Không Còn Đường Lui

Chương 08: Cậu đã đến phòng tiêu khiển?




Tiếng bước chân kia tiến đến gần, rồi lại nhẹ đi không nghe được nữa. Nếu như không phải đã từng trải qua huấn luyện, đối với hoàn cảnh xung quanh mình phá lệ nhạy cảm, Phùng Kiến Vũ có thể sẽ không thể từ trong trạng thái kinh sợ mới vừa rồi phục hồi lại được tinh thần. 

 

Chẳng qua là nơi này nằm ngay phía cuối đường đi chật hẹp, cậu cũng không còn đường để trốn. Trái tim bất thình lình nhảy loạn cả lên, khẩn trương đến nỗi đổ mồ hôi đầy trán. 

 

Vừa quay đầu, nhìn về hướng đường đi, một người đàn ông đang rón rén bước chân như mèo, lấm la lén lút ngó ngang nhìn dọc.  

—— Người nọ hiển nhiên không phải là Vương Thanh.  

Phùng Kiến Vũ trong bụng cả kinh, không có thời gian suy nghĩ nhiều, bước lớn tiến vào căn phòng kỳ quái đó. Lúc ở cửa còn không có phát hiện, đi vào trong mới cảm nhận được một cổ mùi hương. Mùi hương đặc biệt trong veo triền miên, ngửi vào khiến người ta cảm giác da đầu tê dại, cả người từ từ nóng rang. Giống như là …… hương kích thích.  

Phùng Kiến Vũ tựa lưng vào cánh cửa, buồng tim cuồng loạn. Cậu tin chắc người nọ đã nhìn thấy mình, cho dù không thấy cũng nhất định nghe được âm thanh lúc khép cửa lại. Cậu gấp đến độ chau mày, trong đầu đã muốn nghĩ đến vô số loại tình huống phải đối mặt. Cậu có cảm giác lưng áo mình nhất định đã bị mồ hôi thấm ướt. 

 

Trong lòng ngực đánh trống, thịch thịch thịch. Cậu sợ trái tim nhỏ bé của mình sẽ nhanh chóng nhảy ra bên ngoài mất.  

Thịch thịch thịch …… 

Không đúng a …… Âm thanh này có chút quá lớn đi …… 

Phùng Kiến Vũ trong lòng suy nghĩ một vòng, mới ý thức được là bên kia cánh cửa truyền tới tiếng gõ va chạm. Cậu thoáng chốc hiểu ra cái gì, cố gắng khiến cho bản thân mình tĩnh tâm lại, phân tích tiếng gõ cửa ở bên kia.  

[ Người của mình. ] 

Người của mình? Ở đây tự nhiên chui ra người của mình? Phùng Kiến Vũ trong lòng một thoáng ngây ngốc, bắt đầu nhớ lại đặc thù của người nọ mới vừa rồi.  

Thật ra thì lúc ấy tình huống khá là hỗn loạn, căn bản không có cơ hội chú ý đến ngũ quan của người nọ …… Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng, tâm trí bỗng chốc căng ra, mùi hương phảng phất xung quanh rất khiến cho người ta mất tập trung. 

 

Rất quen. Rốt cuộc đã từng gặp qua ở đâu đây a? …… 

Trong đầu đột nhiên thoáng qua một hình ảnh —— thân trên của người nọ lúc rón rén mới vừa rồi, lộ ra một hình xăm ngay cổ.  

Đúng rồi ! Chính là hình xăm !  

Phùng Kiến Vũ vỗ ót một cái, chợt sáng tỏ vấn đề. Hiện tại cũng không chịu nổi được mùi hương câu nhân bên trong phòng, một tiếng kéo cửa ra.

Giương mắt nhìn, gương mặt đó đúng là rất quen thuộc.  

Trương Dĩ Hàng. Trước đây đi theo Sếp Dư, được Sếp Liêu lúc đến giám sát trường cảnh sát chiêu mộ. Bắt mắt nhất chính là hình xăm ngay cần cổ, trường cảnh sát dĩ nhiên là không cho phép học viên xăm hình rồi, cậu ta liền lừa gạt nói với cảnh quan đó chỉ là hình dán, trở về tắm một cái sẽ biến mất, xong chuyện thì lại len lén dán một lớp da giả lên trên, việc này trong trường cảnh sát chính là tội chết, cậu ta lại còn rất tự hào rằng chính mình che giấu đặc biệt tốt. Thích đùa giỡn mấy câu đố trí tuệ, nhưng là người đứng đắn, làm việc rất cơ trí. Ngay từ đầu cũng không có trong danh sách đề cử học viên, là do Sếp Liêu nhìn trúng cậu ta, dẫn dắt vào CIB. Lúc làm thực tập sinh, phát hiện mình và cậu ta cùng thích xem NBA(1), ngược lại cũng chưa từng nói quá mấy câu. Sau đó không biết bị điều đi nơi nào, ước chừng cũng đã mấy tháng chưa từng gặp mặt.  

