Không Còn Đường Lui

Chương 39: Tôi nhớ cậu




“Phùng Kiến Vũ đâu?” Vương Thanh vất vả chống đỡ nửa thân trên, đôi môi có chút trắng bệch.

Ánh mắt của hắn trực tiếp mà ngoan lệ khiến cho hai người đang đứng ở đầu bên kia giường bệnh nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh một lần. Nhất thời, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập trùng trùng lãnh ý.

Cái vấn đề này là từ lúc Vương Thanh vừa mở mắt, khôi phục ý thức rồi đến khi hoàn toàn thanh tĩnh, đã hỏi đến lần thứ ba rồi.

Đại Oản cắn răng, tiến lên một bước, trả lời một câu giống nhau cũng đã nói đến lần thứ ba, “Đi rồi.”

“Đi rồi ? ! Cậu ta có thể đi được nơi nào …… khụ khụ …… Hai người các người là phế vật sao? Ai cho phép các người để cho cậu ta đi ? ? ”

Trong đầu ong ong đau nhức, Vương Thanh mở hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm, vung tay hất đổ toàn bộ măm thức ăn đã chuẩn bị xong đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh, kim tiêm truyền dịch theo động tác cũng bị rút ra, chân mày của hắn cũng không nhíu lấy một cái. Hắn chỉ nỗ lực thở hổn hểnh, ngực trướng đau giống như sắp sửa nổ tung.

“Thanh ca …… anh đừng gấp, anh nghe tụi em nói.” Khoan Tử không nghĩ đến Vương Thanh sẽ kích động như vậy, trong mi mắt ánh lên chút tâm tình phức tạp, cậu ta khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, “Vũ ca nói, anh ấy chẳng qua là muốn đi lấy ít đồ ……”

“Lấy đồ?” Vương Thanh nằm ngửa ở trên giường bệnh, vuốt ngực một cái cho mình thuận khí, ánh mắt nguy hiểm híp lại.

“Thứ có thể giúp anh ngồi lên vị trí thượng vị.” Khoan Tử siết chặc nắm tay, có chút bất an .

“Anh ấy còn nói, đợi anh tỉnh lại, nói cho anh biết rằng anh ấy không sao. Anh ấy bảo anh phải đem tất cả máy tính hạng nặng lần trước anh đã mua ở thị trường điện tử tìm một nơi rộng rãi bố trí ổn thỏa trước, anh ấy rất nhanh sẽ trở lại.” Đại Oản thấy vậy, lên tiếng nói bổ sung.

Lấy đồ …… lấy đồ …… đây là cậu ta muốn đi …… lấy hàng?

Không thể nào, cậu ta tuyệt đối không có bản lãnh kia. Ngay cả tiền, tất cả cũng đã nằm trong tay Tạ Kiêu. Phùng Kiến Vũ còn có thể làm được gì ? ! Đơn giản chính là một đứa ngốc liều lĩnh !

Một màn ở Đông Phương KTV ngày hôm đó trong nháy mắt không hề dự báo xông thẳng lên đại não, cơ hồ đau thương lan tràn khắp tim gan phèo phổi của hắn. Hắn nhớ, hắn cái gì cũng đều nhớ. Người nọ bị Tạ Kiêu hung hăng bóp lấy cổ họng, người nọ vì cứu hắn mà chấp nhận bỏ qua ranh giới nguyên tắc cuối cùng, người nọ cho dù mệt mỏi đến kiệt lực vẫn ôn nhu đáp trả tiếng gọi trầm thấp của mình.

Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ, cậu đến tột cùng là loại người như thế nào a?

Cậu đem mối quan hệ của hai chúng ta ở chung một chỗ làm thành trả nợ, cậu đảo mắt là có thể đem tất cả ký ức đều xóa sạch đến không còn một mống, lúc bỏ đi cũng không hề quay đầu lại, cậu mặc kệ tâm can của tôi sót ruột như lửa đốt đau đớn muốn chết, cậu khiến cho tôi không thể làm gì khác hơn là buông tay để cho cậu được tự do cởi mở.

Cậu cứ như vậy một mực đem tôi treo lơ lửng giữa không trung, lòng dạ cứng rắn tiếp tục cái gọi là quan hệ hợp tác của hai chúng ta. Tôi tất cả đều có thể nhịn, nhưng là, cậu vì cái gì cứ như vậy không tiếc trả giá mà đến cứu tôi?

Một câu “chúng ta về nhà” kia, cho đến bây giờ vẫn khiến cho lòng ngực của hắn chấn động, ngứa ngáy đến tê dại.

Vương Thanh ngửa cổ hung hăng mím môi, nhắm chặc hai mắt, mặt mũi hiện ra vẻ đầy ẩn nhẫn, cả trái tim đều như đang bị đốt cháy trong một biển lửa. Hắn nhíu mày, đứng dậy muốn đi, vừa mới bước được bước đầu tiên, hai chân mềm oặt ngã trên mặt đất —— cơ thể vẫn còn quá suy yếu.

Đối với đau đớn tựa hồ đã chết lặng, Vương Thanh cúi thấp đầu gầm nhẹ một tiếng, lại tự lẩm bẩm: “Tôi muốn đi tìm cậu ấy.”

Hai người đang đứng ở một bên bị dọa sợ ngay lập tức vội vàng tiến lên đem người đỡ lên giường.

