Không Có Kiếp Sau

Chương 150: Tìm được việc làm rồi!




Ánh mắt tất cả mọi người trong lớp Ẩm thực thoáng cái tập trung lên người Mục Căn.

Mục Căn há miệng, toan nói gì đó —

“Hàng quán do họ hàng, bạn bè hay bạn học mở cũng không được, những địa phương từng đi thực tiễn xã hội mấy năm trước cũng không được nốt.” Giáo sư Cournot nhìn cậu, tiếp tục nói.

Vì vậy, miệng Mục Căn lập tức khép lại lần nữa.

Miệng các bạn học xung quanh cũng nhất tề khép lại.

Tương tự như học sinh Học viện quân sự đế quốc đến năm thứ tư sẽ bị phái tới quân doanh tiến hành huấn luyện quân sự chính thức, học sinh khoa Ẩm thực của Đế tổng cũng bắt đầu có bài kiểm tra đánh giá thực tiễn xã hội từ năm tư. Cái gọi là thực tiễn xã hội, chính là một phương thức thực tập đơn giản, ban đầu học viện sẽ sắp xếp đơn vị thực tiễn cho họ, lên năm năm thì học sinh phải tự kiếm.

Mục đích cuối cùng của học tập là dạy các học sinh kỹ năng sinh hoạt nhất định, tương lai họ có thể dựa vào kỹ năng này tìm được công việc, từ đó trở thành người tay làm hàm nhai. Cho nên, tự tìm công việc là cách hay nhất kiểm nghiệm kiến thức của họ!

Vài năm trước, Mục Căn luôn vượt qua rất thuận lợi, cũng nhờ nhóm hàng xóm phố mua bán Aidori cả đấy, nhờ họ bất chấp nguy cơ bảng hiệu bị đập, dũng cảm tiếp nhận Mục Căn, ơn giời khóa thực tiễn xã hội chỉ kéo dài hai tuần…

Nhưng thực tập năm bảy thì khác, môn học quan trọng nhất của năm bảy là dung nhập xã hội. Tự mình viết một lý lịch vắn tắt hoàn mỹ, học tập phương pháp phỏng vấn, tìm được đơn vị thực tập, học hỏi các tiền bối ở đó, thử trải nghiệm cộng đồng thu nhỏ của công ty…

Những thứ ấy không thể học được trên lớp, cũng không thể lĩnh hội chỉ trong hai tuần thực hành ngắn ngủi.

Mà mục đích cuối của khóa thực tiễn xã hội lại là giúp học sinh có thể lưu lại nơi làm việc bằng cách thực tập, sau cùng tìm được công tác nuôi sống bản thân tại thời điểm tốt nghiệp!

Giống bạn học mình, Mục Căn cũng viết một lý lịch vắn tắt vô cùng chi tiết dưới sự hỗ trợ của các bác, ông Tony giúp cậu chụp hình kiêm luôn chỉnh sửa, cô Maria còn thiết kế một phương thức đọc vô cùng đẹp mắt cho bộ lý lịch của cậu (← lý lịch vắn tắt bản điện tử). Lý lịch của Mục Căn chuẩn khỏi chỉnh, cậu trai trẻ nom cũng có sức sống, ảnh chụp trên lý lịch đặc biệt xán lạn, còn là lớp trưởng, là học sinh trường nổi tiếng! Đáng tiếc, con người đúng là không thể mắc sai lầm, lý lịch vắn tắt thời nay phải kèm theo thành tích thi cử chi tiết của mấy năm qua, riêng cửa này đã chém rớt nửa mạng nhỏ của Mục Căn rồi orz.

Điểm môn chuyên ngành phải liệt kê trên lý lịch, học phần phụ được thiếp lập ẩn, đơn vị tuyển dụng sẽ chọn xem tùy theo nhu cầu. Mục Căn không đành lòng nhìn điểm môn chuyên ngành cứ vậy lồ lộ trước mặt các giám khảo đâu!

