Không Còn Đường Lui

Chương 50: Là người đàn ông của em




Dù sao trẻ tuổi khí thịnh, lửa dục không chịu nổi, Vương Thanh dưới chân không phải là đạp thắng xe mà chính là hỏa tiễn, nguy cơ là có thể tông nát cửa nhà. Mắt thấy thời gian không còn sớm, người và xe trên đường cũng ít hơn so với ban ngày, trên điều kiện tiên quyết bảo đảm an toàn, cái tên lái xe này thật sự là láo xược.

Phùng Kiến Vũ nửa đường trước còn không có cảm giác gì, càng về sau càng cảm thấy không chịu nổi, có gì đó cứ xốc nảy trong dạ dày, khó chịu đến sắc mặt cậu đều trở nên khó coi.

Xe mới vừa lái đến đường Phổ Thượng, Phùng Kiến Vũ hoàn toàn không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai Vương Thanh, “Dừng lại một chút, để cho em đi xuống hóng gió một lát ......”

Vương Thanh nghe vậy, có chút tâm bất cam tình bất nguyện nhìn nhìn Phùng Kiến Vũ, thấy người nọ là thật sự khó chịu, yên lặng thở dài một tiếng, giống như là thay chính mình tiếc hận một tiếng, mới đi theo mở cửa xuống xe.

Phùng Kiến Vũ đem những tiểu biểu lộ kia của Vương Thanh thu hết vào trong đáy mắt, khóe miệng không nhịn được cong cong lên.

Vừa xuống xe, một trận gió mát ôn hòa xông vào mặt, từ bờ bên kia con sông thổi đến, còn mang theo thoang thoảng mùi hoa, khiến cho người ta có một loại cảm giác vừa êm dịu vừa thỏa mãn, giống như một cái ôm rắn chắc lại thật an tâm.

“Thật đẹp a.” Phùng Kiến Vũ tựa vào hàng rào bằng cẩm thạch phong cách cổ xưa tao nhã dọc bên bờ sông, nhìn trước mắt một mảnh mặt sông lấp lánh sáng lung linh, tự lẩm bẩm.

Cái thành phố này luôn quá ồn ào. Xa xa bên bờ kia con sông là một rừng cao ốc lấp lóe từng sắc thái ánh sáng riêng, nơi đó được người mệnh danh là mảnh đất hoàng kim, vĩnh viễn cũng không có thời gian yên tĩnh. Mà ngăn cách một con sông này, lại sở hữu một sự yên tĩnh động lòng người. Chỉ có lúc gợn gió, mặt nước bị kích thích nhu động, làm cho người ta không ngừng được run sợ.

Phùng Kiến Vũ ngửa đầu cười yếu ớt, tham lam hít thở bầu không khí không được tính là hương thơm nồng nàn, cậu cảm giác có đôi tay từ phía sau ôm lấy hông của mình.

“Đúng vậy, thật đẹp.” Thanh âm của Vương Thanh nghe nhẹ tênh, ánh mắt quét qua mặt sông, cuối cùng dừng ở gò má Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó không được tự nhiên vùng vẫy muốn tránh, “Đang ở bên ngoài đó ...... còn làm nũng cái gì.”

“Nơi này không có mấy người, ” Vương Thanh có chút không vui đem hai cánh tay càng ôm chặc hơn, vùi đầu vào gáy người nọ bắt đầu vừa dụi vừa hít ngửi, không chịu buông tha ăn vạ nói, “Làm nũng cũng không phạm pháp.”

Phùng Kiến Vũ bị hắn làm cho ngứa, rục rục cổ, “Phải phải phải, em sợ anh rồi, nhanh để cho em thuận khí một chút.”

Cái đầu nghe lời nhấc lên, ngược lại lấy chóp mũi quét qua quét lại gương mặt mềm mịn của người nọ, ngoác miệng cười một cái, tay ôm ở ngang hông vẫn là một khắc không buông.

“Buông ra, anh siết quá chặc rồi.” Phùng Kiến Vũ bị người trêu chọc đến mất tự nhiên, lúng túng đưa tay muốn đánh rơi móng vuốt đang làm loạn ở ngang hông.

“Không buông, buông ra em sẽ chạy mất.” Một câu nói ngắn ngủi như vậy bị Vương Thanh nói đến vô cùng ủy khuất. Phùng Kiến Vũ nhất thời có chút dở khóc dở cười, trước kia thế nào không phát hiện được lão đại này của cậu lại dính người như vậy.

Tự nhiên cảm thấy người này thật giống như một con chó lớn, chỉ bất quá trước kia thì giống như chó ngao(Mastiffs), còn bây giờ thì giống như chó Labradors.

Nghĩ như vậy, liền không nhịn được xoay người xoa xoa đầu tóc của Vương Thanh, mái tóc đen mềm mại đâm vào lòng bàn tay cậu ngứa một chút.

Vương Thanh bất thình lình bị vuốt ve khiến cho có chút tâm hoảng ý loạn. Tuy nói là hắn không tính duyệt qua vô số người, thân trải qua bách chiến, ngược lại cũng không đến nỗi thuần tình như vậy đi. Chỉ bị xoa đầu mà bộ dáng hệt như giống bị người ta trêu chọc.

