Kiến Vũ trong lòng càng nghe càng không có tư vị, một trận chua chát xộc lên, ngọn lửa tức giận càng bừng bừng đốt cháy.

“Anh …… thích như vậy đúng không?”

“Thích.” Vương Thanh thành thật nói.

“Vậy bọn họ có thích không?”

“Cũng thích.”

Phùng Kiến Vũ nhíu chân mày, tức giận nói: “Có người nào sẽ thích bị người đánh a ? ! ”

“Không phải là đánh, ” Nhận ra được Phùng Kiến Vũ kích động tâm tình, Vương Thanh vươn tay cầm lấy bàn tay của cậu mà vuốt ve, “Chính xác mà nói thì chính là khống chế.”

Phùng Kiến Vũ bán tín bán nghi nhìn Vương Thanh, “Vậy sub là cái gì? Anh lúc ấy cùng em nói …… để cho em, để cho em làm sub của anh.”

Trên mặt Vương Thanh thoáng qua một tia do dự, dưới ánh mắt thúc giục của Phùng Kiến Vũ, qua một hồi lâu mới mở miệng, “Em là sub của anh, đối ứng, anh chính là dom của em. Dominance and submission, khống chế và phục tùng. Đơn giản mà nói, trong SM thì anh chính là S, em sẽ là M, anh chủ đạo nhu cầu của em, mà em phải nghe theo lời của anh, đạt được hưng phấn của đôi bên …… phương diện này tương đối vui thích.”

Thân thể Phùng Kiến Vũ đang nghiêng về phía trước theo bản năng rụt một cái lui về sau, thoạt nhìn có chút hốt hoảng, “A? Anh sẽ đánh em sao ? ! ”

“Sẽ không.” Vương Thanh đưa tay nhu nhu trán của Phùng Kiến Vũ, trấn an nói. Hắn từ lúc thấy được phản ứng của Phùng Kiến Vũ khi lần đầu tiên phát hiện ra phòng tiêu khiển, cũng biết được Phùng Kiến Vũ không thể tiếp nhận được việc này.

Động thái này vẫn không đủ khiến cho trái tim đang đập thình thịch thình thịch của Phùng Kiến Vũ an tĩnh trở lại, ngược lại càng khiến cho cậu nhớ lại lần đầu tiên hai người thân mật tiếp xúc thân thể, lúc người nọ ở trên giường tiến hành hành động đối với cậu, rõ ràng chính là thể hiện sự khống chế.

Phùng Kiến Vũ cảm giác toàn thân nổi lên một tầng da gà, qua hồi lâu, mới cẩn cẩn dực dực mở miệng, “Vậy anh, muốn đánh em sao? ……”

Vừa dứt lời, Vương Thanh đã cảm thấy một cổ nhiệt khí vọt lên bụng.

Lời này từ trong miệng Phùng Kiến Vũ nói ra, là bộc bạch, là đơn thuần. Nhưng đối với Vương Thanh mà nói, lại càng giống như lời nói lưu manh trần trụi, là mị hoặc, là câu dẫn.

Con ngươi không khống chế chợt co rúc, Vương Thanh vội vàng xoay mặt che giấu, cũng không trả lời.

Phùng Kiến Vũ lập tức hiểu được tâm tư trong lòng Vương Thanh, tức giận vươn tay tát vào mặt người nọ, “Anh đi chết đi, tối nay ra phòng khách ngủ ! ! ” Nói xong nhanh chóng xoay người trở về phòng ngủ chính, quyết định thanh tĩnh một chút.

Sau một màn nháo loạn như vậy, kết quả Vương Thanh dùng hết một buổi chiều mới đem người dụ dỗ tốt, tất cả chiêu thức đều xuất ra vì tranh thủ quyền lợi đến buổi tối được bước vào phòng ngủ phòng ngủ.

Đèn đã tắt, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ hắt vào mơ hồ tỏa sáng.