Cố tình học viện lại yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc với đơn vị thực tiễn, số lượng đầu bếp, cấp bậc, số lượng thực khách tiếp đãi mỗi ngày, vân vân mây mây… Phàm là đơn vị phù hợp yêu cầu, Mục Căn đều nộp hồ sơ vào, ngặt nỗi về cơ bản đều biệt tăm biệt tích. Tới tận bây giờ, Mục Tiểu Căn đến một lời mời phỏng vấn còn chưa nhận được nữa là!

Dobby có chút lo lắng nhìn Mục Căn. Một tuần trước cậu ta đã được chuỗi nhà hàng nổi tiếng đế quốc – “Trên Không” – nhận vào làm, bữa nay về học viện xin dấu cho bản thỏa thuận thực tập, giờ đóng đấu xong rồi, tí nữa phải đến nhà hàng báo danh sớm.

Mục Căn hâm mộ Dobby hết biết.

“Không sao đâu, còn một tháng lận mà, tôi nộp lý lịch đến vài nơi nữa.” Chàng trai luôn luôn sáng sủa hiếm khi lộ vẻ mặt uể oải. Từ nhỏ tới giờ, điều Mục Căn không muốn nhất là khiến gia đình thất vọng, nhưng cậu lại để cả nhà thất vọng trên phương diện học tập nữa rồi…

“Lớp trưởng…” Sau năm năm, thiếu niên Doddy chất phác một thời đã trở thành thanh niên Dobby, cao tầm hai mét rưỡi! Cường tráng lại cao to, người gặp Dobby lần đầu tuyệt đối sẽ không nghĩ đây là đầu bếp! Song Dobby đích xác là đầu bếp, lên năm sáu đã lấy được bằng đầu bếp món chay cấp một, là học sinh ưu tú năm nay của khoa Ẩm thực Đế tổng.

“Tớ lấy lý lịch của tớ làm mẫu cho cậu nè, trên này có đủ cách thức và địa chỉ nộp đơn, lớp trưởng cứ đổi lý lịch của tớ thành của cậu rồi thử nộp lần nữa đi!” Một nữ sinh nhỏ nhắn khả ái cũng sáp qua.

“Tớ cũng lấy mẫu lý lịch của tớ cho lớp trưởng nè!”

“Lý lịch của tớ cũng cho lớp trưởng luôn!”

“… Tớ đi phỏng vấn giùm lớp trưởng nha?”

Mỗi người đều lần lượt nghĩ cách giúp Mục Căn, sau đó —

“Thực sự không được thì học lại một năm đi, lớp trưởng, sau khi tốt nghiệp tớ sẽ cố gắng làm việc, hối lộ nhân viên nhân sự tại đơn vị công tác, sang năm nhất định cho cậu vào bằng cửa sau!”

Cả đám trợn mắt há mồm nhìn đứa cuối cùng vỗ ngực cam đoan. Bị một đống bạn học vây quanh, Mục Căn rốt cuộc bật cười.

“Cám ơn các cậu!”

Tâm trạng của Mục Căn nhanh chóng thay đổi từ “chỉ còn một tháng” thành “còn một tháng”.

Sau khi quét dọn văn phòng cho khoa trưởng như thường lệ, Mục Căn đang tính rời đi thì bỗng nhiên bị gọi lại.

Một người đàn ông bề ngoài chìm nghỉm đang cười híp mắt…

“… Khoa trưởng?” Mục Căn tức khắc khom người.

“Tiếp theo đây tôi muốn nghe kế hoạch về đơn vị thực tập của em một chút.” Ngài khoa trưởng cười nói.

“Em…” Mục Căn gãi gãi đầu: “Các bạn cùng lớp đưa mẫu cho em, em tính sửa lại lý lịch rồi nộp lần nữa…”

“Tôi xem hết mẫu lý lịch của các em rồi, đa phần đều là chuỗi nhà hàng nổi tiếng đế quốc nha!”