“Sư huynh ! Nhìn thấy được anh khiến em cảm động đến phát khóc rồi a. Em vừa rồi liếc mắt một cái, cũng biết là anh không còn đường chạy nữa mà ! ” Trương Dĩ Hàng vừa nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, hai mắt nóng lệ gần như ào ào chảy xuống. 

 

“Phải phải phải, dừng lại. Cậu đây là tình huống gì thế?” Chặn lại người nọ đang có khuynh hướng muốn nhào tới cho mình một cái ôm mạnh nẽ, Phùng Kiến Vũ thấp giọng hỏi.  

Trương Dĩ Hàng gương mặt đau khổ, tận lực ngắn gọn miêu tả chuyện đã xảy ra.  

Thì ra là Trương Dĩ Hàng không lâu trước đây cũng đã hoàn thành huấn luyện, bị phái đến chỗ trợ thủ của Tạ Kiêu là Đại Đầu Lộc trà trộn vào đám thủ hạ làm nằm vùng, đặc biệt phụ trách thu thập tình báo. Hôm trước, di động của Tạ Kiêu đột nhiên bị tắt máy, lúc đem đi sửa chữa, bị báo lại trong điện thoại có gắn một thiết bị nghe lén. Liên hệ hết những người có thể trở thành mối họa mà mình đã tiếp xúc những ngày gần đây, Tạ Kiêu chắc chắn là Vương Thanh đã hạ thủ, rồi lại không cam lòng dễ dàng bỏ qua chuyện như vậy, liền quyết định lấy gậy ông đập lưng ông, phái người đi gắn thiết bị nghe lén ở trong nhà Vương Thanh.

Nhắc đến đúng là xui xẻo, ngày đó Tạ Kiêu ngập một bụng lửa giận, kéo hết một đám trợ thủ đắc lực của mình ra mà chửi mắng một trận. Trương Dĩ Hàng chết không chết lại ở ngay bên cạnh Đại Đầu Lộc, khi lúc Tạ Kiêu đang chất vấn ai có thể giải quyết được chuyện này, mấy con rùa đực kia liền hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Đại Đầu Lộc “khẳng khái hào phóng” đem Trương Dĩ Hàng tặng ra ngoài. Cài đặt thì cài đặt thôi, nhưng Tạ Kiêu này lại có tính tình gấp gáp, uy hiếp Trương Dĩ Hàng trong vòng ba ngày nếu không giải quyết được thì chờ chịu đòn đi. Lão đại Đại Đầu Lộc của mình đang ở bên cạnh lại không ngừng gật đầu, một chút ý tứ ra mặt vì mình nói chuyện đều không có, Trương Dĩ Hàng tức giận đến nỗi thật muốn chộp hai cây quạt điện ở hai bên ném thẳng vào đầu hai tên hủ bại trước mắt rồi. 

 

Thời thời khắc khắc chú ý tránh khỏi bị theo dõi, khó khăn dựa vào ống nước nhựa trên vách tường cộng thêm một sợi dây thừng dài, Trương Dĩ Hàng rốt cuộc cũng chạm đến được cửa sổ phòng ngủ của Vương Thanh. Sau khi hoàn thành gắn xong thiết bị nghe lén, Trương Dĩ Hàng lại muốn gắn thêm một thiết bị nghe lén ở dưới chậu bông ngay lối đi để ngừa vạn nhất, ai ngờ chân trước mới vừa một bước ra khỏi cửa phòng ngủ Vương Thanh, cửa kia ngay chân sau không hiểu vì sao lại bị khóa cứng. Bản thân chưa kịp nhấc chân chạy ra cửa chính, liền nghe thấy có tiếng người trở lại, hơn nữa không chỉ một mình Vương Thanh, Trương Dĩ Hàng bị dọa sợ chỉ đành phải ở trong căn nhà mấy trăm mét này của hắn mà ẩn núp.

 

“Việc này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là không có sợi dây thì em lấy gì mà chạy ra ngoài a? Loại thời điểm này em cũng không thể đổi quần lót mặc ra phía ngoài, có thể biến đổi thành siêu nhân để giải quyết vấn đề a ……” Trong giọng nói Trương Dĩ Hàng mang theo đầy ấp bi phẫn bất đắc dĩ.  

“Bây giờ phải tìm cho bằng được chìa khóa phòng ngủ, cũng không biết Vương Thanh để nó ở chỗ nào rồi. Em ở trong phòng này không ngừng lo lắng đề phòng, tam cao(2) đều có hết rồi. Sư huynh anh phải giúp em a ……” Trương Dĩ Hàng hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào.  

Phùng Kiến Vũ ngốc lăng, nhất thời cảm thấy nhức đầu không thôi: Đây là chuyện gì a ? ? ?