“Thế nào? Còn giận sao?” Vương Thanh hướng về phía người nọ đang đưa lưng về phía mình, nhẹ giọng nói.

“Không cho phép anh nghĩ về việc đánh em ……” Phùng Kiến Vũ có chút cả giận nói.

Vương Thanh vươn ra một tay dùng sức, đem người mạnh mẽ xoay người đối diện với hắn, “Anh thương em còn không hết, em đoán mò cái gì đây.”

Thấy người nọ không đáp lời, Vương Thanh không nhịn được tiếp tục nói: “Huống chi anh nói tất cả thứ kia không tính là ‘đánh’, cũng không bắt buộc phải ‘đánh’, chẳng qua là giáo huấn trong hoàn cảnh đặc biệt nhất định mà thôi …… anh sẽ không để cho em bị thương.”

“Nhanh biến đi ! Nói đi nói lại vẫn là muốn đánh em, anh chính là lão biến thái bất chính ! ” Phùng Kiến Vũ đang bực mình lập tức không nặng không nhẹ đạp hắn một cước.

“Đây chẳng qua chỉ là một phần trong tình yêu thôi mà, em suy nghĩ đến quá đáng sợ rồi, ” Hung hăng bắt lại đôi chân không an phận chân của người nọ, Vương Thanh lấy lòng nhích đến gần chút, thanh âm tràn đầy lực dụ dỗ, hắn đưa tay đặt lên cái mông của người nọ, “Còn nhớ rõ anh đã từng đánh mông em không? Anh nhớ lần đó em còn vô cùng hưng phấn ……”

Lời tán tỉnh còn chưa nói hết, Phùng Kiến Vũ mặt đen sì nắm lấy lỗ tai của hắn, “Buông móng heo của anh ra ngay lập tức ! Nếu không em đi ra ngủ phòng khách ! ”

Còn không trị được đồ lưu manh anh sao a.

Trong khoảnh khắc lộ ra bộ dáng tà mị câu người, Vương Thanh giả vờ trêu trọc chui thẳng vào trong ổ chăn nghiêm túc nằm im, Phùng Kiến Vũ lặng lẽ liếc nhìn người nọ một cái, bị chọc cho cười khẽ lên tiếng.

Sau trận mưa kia là liên tục mấy ngày trời trong. Việc làm ăn ở Bắc Lục Hoàn ngày càng dâng sóng như thủy triều, thuận buồm xuôi gió, hai người cũng xem như là vui vẻ thanh nhàn.

Trong thời gian nhận được một cuộc điện thoại của Bành Hiên, ấp úng khiến cho người ta không biết muốn nói cái gì, rồi lại câu được câu không hàn huyên một chút, sau đó liền cúp máy, ngày đó Vương Thanh vừa lúc đang nói về một chút chuyện làm ăn, ngược lại cũng không quá để tâm trong lòng.

Có lẽ là gần đây việc làm ăn quá phát đạt, lượng hàng trong nhà kho mini cũng được lần lượt tẩu tán. Vương Thanh thực hiện xong cam kết hôm đó, chuẩn bị mấy ngày nay sẽ mang theo Phùng Kiến Vũ đi đến kho chứa hàng.

Trước khi đi, Phùng Kiến Vũ lại gặp Dư Hạo Viễn một lần.

Vừa vặn mấy ngày này sổ sách ở Bắc Lục Hoàn xuất hiện một chút nhầm lẫn, Vương Thanh liền tự mình đi một chuyến, chốc sau lại gọi điện thoại nói còn có chút chuyện, đến tối mới có thể trở về. Phùng Kiến Vũ lúc này mới có thời gian trống đi gặp người, cậu cùng Dư Hạo Viễn nói rằng Vương Thanh muốn dẫn cậu đến kho chứa hàng, đồng thời còn nói luôn về Tạ Viễn Khánh và Tạ An Tình, hy vọng tổ chức có thể giúp đỡ điều tra một chút.

- Hoàn chương 57 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.