Phùng Kiến Vũ ở đối diện có thể không nhìn ra được trong lòng người nọ quanh co uốn lượn, cậu đầu tiên là ngắm nhìn khuôn mặt ôn thuận kia, có chút bị vẻ dễ thương manh đến trong lòng, sau đó ánh mắt quét qua một vòng chiều cao người nọ cùng mình, một trận bùng nổ. Nói thế nào cậu cũng cao một mét tám hai, thả vào trong một đống người cũng tính là cao mà, thế nào vừa cùng so sánh với Vương Thanh, chính là lùn thành một khúc như vậy đây a.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Phùng Kiến Vũ chợt lui về một bước, đạp lên nấc thang trên hàng rào, lần này cậu so với Vương Thanh cao hơn hẳn mấy xen-ti-mét. Vương Thanh đứng ở bên dưới hoảng loạn gấp gáp ôm lấy hông của Phùng Kiến Vũ, chỉ sợ người nọ đứng không vững.

“Làm gì vậy, em cũng không sợ té ......”

Lời còn chưa dứt, Vương Thanh đã bị xúc cảm mềm mại nơi khóe miệng chặn lại không nói ra lời, đại não trong nháy mắt đình chỉ hoạt động, buồng tim trong một giây như vậy dừng đập.

Hai tay Phùng Kiến Vũ nâng đầu Vương Thanh lên, đầu tiên là hôn một cái ngay khóe miệng, sau đó đụng đụng đôi môi, thử ngậm vào múi môi dưới đầy đặn của người nọ, cảm nhận được xúc cảm không tệ, lại mút thêm vài ngụm.

Ai cũng không lên tiếng. Vương Thanh bị phần đụng chạm làm cho ngây ngốc, dọa sợ đến không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hôn đáp trả lại cũng đều quên luôn. Hắn có chút thụ sủng nhược kinh nói không thành lời, mừng rỡ như điên, hắn vừa tiêu hóa những tâm tình này, vừa ngây ngốc mặc cho Phùng Kiến Vũ bừa bãi.

Cái hạnh phúc này mẹ nó đến quá đột nhiên rồi !

Không nhớ rõ là thời điểm nào dừng lại, chỉ lưu lại ấn tượng duy nhất chính là đêm đó bên sông gió thật lớn, thổi tóc Phùng Kiến Vũ phấp phới bay loạn. Bọn họ mắt to trừng mắt ti hí một trận, Vương Thanh si ngốc cười cười, ôm lấy hông của Phùng Kiến Vũ đem người từ trên bậc thang bế xuống, ở tại chỗ xoay mấy vòng, xoay đến Phùng Kiến Vũ muốn ói.

“Anh mau dừng lại ! Có, có người nhìn ......” Mặt của Phùng Kiến Vũ phừng phừng đỏ bừng, cũng ôm cổ Vương Thanh không buông tay, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang mấy nam nữ trẻ tuổi đi dọc theo sông hi hi ha ha hướng bọn họ nhìn sang bên này.

“Nhìn thì cứ để cho bọn họ nhìn đi.” Vương Thanh cười hì hì lại xoay thêm mấy vòng, mới vững vàng đem người thả xuống.

Bị tiếng cười sang sảng nồng nhiệt của người nọ chui vào trong lỗ tai, Phùng Kiến Vũ nhất thời cảm thấy cả người trên dưới mỗi một tế bào đều trở nên hưng phấn.

Lúc này, cậu thẳng tắp nhìn Vương Thanh, Vương Thanh cũng không vội không tránh nhìn lại cậu, cả người nhất thời giống như là ngã vào trong hủ mật, ngọt đến cả trái tim cũng đều tê dại.

Vương Thanh cứ như vậy chợt xoay người, đưa lưng về phía cậu, tay vịn vào lan can, hít sâu một hơi, hướng mặt sông hô lớn:

“Tôi yêu Phùng Kiến Vũ ——”

Giọng nói mạnh mẽ hùng hậu giọng ở trong không trung lãng đãng trên mặt sông càng vang càng xa, hướng đi bốn phương tám hướng.

Với Phùng Kiến Vũ mà nói, thanh âm kia lại giống như là từ bốn phương tám hướng đổ ập lại, bao hãm cậu vào bên trong, phách lối bá đạo lại không thể cự tuyệt. Toàn thế giới chỉ nghe câu nói này, khắc sâc đến khiến người ta huyết mạch phún trào, trong nháy mắt, lấp đầy thân thể, xỏ xuyên qua buồng tim.

Cậu nghĩ, cậu vĩnh viễn cũng không không quên được một khắc kia, bởi vì đây là lần đầu tiên có một câu nói như vậy khiến cho cậu cảm giác được tay chân mình như nhũn ra.

Khi Phùng Kiến Vũ lấy lại được tinh thần, mới giật mình cảm giác mấy người ở đây đều đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Mắt thấy tiểu tử ngốc kia muốn gào lên tiếng thứ hai, Phùng Kiến Vũ vội vàng tiến lên một tay che miệng người nọ, một tay tự che mặt mình, chạy thẳng một mạch ra xe chạy.

Phùng Kiến Vũ vừa ngồi lên xe liền bắt đầu xoa mặt, thẹn thùng đến không có chỗ trốn, trong lòng nói thầm: Vương Thanh anh thế nào lại có thể làm nũng đến như vậy đây, quá sức làm nũng, làm nũng đến mức làm cho người ta chịu không nổi.

Buồng tim cuồng loạn, cậu dứt khoát nghiêng đầu nhắm hai mắt ngã dựa vào trên cánh tay bền chắc của Vương Thanh, trong miệng còn chậm rãi lẩm bẩm nói: “Ai nha mẹ của tôi ơi ......”

“Nói bậy, ” Vương Thanh đưa tay đem đầu người nọ hướng vào trong ngực mình, miệng cười nhe ra một hàng răng trắng, cải chính nói, “Là người đàn ông của em nha.”

- Hoàn chương 50 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.