  

Sau khi nghe xong tất cả lý giải, Phùng sư huynh cuối cùng đáp ứng thỉnh cầu. Vội vàng kêu cậu ta trốn vào thật kỹ, còn mình thì thật nhanh chạy xuống phòng khách. Món ăn đã hoàn tất không sai biệt lắm, Vương Thanh đặt xuống bàn dĩa đồ ăn cuối cùng, ngẩng đầu nheo mi nhìn Phùng Kiến Vũ, “Cậu không sợ bản thân mắc phải bệnh trĩ sao?”

 

Bị người nọ nói một câu cũng không phản bác được, dứt khoát không đáp trả, chẳng qua là hướng người nọ lộ ra một nụ cười thuần lương như ánh mặt trời rực rỡ. Vương Thanh bị bộ dáng kia của cậu câu mất thần tình nhộn nhạo, vốn là chuẩn bị như đại pháo liên châu mà chất vấn, cuối cùng lại chỉ có thể nuốt trở lại hết vào trong bụng.  

Phía bên kia, Tạ An Tình cũng đã ngồi vào bàn. Ba người, bảy món ăn. Màu sắc mê người, mùi thơm tứ phía, chưa từng nghĩ đến một đại thô nhân như Vương Thanh còn có thể có loại khéo tay như vậy. Nhưng tất cả lo nghĩ trong lòng Phùng Kiến Vũ của hiện tại đều là cái chìa khóa phòng ngủ kia, cả một bữa cơm cũng không thể tìm được một cơ hội mở miệng, ngay cả món ăn thích nhất là địa tam tiên cũng không biết có mùi vị ra sao. Ước chừng đã qua gần hai mươi phút, ba người cũng ăn được no đủ, Tạ An Tình liền khéo léo chủ động đi rửa chén đĩa.  

Đợi Tạ An Tình xoay người rời đi, Phùng Kiến Vũ tung ta tung tăng tới gần Vương Thanh, “Thanh ca …… có thể …… lấy chìa khóa phòng ngủ cho tôi mượn một chút không?” 

“Cậu muốn làm gì?” Vương Thanh cầm một quả dâu tây trong đĩa, vừa bỏ vào trong miệng vừa hứng thú nhìn chằm chằm người nọ.

Phùng Kiến Vũ càng áp đến gần hắn, một cánh tay đỉnh đạc vòng qua bả vai hắn, một bộ dáng 'chúng ta là anh em tốt', “Lúc nãy ăn cơm thật không thích hợp nói …… bị nước bắn lên quần rồi, rất là lạnh. Trước mượn tạm một cái của anh.” 

Tay phải sờ lên bắp đùi người nọ, quả thật cảm giác được một mảnh nhu ướt, trong lòng Vương Thanh lại sinh ra chút cảm giác khác thường, theo bắp đùi tiếp tục sờ lên phía trên. Cảm nhận được bàn tay kia không an phận ở chỗ da thịt bị ẩm ướt của mình, Phùng Kiến Vũ khẽ cắn răng nhẫn nhị, vì đổi lấy cái chìa khóa phòng ngủ chết tiệt kia mà phải bỏ ra chút hy sinh nho nhỏ vậy.  

“Gia, chơi đủ chưa? Có thể để cho tiểu nhân đi đổi quần rồi không?” 

Vương Thanh nhìn tiểu động tác cắn răng nghiến lợi của cậu không nhịn được vui vẻ, đang chuẩn bị trêu chọc người nọ thêm một chút, lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.  

Là mùi hương trên người Phùng Kiến Vũ.  

“Cậu đã đến phòng tiêu khiển(3)?” 

- Hoàn chương 8 -

___________________

(1) NBA (National Basketball Association) là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp tổng hợp của khu Bắc Mỹ với 30 đội bóng gồm 29 đội bóng có cứ điểm tại Hoa Kỳ và 1 đội có cứ điểm tại Canada, đồng thờI sau khi gia nhập Hiệp Hội Bóng Rổ Thế Giới (FIBA: Fédération Internationale de Basketball) thì nền bóng rổ Hoa Kỳ đã có những hoạt động rất tích cực trong việc nâng cao trình độ chuyên môn và tổ chức các đội bóng mang tầm cỡ thế giới qua việc hình thành giải đấu NBA. Vì vậy NBA còn được xem 1 trong 4 giải đấu thể thao lớn nhất và được ưa chuộng nhất tại Hoa Kỳ.

(2) Tam cao: hay còn gọi "bệnh tam cao", chính cao huyết áp, lượng đường trong máu cao (đái tháo đường), cao mỡ máu (bệnh tăng lipid máu).

(3) Phòng tiêu khiển: từ gốc "调教室" (điệu giáo thất), căn phòng giống như Playroom (Căn Phòng Đỏ) trong 50 Sắc Thái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.