“Vũ ca đã đem tất cả mọi chuyện ở đường Trường Bình nói lại với tụi em …… trong tay chúng ta đã không còn tiền bạc để tranh chọn ngồi thượng vị nữa rồi, ” Khoan Tử quẫn bách liếm liếm môi, “Anh ấy đoán được khi anh tỉnh lại tâm tình sẽ không ổn định, anh ấy bảo chúng em nhất định phải khuyên anh an bài chuyện máy tính cho thật tốt, nói rằng anh nhất định phải làm theo kế hoạch như lúc ban đầu hai người đã bàn, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện. Anh ấy nói, nếu anh không làm, chính là …… chính là cô phụ anh ấy.”

“Chỉ bởi vì như vậy, các người liền thật sự thả cậu ta đi ? ! Cậu ta mới từ phòng cấp cứu đi ra không được đến mấy tiếng, các người rốt cuộc còn có lương tâm hay không?” Lòng ngực Vương Thanh phập phồng, thanh âm vừa thô lại thấp, nghe có vẻ theo khuynh hướng ngày càng yếu đi, trong lời nói không một chút che giấu áo não cùng tức giận.

“Tụi em cũng là không có biện pháp ……” Đại Oản thống khổ nhíu mày, “Đại …… Vũ ca nói, còn không chịu vãn hồi thì sẽ không còn cơ hội nữa. Nếu như anh không thể ngồi lên thượng vị, thì tất cả mọi việc trước đây đều không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Cậu …… cậu ta còn nói cái gì?” Vương Thanh rũ mắt, cố gắng đè nén tâm tình muốn phun trào ra ngoài, siết chặc quả đấm.

“Anh ấy còn nói anh phải dưỡng bệnh thật tốt …… đừng lo lắng cho anh ấy.”

Không lâu sau, lại có bác sĩ đi vào giúp Vương Thanh thay bình truyền dịch. Đại Oản cùng Khoan Tử đều bị hắn đuổi đi ra ngoài, hắn không muốn để cho bất luận người nào nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình bây giờ.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, hắn cảm thấy ánh mắt đau rát, ngẩng đầu liếc nhìn.

Có phải hay không cửa sổ của mỗi một bệnh viện đều là tương tự như vậy?

Hắn nhớ thời điểm ở bệnh viện Đường Bình, hắn và Phùng Kiến Vũ sau khi chạy trốn thoát chết cũng không chênh lệch tại thời điểm này tỉnh dậy.

Ngày đó cũng là ánh mặt trời đang đứng nắng, ấm áp ôn nhu. Hắn ôm lấy Phùng Kiến Vũ ăn uống ngủ nghỉ, một chiếc giường bệnh miễn cưỡng chen chúc hai người, nhưng hắn một khắc cũng không muốn buông tay.

Lúc ấy có một câu hắn đã giấu ở trong lòng không nói ra miệng, là bởi vì hắn chỉ cần một giây tiếp theo là có thể nhìn thấy người nọ.

Vương Thanh thở dài mấy hơi, đưa tay mò mẫm khoảng trống bên hông, có chút giãy giụa. Cuối cùng lấy ra điện thoại di động, tự mắng chính mình một câu lắm mồm, nhưng vẫn không nhịn được mở ra danh bạ, gọi điện thoại cho Phùng Kiến Vũ.

Gọi đến năm lần, nghe không biết bao nhiêu lần âm báo bận, không có người nhận. Ngực hắn giống như bị người đục khoét một lỗ hỏng.

Hồi lâu, Vương Thanh tay run run, chậm rãi đánh ra một hàng chữ, sau đó nhấn nút gửi, thở phào một hơi dài.

“Tôi rất nhớ cậu.”

//

“Vũ ca, anh thấy chiếc xe này đổi mới thế nào a?” Bạch Lạc Bình tay lắc lắc lon bia trong tay, một mặt tự hào cười nói.

“Vô cùng tốt, cám ơn cậu ……” Phùng Kiến Vũ nhấp một hớp bia, quay đầu thành thật nhìn người nọ.

“Hai chúng ta còn nói cám ơn cái gì a ! ” Bạch Lạc Bình vỗ vỗ bả vai Phùng Kiến Vũ, “Số tiền kia của anh …… tích góp như thế nào rồi?”

“Chạy thêm hai đêm nữa xem như còn kém không nhiều lắm.”

“Anh vẫn nên cẩn thận mấy người đó một chút, có một số người đến chơi vì chút tiền thưởng mà không tiếc ra tay sử dụng đủ loại thủ đoạn …… trò chơi này dù sao cũng rất nguy hiểm, anh dú sao phải nên mưu trí một chút.”

“Anh biết rồi, ” Phùng Kiến Vũ cười cười xoa xoa đầu tóc của Bạch Lạc Bình, “Xem như không vì chính mình, cũng phải vì danh dự tài cán sửa xe của cậu nha.”

“Anh mau lăn đi ! ” Bạch Lạc Bình không thích nhất chính Phùng Kiến Vũ đem cậu làm như trẻ con mà trêu chọc, “Vậy hai ngày sau, anh …… ?”

“Anh chuẩn bị tìm một chiếc thuyền đi qua bên kia, cược một ván cuối cùng.” Phùng Kiến Vũ nheo nheo mắt, bóp xẹp lon bia rỗng trong tay, chính xác ném vào thùng rác cách đó không xa.

- Hoàn chương 39 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.