“… Dạ…” Muốn đi nhà hàng nổi tiếng học thêm kiến thức là ước mơ của đa số học sinh khoa Ẩm thực Đế tổng.

“Em có ý tưởng gì với tương lai chưa? Tương lai muốn đi đâu công tác?” Khoa trưởng ôn hòa nhìn Mục Căn, đồng thời khích lệ cậu.

Mục Căn nâng mắt nhìn khoa trưởng, ngay tiếp theo lại cúi đầu xuống:

“Em, em muốn tranh một suất ở lại trường.”

Nghe vậy, các giáo viên khác đang nghe lén trong văn phòng mém nữa bùng nổ: Hành hạ chúng ta bảy năm chưa đủ, còn tính hành hạ cả đời hả!!! Còn nữa —

Đối với học viện tầm cỡ như Đế tổng, ở lại trường có tiêu chuẩn tuyển dụng cao nhất đó biết không!

Chỉ học sinh ưu tú nhất mới giành được cơ hội ở lại trường cực kỳ nhỏ nhoi, một câu thôi, có thể làm giáo viên Đế tổng đều là học bá-đặc biệt-pro!

Mục Căn cúi đầu, cậu cũng biết mong ước của mình gần như không tưởng. Khi ngẩng đầu, cậu đã chuẩn bị tâm lý chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của khoa trưởng, dè đâu hoàn toàn ngược lại: Khoa trưởng vẫn ôn hòa nhìn cậu, trong mắt chứa chan khích lệ.

“Ở lại trường tốt lắm! Tiền lương rất cao, thời gian làm việc tương đối lý tưởng, còn có ngày nghỉ, cũng đóng góp rất lớn cho việc xây dựng gia đình trong tương lai, vấn đề dưỡng lão được bảo đảm.”

Khoa trưởng lại thực sự phân tích nghề nghiệp này từ góc độ chuyên môn!

“Em cũng rất hợp làm giáo viên, em giỏi phát hiện ưu điểm của người khác, kiên nhẫn, giàu tình thương, là học sinh thích hợp với nghề giáo nhất mà tôi từng gặp. Bởi vậy, tôi ủng hộ kế hoạch của em.”

Mục Căn sửng sốt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của khoa trưởng, mãi không thốt nên lời.

“Nhưng, nhưng em ngay cả đơn vị thực tập cũng không tìm được…” Mục Căn nhỏ giọng nói.

“Đổi góc độ suy nghĩ sẽ thấy vấn đề tốt hơn nhiều.” Khoa trưởng nói tiếp: “Tìm không được công việc — đôi khi là do em chưa tìm đến nó thôi. Những đơn vị công khai tuyển thực tập sinh tại học viện đích xác đang cần người, nhưng còn rất nhiều nơi cũng cần người, lại không đăng quảng cáo. Mọi người chẳng ai nghĩ tới họ đang tuyển nhân viên, thế nên những công việc ấy nhận được khá ít hồ sơ, em nên tìm đến họ.”

Mục Căn ngẩn người.

“Có một nơi như vậy, là đơn vị nhà nước, đầu bếp rất xuất sắc, cấp bậc cũng cao, địa điểm rộng rãi, thực khách nườm nượp mỗi ngày… Nơi như này sẽ không công khai tuyển người trong cộng đồng, song họ tuyệt đối cần người, em thử nghĩ xem là nơi nào?”

Căn tin quân đội — khoa trưởng đang dịu dàng dẫn dắt Mục Căn chú ý tới địa điểm nhận hồ sơ chưa được phát hiện này.

Hắn thật lòng rất thích Mục Căn, nếu Mục Căn không tìm được việc, hắn sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu tiến vào ngành hậu cần của quân đội, thực khách ở đó không kén ăn, ăn tùy tiện cũng không bị đau bụng, đầu bếp nhu nhược không sống nổi tại nơi chuyên nói chuyện bằng thực lực như thế. Thằng bé Mục Căn khỏe mạnh lại hòa đồng, cộng thêm sức lực dồi dào, khoa trưởng đã sớm cảm thấy cậu cực kỳ thích hợp với căn tin quân đội.

“Em biết rồi!” Nghĩ tới đáp án, ánh mắt Mục Căn tỏa sáng đến là lấp lánh!

“Cám ơn thầy ạ!” Mục Căn cảm kích cúi người thật thấp trước khoa trưởng, rồi sung sướng chạy tung tăng ra ngoài ~

Tiếp đó, một tuần sau, ngài khoa trưởng nhận được bản thỏa thuận thực tập đang chờ đóng dấu của Mục Tiểu Căn trên bàn làm việc.

“Ơ? Sao lại là chỗ này?” Thấy tên đơn vị thực tập, ngài khoa trưởng ngơ ngác.

Nhưng cũng là lựa chọn không tệ nha ~

Thằng bé thiệt thông minh.

Không xoắn xuýt quá lâu với vấn đền này, ngài khoa trưởng cười híp mắt đóng một dấu lên. Đóng dấu rồi, hắn tiện tay đặt tờ đơn lên chồng tài liệu đã phê xong. Tại vị trí đơn vị thực tập trên tờ đơn có một dấu mộc thiết kế cực kỳ giống con dấu của Đế tổng, phần lạc khoản rõ ràng ghi là: “Học viện quân sự đế quốc – Căn tin số ba.”

Đúng vậy, nghe xong đề nghị của khoa trưởng, Mục Căn nháy mắt tỉnh ngộ!

Đầu bếp cấp bậc cao, đông thực khách, địa điểm rộng rãi – cậu, ngay lập tức nghĩ tới căn tin trường học!

 ̄▽ ̄

Học sinh Đế tổng không được phép thực tập tại hành tinh Bạch Lộ, vậy không thể cân nhắc căn tin Đế tổng rồi, ngoại trừ Đế tổng, học viện mà Mục Căn quen thuộc nhất chính là Học viện quân sự đế quốc nha!

Ở đó có Ollie! Còn có ngài Argos tốt bụng!

Mục Căn nhanh chóng viết một lá thư cho ngài Argos, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, cậu lập tức gửi lý lịch của mình đến… bộ căn tin của Học viện quân sự đế quốc, rồi trúng tuyển một cách kỳ diệu.

Ngay cả phỏng vấn cũng chả có, Mục Căn hơi tiếc nuối, nhưng đã tới nước này thì cậu cũng đâu thể soi mói cái gì, bèn vội vàng đi xin dấu. Mục Căn bắt đầu đóng gói hành lý: Đợt thực tập này kéo dài chín tháng lận! Lần đầu tiên xa nhà lâu như vậy, cậu phải sắp xếp ổn thỏa mọi sự tình trong nhà thì mới yên tâm.

Biết tin Mục Căn rốt cuộc tìm được đơn vị thực tập, trong nhà tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ cho cậu, ba ba và các bác còn chung tay tặng cậu một bộ tây trang, Sigma cũng nhận được một bộ cùng kiểu dáng, vì Sigma sẽ đi chung với cậu.

“Cố tranh một suất ở lại trường nhé!” Bác Alpha dặn dò thật kỹ một lần, rồi lui xuống.

“Con sẽ cố gắng!!!!” Mục Căn mặc tây trang mới tinh, mang theo bản thỏa thuận quý giá có hai con dấu, nắm tay Sigma, đồng thời vẫy tay tạm biệt gia đình mình.

Tạm biệt nhé! Hành tinh Bạch Lộ! Tôi sẽ trở về!

Cùng với…

“Ollie, tớ đến đây!”

Mục Căn nở nụ cười toe toét, cao hứng nhòm ra ngoài phi thuyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.